Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1:
Văn học nghệ thuật là gì, xưa nay người ta định nghĩa nhiều rồi. Nay ta cũng đã biết nghệ thuật là thứ mà con người cho là tuyệt tác. Trong kho tàng văn học cũng đã có rất nhiều nghệ thuật gọi là kiệt tác. Đặc biệt là tác phẩm 'Chiếc lá cuối cùng' của tác giả nước ngoài.
Câu nghi vấn không dùng để hỏi: Văn học nghệ thuật là gì, xưa nay người ta định nghĩa nhiều rồi
Tác dụng: trường hợp này không dùng để hỏi mà để nêu tiền đề
Câu 2 : câu nghi vấn : Em mua quyển sách Tiếng Anh này à ?
Câu cầu khiến: Em làm ơn hãy mua quyển sách Tiếng Anh này
Câu phủ định: Em không mua quyển sách Tiếng Anh này
Câu 3: Hai dòng thơ đầu trong đoạn trích: dùng để nhấn mạnh sự thưa thớt của cảnh quan và chú tiều , lác đác của căn nhà
Hai dòng thơ sau trong đoạn trích: dùng để nhấn mạnh sự nhớ nước thương nhà của bà Huyện Thanh Quan
Tùng...Tùng...Tùng...Tiếng trống trường vang lên thật giòn giã báo hiệu giờ ra chơi đã (câu đặc biệt) đến. Các bạn học sinh từ các dãy nhà tầng ùa ra sân trường như đàn ong vỡ tổ. Trên sân trường đông vui nhộn nhịp ấy, các bạn học sinh chơi đủ thứ trò chơi. Từ nhảy dây (câu có trạng ngữ) cho đến đá cầu. Nhưng đâu phải cứ ra chơi là ai cũng xuống sân, vẫn có những bạ đứng câu đặc biệt trên ban công. Tán gẫu và vui đùa. (câu rút gọn)
Tùng...Tùng...Tùng...Tiếng trống trường vang lên thật giòn giã báo hiệu giờ ra chơi đã (câu đặc biệt) đến. Các bạn học sinh từ các dãy nhà tầng ùa ra sân trường như đàn ong vỡ tổ. Trên sân trường đông vui nhộn nhịp ấy, các bạn học sinh chơi đủ thứ trò chơi. Từ nhảy dây (câu có trạng ngữ) cho đến đá cầu. Nhưng đâu phải cứ ra chơi là ai cũng xuống sân, vẫn có những bạ đứng câu đặc biệt trên ban công. Tán gẫu và vui đùa. (câu rút gọn)
Bạn tham khảo ạ (Nếu sai đề báo mình ạ):
Cuộc sống là một hành trình đầy thú vị. Ngày hôm nay bạn đang ở trên đỉnh cao của sự thành công nhưng cũng có thể ngày mai bạn rơi xuống vực thẳm của sự thất bại. Cuộc sống luôn có sự hòa trộn của những gam màu tươi sáng và những gam màu đen tối. Vậy nếu một ngày cuộc sống của bạn trở nên u ám, bế tắc thì bạn sẽ làm gì? Có ý kiến cho rằng: "Nếu một ngày cuộc sống của bạn bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút và vẽ cho nó những vì sao lấp lánh".
