Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- ở việt nam có phong tục thờ phụng tổ tiên
-chúng ta phải bảo tồn nền văn hóa dân tộc
-nghi lễ cưới hỏi ở nhà tôi rất đơn giản
-tôi và người ấy có không biết bao nhiêu kỉ niệm
LIKE bn nha!!!
2 câu với câu ghép:
Mặc dù ngày xưa mọi người rất hay đi xin chữ nhưng trong khổ cuối bài thơ thì mọi người lại không như vậy nữa.
Mặc dù ông chỉ múa vài nét chữ nhưng những nét chữ ấy lại thật đẹp và uyển chuyển.
2 câu cảm thán: Ông đồ trong bài thơ thật đáng thương biết bao!
Nét chữ của ông đồ thật đẹp!
2 câu nghi vấn: Liệu mọi người có còn nhớ tới ông đồ già nữa không?
Hình bóng ông đồ liệu có còn vương vấn trong những người qua đường hay họ thực sự đã quên?
Tham khảo:
Nhân vật lão Hạc trích trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao là một ông lão nông dân giàu lòng nhân hậu. Vợ mất sớm, lão chỉ còn lại 1 người con trai, một con chó vàng và một mảnh vườn nhỏ. Do không đủ tiền cưới vợ cho con, người con trai lão phẫn chí, bỏ đi làm đồn điền cao su. Còn lại mình lão Hạc sống thui thủi một mình với con chó, ông Lão yêu thương chăm sóc nó như một thành viên trong gia đình (âu yếm gọi nó là "cậu Vàng"; cho nó ăn trong bát như của nhà giàu; Lão Hạc cứ ăn một miếng thì lại gắp cho nó một miếng; rồi tắm rửa, bắt rận cho nó; mắng yêu nó...). Khi hoàn cảnh quá khó khăn, lão bị ốm một trận dài làm sức khỏe giảm sút, bao nhiêu tiền bạc đổ hết vào thuốc men, lão không kiếm được việc làm, bao nhiêu việc nhẹ đàn bà con gái trong làng tranh nhau làm hết, đắn đo mãi, Lão Hã buộc lòng phải bán cậu Vàng mặc dù vô cùng đau khổ, thương xót nó vì lão đã quá nặng lòng yêu thương nó, nhất là lão đã tự dằn vặt, tự trách mình, day dứt, ấn hận tự cho là mình đã lừa một con chó (gọi nó về ăn cơm để cho thằng Mục, thằng Xiên đến bắt nó đi giết thịt) và lão khóc vô cùng đau khổ: "Những nếp nhăn xô vào nhau ép cho nước mắt chảy ra". Nói tóm lại, lão Hạc tuy chỉ là một lão nông dân nghèo khổ, hiền lành chất phác song ở lão có một tấm lòng nhân hậu đáng quý. Tình cảm của lão dành cho con chó Vàng khiến cho người đọc phải xúc động tận đáy lòng
Ai lên làng Quỷnh hái chè,
Hái dăm ba lá xuống khe ta ngồi!
Muốn ăn cơm trắng cá mè,
Thì lên làng Quỷnh hái chè với anh.
Muốn ăn cơm trắng cá rô,
Thì lên làng Quỷnh quẩy bồ cho anh!
Tại sao người mua chữ năm cũ bây giờ lại không thấy?
Đây ạ :
Bài thơ thể hiện sâu sắc tình cảnh đáng thương của ông đồ đúng không?