K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 4 2019

cái này tìm trên mạng có mà bạn 

Tuần học trước đối với lớp tôi là một tuần thật vô cùng tồi tệ. Lớp tôi đã tụt hơn 10 bậc trong bảng xếp loại thi đua. Sắp đến giờ sinh hoạt, không khí lớp nặng nề. Dù không muốn nhưng hình như ai cũng đoán chắc rằng cả l lớp sẽ được nghe rất nhiều lời trách phạt của cô chủ nhiệm.

Tùng! Tùng! Tùng!

Trống vào tiết năm vừa điểm, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với ánh mắt nghiêm trang, cả lớp tôi im phăng phắc. Cô có vẻ hơi ngạc nhiên vì cô mới đi công tác xa về. Cũng giống như mọi khi, cô gọi Huyền Trang lên thông qua tình hình của lớp trong tuần. Bạn lớp trưởng chầm chậm đứng lên. Ở dưới, chúng tôi nhận rõ vẻ mặt thất vọng của cô sau mỗi lời nói của Huyền Trang. Bản thông báo được đọc nhanh chóng, ngắn gọn nhưng đầy đủ. Kết quả, lớp tôi tụt từ vị trị số một xuống vị trí thứ 15.

Cả lớp tôi vừa buồn, vừa sợ hãi lại vừa hối hận chờ đợi từ cô những lời trách phạt. Cô không giấu vẻ mặt thất vọng nhưng trông cô vẫn điềm tĩnh vô cùng:

- Cô đi công tác có một tuần mà công tác tự quản của các em kém quá! Ai lại mang tiếng một lớp mũi nhọn của trường mà lại xếp thứ 15. Bản báo cáo của Huyền Trang đã nêu ra quá nhiều những cái tên mắc lỗi nhưng trước khi phê bình, cô muốn nghe lớp mình phát biểu.

Cả lớp vẫn im phắc trong một không khí nặng nề nhưng rồi cuối cùng, Huyền Trang cũng lên tiếng trước:

- Em thưa cô! Tuần qua lớp mình sút kém là vì các bạn thực hiện nề nếp không nghiêm và lại còn sao nhãng trong việc học hành. Là cán bộ lớp mà không nhắc nhở được các bạn, em xin nhận lỗi về mình.

Nói xong, lớp trưởng bật khóc ngồi thụp xuống bàn. Ngay lúc đó, bạn Mi thành viên của tổ bốn đứng lên:

- Thưa cô! Tuần qua các mặt thi đua của lớp mình đều sút kém, theo em có mấy nguyên nhân. Thứ nhất, ở cổng trường ta vừa khai trương một quán trò chơi điện tử. Em thấy lớp mình có nhiều bạn hay la cà ở đó vì thế mới xảy ra chuyện không học bài trước khi đến lớp và chuyện đi muộn thường gặp ở các nam. Thứ hai, các bạn nữ lớp mình gần đây hay mang đến lớp đồ ăn, quà bánh nên thường gây mất trật tự và còn ảnh hưởng đến công tác vệ sinh. Còn nữa, tuần vừa qua cô đi vắng, lớp mình lại là lớp mới của cấp hai nên các bạn còn có thói quen xao nhãng nếu không có ai nhắc nhở thường xuyên. Thưa cô! nếu giải quyết được những nguyên nhân ấy, em tin lớp mình sẽ tốt hơn.

Chờ đợi một lúc không thấy còn ai có ý kiến gì, cô kết luận:

- Vậy là ngay chính bản thân các em đã tự chỉ ra nguyên nhân mắc lỗi của mình. Cô khen bạn Trà Mi đã góp ý rất kịp thời. Cô sẽ giữ bản báo cáo này xem tuần sau các em sửa chữa ra sao? Nếu các em đã biết lỗi của mình mà các em còn mắc lỗi cô sẽ phạt nặng gấp đôi.

Buổi sinh hoạt tan, lớp tôi ra về nhiều bạn thấy mình nhẹ nhõm vì không bị cô trách phạt gì. Nhưng ai cũng lo ngay ngáy cũng nghĩ phải làm sao cố gắng để không bị cô trách phạt trong giờ sinh hoạt tuần sau.