Ý kiến trên đã đưa ra một phương châm sống, thái độ sống đúng đắn, tích cực. Nếu màu xanh, màu hồng tượng trưng cho sự tươi sáng, hi vọng thì màu đen lại là màu sắc tượng trưng cho sự đen tối, u ám. "Cuộc sống bị nhuốm màu đen" là cuộc sống gặp nhiều chông gai, khó khăn thậm chí đó còn là sự đau khổ, bất hạnh. Nó khiến con người tuyệt vọng, mất niềm tin vào những gì tốt đẹp. "Những vì sao lấp lánh" tượng trưng cho ánh sáng của sự lạc quan, niềm hi vọng. "Cầm bút và vẽ cho nó những vì sao lấp lánh" là hành động xuất phát từ sự chủ động, lạc quan của mỗi cá nhân trong việc tìm ra hướng giải quyết cho những khó khăn mà mình đang đối mặt. Đó cũng là hành động thể hiện bản lĩnh của mỗi chúng ta. Câu nói: "Nếu một ngày cuộc sống của bạn bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút và vẽ cho nó những vì sao lấp lánh" đã đề cao sự chủ động, tinh thần lạc quan, tích cực của mỗi con người trong cuộc sống. Dù cho hoàn cảnh bạn gặp phải có khó khăn, khổ cực đến nhường nào thì chúng ta nên tự mình thay đổi, làm chủ hoàn cảnh để có cuộc sống tốt đẹp, viên mãn hơn.
Cuộc sống giống như một bức tranh đủ các màu sắc. Đó là một hành trình dài ẩn chứa đầy khó khăn, thử thách và chúng có thể xảy đến với chúng ta một cách rất bất ngờ khiến chúng ta không thể né tránh. Liệu có bao nhiêu người đảm bảo được rằng cuộc sống của mình chỉ trải đầy hoa hồng? Liệu có những ai chắc chắn được rằng bản thân sẽ không gặp phải chông gai, trắc trở và cả những đau khổ, bất hạnh? Ngày hôm nay, công ty bạn đang rất phát triển nhưng có thể ngay ngày mai công ty rơi vào tình trạng phá sản. Ngày hôm nay bạn vẫn khỏe mạnh nhưng biết đâu ngày mai có những tai nạn bất ngờ ập đến. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là gam màu hồng tươi sáng hay gam màu xanh hi vọng. Cuộc sống còn có những chuỗi ngày màu đen u tối. Vì không thể biết trước điều gì xảy đến với mình nên trong bất cứ hoàn cảnh nào con người cũng không được phó mặc, cam chịu số phận mà phải luôn đấu tranh để chiến thắng hoàn cảnh. Nếu không cố gắng để thoát ra những tai ương mà cuộc sống đem lại thì chúng ta sẽ bị chính những tai ương, khổ đau đó vùi dập. Chính trong gian nan, nghịch cảnh con người mới khám phá ra được sức mạnh của mình. Ai đó đã từng nói rằng giông bão sẽ chỉ làm cho cây bám sâu rễ vào trong lòng đất. Nếu không rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì có lẽ chúng ta sẽ không khám phá ra được giới hạn của bản thân.
Sự lạc quan cùng tâm thế chủ động sẽ giúp con người vượt qua được những chông gai, thử thách. Bởi lẽ, mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống và không ai có thể sống thay cho cuộc sống của ai nên nếu cuộc sống của bản thân có bị nhuốm gam màu u ám thì chúng ta hãy tự cầm bút và vẽ lên những vì sao lấp lánh. Thay vì chờ đợi sự giúp đỡ của người khác, chúng ta cần tin vào năng lực của bản thân và cố gắng hết mình để thay đổi hoàn cảnh. Một tâm thế chủ động cùng bản lĩnh kiên cường sẽ giúp chúng ta nhanh chóng thay đổi được thực tại đen tối. Những vì sao lấp lánh là những suy nghĩ và hành động tích cực nhằm hướng đến một tương lai tươi sáng. Nếu cứ giữ cho mình tâm thế bị động, ỷ lại, không dám đối diện với trở ngại thì con người mãi mãi chỉ là những kẻ thất bại, không có ý chí, bản lĩnh. Mỗi