Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cồn Ngũ Hiệp dài đến 13km, chỗ rộng nhất khoảng 2km, là không gian rộng lớn đủ để cho du khách thỏa lòng hương vị phù sa sông nước. Trong các tour du lịch Tiền Giang Mỹ Tho, điểm đến Cồn Ngũ Hiệp còn được ví như một nàng thơ với vẻ đẹp đượm buồn vì cồn nằm tách mình với phần đất liền của huyện Cai Lậy, bởi con sông Năm Thôn quanh năm bồi đắp phù sa màu mỡ. Nhưng khi đến Ngũ Hiệp, các bạn không hề có cảm giác bị tách biệt với đất liền, mà có cảm giác như lạc vào một thế giới thiên nhiên đầy hoa trái.
Cồn Ngũ Hiệp ở Tiền Giang
Bạn sẽ được trải nghiệm tuyệt vời nơi vườn trái cây, không chỉ là tham quan mà còn được thưởng thức trái cây tươi tại vườn thật thú vị. Đến đây, bạn còn được xắn ống quần lên để xuống mương bắt cá, rồi lên bờ vừa ngồi nướng con cá thơm ngon, vừa ngắm nhìn thiên nhiên hoang dã. Thích thú hơn thì du khách bắt đầu du lịch bằng xuồng chèo, nghịch nước trong tiếng mái chèo khua nhè nhẹ. Nếu du khách có thời gian để đi du lịch qua đêm, thì còn gì tuyệt vời hơn, vì có thời gian ngồi hóng mát dưới bóng cây, nghe đờn ca tài tử da diết khi trời chiều buông phủ.
Cồn Ngũ Hiệp lúc nào cũng làm “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” bởi không gian du lịch xanh tươi đầy sức sống, cùng những người dân thân thiện dễ mến. Một lần đến tham quan những vườn cây ăn trái không lạm dụng phân bón hóa học, tân dụng rác thải xử lý làm phân bón vừa tốt cây vừa bảo vệ môi trường, thấy sao yêu thương hơn vùng đất đã xanh còn thêm sạch hơn.
Một lần tham quan Cồn Ngũ Hiệp mới thấy hết, nơi đây có biết bao điều làm vấn vương du khách. Sự vấn vương như những trái sầu riêng đặc sản thơm ngon, luôn phảng phất mãi một mùi thơm nồng của cồn Phú Hiệp trù phú. Đến nay, cồn Ngũ Hiệp có hơn 1.331 ha vườn chuyên canh sầu riêng chất lượng cao. Bởi thế, khách cứ đến Ngũ Hiệp là ai nấy đều “tay xách nách mang” mấy quả sầu riêng vàng ươm về dùng, về làm quà biếu như góp phần lan tỏa hương thơm, nhân rộng nỗi vấn vương đến thêm nhiều nhiều người
Cồn Ngũ Hiệp dài đến 13km, chỗ rộng nhất khoảng 2km, là không gian rộng lớn đủ để cho du khách thỏa lòng hương vị phù sa sông nước. Trong các tour du lịch Tiền Giang Mỹ Tho, điểm đến Cồn Ngũ Hiệp còn được ví như một nàng thơ với vẻ đẹp đượm buồn vì cồn nằm tách mình với phần đất liền của huyện Cai Lậy, bởi con sông Năm Thôn quanh năm bồi đắp phù sa màu mỡ. Nhưng khi đến Ngũ Hiệp, các bạn không hề có cảm giác bị tách biệt với đất liền, mà có cảm giác như lạc vào một thế giới thiên nhiên đầy hoa trái.
Bạn sẽ được trải nghiệm tuyệt vời nơi vườn trái cây, không chỉ là tham quan mà còn được thưởng thức trái cây tươi tại vườn thật thú vị. Đến đây, bạn còn được xắn ống quần lên để xuống mương bắt cá, rồi lên bờ vừa ngồi nướng con cá thơm ngon, vừa ngắm nhìn thiên nhiên hoang dã. Thích thú hơn thì du khách bắt đầu du lịch bằng xuồng chèo, nghịch nước trong tiếng mái chèo khua nhè nhẹ. Nếu du khách có thời gian để đi du lịch qua đêm, thì còn gì tuyệt vời hơn, vì có thời gian ngồi hóng mát dưới bóng cây, nghe đờn ca tài tử da diết khi trời chiều buông phủ.
Cồn Ngũ Hiệp lúc nào cũng làm “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” bởi không gian du lịch xanh tươi đầy sức sống, cùng những người dân thân thiện dễ mến. Một lần đến tham quan những vườn cây ăn trái không lạm dụng phân bón hóa học, tân dụng rác thải xử lý làm phân bón vừa tốt cây vừa bảo vệ môi trường, thấy sao yêu thương hơn vùng đất đã xanh còn thêm sạch hơn.