Bao hoa là tên gọi chung để chỉ đài hoa và tràng hoa, là phần nằm bên ngoài bộ nhị và bộ nhụy, có tác dụng bảo vệ bộ phận sinh sản khi hoa còn ở dạng nụ; và thu hút, dẫn dụ côn trùng bay tới hoa để thụ phấn khi hoa đã nở. Do các loại hoa có cấu tạo khác nhau nên có thể phân chia bao hoa như sau:

  1. Hai bao hoa: Có đài hoa và tràng hoa phân biệt và tách biệt rõ ràng, như ở đào (Prunus persica), móng bò (Bauhinia spp.).
  2. Một bao hoa: Tràng hoa và đài hoa hợp lại làm một, không có cách nào để phân biệt.
    1. Bao hoa dạng đài: Một bao hoa với bao hoa màu xanh lục, hình dáng giống như đài hoa, như ở gai dầu (Cannabis spp.).
    2. Bao hoa dạng tràng: Một bao hoa với bao hoa có màu sắc sặc sỡ, hình dáng giống như tràng hoa, như ở kiều mạch (Fagopyrum esculentum).
  3. Không bao hoa: Không có cả đài hoa lẫn tràng hoa, chủ yếu là thực vật thụ phấn nhờ gió, như liễu
6 tháng 1 2020

chép mạng ak

6 tháng 1 2020

ko bt nhưng đừng sai

6 tháng 1 2020

đừng sai

3 tháng 5 2019

mình nghĩ là 37142r

3 tháng 5 2019

tfoooosr

30 tháng 1 2019

Thiên đàng, ngày 1/1/2016

Xin gửi lời chào tới anh bạn tương lai của tôi!

Vậy là gần bốn tháng kể từ ngày tôi rời xa dương thế. Có lẽ sự từ giã trần thế quá sớm khiến tôi trưởng thành hơn để hôm nay tôi viết bức thư này cho anh. Tôi – bé Aylan Kurdi, 3 tuổi, người Syria – được cả thế giới biết đến với giấc ngủ vĩnh hằng trên bờ biển Bodrum, Thổ Nhĩ Kỳ, viết cho anh – là tôi của tổi 45 còn sống nơi trần thế. Nghe có vẻ vô lý anh nhỉ? Tôi đã chết thì làm gì có anh! Nhưng tại sao lại không thể khi mọi thứ đều trong một giấc mơ – cả tôi và anh. Những thiên thần sẽ giúp tôi gửi bức thư này đến anh!

Anh bạn thân yêu! Giờ đây tôi đang ở trên thiên đàng – một thế giới kỳ diệu và lung linh biết mấy. Nơi này chẳng có ngày hay đêm. Mặt trời, vầng trăng và cả những vì sao lấp lánh cùng nhau tỏa sáng, không gian lúc nào cũng trong veo như pha lê. Mẹ và anh trai tôi đang mỉm cười cùng những linh hồn khác. Chúng tôi không có quốc gia, … không phải di cư, không phân biệt tôn giáo, không có khủng bố hay bạo lực…. Tất cả đều như nhau – những linh hồn bay nhẹ nhõm, thanh thành và bình yên.

Giờ đang là giao thừa. Từ trên đây, chúng tôi  có thể ngắm nhìn cả trái đất. Ngắm nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trong màn đêm và lắng nghe tiếng chuông ngân vang. Dưới đó là những mảng màu  tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những mảng màu tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những mảng tối im lìm đâu đó. Tiếng chuông lẫn trong tiếng sóng, hạnh phúc ở cùng với bất hạnh, thù hận đi liền với tình yêu… Chao ơi, cuộc sống nơi trần thế! Giờ tất cả đã quá xa vời…

 Anh bạn tuổi 45 ơi, anh còn nhớ chứ! Chúng ta theo cha mẹ chạy trốn khỏi chiến tranh và bạo lực đẫm máu nơi quê nhà Kobani với giấc mơ về “miền đất hứa” ở trời Âu. Vậy mà, giấc mơ ấy chấm dứt chỉ 20 phút sau khi chiếc thuyền khởi hành. Biển dậy sóng, thuyền lật úp, bàn tay bé nhỏ của tôi buông rời tay mẹ. Tôi đã vật lộn với những con sóng, đã cố bấu víu lấy sự sống mong manh, đã vẫy vùng trong tuyệt vọng. Nhưng đứa bé 3 tuổi thì có thể làm được gì giữa biển cả mênh mông trong đêm tối mịt mù? Và rồi… biển cả rộng mở đón tôi vào lòng. Biển cả cũng rất khoan dung khi thay vì nhấn chìm tôi đã đưa tôi vào bờ, nằm yên trên cát. Hẳn anh còn nhớ hình ảnh của tôi khi ấy. Bé bỏng. Áo màu đỏ và quần xanh lam. Chân đi giày. Hai tay xuôi theo chiều chân. Tôi nằm trên bãi biển. Mặt úp xuống bờ cát hiền hòa như đang say ngủ. Xung quanh, những con sóng vỗ về. Một giấc ngủ dài. Vĩnh viễn.

