K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Dựa vào bài thơ "Giọt sương kiều diễm" của Trọng Hoàng, hãy viết một câu chuyện thật sáng tạo kể về câu chuyện ấy mà trong đó có sử dụng những biện pháp tu từ : nhân hóa, so sánh và kết hợp với miêu tả, miêu tả nội tâm và yếu tố tự sự.

"Có giọt sương kiều diễm

 Tính đỏng đảnh, kiêu kì

 Chẳng coi ai ra gì

 Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

 

 Sương bảo chị Cỏ Mật

 "Đấy, chị cứ nghĩ xem

 Không có tôi đậu lên

 Chị làm sao lấp lánh?"

 

Sương còn bảo chị Nấm

 "Nếu tôi không đánh đu

 Vành nón chị rất thô

 Chứ làm sao duyên dáng?"
 

 Khoe mãi không biết chán

 Cây cỏ nghe nhàm tai

 Cho đến một buổi sớm

 Bác thông già lựa lời

 Khuyên giọt sương:

 "Này cháu,

 Thiên nhiên thật kì diệu

 Muôn vẻ đẹp khác nhau

 Tự khen chẳng hay đâu 

 Cháu không nên như thế..."

 

 Sương chẳng hề ý tứ

 Ngắt ngang lời bác thông

 "Rõ ràng bác thấy không?

 Có ai đẹp như cháu?"

 Sương vừa định nổi cáu

 Thì nắng ập đến rồi

 Đang khoác lác liên hồi

 Đã thấy mình tan chảy

 

 Cỏ cây càng lộng lẫy

 Hạt sương càng nóng ran

 Có phải thấy bẽ bàng

 Mà giọt sương chốn việc

 

Thật ra ai cũng biết

 Nước đọng thành giọt sương

 Đẹp nhưng kiêu kì thế

 Đáng giận mà đáng thương.

           ( Trọng Hoàng )

 

#Neuaidayducacyeucautrenthimksetickchobando

0
Đề bàiCâu 1:Đọc bài thơ sau và trả lời câu hỏi:Có giọt sương kiều diễmTính đỏng đảnh kiêu kìChẳng coi ai ra gìLuôn nghĩ mình đẹp nhất.Sương bảo chị Cỏ Mật:- Đấy, chị nghĩ mà xemKhông có tôi đậu lênChị làm sao lấp lánh?Sương còn bảo chị Nấm- Nếu tôi không đánh đuVành nón chị rất thôChứ làm sao duyên dáng?Khoe mãi không biết chánBỗng, nắng ập đến rồiĐang khoác lác liên...
Đọc tiếp

Đề bài

Câu 1:

Đọc bài thơ sau và trả lời câu hỏi:

Có giọt sương kiều diễm

Tính đỏng đảnh kiêu kì

Chẳng coi ai ra gì

Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

Sương bảo chị Cỏ Mật:

- Đấy, chị nghĩ mà xem

Không có tôi đậu lên

Chị làm sao lấp lánh?

Sương còn bảo chị Nấm

- Nếu tôi không đánh đu

Vành nón chị rất thô

Chứ làm sao duyên dáng?

Khoe mãi không biết chán

Bỗng, nắng ập đến rồi

Đang khoác lác liên hồi

Sương thấy mình tan chảy...

Cỏ cây càng lộng lẫy

Hạt sương càng nóng ran

Có phải thấy bẽ bàng

Mà giọt sương chốn biệt.

a) Đặt nhan đề cho bài thơ trên?

b) Trong bài thơ giọt sương được miêu tả bằng nghệ thuật gì? Phân tích tác dụng?

c) Qua bài thơ, em rút ra được bài học gì cho bản thân <trình bày bằng một đoạn văn ngắn>

Các bạn giúp mk nhé! mk cần gáp lắm! cảm ơn các bạn nhìu!

0
Đọc bài thơ sau rồi trả lời câu hỏi :Có giọt sương kiều diễmTính đỏng đảnh, kiêu kìChẳng coi ai ra gìLuôn nghĩ mình đẹp nhất. Sương bảo chị Cỏ Mật:-Đấy, chị nghĩ mà xemKhông có tôi đậu lênChị làm sao lấp lánh? Sương còn bảo chị Nắm:-Nếu tôi không đánh đuVành nón chị rất thôChứ làm sao duyên dáng? Khoe mãi không biết chánBỗng, nắng ập đến rồiĐang khoác lác liên hồiSương...
Đọc tiếp

Đọc bài thơ sau rồi trả lời câu hỏi :

Có giọt sương kiều diễm

Tính đỏng đảnh, kiêu kì

Chẳng coi ai ra gì

Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

 

Sương bảo chị Cỏ Mật:

-Đấy, chị nghĩ mà xem

Không có tôi đậu lên

Chị làm sao lấp lánh?