chúng ta chỉ được sống một lần nên hãy nắm quyền chủ động trong chính cuộc sống của mình. Chắc hẳn các bạn đều biết đến Nick Vujicic - một người đàn ông khuyết tật cả tay và chân đến từ Australia. Tuổi thơ của anh đã phải chịu sự chế giễu của mọi người xung quanh, anh từng bị trầm cảm và có ý định tự tử nhưng bằng ý chí, niềm tin và nghị lực phi thường anh đã tự vẽ lên cho mình những vì sao lấp lánh. Anh trở thành cử nhân kép ngành Kế toán và Lập trình kế hoạch tài chính của Đại học Griffith và trở thành diễn giả diễn truyền động lực sống cho tất cả mọi người trên thế giới đặc biệt là những người khuyết tật. Cuốn sách "Cuộc sống không giới hạn" của Nick Vujicic đã chiếm được cảm tình của đông đảo bạn đọc và những chia sẻ của anh trong những trang sách đã trở thành động lực lan tỏa những suy nghĩ, hành động tích cực đến rất nhiều người trên thế giới. Một minh chứng điển hình mà chúng ta có thể nhắc đến đó là Bác Hồ. Để mang lại cho nhân dân cuộc sống no ấm, Bác đã ra đi tìm đường cứu nước. Trong sự nghiệp cách mạng của mình Bác luôn giữ vững nguyên tắc "Tự lực cánh sinh", không ỷ lại vào sự giúp đỡ của các nước xã hội chủ nghĩa nên chúng ta mới có được cuộc sống độc lập, tự do như ngày nay. Thử hỏi, nếu Bác không tự vẽ cho mình những vì sao, không có niềm tin vào bản thân , không có sự nỗ lực, cố gắng trong suốt ba mươi năm bôn ba khắp các nước trên thế giới thì liệu rằng chúng ta có được cuộc sống hòa bình như ngày nay?
Mike Dita từng nói rằng: "Bạn không bao giờ là kẻ thua cuộc cho đến khi bạn bỏ cuộc". Cho dù hoàn cảnh bạn gặp phải có khó khăn đến nhường nào nhưng chỉ cần cố gắng hết mình thì bạn sẽ không phải hối hận hay tiếc nuối. Chỉ khi bạn ngừng cố gắng bạn mới là kẻ thua cuộc. Dù kết quả đạt được có như bạn mong muốn hay không thì mọi nỗ lực của bạn cũng đều được ghi nhận. Niềm tin vào bản thân sẽ giúp chúng ta vượt qua được những trở ngại. Không nên trông chờ, dựa dẫm vào người khác bởi càng ỷ lại thì chúng ta càng thất bại. Bầu trời đêm có lấp lánh những vì sao hay không phụ thuộc vào chính bản thân mỗi chúng ta. Bên cạnh những người luôn nỗ lực phấn đấu để thay đổi hoàn cảnh thì lại có những con người cam chịu hoàn cảnh, phó mặc cho số phận. Họ nhụt chí mỗi khi gặp khó khăn, nản lòng mỗi khi gặp thử thách. Có lẽ vì không thể tự mình vẽ những vì sao nên họ luôn chìm trong thất bại, chán chường, không tìm ra hướng giải quyết cho những chông gai mình gặp phải.
Để không bị hoàn cảnh nhấn chìm, chúng ta phải sống phải có ý chí, nghị lực, không được né tránh, gục ngã, cam chịu trước hoàn cảnh. Cần giữ cho mình tinh thần lạc quan và luôn nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng tích cực để tìm ra cách giải quyết tối ưu nhất. Đời sẽ thay đổi khi chúng ta thay đổi. Nếu bạn không thể thay đổi được những gì đã xảy đến với mình nhưng bạn hoàn toàn có thể thay đổi được thái độ của mình. Đồng thời mỗi chúng ta hãy trang bị cho mình những kĩ năng cần thiết để vượt qua mọi khó khăn, trở ngại.
Ý kiến trên là bài học quý giá đối với chúng ta. Cuộc sống của chúng ta trở nên tăm tối hay tươi đẹp phụ thuộc vào bản thân mỗi con người. Hãy cầm bút và tự tô điểm cho cuộc đời mình những vì sao để có một cuộc sống ý nghĩa. "Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí" (N. Ostrovski).
