Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ông nội kính nhớ!
Từ hôm hè đến nay đã ba tháng, cháu nhớ nội ghê! Nội vẫn khỏe ạ? Hằng ngày, ông vẫn ra sau vườn tập thể dục rồi tưới cây phải không?
Dạo này mưa nhiều, ông đi đứng nhớ cẩn thận ông nhé, ngoài vườn khá trơn đấy! Trên đây, gia đình cháu vẫn bình thường. Bố mẹ đều đi làm cả ngày. Cháu và bé Na học bán trú. Chiều về, cả nhà quây quần bên mâm cơm gia đình.
Ông ơi! ông có biết không? dạo này tai nạn giao thông diễn ra rất nhiều đấy ạ. Trên đường đi học về, cháu và bố gặp rất nhiều vụ tai nạn. Có những vụ còn có người mất đấy ông ạ, nhìn rất thương tâm.
Bộ giao thông mới ra điều luật mới, ra đường bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm và trong người không được có nồng độ còn trong người đấy ạ. Ông có biết điều này không ạ? Nếu ông chưa biết thì ông phải tìm hiểu kĩ ông nhé.
Ông cũng phải chấp hành đấy ông nhé. Ông không được đi uống rượu rồi tự lái xe máy về đâu ông nhé. Như thế là vừa nguy hiểm cho ông, vừa nguy hiểm cho người đi lại trên đường ông ạ. Mai cháu sẽ bảo bố cháu mua cho ông bà một bộ mũ bảo hiểm thật xịn, rồi gửi về cho ông, để ông đi xe ra đường thật an toàn ạ.
Ông bà nhớ giữ gìn sức khỏe thật cẩn thận ông nhé. Đến ngày quốc khánh gia đình cháu lại về thăm ông bà ạ.
Cuối thư, cháu chúc ông bà luôn luôn khỏe mạnh, sông lâu trăm tuổi và luôn yêu thương chúng cháu ạ.
Cháu của ông,
good luck!
VD:Chơi game,chơi bóng đá,chơi cầu lông,chơi bóng chày,chơi đùa,chơi bịt mắt,chơi đuổi nhau,chơi chốn tìm,chơi điện tử,...
Ngoại tình yêu bao la vô bờ bến của bố mẹ dành cho , tôi còn nhận được tình thương từ ông bà nữa. Đặc biệt là bà .Bà tôi tên... , cái tên bình thường giản dị , đầy sự chân thực. Ba năm nay đã ... tuổi. Mặt bà đầy vết nhăn , sự âu lo , cực khổ của quãng đường bà đi qua đã in hằn trên khóe mắt bà. Mắt bà không nhìn rõ lắm nữa. Vầng trán cao, chiếc mũi hơi thấp. Người bà gầy gò, làn da nhăn nheo. Đêm nào tôi cũng được bà kể chuyện trước khi ngủ. Bà kể chuyện thật hay và cảm động . Mọi lúc bố mẹ vắng nhà , tôi lại được ăn đồ ăn bà nấu . Món nào cũng vậy, bà đều nấu rất ngon . Tôi rất yêu bà , thế mà bà đã ra đi chỉ vì bệnh già. Tôi chẳng thể làm gì được , đó là qui luật của thiên nhiên và cái la giá mà thượng đế đã đặt khi cho chúng ta có cơ hội được làm người . Ba ơi! Làm sao cháu quên được hình bóng thân thương , khuôn mặt hiền từ của bà. Bà đã an ủi , động viên cháu mỗi khi cháu buồn , bà đã cho cháu từng quả cam , quả ổi , bà đã kể những câu chuyện cổ tích ngày xưa cho cháu nghe. Vậy mà rồi bà đi về thế giới bên kia , đi theo tổ tiên. Ba ơi ! Cháu còn nhỏ mỗi lúc cháu ốm bà quan tâm chăm sóc cho cháu . Bà cũng thế , mỗi khi ôm cả gia dinh luôn ở bên túc trực chăm sóc bà . Lo lắng tìm bác sĩ đến để chữa bệnh cho bà. Con cháu , cháu chẳng biết làm gì , chỉ biết áp đôi tay gầy gầy, xương xương của bà vào người , nước mắt tuôn trao. Bà gầy và yếu đi nhiều . Cả gia đình đứng xúm quanh bà , mặt ai cũng đỏ hoe . Thế mà bà chỉ để cháu đút cháo mà thôi , vì bà cùng cháu nhất . Cháu run run bón cho bà từng thìa cháo nhỏ , hai hàng lệ cứ lăn dài trên má. Bà thì thào : " Cháu đừng khóc , bà còn sống , để mà thấy cháu lớn khôn mỗi ngày nữa chứ . Nghe bà nội tôi ào lên khóc nức nở. Thế rồi đêm hôm đó bà ra đi . Cả nhà ai cũng buồn . Ước gì bà vẫn còn sống , tôi luôn nhớ mãi những câu chuyện mà bà đã kể cho cháu nghe , những tình cảm bà giành cho cháu . Đối với bà cháu chỉ có thể nói : CHÁU YÊU BÀ
Ông già và cả dân làng ấy gọi cây ấy là cây thiên hương
Đêm nay bác không ngủ là một bài thơ hay của minh huệ
1 like cho m vì cái tội .......ns quá chuẩn
ns z thì bố đứa nào cãi nổi
Từ nhỏ tôi đã ấp ủ trong mình một ước mơ, sau này sẽ thành cô giáo. Ước mơ ấy của tôi bắt nguồn và được nuôi dưỡng từ những giờ học cô giáo say sưa giảng bài.
