Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
chơi trò đố vui có thưởng ko bạn, tớ ra 1 câu đố, bạn trả lời đúng đc 1 tick, còn bạn ko trả lời đc phải cho tớ 1 tick và ngược lại khí bạn ra đố, tớ đúng bạn cho tớ 1 tick, còn sai thì tớ cho bạn 1 tick. Chơi ko bạn
nếu chơi tớ sẽ ra câu đố trước: bạn làm gì đầu tiên vào mỗi buổi sáng.
Mình gợi ý một bài để các bạn dễ tìm hơn nè:
Mỗi ngày dù bận rộn bao nhiêu, ta hãy luôn cố gắng, dành thời gian gửi đi những thông điệp yêu thương đến những người thân yêu, bạn bè và rộng lớn hơn; cho cộng đồng. Đó là một việc làm vô cùng thiết thực trong đời sống của mỗi con người chúng ta. Vậy mà, thường chúng ta lại hay bỏ quên, chỉ biết lao đầu vào công việc hoặc vui chơi vô độ …
Ta thử tưởng tượng một ngày nào đó, sợi dây thời gian của ta bỗng đứt phựt, ta mới hoảng hốt nhận ra rằng: “Mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa và cũng không còn đủ sức lực để dành cho những người thân yêu một chút tình yêu thương muộn màng”. Vậy thì, tại sao mỗi sớm mai thức dậy, ta không dành ra chút thời gian để biểu lộ tình yêu thương đến những người thân yêu. Chỉ cần gửi đi những tin nhắn yêu thương, những lời thăm hỏi, động viên … nếu sắp xếp được thời gian, hãy dành cho họ những quan tâm, chăm sóc ân cần.
Trong cuộc sống, đôi khi ta thường nhớ những điều không đáng nhớ và quên những điều mà lẽ ra ta không bao giờ được quên. Ta hãy học nhớ những phút giây hạnh phúc và quên đi lỗi lầm của nhau để có thể tha thứ và chấp nhận khiếm khuyết của những người mình yêu thương. Ta lựa chọn giữ niềm vui để quên đi muộn phiền, ta học yêu thương để xóa bỏ hận thù. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu ta biết nhớ và quên đúng lúc, là cách giúp chúng ta nếm trải tất cả vị ngọt đắng chua cay của cuộc đời. Từ đó ta mới biết gìn giữ vun đắp yêu thương. Ta phải biết đóng cánh cửa phía sau lại, vì còn nhiều cánh cửa phía trước đang chờ ta mở ra. Hạnh phúc đích thực mà ta có, là ta biết mang đến niềm vui cho những người xung quanh. Ta đừng để đến khi ngỡ ngàng nhận ra thời gian dành cho ta còn quá ngắn, lúc đó bao nhiêu hối tiếc, và bao nhiêu câu hỏi gạch ở mỗi đầu dòng là hai từ “nếu như”:
- Nếu như, tôi biết chỉ còn vài tháng để gần gũi gia đình tôi đã không phung phí quá nhiều thời gian vào công việc hay những cuộc chơi vô độ …
- Nếu như biết trước quỹ thời gian của tôi còn ngắn ngủi thế này, tôi sẽ dành thời gian chăm sóc và trò chuyện với các con nhiều hơn, sẽ quan tâm giành tình yêu cho vợ tôi thật thắm thiết chứ không sống vô tình như những ngày tháng qua.
Bao nhiêu … “nếu như” “nếu biết”, bao nhiêu dự tính, hứa hẹn chồng chất vẫn chưa thực hiện, nhưng quỹ thời gian không còn nữa.