“Cuộc sống bị nhuốm màu đen”: cuộc sống tối tăm, u ám, gặp nhiều sóng gió, trắc trở, khổ đau, bất hạnh, không hy vọng.“Cầm bút và vẽ ": tinh thần chủ động, tự lực cánh sinh, không dựa dẫm hay lệ thuộc từ khách quan.Cầm bút vẽ cho nó "những ngôi sao lấp lánh": cuộc sống tươi mới, muôn màu muôn vẻ, không còn tẻ nhạt, u ám, biến "Cuộc sống bị nhuốm màu đen" trở nên hạnh phúc, tràn ngập niềm vui, thành công. Cuộc sống khó khăn, đen tối đến đâu, mỗi con người cần chủ động với tinh thần lạc quan để làm chủ bản thân, làm chủ cuộc sống chính mình và khiến nó trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió mà đôi khi cũng cần có cái gọi là khó khăn, thử thách, "cuộc sống bị nhuốm màu đen" con người dễ dàng cảm thấy chán nản,đau khổ, tuyệt vọng .Gian khổ là thế, chông gai là thế nhưng con người không được bi quan, chán nản, đầu hàng số phận. Bởi chính những cái gai sắc nhọn ấy sẽ tô điểm chính bản thân bạn, mài giũa con người bạn. Qua khó khăn, thử thách, chính ta sẽ biết được điểm mạnh, điểm yếu của bản thân để từ dó học cách khắc phục điểm yếu , phát huy điểm mạnh, chuẩn bị cho một cuộc hành trình âm thầm và gian khổ, đích đến của thành công. Con người cần tin tưởng vào bản thân, chủ động trong mọi việc ....=> yếu tố quan trọng giúp đi tới thành công, cuộc sống tốt đẹp.Nếu không dám đương đầu và vượt qua những thất bại, khổ đau thì con người sẽ bị nhấn chìm, gục ngã, mãi sống trong bất hạnh và sự tăm tối.
Trong cuộc sống, không phải ai cũng biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, có nhiều người ngồi mãi trên vết xước, cũng có người giơ tay chờ đón một ai đó cầm lấy và đỡ mình dậy.... thiếu ý chí, nghị lực, không chủ động, tự hủy cuộc đời mình....
a. PTBĐ: Biểu cảm (trữ tình)
b. Thể thơ: Lục bát
c. Nội dung: Nội dung bày tỏ lòng kính yêu và biết ơn của tác giả đối với Bác.
d. Tác giả sử dụng phép liệt kê: Hành trình về thăm quê Bác có hàng loạt những hình ảnh thân thương bình dị: Làng sen, Hương cau, cúc vàng, mây, áo nâu, bàn học,...
Tác dụng: Thể hiện niềm xúc động và kính yêu của tác giả khi được trên chuyến hành trình về thăm quê Bác, vào thăm nơi làm việc và nơi ở ngày xưa của Bác.
Ngay từ khi lọt lòng, hình ảnh mà đứa trẻ ghi nhớ mãi có lẽ là nụ cười của mẹ. Nụ cười đó chứa đầy tình yêu thương của mẹ đối với con.
Nụ cười của mẹ luôn ở bên tôi từ trước tới nay. từ những ngày tôi còn lững chữnh tập đi, cho đến khi tôi bập bẹ biết nói, lúc nào mẹ cũng cười để động viên tôi
, cho dù tôi nói còn ngọng líu ngọng lo . Rồi đến khi tôi đi học cũng luôn có nụ cười của mẹ ở bên cạnh. Những lần tôi hớn hở, khoe mẹ điểm chín, điểm mười, mẹ lại mỉm cười sung sướng. Mỗi lần như vậy, tôi vui lắm. Nhưng cũng có khi tôi gặp điểm kém hay chuyện gì buồn, mẹ lại đến bên an ủi, động viên tôi, và chính nụ cười của mẹ đã làm tôi cố gắng hơn.