 

Sương còn bảo chị Nắm:

-Nếu tôi không đánh đu

Vành nón chị rất thô

Chứ làm sao duyên dáng?

 

Khoe mãi không biết chán

Bỗng, nắng ập đến rồi

Đang khoác lác liên hồi

Sương thấy mình tan chảy...

 

Cỏ cây càng lông lẫy

Hạt sương càng nóng ran

Có phải thấy bẽ bàng

Mà giọt sương trốn biệt.

 

a,đặt nhan đề cho bài thơ trên?

b, Trong bài thơ, giọt sương được miêu tả bằng nghệ thuật gì? Phân tích tác dụng?

c, Qua bài thơ, em rút ra bài học gì cho bản thân? Trình bày thành một đoạn văn ngắn.

P/S: GẤP KINH KHỦNG, MAI MK CẦN RỒI!!! BẠN NÀO ĐỦ Ý NHẤT MK TICK! MƠN TRƯỚC !!!!

1
10 tháng 2 2019

a, Giọt sương

b, Nhân hóa. 

T/d: lm cho bài thơ thêm sinh động, hấp dẫn, ấn tượng, thu hút người đọc, người nghe qua giọt sương vs những tính cách giống con người.

c, Bài học: sống trên đời, chẳng có cái j là trường tồn mãi mãi, chúng ta đừng nên khoe khoang thái quá, theo một cách quá chảnh chọe, kiêu kì rồi đến khi người nhận lại hậu quả lại là chính bản thân mk.

Ngắn vậy thoi ha. k cho mk vs :))

                                                           Giọt sương kiều diễm Có giọt sương kiều diễmTính đỏng đảnh, kiêu kìChẳng coi ai ra gìLuôn nghĩ mình đẹp nhất. Sương bảo chị cỏ Mật :-Đấy, chị cứ nghĩ xemKhông có tôi đậu lênChị làm sao lấp lánh Sương còn bảo chị Nấm :-Nếu tôi không đánh đuVành nón chị rất thôChị làm sao duyên dáng? Khoe mãi không biết...
Đọc tiếp

                                                           Giọt sương kiều diễm 

Có giọt sương kiều diễm

Tính đỏng đảnh, kiêu kì

Chẳng coi ai ra gì

Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

 

Sương bảo chị cỏ Mật :

-Đấy, chị cứ nghĩ xem

Không có tôi đậu lên

Chị làm sao lấp lánh

 

Sương còn bảo chị Nấm :

-Nếu tôi không đánh đu

Vành nón chị rất thô

Chị làm sao duyên dáng?

 

Khoe mãi không biết chán

Bỗng nắng ập đến rồi

Đang khoác lác liên hồi

Sương thấy mình tan chảy…

 

Cỏ cây càng lộng lẫy

Hạt sương càng nóng ran

Có phải thấy bẽ bàng

Mà hạt sương trốn biệt

Thực ra, ai cũng biết:
Nước đọng thành giọt sương
Đẹp, nhưng kiêu kỳ thế
Đáng giận mà đáng thương.

    câu 1 

 A) em hãy xác định thể thơ vè phương thức biểu đạt chính của bài thơ trên 

B) chỉ ra biện pháp tu từ được sử dụng và nêu giá trị biểu cảm của các biện pháp tu từ ấy

c)Xác định nội dung và y nghĩa 

D)Xác định nhân vật chính nhân vật phụ tình huống sự việc chính trong bài thơ

E) Viết đoạn văn từ 5-10 câu nêu suy nghĩa của em về đức tính kiêm tốn .