Thứ năm hàng tuần, lớp tôi có hai tiết Văn của cô. Bước vào lớp, dường như cô mang theo vào cả sắc trời thiên nhiên. Cô giáo tôi cao cao, dáng người mảnh dẻ và nước da trắng hồng nên mặc áo dài rất đẹp. Thiỉnh thoảng, cô mặc chiếc áo dài tím Huế càng tôn thêm làn da trắng. Những lúc như thế, cả lớp đứng ngây người nhìn cô, trầm trồ mến mộ. Cô dịu dàng mời cả lớp ngồi xuống.
Giờ học bắt đầu. Cô nhẹ nhàng viết lên bảng những dòng chữ mềm mại, thẳng hàng. Bàn tay cô lướt nhanh như một hoạ sĩ làm ảo thuật trên tranh vẽ của mình Chỉ một thoáng, hàng chữ đẹp đẽ hiện ra. Vào bài giảng, chúng tôi thấy dễ chịu bởi giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và truyền cảm của cô. Giọng nói ấy dường như được xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn để chúng tôi cảm nhận được cái hay, cái đẹpcủa mỗi bài văn, bài thơ. Những lời cô giảng chúng tôi như muốn khắc sâu không bao giờ quên. Khuôn mặt cô luôn tươi cười khi giảng giải. Bàn tay cô nhẹ nhàng đưa theo nhịp câu nói. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía học trò chúng tôi, ân cần, dịu dàng và âu yếm. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, tin tưởng với học sinh. Mỗi khi ánh mắt ấy lướt nhanh qua chỗ tôi ngồi, tôi cũng hiểu được sự trìu mến của cô Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiền từ đã thấm vài giọt mồ hôi mà cô vẫn không để ý, tập trung vào bài giảng, vào những đứa học trò yêu của mình. Có chú chim nhỏ đậu trên cửa sổ, sắp bay đi nhưng vì muốn nghe cô giảng bài mà nán lại thêm một lát...
Trong lúc giảng bải, bao giờ cô cũng lôi cuốn được cả học sinh cùng tham gia. Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống phíacuối lớp, xem học trò ghi bài, xem chúng tôi thảo luận nhóm có khó khăn gì cô sẵn sàng gợi ý, giúp đỡ chúng tôi. Cô muốn cho học trò phát huy được khả năng chủ động, sáng tạo nên những câu hỏi cô đặt ra luôn tạo được sự hấp dẫn với chúng tôi. Các câu hỏi từ dễ đến khó, từ câu hỏi đóng đến câu hỏi mở, bao giờ cũng kích thích sự suy nghĩ của tất cả mọi người. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, tôn trọng ý kiến học sinh, lắng nghe chúng tôi nói và cho chúng tôi trao đổi, thảo luận công bằng. Nhưng lúc nào cô cũng là người chỉ huy tài ba khiến học trò khâm phục. “Tùng.... tùng... tùng....” Giờ học đã kết thúc. Nhưng dường như đang say sưa với bài giảng của mình, cô không hay biết. Đến khi học trò các lớp đã ùa ra sân cô mới mỉm cười chào cả lớp.
Nhìn cô giáo say sưa đứng trên bục giảng giảng bài, tôi như có thêm động lực và quyết tâm hơn thực hiện cho được ước mơ của mình. Những lời cô giảng hôm nay sẽ là nền tảng cho tôi ngày mai.
Tham khảo bạn nhé!
- Tại sao ạ? - Tom mếu máo.
Mẹ cậu bé nghiêm giọng:
- Chỉ một món đã đủ cho con chơi mệt bở hơi tai rồi, mua hai món để làm gì?