Một lần tham quan Cồn Ngũ Hiệp mới thấy hết, nơi đây có biết bao điều làm vấn vương du khách. Sự vấn vương như những trái sầu riêng đặc sản thơm ngon, luôn phảng phất mãi một mùi thơm nồng của cồn Phú Hiệp trù phú. Đến nay, cồn Ngũ Hiệp có hơn 1.331 ha vườn chuyên canh sầu riêng chất lượng cao. Bởi thế, khách cứ đến Ngũ Hiệp là ai nấy đều “tay xách nách mang” mấy quả sầu riêng vàng ươm về dùng, về làm quà biếu như góp phần lan tỏa hương thơm, nhân rộng nỗi vấn vương đến thêm nhiều nhiều người
tắm nắng buổi sáng để có thêm vitamin D
chăm sóc và có thức ăn hợp lý
chắm sóc từ khi còn ở trong bụng mẹ
`.~
Etou , mik làm thì ko đc hay lắm =='
Mik đặc biệt thích một cuốn sách tên là ''Khi lỗi thuộc về các vì sao của John Green''.Nó đã giúp mình thay đổi cách nghĩ về chính mình. Nó kể về một cô gái tên Hazel đã đc phép màu của y thuật đã giúp the hẹp khối u và ban thêm vài năm sông cho Hazel nhưng cuộc đời coo đang ở vào giai đoạn cuối, từng chương kế tiếp đc viết theo kết quả chuẩn đoán. Nhưng khi có một nhân vật điển trai tên là Augustus Waters đội nhiên xuất hiện tại Hội Tương Trợ Bệnh Nhi Ung Thư, câu chuyện của Hazel sắp đc viết lại hoàn toàn.
Sâu sắc, Táo Bạo, Ngang Tàng, Và Chân Thực,
Khi lỗi thuộc về những vì sao là tác phẩm thương tâm và tham vọng nhất của John Green, tác giả của những giải thưởng, nhưng đồng thời lại khám phá một cách khéo léo nét hài hước, li kỳ , và bi thảm của việc sống và việc yêu
Cảm ơn vì đã đọc đến dòng này
Hok tốt!
Có thể nói sách là thứ không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người, sách cho ta tri thức, nuôi dạy tâm hồn và trí tuệ của con người. Và chắc hẳn ai cũng có ít nhất một cuốn sách yêu thích của riêng mình và tôi cũng vậy. “Những kẻ mộng mơ” của Elvis Nguyễn là cuốn sách mà tôi trân quý nhất. Trong một đọc các mẩu tin trên mạng, tôi tình cờ đọc được một vài đoạn trích nhỏ của cuốn sách này, tôi đã nhận ra rằng đây là cuốn sách của cuộc đời tôi.
Có lẽ nhiều bạn trong giới trẻ chúng ta hiện nay không hào hứng với những cuốn sách, các bạn không quan tâm, không muốn mất thời gian của mình vào chúng mà thay vào đó, các bạn sử dụng các thiết bị điện tử thông minh như Smartphone, Ipad, … Theo thống kê của thế giới, Việt Nam là một trong những nước có tỉ lệ đọc sách ít nhất thế giới, chỉ khoảng 0,7 cuốn/ năm so với Nhật Bản là 55 cuốn/ năm hay quốc gia Do Thái là 88 cuốn/ năm. Có lẽ rằng sách không cuốn hút các bạn bằng máy tính, smartphone, tivi hay ipad, … nhưng giá trị mà sách mang lại cho bạn vô cùng to lớn. Đó là nguồn tư duy khổng lồ, tri thức vô hạn, những cảm xúc chân thành. Sách chưa cuốn hút các bạn có lẽ bởi vì các bạn chưa tìm thấy cuốn sách của chính mình. Với tôi, cuốn sách đã thay đổi nhận thức của tôi với cuộc đời, cho tôi thêm tri thức và niềm tin, biến đổi cả cuộc sống của tôi, đó chính là “Một lít nước mắt”.