Nhớ lại hồi đó, tôi là cây toán của lớp, hơn nữa lại học văn tốt. Tuy vậy tôi có nhược điểm là chữ tôi rất xấu. Vì vậy mà các bài kiểm tra của tôi thường bị trừ điểm trình bày. Bài nào cũng bị trừ một điểm, có khi là hai điểm. Khi xem những bài kiểm tra ấy, mẹ tôi không mắng mỏ gì mà vẫn mỉm cười, nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Nhưng tôi thấy mắt mẹ tôi buồn lắm
Vậy là tôi quyết tâm luyện chữ cho thật đẹp. Và rồi tôi đã là người viết chữ đẹp nhất nhì trong lớp. Bài kiểm tra của tôi bây giờ đỏ chói, toàn những điểm chín, điểm mười.
Mẹ tôi rất tự hào về tôi, cầm bài kiểm tra của tôi, mẹ nở một nụ cười sung sướng.
Giờ đây, tôi có thể hiểu rằng, tôi có thể tạo ra nụ cười của mẹ. Tôi luôn cố gắng học thật giỏi đẻ mẹ vui long. Rồi sau này, khi lớn lên. nụ cười ấy vẫn sẽ luôn bên tôi, an ủi, đọng viên tôi, giúp tôi vượt qua sóng gió cuộc đời.
Nụ cười cười của của mẹ thật có ý nghĩa phải không. Tôi tin rằng các bạn cũng sẽ thấy tình yêu thương chan chứa trong nụ cười hiền hậu của mẹ.
… Mùa đông…gió rít từng hồi lạnh buốt…Ai cũng mặc áo bông mà vẫn cứ xuýt xoa. Nhật ký nè ! Mình mới có một “trải nghiệm” hết sức thú vị. Mình nhận thấy mùa đông không khó gần như mọi người vẫn tưởng mà ngược lại…mùa đông mang đến tình yêu thương giữa con người với… con người. Sáng nay, dậy muộn, mùa đông mà, mình toàn “ngủ nướng” thôi ! Mình bước vội khỏi nhà, mẹ chạy theo đưa mình chiếc áo khoác cùng một nụ cười thật tươi. Và khi ấy, vẫn bầu trời xám xịt, vẫn cơn gió lạnh lẽo mà sao mình cảm thấy ấm áp vô cùng bởi nụ cười của mẹ…
Mẹ ơi ! Mẹ có biết nụ cười của mẹ có ý nghĩa với con biết nhường nào không ? Trong bài văn tả mẹ, con đã viết : nụ cười của mẹ tựa như bông hoa mùa xuân đang chúm chím hé nở, nhưng ngay lúc này đây con lại cảm thấy nụ cười ấy không chỉ là bông hoa mà nó còn như ánh mặt trời sưởi ấm tâm hồn con. Hồi nhỏ, con nghe bố kể rằng : lúc con chào đời, mẹ đã nở một nụ cười thật mãn nguyện và khi ấy mẹ đã khóc. Lúc đó, con còn quá ngây thơ và hỏi bố : “Tại sao mẹ vui mà lại khóc hả bố ?” Bố đã trả lời con rằng : Mẹ khóc vì mẹ tự hào vì đã đem đến “một đoá hồng” rực rỡ cho cuộc đời, còn mẹ cười vì mẹ tin “thiên thần vừa chào đời” sẽ không làm bố thất vọng. Nghe bố nói con chỉ hiểu đơn giản : Nụ cười của mẹ đã đánh dấu một kỷ niệm quan trọng của đời con và sẽ mãi dõi theo con trên bước đường đời. Khi con chập chững những bước đi đầu tiên, một nụ cười đầy hy vọng đã nở trên đôi môi của mẹ, giúp con tự tin hơn trên con đường cuộc sống. Hồi ấy, nếu có người hỏi còn rằng : “Người mà con yêu nhất là ai ?” thì con chỉ biết nói : “Con yêu mẹ nhất trên đời”, bố đã chẳng ghen tị khi nghe con nói đó sao ?