Câu 2 : Dựa vào bài thơ , em bãy kể lại câu chuyện bằng văn xuôi theo trí tưởng tượng của mình

1
8 tháng 11 2022

abcxyz

 

Giọt sương kiều diễm Có giọt sương kiều diễm Tính đỏng đảnh, kiêu kì Chẳng coi ai ra gì Luôn nghĩ mình đẹp nhất. Sương bảo chị cỏ Mật : -Đấy, chị cứ nghĩ xem Không có tôi đậu lên Chị làm sao lấp lánh Sương còn bảo chị Nấm : -Nếu tôi không đánh đu Vành nón chị rất thô Chị làm sao duyên dáng? Khoe mãi không biết chán Bỗng nắng ập đến rồi Đang khoác lác liên...
Đọc tiếp

Giọt sương kiều diễm

Có giọt sương kiều diễm

Tính đỏng đảnh, kiêu kì

Chẳng coi ai ra gì

Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

Sương bảo chị cỏ Mật :

-Đấy, chị cứ nghĩ xem

Không có tôi đậu lên

Chị làm sao lấp lánh

Sương còn bảo chị Nấm :

-Nếu tôi không đánh đu

Vành nón chị rất thô

Chị làm sao duyên dáng?

Khoe mãi không biết chán

Bỗng nắng ập đến rồi

Đang khoác lác liên hồi

Sương thấy mình tan chảy…

Cỏ cây càng lộng lẫy

Hạt sương càng nóng ran

Có phải thấy bẽ bàng

Mà hạt sương trốn biệt

Thực ra, ai cũng biết:
Nước đọng thành giọt sương
Đẹp, nhưng kiêu kỳ thế
Đáng giận mà đáng thương.

câu 1

A) em hãy xác định thể thơ vè phương thức biểu đạt chính của bài thơ trên

B) chỉ ra biện pháp tu từ được sử dụng và nêu giá trị biểu cảm của các biện pháp tu từ ấy

c)Xác định nội dung và y nghĩa

D)Xác định nhân vật chính nhân vật phụ tình huống sự việc chính trong bài thơ

E) Viết đoạn văn từ 5-10 câu nêu suy nghĩa của em về đức tính kiêm tốn .

Câu 2 : Dựa vào bài thơ , em bãy kể lại câu chuyện bằng văn xuôi theo trí tưởng tượng của mình

0
Đề bài Câu 1: Đọc bài thơ sau và trả lời câu hỏi: Có giọt sương kiều diễm Tính đỏng đảnh kiêu kì Chẳng coi ai ra gì Luôn nghĩ mình đẹp nhất. Sương bảo chị Cỏ Mật: - Đấy, chị nghĩ mà xem Không có tôi đậu lên Chị làm sao lấp lánh? Sương còn bảo chị Nấm - Nếu tôi không đánh đu Vành nón chị rất thô Chứ làm sao duyên dáng? Khoe mãi không biết chán Bỗng, nắng ập đến...
Đọc tiếp

Đề bài

Câu 1:

Đọc bài thơ sau và trả lời câu hỏi:

Có giọt sương kiều diễm

Tính đỏng đảnh kiêu kì

Chẳng coi ai ra gì

Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

Sương bảo chị Cỏ Mật:

- Đấy, chị nghĩ mà xem

Không có tôi đậu lên

Chị làm sao lấp lánh?

Sương còn bảo chị Nấm

- Nếu tôi không đánh đu

Vành nón chị rất thô

Chứ làm sao duyên dáng?

Khoe mãi không biết chán

Bỗng, nắng ập đến rồi

Đang khoác lác liên hồi

Sương thấy mình tan chảy...

Cỏ cây càng lộng lẫy

Hạt sương càng nóng ran

Có phải thấy bẽ bàng

Mà giọt sương chốn biệt.

a) Đặt nhan đề cho bài thơ trên?

b) Trong bài thơ giọt sương được miêu tả bằng nghệ thuật gì? Phân tích tác dụng?

c) Qua bài thơ, em rút ra được bài học gì cho bản thân <trình bày bằng một đoạn văn ngắn>

Các bạn giúp mk nhé! mk cần gáp lắm! cảm ơn các bạn nhìu!

1
9 tháng 2 2019

a) Đặt nhan đề cho bài thơ trên?

Giọt sương

b) Trong bài thơ giọt sương được miêu tả bằng nghệ thuật gì? Phân tích tác dụng?

- Tác giả miêu tả giọt sương bằng biện pháp nghệ thuật nhân hóa. - Tác dụng khi sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hóa: Làm cho bài thơ thêm sinh động. Qua những lời nói, hành động được nhân hóa của Giọt sương, thể hiện tư tưởng của tác giả.