Hẳn rằng mỗi người chúng ta ai cũng đã có lần cảm thấy rằng mình thật vô dụng, rằng cuộc sống quá nhàm chán khiến ta bất lực, con người ta cảm thấy thật đơn độc, mệt mỏi và đánh mất bản thân mình. Vậy thì đây là cuốn sách dành cho bạn. Cuốn sách giúp ta tìm lại chính mình, dẫn lối mình đến với bình yên và hạnh phúc. Cuốn sách không hẳn là tản văn hay tiểu thuyết mà có lẽ đơn giản chỉ là một cuốn nhật kí, nhật kí của những người đang theo đuổi đam mê, người theo đuổi danh vọng hay kẻ đang tìm kiếm tình yêu hoặc một thứ gì khác. Bởi vậy ta có thể nhìn thấy được bản thân mình ở trong đó. Tuổi trẻ đầy những hoài bão nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi đau, những vấp ngã khiến ta cảm nhận rõ vị mặn chát của những tổn thương. Ta cảm nhận được vị cuộc đời : “Chúng ta ngủ vùi tuổi thanh xuân của mình trong một quãng đời. Khi tỉnh giấc chúng ta cố gắng tìm hiểu xem mình là ai. Tại sao mình lại tồn tại ở trên đời?” . Vậy tuổi trẻ có gì? Có lẽ là sự cô đơn, sự yếu đuối cùng cực khi đối mặt với cuộc sống. Với lời văn giản đơn không quá màu mè trau chuốt mang lại cho ta nhiều cảm giác chân thực, đầy những cảm xúc lẫn lộn. Ta như có sự đồng điệu với tác giả, từ đó soi chiếu vào bản thân, tìm sự giải thoát cho những khúc mắc trong quá khứ, mở lòng bao dung cho những điều đã qua để trưởng thành, để bắt đầu một hành trình mới.
Trong những tháng ngày, bản thân mệt mỏi muốn chùn bước, cuốn sách là liều thuốc xoa dịu tâm hồn tôi, làm tôi cảm thấy mình được sẻ chia, thấu hiểu. “Tuổi trẻ chúng ta như một giấc mộng dài không lối thoát. Cho tới ngày chúng ta tỉnh giấc và tìm ra hướng đi cho riêng mình”. Tuổi trẻ của tôi đã có lúc là một trang giấy trắng vì sự lạc lối mất phương hướng nhưng đã có lúc nó cũng là trang giấy úa vàng nhuốm màu vì những giọt mồ hôi và cả nước mắt.
“Có những thứ ở lại. Có những thứ sẽ đi. Một lúc nào đó. Một nơi nào đó. Chúng ta bám víu cảm xúc, sự mất mát. Mà trưởng thành. Quên hết tất cả, hay chấp nhận hiện thực rằng chúng ta đã xa?” Mong ai đó an yên cùng tôi. - Elvis Nguyễn
( mong em hok tốt)
Bài làm
Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chìu chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!
– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Va rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An " sẽ không chở Chi đi học nữa "… Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một khinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi.
Dành tặng cho những người có bạn thân, những người trân trọng tình bạn mình đang có, dành tặng cậu " người bạn thân hiện tại của tớ"!
Thỉnh thoảng trên dòng đời cứ nghe loáng thoáng đâu đấy người đời lừa nhau, bạn bè lừa nhau, vợ chồng lừa nhau khiến bỗng tôi quên mất niềm tin vào những người bên cạnh mình. Tôi sợ hãi và đề phòng. Tôi chia sẻ nửa vời và nụ cười không hết cỡ. Thế mà tôi đã may mắn gặp người bạn khiến tôi tin " ừ, ít ra cần bỏ niềm tin vào tình bạn này nhỉ?"
Chúng tôi ngồi cùng bàn thời cấp 3, ngêu ngao chung những câu hát, cười những điều người ngoài không hiểu, nói những điều chỉ cả hai biết. Tình bạn của chúng tôi đi từ sự run rẩy khi thầy gọi một đứa lên bảng, đứa phía dưới loay hoay tìm đáp án đến những tràn cười chẳng thể to hơn vì sự ngố tàu của một ai đó. Những năm tháng ngồi cùng bàn đến băng ghế trên chuyến xe buýt kể những mẩu chuyện trên trời dưới đất mãi không ngưng Cứ thế chúng tôi ngây ngô bước vào đời. Từ thời cóc ổi mía ghim chất đầy ngăn cặp đến lúc thành những cô sinh viên lạ lẫm nơi xứ người.
Khoảng cách dành cho tình yêu có thể xa, nhưng với những người bạn ta cho là tri kỷ khoảng cách chẳng thể là gì. Trường đại học của chúng tôi cách hàng trăm cây số, nơi những người bạn mới không còn là của chung, nơi những câu chuyện hàng ngày bỗng chốc thưa dần. Vậy mà tình bạn cứ thế chẳng sợ phai, tôi kể về người bạn chung lớp mới quen, cô ấy thao thao về thầy giáo mới. Những cái tên cứ ngỡ chẳng là người quen hoá ra được nhắc đến với vai trò " ừ tao quen đứa đấy". Cô ấy loay hoay vì sao lại nổi nốt mụn trên trán, tôi than thầm hôm qua mới bị trầy da.