Tôi đã đọc được ở đâu đó một trò chơi thế này:
“Có một ngân hàng: Mỗi buổi sáng họ mở cho bạn một tài khoản là 86.400 đô la. Nhưng trò chơi nào cũng phải có luật chơi của nó. Bạn phải tiêu hết số tiền ấy trong ngày hôm đó và số còn lại sẽ bị thu hồi vào buổi tối khi bạn lên giường ngủ, bạn không thể gian lận được, bạn không thể chuyển sang tài khoản khác được, bạn chỉ có thể tiêu xài nó. Nhưng mỗi sáng ngân hàng lại rót tiếp cho bạn 86.400 đô la nữa để bạn dùng trong một ngày. Ngân hàng có quyền ngừng cuộc chơi không cần báo trước, bất cứ lúc nào, ngân hàng cũng có thể thông báo là mọi việc đã kết thúc, họ sẽ đóng tài khoản ấy lại và không có tài khoản nào khác thay thế cả. Vậy thì bạn sẽ làm gì nào? Khi được một món quà như thế”
Chắc là mọi người, ai cũng nghĩ rằng: “ Tôi sẽ tìm mọi cách tiêu cho hết số tiền ấy cho đã thì thôi và sẽ tặng quà cho tất cả những người mà tôi yêu quí. Tôi sẽ cố làm cho những đồng tiền mà cái ngân hàng trong truyện cổ tích ấy cho tôi để mang niềm vui đến cho những người xung quanh, cả những người không quen biết”. Bởi vì chúng ta không tin là mình có thể tiêu hết 86.400 đô la mỗi ngày cho ta và cho người thân.
Thật ra, chúng ta không ai tin là có ngân hàng nào như thế trên cuộc đời phải không?
Ngân hàng trong truyện cổ tích ấy, chúng ta ai cũng có cả, đó chính là thời gian đấy. Mà ngân hàng thời gian thì chỉ có hạn thôi! Mỗi ngày chúng ta chỉ có một quỹ thời gian là 86.400 giây, và đến mười hai giờ đêm, chúng ta không được mang số giây chưa kịp sống của ngày hôm nay sang ngày mai, thời gian ngày hôm nay mà chúng ta không biết tận hưởng đã trôi qua rồi, như những tờ lịch cũ của ngày hôm qua không bao giờ có thể dùng lại cho ngày hôm sau. Và cứ thế, mỗi ngày trôi qua ta lại có 86.400 giây để sử dụng, trò chơi quanh đi quẩn lại chỉ có thế thôi. Nhưng ngân hàng trong mơ ấy có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, không cần báo trước; bất cứ lúc nào, cuộc đời chúng ta cũng có thể dừng lại. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng 86.400 giây hàng ngày như thế nào đây? Vấn đề là ở chỗ ấy, chứ không phải là ta có bao nhiêu giây hay bao nhiêu đô la.
Thời gian không phải là vô tận, nhưng mấy ai hiểu và biết được hết. Cái khoảnh khắc ngắn ngủi được trông thấy nhau, được sống bên cạnh nhau quý giá biết chừng nào. Nhưng thường chúng ta không để ý và phung phí nó một cách vô tội vạ.
Hãy yêu thương nhau, dành cho những người thân yêu thật nhiều sự quan tâm bất cứ khi nào có thể. Vì biết đâu ngày mai không bao giờ đến. Ngày mai không phải là món quà dành cho tất cả mọi người.
Cuộc đời “may rủi” chỉ là một phần nhỏ trong số phận của chúng ta. Phần lớn là do chúng ta có dám lựa chọn và hành động hay không. Đừng chần chừ, hãy sống hết mình và yêu thương hết mức, mọi người ơi!
-Học xong văn bản, em cảm nhận được giá trị và vẻ đẹp của cây tre-một biểu tượng về đất nước và dân tộc Việt Nam.
Trong cuộc sống hôm nay, em thấy ý nghĩa của cây tre còn lại rất ít với cuộc sống con người vì:
+Do kinh tế phát triển nên người dân không còn làm nhà bằng tre, nứa như trước kia.