12 tháng 10 2017

a ) phương thức biểu đạt : miêu tả 

b) biện pháp nghệ thuật : nhân hóa và so sánh ( nếu cần liệt kê ra thì bảo mk )

c) .chủ ngữ: giọt sương 

     vị ngữ : còn lại

mk ko chắc đâu nhé !

chúc các bn học tốt !

12 tháng 10 2017

đừng ai trả lời câu hỏi này nhé các em

25 tháng 12 2018

Một buổi sáng trong lành rung rinh sắc nắng, không gian ấp ủ hương đất trời thơm thảo. Có cái gì xôn xao hứng khởi,có cái gì hân hoan khoan khoái. “Phải rồi tôi là hạt ngọc của đất trời mà, có một lần tôi đã nghe được hai chị em nhà bướm nói chuyện về tôi mà tôi cứ vui âm ỉ mãi (“-Chị ơi vì sao/ Hoa hồng lại khóc? / -Không phải đâu em/ Đấy là hạt ngọc/ Người gọi là sương/ Sao đêm gửi xuống/ Tặng cô hoa hồng..).

Giọt sương tôi đây thật kiều diễm long lanh, tôi không đẹp không xinh thì làm gì được chạm tới “ngọc  thể” của chúa tể các loài hoa. Cái lóng lánh quyến rũ của tôi đã làm thi vị cho cuộc sống biết bao nhiêu. Tôi tự ngắm mình mà cũng đã thấy hài lòng viên mãn lắm rồi: đẹp hơn cả kim cương, óng ánh bạc, lấp lánh vàng, rực rỡ xanh đỏ, biêng biếc tím hồng…; lại còn biết chuyển động đẹp theo góc nhìn của người chiêm ngưỡng: như vậy tôi có hồn chứ đâu vô hồn như kim cương. Này nhé! Thiên nhiên trở nên hữu tình nên thơ cũng nhờ có giọt sương ta. Cứ đọc bài tản văn “Đà Lạt sương” của nhà văn Phong Thu sẽ thấy hết cái đẹp đáng được tôn vinh của tôi. Ngay buổi sáng nay thôi, khi bình minh tươi mới khoe màu, tôi đã nhảy nhót trên cây lá muôn hoa, tôi soi gương trong ánh hào quang chói đỏ thấy mình góp phần làm nên sắc điệu thiên nhiên.

Giọt sương tôi đang tự ngợi ca bản thân thì chị Cỏ Mật chẳng biết điều chút gì cả, giữa đám đông bao cây lá,ôm lấy vai tôi nói ra điều thân thiết lắm:

- Nàng Sương ơi! Ban mai rực rỡ, đất trời tưng bừng hoan ca, chúng mình cùng đi đến xóm cỏ nghèo chân đê rủ các bạn cùng chơi và cùng chuẩn bị công việc tối nay đi!

- Chị phải biết mình là ai chứ, chị tưởng chị xinh đẹp, chị lung linh xinh sắc lắm à mà còn muốn ra mắt mọi người, không có tôi đậu trên mi mắt chị thì chị có ra hồn gì đâu.

Vừa nói, Sương tôi vừa nguýt dài tự đắc khiến chị Cỏ Mật đuối lí chỉ biết thở dài.

Sương tôi vui sướng tung tăng hát: “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…”. Quả thật tôi thấy mình vui quá đi mất bởi rất nhiều lần định nói điều này cho họ nhà Cỏ biết mà chưa có cơ hội, thành thử ra tôi cứ hào phóng ban phát sắc đẹp cho họ một cách uổng công tốn sức… Ơ mà đâu chỉ có nguyên họ nhà Cỏ nhỉ, tôi còn hào phóng làm đẹp cho biết bao loài cây, loài hoa khác nữa, nhất định từ hôm nay mình sẽ phải ra một tuyên bố về giá trị và “bản quyền” cái đẹp của mình cho muôn loài biết mà nể trọng. Đẹp đi đôi với quý với hiếm, vậy mà mình lại không biết coi trọng mình thì thiên hạ ai còn coi trọng mình nữa… Đầu óc tôi đang tập trung cho sáng kiến đầy danh giá thì vô ý vấp một cái trời giáng vào chị Nấm. Bị cắt dòng suy nghĩ tôi liền được thể “nhân bản” cái sự kiêu kì đắc ý đang ấp ủ:

- Chị Nấm, chị không biết tôi là ai sao mà không tránh lại còn vô lễ chạm vào thân thể trắng trong lộng lẫy của tôi nữa.