Hình ảnh tôi được chia sẻ rộng rãi trên các trang mạng xã hội, các phương tiện truyền thông. Họ đã nói những gì? “Thảm họa nhân đạo mang tính toàn cầu”, “Biểu tượng của nỗi đau mà người dân Syria phải hứng chịu cũng như nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi nỗi đau ấy” rồi “khiến thế giới câm lặng” hay “thức tỉnh lương tri”… Và đây không phải là cách người ta “cường điệu hóa” hay “thi vị hóa” một cái chết. Đây là sức lay động từ một cái chết và là cách người ta làm dịu lại nỗi đau. Nhưng dù thế nào đi nữa thì một sự thật vẫn luôn hiện hữu. Một cuộc đời đã chấm dứt. Đứa trẻ mãi mãi tuổi lên 3. Tôi và gia đình đã sống sót qua mưa bom bão đạn ở Syria bất ổn, nhưng lại bỏ mạng khi đang trên đường tìm một nơi bình yên khác để sống. Cái chết quá sức đau đớn và quá sức vô lý. Chao ôi, 3 năm – một cuộc đời! Giá không có chiến tranh và bạo lực, giá tôi được đi trên chiếc thuyền chắc chắn hơn; giá bố mua được cho tôi chiếc áo phao, giá các nước châu Âu mở rộng đường biên giới; giá như… thì có lẽ tôi đã không phải chết!

Giờ thì thân xác tôi đã được trở về nơi quê nhà. Một hành trình trở về đất mẹ gian truân, nhọc nhằn. Nhưng là trở về sau khi đã chết. Trở về cái nơi mà tôi đã tháo chạy. Trở về chỉ đề nằm dưới lòng đất. Đúng là một kiếp người dạt trôi, một phận người bèo bọt!

Nhưng anh ạ, dù sao thì tôi cũng được nhiều người biết đến, được an ủi. Còn hàng nghìn, thậm chí còn hàng triệu cái chết khác thì sao? Hàng nghìn người di cư đã bỏ mạng khi vượt Địa Trung Hải, hàng nghìn đứa trẻ đã chết vì đói, vì rét, vì bệnh tật, hàng trăm người đã chết vì khủng bố. Có những người biết là sẽ chết khi phải vượt biển di cư nhưng không làm khác được. Một người đồng hương Syria của tôi đã viết thế này trước khi chết chìm anh ạ. “Cảm ơn biển cả đã chào đón chúng tôi mà không đòi hỏi visa… mà không hỏi tôn giáo của tôi là gì….”. Thế đấy, có những cái chết được người ta xoa dịu. Có những cái chết được người ta tưởng nhớ. Nhưng cũng có những cái chết bị bỏ rơi, quên lãng. Chao ôi, chỉ có chết mới hết bất công sao? Hay đến chết cũng chưa hết bất công?

Và từ nơi đây, từ trong đau đớn tột cùng của một đứa trẻ đã chết từ trong yên bình, nhẹ nhõm nơi thiên đàng, tôi viết thư cho anh – là tôi, 45 tuổi còn sống nơi trần thế. Anh sẽ hỏi sao không phải một độ tuổi nào khác? Anh bạn, tôi chọn anh – tuổi 45 – là bởi khi ấy ta đã định vị được bản thân trong cuộc đời. Khi tôi 45 tuổi, còn sống – là anh – ta sẽ thế nào nhỉ? Một ông bố? Một công chức bình dân? Hay một nhân vật có khả năng thay đổi thế giới? Anh biết đấy, Steve Jobs của Apple cũng là một người di cư. Và ta sẽ sống ở đâu? Trở về quê hương Syria hay ở miền đất hứa trời Âu? Thế giới khi ấy sẽ ra sao/ Có như thiên đàng tôi đang sống? Tuổi 45 ngỡ sẽ đến như một lẽ tự nhiên ư? Không! Có những tuổi 45 mãi mãi chỉ là ước mơ không thành hiện thực. Ai sẽ cho tôi và những đứa trẻ như tôi tuổi 45? Ai sẽ cho chúng tôi cuộc đời? Làm sao để tất cả mọi người đều có tuổi 45, tuổi 55 và hơn thế nữa? Câu hỏi ấy ai sẽ trả lời cho tôi, thưa anh!