+Người dân chặt đi để lấy đất sinh hoạt
a) Thiếu chủ ngữ
=> Qua bức thư của thủ lĩnh da đỏ, tác giả dạy cho chúng ta biết quý trọng đất đai
b) Thiếu vị ngữ
=> Khuôn mặt người mẹ tìm con in sâu trong tâm trí của người cầm bút
c) Câu sai về trật tự sắp xếp các thành phần
=> Bà nội rất thương và hay cho quà cháu chắt
d) Thiếu chủ ngữ, vị ngữ
=> Quảng Trị là mảnh đất chịu nhiều đau thương trong chiến tranh
e) Thiếu chủ ngữ, vị ngữ
=> Trong bất cứ hoàn cảnh nào, khi con người còn sức lao động, dù là thanh niên hay trẻ nhỏ, họ cũng đều chống chọi hết mình trước cái đói
f) Thiếu chủ ngữ
=> Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy không khí nào nhiệt
g) Thiếu vị ngữ
=> Niềm vui khi được đoàn tụ cùng gia đình là động lực nâng đỡ bước chân người chiến sĩ
h) Câu sai về trật tự sắp xếp các thành phần
=> Tôi bị mẹ mắng vì bất cẩn làm đổ nước trên ghế sofa
i) Thiếu chủ ngữ, vị ngữ
=> Những kỉ niệm về một thời học trò hồn nhiên sẽ mãi mãi in trên những trang lưu bút tím
A) THiếu vị ngữ
Sửa:Bỏ từ qua
b)Thiếu vị ngữ
Sửa: Bỏ từ khuôn mặt
C) Thiếu chủ ngữ
Sửa:Thêm từ bà ở trước chữHay
về, sao tôi rất nhớ những cây bàng dọc đường. Đặc biệt , tôi đã quan sát 1 cây(. ) Một cây bàng cuối đông, cao to, thân vạm vỡ, cành tỏa ra như tán( . ) Nó đen đũi lắm(! ) Tất cả lá của nó bị cháy rét; lá vàng pha, lá son đỏ của mùa thu thơ mộng nay đã xịt lại moioj màu gỉ sắt[...] Nhưng kia kìa, bỗng đâu 1 trận gió rét thốc tới(. ) Bấy giờ tôi mới nhìn kĩ: thì ra cành trụi nhất, đã ló những chú mầm xanh rồi. Cây bàng( .) Có phải là hình ảnh của những cuộc đấu tranh mới, cũ(? ) CÓ phải ngươi dạy cho ta 1 bài học về cuộc chiến đấu đẻ giành lấy mùa xuân(? )
về, sao tôi rất nhớ những cây bàng dọc đường. Đặc biệt , tôi đã quan sát 1 cây(. ) Một cây bàng cuối đông, cao to, thân vạm vỡ, cành tỏa ra như tán(. ) Nó đen đũi lắm( chấm than ) Tất cả lá của nó bị cháy rét; lá vàng pha, lá son đỏ của mùa thu thơ mộng nay đã xịt lại moioj màu gỉ sắt[...] Nhưng kia kìa, bỗng đâu 1 trận gió rét thốc tới(. ) Bấy giờ tôi mới nhìn kĩ: thì ra cành trụi nhất, đã ló những chú mầm xanh rồi. Cây bàng( chấm than ) Có phải là hình ảnh của những cuộc đấu tranh mới, cũ( ?) CÓ phải ngươi dạy cho ta 1 bài học về cuộc chiến đấu đẻ giành lấy mùa xuân(? )
Cuộc sống là một thế giới mà có rất nhiều trên Trái Đất đồng nghĩa với việc có rất nhiều thế giới trên Trái Đất. Thế giới này là của mỗi người, mọi người đều có quyền riêng tư với cuộc sống này. Nhưng không phải lạm dụng nó để làm những việc xấu, việc có lợi ch mình nhưng không có ích cho xã hội. Mọi người thường có mục đích sống của mình, tuy nhiên, cuộc sống đó có tốt đẹp hay không là ở mục đích của họ nhưng phụ thuộc vào con người họ. Tiền không bao giờ làm nên tất cả, tiền chỉ là một phương tiện mua bán rất cần thiết cho cuộc sống hiện giờ. Ví như tiền đâu thể mua được yêu thương, thời gian hay tiền có mua được cái mà người ta gọi là "lòng người, tình làng nghĩa xóm, nhân hậu và đức độ như một vị Bồ Tát hoặc hiền từ như đức Mẹ Maria"? Hay tiền mua được những lời nịnh nót, dẻo mồm, yêu thương giả tạo để rồi lặng thầm phía sau lưng người ta cảm thấy ghét? Tiền có mua được trời không? Đấy là chưa nói đến con cái đứt ruột đẻ ra, còn quý hơn cả trời, sinh linh, mạng sống là thứ quý giá nhất, tiếp theo là thiên nhiên súc vật. Còn tiền thì sao? Rất bạc( bạc ở đây là bạc tình bạc nghĩa). Ngày nay, nhiều người vì tiền mà đã hoa mắt, không chút do dự mà giết người để lấy mấy trăm nghìn bạc. Có đáng không? Suy nghĩ kỹ trước khi hoa mắt vì "tiền"!