- Ôi em Sương à, em đi đâu mà vội vàng thế,chị cũng đang muốn đến gặp em để bàn về buổi lễ hội hóa trang tối nay ở xứ hoa cỏ nghèo chân đê nhằm gây quỹ từ thiện đây…

- Thôi đi. Chị đừng lợi dụng sắc đẹp của tôi nữa, xưa nay tôi khờ khạo ngây thơ nên toàn làm những việc vô bổ. Chị muốn làm người nổi tiếng thì làm đi đừng nhờ vả gì tôi nữa.

- Chị có nhờ vả em gì đâu, chẳng qua chúng ta cùng chung tay đoàn kết chia sẻ, cùng làm điểm tựa đắp xây cho thiên nhiên tươi đẹp thôi mà.

-Úi dào ui, sao chị khéo mồm từ khi nào thế? Chị đừng thấy bở mà đào mãi nhé, chị xem lại mình đi, thô kềnh kệch mà còn đòi biểu diễn thời trang, không có tôi đánh đu trên vành nón chị thì chị đâu có đẹp, đâu có ai xem,ai vỗ tay nữa… thật vô duyên.

- Em hiểu lầm rồi,mục đích mà chúng ta hướng tới là thiên nhiên thân thiện chứ không phải là thi ai đẹp hơn ai…

Các chị em nhà Cỏ nghe thế cũng đồng thanh:

  • Đúng rồi đấy Sương ơi, thiếu em thì buổi lễ làm sao thành công được, buổi lễ này ý nghĩa lắm đấy.

Tôi chẳng cần nghe làm gì. Chị Nấm nói là việc của chị ấy, tôi không nghe là việc của tôi… Và thế là tôi nghiễm nhiên tự cho mình là người đẹp nhất. Không một ai khuyên bảo được tôi, không một  ai buồn tranh chấp với tôi cả. Tôi cứ đắm mình trong hào quang ảo, trong sự huyễn hoặc chính mình, thật hả hê hạnh phúc… Bác Thông già ở gần đó, nghe thấy câu chuyện của tôi, bác liền gọi tôi lại nhẹ nhàng nói:

- Cháu à, trong thế giới thiên nhiên kì diệu này mỗi vật, mỗi loài đều mang những vẻ đẹp khác nhau. Sống đoàn kết yêu thương nhau, cùng làm điểm tựa nâng đỡ nhau thì cái đẹp mới tỏa sáng. Không thể so sánh ai hơn ai… Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, vả lại cái đẹp lặng lẽ tỏa hương, lặng lẽ dâng đời đó mới là cái đẹp chân chính.

- Bác không thấy cháu rõ ràng là đẹp nhất sao, hay mắt bác kém quá rồi đấy.

- Mắt bác có kém nhưng bác biết nhìn bằng lí trí và trái tim. Cháu có thấy hạnh phúc khi không được mọi người yêu quý không?

Ôi! Thật là lắm chuyện. Tôi phải tìm cách rút nhanh thôi.

  • Cháu chào bác, cháu đang có cuộc hẹn ạ.

Chẳng ngoái lại nhìn tôi cũng biết cái đầu lắc lắc, cái miệng chẹp chẹp ngao ngán của bác… Kệ! “Ta là người đẹp nhất trần gian, ta là người đẹp nhất… là lá la, là lá la… Sao trời lại sinh ra mình duyên dáng thế này?”. Mỗi bước đi, tôi lại nhún một cái để soi gương trong cái nắng vàng rực rỡ và thấy mình càng lộng lẫy xinh tươi khi được ánh bình minh chiếu vào. Mãi đắm mình trong niềm vui vô bờ ấy thì bỗng … Ơ kìa sao toàn thân tôi lại bủn rủn, rã rời. Nóng quá! Khó chịu quá! Cơ thể tròn trịa đầy đặn của tôi bỗng trở nên méo mó dị dạng kì quái lạ thường… Tôi…tôi…tôi đang tan chảy…

Đề bài : Dựa vào bài thơ "giọt sương kiều diễm" của Nguyễn trọng Hoàn, hãy viết một câu chuyện tưởng tượng về các nhân vật đó.