Lớn hơn một chút, con đã ngắm nhìn mẹ và nhận thấy : … Khi mẹ cười, đôi mắt mẹ lonh lanh, dường như ánh sáng hào quang đang rọi vào trong con, khiến con cứ muốm ngắm mãi thôi. Con đã hỏi mẹ : “Mẹ có yêu con không ?” . Mẹ trả lời : “Yêu nhiều lắm, vì con là “nàng công chúa nhỏ” của mẹ mà ! Ngốc ạ !”
Con đến trường, cô giáo dạy con những nét chữ đầu tiên và con đã ngồi suốt cả buổi tối chỉ để viết thật đẹp chữ “MẸ”, vì con biết khi nhìn thấy nó mẹ sẽ cười, điều đó khiến con cảm thấy hạnh phúc. Ở trường con bị ngã nhưng con không khóc vì sợ bị bạn bè gọi là “Mít ướt”. Về nhà, nhìn thấy mẹ, chẳng hiểu sao nước mắt con cứ thế tuôn trào, hình như con làm nũng mẹ vì ở bên mẹ con luôn tìm được sự chở che và thấy mình nhỏ bé làm sao.
Lúc con được điểm cao, thật lạ, mẹ chỉ cười chứ không khen con, trong lòng con luôn có câu hỏi “Vì sao ?” Giờ đây, con đã đủ lớn để hiểu : Mẹ cười để chia sẻ niềm vui cùng con và khích lệ con tiến bộ, mẹ không khen con vì mẹ sợ con gái của mẹ “kiêu”. Và có lẽ, đôi lúc con cũng có chút kiêu căng thật, mẹ vẫn bảo chẳng có ai hoàn hảo mà. Nhưng con biết, con có quyền ngẩng cao đầu và tự hào vì con có một người mẹ thật tuyệt vời.
Khi con lên lớp năm, đi thi, giải mà con đạt được không cao, điều đó khiến con cảm thấy buồn, buồn vì công sức mình bỏ ra không được đền bù xứng đáng. Lúc ấy mẹ vẫn cười với con nhưng con biết mẹ đang buồn khi thấy con khóc nức nở. Nụ cười của mẹ khi ấy như bàn tay diệu kì nâng đỡ tâm hồn con và giúp con vượt qua khó khăn. Rồi đến khi con đạt giải cao, con lại nhìn thấy nụ cười của mẹ - một nụ cười đầy mãn nguyện. Niềm vui của con được nhân lên nhiều lần. Bên mẹ, con luôn tìm được tình yêu thương, tìm được sự bình yên sâu thẳm trong tâm hồn. Con chẳng biết nói gì ngoài ba tiếng : CON – YÊU - MẸ . Nếu mẹ là cây lớn toả bóng mát thì con chỉ muốn là bông hoa nhỏ dưới gốc cây để mãi được mẹ yêu thương.
Nhiều khi con nghĩ : Con chẳng muốn lớn, bởi khi con lớn lên, mẹ đâu còn ôm con, mẹ đâu còn kể chuyện cổ tích cho con nghe nữa. Nhưng bây giờ, con có thể hiểu : con phải lớn, phải lớn thật nhanh để đền đáp công ơn của mẹ, để nụ cười của mẹ mãi tười tắn trên môi… Mẹ có biết, mỗi khi mẹ về quê, chỉ hai, ba ngày thôi nhưng con vẫn cảm thấy thật trống trải. Một điều thật giản dị mà con nhận thấy : Con không thể thiếu mẹ, không thể thiếu nụ cười của mẹ…
Mẹ ơi ! Con đã biết con cần phải làm gì để nụ cười luôn nở trên đôi môi của mẹ. Mẹ hãy tin con – tin vào “thiên thần” mà cách đây mười hai năm – sáu tháng mẹ đã nở một nụ cười mãn nguyện để chào đón. Mẹ ơi ! “Con dù lớn vẫn là con của mẹ - Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”…
????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????
đúng rùi đó
bn chưa hề đặt ra 1 câu hỏi nào cả