Thân ái!

Tôi – là anh từ trên thiên đàng

Học tốt

Bạn lên google rồi ghi là " Dàn bài cho .... " thế là có liền nhé

#Huyền

4 tháng 5 2019

Bài làm

Tả quang cảnh trường em vào buổi sớm - Bài tham khảo 1

Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những giây phút ngắm cảnh sân trường vào buổi sớm mai.

Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả. Có rất ít học sinh đến trường. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dần bật lên, để lộ những hàng ghế màu vàng. Ba dãy nhà tầng được xếp theo hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng khổng lồ. Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt ngọc. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Bây giờ, sân trường đã náo nhiệt hơn lúc trước. Tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Mỗi bạn chơi một trò, bạn thì đá cầu, bạn thì nhảy dây... Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục cổ vũ cho những người thắng cuộc. Trên cành phượng, cành xà cừ những chú chim sẻ, chim chích bông đua nhau nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hoà mình với những cuộc vui phía dưới. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được rát vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: "Tùng! Tùng! Tùng!", thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí lại tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang.

Em rất thích quang cảnh của buổi sớm mai vì đó là một quang cảnh yên tĩnh và thơ mộng đáng nhớ.

@Như Ý

6 tháng 6 2017

Viết những câu miêu tả các sự vật sau sao cho sinh động :

a.Nước hồ gợn sóng lăn tăn.

b.Những con sóng nhẹ vỗ vào bãi cát mịn.

6 tháng 6 2017

Bạn ơi chỉ có mặt hồ gợn sóng lăn tăn chứ ko có nước hồ gợn sóng lăn tăn đâu bạn!(Mình tick nhầm)

2 tháng 2 2019

1. Mở bài: Bố là người cần cù và tháo vát nhất trong gia đình em.

2. Thân bài:

a) Ngoại hình:

- Ngoài bốn mươi tuổi.

- Thích mặc bộ quần áo công nhân màu xanh đậm, đội nón nhựa

- Dáng cao, gầy.

- Da màu bánh mật.

- Đôi tay rắn chắc.

- Cặp mắt tinh anh.

- Cặp lông mày đen.

- Mũi cao.

- Khuôn mặt vuông vức, quai hàm bạnh.

- Miệng tươi cười.

- Hàm răng trắng có chiếc răng khểnh rất có duyên.

- Bàn tay to rám nắng.

- Bước chân thường sải dài, chắc nịch.

b) Tính tình:

- Quan tâm đặc biệt đến con cái.

- Quan tâm đến các thành viên trong gia đình.

- Sống nhân nghĩa, giúp đỡ người nghèo khó.

- Quan tâm đến hàng xóm, láng giềng.

- Tháo vát mọi việc trong gia đình.

- Làm đâu ra đấy, ít thích nghỉ ngơi

- Bố thường dạy em coi trọng chữ nhân nghĩa ở đời.

- Bố nghiêm khắc khi con cái mắc lỗi.

- Quan tâm sửa sai cho em để mỗi ngày một tiến bộ hơn.

3. Kết bài:

- Bố là một trụ cột gia đình, là điểm tựa cho em.

- Em rất yêu bố

- Em nguyện chăm ngoan, học giỏi để bố vui lòng.

2 tháng 2 2019

cuộc thi viết thư quốc tế UPU đúng ko bạn 

Bài làm

Sau 1 năm học mệt mỏi, chúng em đã được vui chơi, giải trí bằng những trò chơi bổ ích. Đó cũng là nội dung của buổi sinh hoạt tại khối em.

Khối em vừa sinh hoạt cách đây mấy tuần thôi,nhưng trong em giờ vẫn còn đau đau nghĩ đến những cuộc vui xã hội ấy, một cuộc vui có bạn bè, có các anh chị thật nhiệt tinh! Hôm đó lúc 8h, anh bí thư đoàn khối dùng loa để thông báo các em học sinh đến dự sinh hoạt hè. Thế là biết bao trẻ nhỏ cùng các bạn thanh thiếu niên đều có mặt và điểm danh đầy đủ. Tại nơi sinh hoạt ấy, chúng em được hát rất nhiều bài hát. Nào là bài hát về Đoàn,về Đội , về Đảng , về thầy cô, về mái trường thân yêu..Ôi thật vui!