Một buổi sáng trong lành rung rinh sắc nắng, không gian ấp ủ hương đất trời thơm thảo. Có cái gì xôn xao hứng khởi,có cái gì hân hoan khoan khoái. “Phải rồi tôi là hạt ngọc của đất trời mà, có một lần tôi đã nghe được hai chị em nhà bướm nói chuyện về tôi mà tôi cứ vui âm ỉ mãi

(“-Chị ơi vì sao

Hoa hồng lại khóc? 

-Không phải đâu em

Đấy là hạt ngọc

Người gọi là sương

Sao đêm gửi xuống

Tặng cô hoa hồng..).

Giọt sương tôi đây thật kiều diễm long lanh, tôi không đẹp không xinh thì làm gì được chạm tới “ngọc  thể” của chúa tể các loài hoa. Cái lóng lánh quyến rũ của tôi đã làm thi vị cho cuộc sống biết bao nhiêu. Tôi tự ngắm mình mà cũng đã thấy hài lòng viên mãn lắm rồi: đẹp hơn cả kim cương, óng ánh bạc, lấp lánh vàng, rực rỡ xanh đỏ, biêng biếc tím hồng…; lại còn biết chuyển động đẹp theo góc nhìn của người chiêm ngưỡng: như vậy tôi có hồn chứ đâu vô hồn như kim cương. Này nhé! Thiên nhiên trở nên hữu tình nên thơ cũng nhờ có giọt sương ta. Cứ đọc bài tản văn “Đà Lạt sương” của nhà văn Phong Thu sẽ thấy hết cái đẹp đáng được tôn vinh của tôi. Ngay buổi sáng nay thôi, khi bình minh tươi mới khoe màu, tôi đã nhảy nhót trên cây lá muôn hoa, tôi soi gương trong ánh hào quang chói đỏ thấy mình góp phần làm nên sắc điệu thiên nhiên.

Giọt sương tôi đang tự ngợi ca bản thân thì chị Cỏ Mật chẳng biết điều chút gì cả, giữa đám đông bao cây lá,ôm lấy vai tôi nói ra điều thân thiết lắm:

- Nàng Sương ơi! Ban mai rực rỡ, đất trời tưng bừng hoan ca, chúng mình cùng đi đến xóm cỏ nghèo chân đê rủ các bạn cùng chơi và cùng chuẩn bị công việc tối nay đi!

- Chị phải biết mình là ai chứ, chị tưởng chị xinh đẹp, chị lung linh xinh sắc lắm à mà còn muốn ra mắt mọi người, không có tôi đậu trên mi mắt chị thì chị có ra hồn gì đâu.

Vừa nói, Sương tôi vừa nguýt dài tự đắc khiến chị Cỏ Mật đuối lí chỉ biết thở dài.

Sương tôi vui sướng tung tăng hát: “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…”. Quả thật tôi thấy mình vui quá đi mất bởi rất nhiều lần định nói điều này cho họ nhà Cỏ biết mà chưa có cơ hội, thành thử ra tôi cứ hào phóng ban phát sắc đẹp cho họ một cách uổng công tốn sức… Ơ mà đâu chỉ có nguyên họ nhà Cỏ nhỉ, tôi còn hào phóng làm đẹp cho biết bao loài cây, loài hoa khác nữa, nhất định từ hôm nay mình sẽ phải ra một tuyên bố về giá trị và “bản quyền” cái đẹp của mình cho muôn loài biết mà nể trọng. Đẹp đi đôi với quý với hiếm, vậy mà mình lại không biết coi trọng mình thì thiên hạ ai còn coi trọng mình nữa… Đầu óc tôi đang tập trung cho sáng kiến đầy danh giá thì vô ý vấp một cái trời giáng vào chị Nấm. Bị cắt dòng suy nghĩ tôi liền được thể “nhân bản” cái sự kiêu kì đắc ý đang ấp ủ:

- Chị Nấm, chị không biết tôi là ai sao mà không tránh lại còn vô lễ chạm vào thân thể trắng trong lộng lẫy của tôi nữa.