Buổi tối đó, mẹ Tom nhắc nhở:
- Tom đến giờ học rồi, nên nhớ hôm nay con có hai bài tập về nhà đấy nhé.
Tom cúi gầm mặt đáp:
- Con sẽ làm một nửa thôi. Chỉ một bài tập đã đủ khiến con vắt sạch não rồi mẹ ạ.
- !?!
Trong chín năm kháng chiến chống Pháp, hình ảnh anh bộ đội Cụ Hồ thường được phản ánh rất đậm nét trong thơ ca. Đó là hình tượng những người lính có những vẻ đẹp khác nhau. Có khi hình tượng đó được xây dựng theo bút pháp lãng mạn, có khi lại được xây dựng theo bút pháp hiện thực. Nhưng dù được xây dựng theo bút pháp nào, tất cả đều có nét đẹp chung rất cơ bản. Ấy là những con người dũng cảm, anh hùng, sẵn sàng hi sinh cả tính mạng của mình cho Tổ quốc và có sức động viên lớn đối với nhân dân ta trong chiến tranh giải phóng dân tộc vô cùng gian khổ và ác liệt. Tuy nhiên, mỗi hình tượng lại có những nét đẹp riêng. Tinh thần chiến đấu hi sinh và chất anh hùng ở mỗi hình tượng lại có những biểu hiện rất khác nhau. Đọc Tây Tiến – bài thơ được viết theo bút pháp lãng mạn nên hình ảnh người lính trong Tây Tiến xuất hiện trong một bối cảnh hoang vu, hiểm trở, vừa hùng vĩ, vừa dữ dội khác thường: Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trởi Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Một hình thể gập ghềnh, cheo leo của dốc núi được tạo ra bởi những thanh trắc và cách dùng chữ rất bạo; nào là “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo hút”, “súng ngửi trời”… Rồi đột nhiên, dòng thơ như bị bẻ đôi để vẽ ra hai dốc núi vút lên và đổ xuống gần như thẳng đứng: “Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”, rồi bỗng dưng, dòng thơ như bay ngang lưng trời bởi một câu thơ độc đáo toàn thanh bằng “ “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”. Trong khung cảnh đó, ta tưởng tượng những người lính đang tạm dừng chân nơi những sườn núi chênh vênh, phóng tầm mắt ra xa, thấy nhà ai thấp thoáng ẩn hiện qua một không gian mịt mù sương rừng, mưa núi… Và bất chợt, trên cái nền hiểm trở và hùng vĩ đó, những người línhTây Tiến xuất hiện cũng thật oai phong và dữ dội khác thường: Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Từ một thực tế gian khổ của người lính do thiếu thốn và bệnh sốt rét rừng hành hạ, da dẻ xanh xao, đầu trụi cả tóc, nhưng bằng ngòi bút lãng mạn, nhà thơ đã biến thành bức chân dung lẫm liệt oai hùng. Đặc biệt, hình tượng người lính trong Tây Tiến phảng phất bóng dáng của người anh hùng theo kiểu hình tượng các chinh phu, tráng sĩ cưỡi ngựa vung gươm, áo bào đỏ thắm, phong độ hào hoa, ra đi không hẹn ngày về trong thơ ca lãng mạn trước năm 1945. Vâng, nhà thơ Quang Dũng đã khắc họa hình tượng người lính trong Tây Tiến như vậy. Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Những người lính Tây Tiến sinh hoạt và chiến đấu trong hoàn cảnh rất thiếu thốn, ngay cả lúc chết vẫn không có manh chiếu che thân. Nhưng dù thế, hình tượng người chiến sĩ trong Tây Tiến còn có thêm vẻ đẹp khác. Đó là nét hào hoa thanh lịch, chất thơ mộng lãng mạn: Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Một tiếng reo thầm đầy vui sướng trước người đẹp trong xiêm áo độc đáo của vũ nữ dân tộc Lào. Vẻ đẹp đó càng rực rỡ hơn trong đêm liên hoan… Khác với Tây Tiến, hình ảnh người lính trong bài thơ Đồng chí của Chính Hữu được miêu tả dưới một bút pháp hiện thực. Người lính xuất hiện trong bài thơ trên một bối cảnh khác thường, mà đặc biệt xuất hiện trong một môi trường quen thuộc, bình dị thường thấy ở các làng quê còn đói nghèo xơ xác hồi ấy: Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá. Mà làng quê Việt Nam xưa nơi nào chẳng có giếng nước gốc đa, nơi người dân quê gặp gỡ nhau hằng ngày. Đó còn là nơi “Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính”.