Tôi kể với cô ấy về những người tôi mới quen, nơi tôi vừa đi qua và món ăn tôi mới vừa thử. Cô ấy nhiệt tình, hào hứng như nơi tôi đi qua cô ấy cũng vừa bước tới, món tôi mới ăn cô ấy đã nếm rồi. Có những ngày ở thành phố xa lạ, đi dạo trên con phố và thầm ước mong có người bạn ấy ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau la hét trên đoạn đường vắng, mò mẫm tìm con đường mới với sự khoái chí tìm ra cửa hàng mình yêu thích. Cùng nhau nhìn lén gã trai đẹp và bàn về khuôn mặt của anh ấy. Có những lúc như thế cảm thấy tình bạn thật diệu kỳ.
Tình bạn đôi lúc ích kỷ không khác tình yêu, sợ người bạn của mình có thêm những người bạn mới và rồi mình bị lạc lõng giữa vòng vây với cái gọi người bạn cũ. Thế mà, năm tháng đã đi xa rất nhiều ngày đầu gặp nhau chúng tôi vẫn nhìn nhau cười hỉ hả
Một người bạn thân không hẳn là người bạn tốt mà đơn giản người bạn ấy rất hiểu mình. Có đôi lần nghe một ai đó nói:" Tôi không có bạn thân" - vừa nghe cảm thấy thật oách như nhân vật lạnh lùng nào đó bước ra từ câu truyện. Nhưng họ chẳng biết rằng có ít nhất một người bạn thân tuyệt vời đến thế nào.
Bạn bè đôi khi sợ hãi cảm giác cô bạn của mình rồi một ngày sẽ có người yêu, liệu những tin nhắn của chúng ta có thưa dần để dành thời gian cho người khác. Và thời gian cũng đi qua và chúng ta biết rằng có những điều nói ra anh người yêu không hiểu và tình bạn lại tiếp tục thể hiện vị trí của nó.
Một người bạn hiểu bạn là người sẵn sàng ngồi nghe bạn kể câu chuyện với lời lẽ rời rạc trong nhiều tiếng đồng hồ, là người đồng tình với những quyết định của bạn, là người dẫu tò mò rất nhiều điều về bạn nhưng khi bạn không muốn nói họ sẽ không hỏi gì. Là người sẵn sàng cùng bạn chạy xe giữa cơn mưa to hàng chục cây số hò hét hát những bài ca mưa rơi và bẻ nhau miếng bánh mà "phần của tao phải nhiều hơn mày nhé", là người cảm thấy hạnh phúc vì bạn của mình được trải qua cuộc tình với tình tiết như phim hàn quốc và im lặng khi thấy cô ấy chia tay.
Tình bạn không chỉ là tình cảm bạn bè mà nó vượt xa hơn thế nữa. Bạn bè là đồng minh, đồng đội, là người có rất nhiều điều " đồng" với mình. Và chúng ta sẽ lại cùng nhau " đồng hành" trên đoạn đường phía trước nữa nhé!
Câu chuyện cười nha :
Mk sẽ kể cho bạn nghe nếu bạn ko cười
bạn sẽ chết đấy hãy cười đi ko bạn sẽ chết
: )
Tôi thấy người ta có bảo rằng:
Bảo rằng thằng Cuội ở cung trăng!
Đêm ngày ngồi gốc cây đa đó
Xóm cũ ruộng xưa có nhớ chăng?
Tình thương và niềm tin yêu mẹ, có một niềm khát khao âm thầm cháy bỏng luôn ấp ủ trong lòng bé Hồng: được gặp mẹ. Xa mẹ nhưng bé Hồng dường như vẫn bấm đốt ngón tay, tính từng ngày khắc khoải, chờ mong mẹ về.
Người mẹ đã trở về, nỗi nhớ, niềm mong của bé Hồng đã trở thành hiện thực. Đến đây có thể nói những rung động về mẹ của bé Hồng đã đến cực điểm qua ngòi bút miêu tả của nhà văn. Đầu tiên là cảm giác bối rối, hồi hộp đến nghẹn ngào của bé Hồng khi vừa tan trường ra nhìn thấy người đàn bà ngồi trên xe kéo giống mẹ, bé đuổi theo gọi bối rối: "Mợ ơi!Mợ ơi! Mợ ơi!"
Tiếng gọi ấy bấy lâu nay chỉ là tiếng nấc thầm đau khổ của trái tim thơ dại nhưng đến nay đã bật lên thành tiếng thổn thức vừa mừng rõ sung sướng vừa vộ vã đến cuống quýt tội nghiệp như sợ bóng hình mẹ tan biến mất.
Mong ngóng bao ngày, giây phút gặp mẹ, bé Hồng vẫn cảm thấy như quá đột ngột, niềm vui, niềm hạnh phúc được gặp mẹ khiến bé ngờ không dám tin vào mắt mình nữa....
juventus
juventus