- Ôi em Sương à, em đi đâu mà vội vàng thế,chị cũng đang muốn đến gặp em để bàn về buổi lễ hội hóa trang tối nay ở xứ hoa cỏ nghèo chân đê nhằm gây quỹ từ thiện đây…

- Thôi đi. Chị đừng lợi dụng sắc đẹp của tôi nữa, xưa nay tôi khờ khạo ngây thơ nên toàn làm những việc vô bổ. Chị muốn làm người nổi tiếng thì làm đi đừng nhờ vả gì tôi nữa.

- Chị có nhờ vả em gì đâu, chẳng qua chúng ta cùng chung tay đoàn kết chia sẻ, cùng làm điểm tựa đắp xây cho thiên nhiên tươi đẹp thôi mà.

-Úi dào ui, sao chị khéo mồm từ khi nào thế? Chị đừng thấy bở mà đào mãi nhé, chị xem lại mình đi, thô kềnh kệch mà còn đòi biểu diễn thời trang, không có tôi đánh đu trên vành nón chị thì chị đâu có đẹp, đâu có ai xem,ai vỗ tay nữa… thật vô duyên.

- Em hiểu lầm rồi,mục đích mà chúng ta hướng tới là thiên nhiên thân thiện chứ không phải là thi ai đẹp hơn ai…

Các chị em nhà Cỏ nghe thế cũng đồng thanh:

  • Đúng rồi đấy Sương ơi, thiếu em thì buổi lễ làm sao thành công được, buổi lễ này ý nghĩa lắm đấy.

Tôi chẳng cần nghe làm gì. Chị Nấm nói là việc của chị ấy, tôi không nghe là việc của tôi… Và thế là tôi nghiễm nhiên tự cho mình là người đẹp nhất. Không một ai khuyên bảo được tôi, không một  ai buồn tranh chấp với tôi cả. Tôi cứ đắm mình trong hào quang ảo, trong sự huyễn hoặc chính mình, thật hả hê hạnh phúc… Bác Thông già ở gần đó, nghe thấy câu chuyện của tôi, bác liền gọi tôi lại nhẹ nhàng nói:

- Cháu à, trong thế giới thiên nhiên kì diệu này mỗi vật, mỗi loài đều mang những vẻ đẹp khác nhau. Sống đoàn kết yêu thương nhau, cùng làm điểm tựa nâng đỡ nhau thì cái đẹp mới tỏa sáng. Không thể so sánh ai hơn ai… Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, vả lại cái đẹp lặng lẽ tỏa hương, lặng lẽ dâng đời đó mới là cái đẹp chân chính.

- Bác không thấy cháu rõ ràng là đẹp nhất sao, hay mắt bác kém quá rồi đấy.

- Mắt bác có kém nhưng bác biết nhìn bằng lí trí và trái tim. Cháu có thấy hạnh phúc khi không được mọi người yêu quý không?

Ôi! Thật là lắm chuyện. Tôi phải tìm cách rút nhanh thôi.

  • Cháu chào bác, cháu đang có cuộc hẹn ạ.

Chẳng ngoái lại nhìn tôi cũng biết cái đầu lắc lắc, cái miệng chẹp chẹp ngao ngán của bác… Kệ! “Ta là người đẹp nhất trần gian, ta là người đẹp nhất… là lá la, là lá la… Sao trời lại sinh ra mình duyên dáng thế này?”. Mỗi bước đi, tôi lại nhún một cái để soi gương trong cái nắng vàng rực rỡ và thấy mình càng lộng lẫy xinh tươi khi được ánh bình minh chiếu vào. Mãi đắm mình trong niềm vui vô bờ ấy thì bỗng … Ơ kìa sao toàn thân tôi lại bủn rủn, rã rời. Nóng quá! Khó chịu quá! Cơ thể tròn trịa đầy đặn của tôi bỗng trở nên méo mó dị dạng kì quái lạ thường… Tôi…tôi…tôi đang tan chảy…

GN
GV Ngữ Văn
Giáo viên
21 tháng 9 2019

Tác dụng của phép nhân hóa, so sánh: Giúp cách diễn đạt được uyển chuyển, các sự vật hiện lên sinh động, gần gũi hơn. Những sự vật vốn vô tri lại trở nên có tính cách, sinh động hơn.

11 tháng 2 2018

1) tả đêm trăng

2) em mới lớp 5 chỉ trả lời đc câu hỏi 1 thời câu 2 em chịu hihihi

11 tháng 2 2018

mimh thấy nó dễ mà bạn k cho mình nha