Cũng tại buổi sinh hoạt ấy, chúng em được tham gia những trò chơi dân gian, những câu đố vui bổ ích và thật ý nghĩa. Nơi đây em cũng được tiếp thu biết bao kiến thức mới mẻ, được sống giữa tình thương xã hội của các anh,các chị đoàn viên thanh niên

Buổi sinh hoạt ấy rất vui và ý nghĩa, em mong khối sẽ tổ chức nhiều hơn để chúng em được vui chơi, được thử sức mình.

# Học tốt #

28 tháng 8 2019

Mình tả buổi sinh hoạt nhé !!!

Để kỉ niệm ngày 20 – 11, Ngày Nhà Giáo Việt Nam, trường em tổ chức buổi chuyên đề “Em yêu Tiếng Việt”. Hôm đó rất vui và hồi hộp.

Hôm đó, cả trường em được nghỉ, chưa đến giờ mà dưới bắt đầu mà dưới sân trường các bạn đã tập trung trung đầy đủ. Trên sân trường tràn ngập tiếng nói cười của các bạn học sinh. Trên trời, lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay phấp phới bay như reo vui cùng chúng em. Ánh nắng trải vàng trên sân trường như một dải lụa mỏng. Gió thì thổi mát rượi bay bay khăn quàng đỏ trên vai chúng em. Nét mặt của bạn nào, bạn ấy cũng đều phấn khởi vui vẻ chờ đợi đón xem chương trình. Phía trên sân khấu, thầy Hà, thầy Lập đang chỉnh sửa lại vi tính. Một lúc sau, phông xanh đã được kéo lên. Nổi bật trên là dòng chữ màu đỏ “Em yêu Tiếng Việt”. Còn bên dưới thì cô Hà nhắc nhở chúng em ngồi đúng chỗ ngồi và giữ trật tự.

Ít lâu sau, chương trình bắt đầu. Cô Tuyết Hiệu trưởng trường em lên khai mạc chương trình. Phần đầu tiên là màn chào hỏi. Có ba đội với ba màn chào hỏi đặc sắc. Tiếp theo đó là phần thi hiểu biết. Tiếng vỗ tay cổ vũ của các bạn học sinh hòa cùng với tiếng vỗ tay cổ vũ và reo hò của các bạn học học sinh. Cô Trâm  đọc câu hỏi, giọng cô khàn khàn, Đội nào cũng cố nghe cho rõ, cho tinh để đưa ra đáp án đúng nhất. Các câu hỏi thật khó, thế mà đội nào cũng cho đáp án đúng. Những câu hỏi Tiếng Việt này giúp em hiểu biết hơn về vốn từ Tiếng mẹ đẻ rất nhiều. Cả sân trường vỗ tay vang dội chào đón màn thi tài năng của các đội. Đặc sắc hơn đó là phần thi tài năng của đội Sa – la – la. Ba đội có những tiết mục khác nhau nhưng em thấy hay hơn hết là tiết mục “Bốn anh tài” của đội Sa-la-la lớp 6A5. Các bạn trong bộ trang phục rất dễ thương. Cách diễn của các bạn rất hay và đặc sắc khiến mọi người ở dưới sân ai cũng phải cười. Bạn Việt Cường vai Yêu tinh sao đóng đạt thế. Còn Phương Thảo vai Cẩu Khây diễn xuất lanh nhẹ, nhiều pha gây cười. Em thích nhất là đoạn Yêu tinh bị Bốn anh tài trừng trị . Các bạn ở dưới sân thích thú vỗ tay rào rào.

Chương trình kết thúc. Bây giờ nắng đã yếu dần. Lá cờ vẫn còn phấp phới trên nền trời xanh. Các đội lên nhận phần thưởng. Chúng em nhanh tay dọn ghế và đi theo hàng vào lớp. Trên sân trường bây giờ chỉ còn lại những cây bàng, cây phượng đứng nối tay nhau thành hàng dài. Trên sân khấu, các cô giáo thu dọn đồ đạc.

Em rất thích chương trình này vì chương trình này giúp em biết rõ hơn về Tiếng Việt và cảm thấy thêm yêu thương em. Dù chỉ mấy tháng nữa thôi là em sẽ xa trường nhưng em sẽ nhớ mãi buổi chuyên đề ngày hôm nay.