Dấu chân in trên đời chúng tôi những tháng năm trẻ nhất
Mười tám hai mươi...">
K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 1 2019

"Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc" là câu hỏi tu từ, khẳng định tinh thần hi sinh quên mình của những chiến sĩ trẻ, những thanh niên yêu nước trong thời kì kháng chiến chống Mĩ. Vì độc lập tự do của Tổ quốc, họ sẵn sàng dâng hiến sức xuân, tuổi trẻ của mình cho đất  nước để làm nên đất nước muôn đời.

Cánh đồng tuổi thơ  Tôi thích cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng khi chạm chân trần lên con đường đầy cỏ xanh. Tôi thích nhắm mắt lại, đưa hai tay ra để cảm nhận cái lành lạnh của gió đồng vẫn còn lẫn hương lúa thơm. Tôi thích hít đầy lồng ngực hương vị quê hương thân yêu mà tôi vẫn khát khao mong nhớ trong những ngày ở thành phố.  ***Chiều của thành phố, chẳng còn những cánh...
Đọc tiếp

Cánh đồng tuổi thơ

 

 

Tôi thích cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng khi chạm chân trần lên con đường đầy cỏ xanh. 

Tôi thích nhắm mắt lại, đưa hai tay ra để cảm nhận cái lành lạnh của gió đồng vẫn còn lẫn hương lúa thơm. 

Tôi thích hít đầy lồng ngực hương vị quê hương thân yêu mà tôi vẫn khát khao mong nhớ trong những ngày ở thành phố. 
 
***

Chiều của thành phố, chẳng còn những cánh đồng lúa, chẳng còn những cơn gió mát lành trên cánh đồng xanh mát như ở quê tôi nữa. Tôi mải miết chạy theo cuộc sống xô bồ nhưng chẳng bao giờ bỏ nỗi những chiều cuối tuần lại trở về bên cánh đồng quê nhà. 

Quê tôi toàn đồng lúa, nhìn đâu cũng thấy thửa ruộng mênh mông. Nhà tôi vốn là gia đình thuần nông, bố mẹ quanh năm làm bạn với cánh đồng. Và cũng nhờ số tiền ít ỏi chắt chiu được sau mỗi vụ lúa mà chị em tôi lớn lên. 

Mỗi lần nhìn bố mẹ chân lấm tay bùn, làn da rám nắng, tôi lại thương vô cùng. Bố mẹ vẫn nói với chị em tôi: 

“Làm nông dân khổ lắm con ơi. Bố mẹ chỉ muốn các con được học hành đến nơi đến chốn, sau đó có công việc ổn định để không phải vất vả như bố mẹ thôi.” 

Chị em tôi thương bố mẹ, vẫn hay đòi ra đồng phụ giúp, nhưng bố mẹ chẳng muốn chúng tôi phải chịu nắng nôi, rồi mất buổi học buổi hành nên chẳng bao giờ cho chúng tôi ra đồng.
 
cánh đồng tuổi thơ

Lớn hơn, tôi lên thành phố học đại học. Rồi ra trường, đi làm. Ở thành phố xa xôi, tôi thèm được ngửi cái hương lúa đang thì con gái và chín dần dần ngả màu vàng ươm. Thành phố ồn ào, tấp nập quá càng khiến người ta trở nên đơn độc, lẻ loi. Mỗi đêm, trước khi ngủ, tôi đều vắt tay lên trán và nhớ về cánh đồng, nhớ về mái nhà xiêu vẹo ở quê, trên cả là nhớ bố mẹ da diết.

Mỗi khi về nhà, tôi lại ra đồng vào buổi chiều. Cánh đồng thân thương ấy đã góp phần nuôi lớn tôi, nó cũng là một phần thiêng liêng trong tâm trí tôi. 

Tôi thích cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng khi chạm chân trần lên con đường đầy cỏ xanh. 

Tôi thích nhắm mắt lại, đưa hai tay ra để cảm nhận cái lành lạnh của gió đồng vẫn còn lẫn hương lúa thơm. 

Tôi thích hít đầy lồng ngực hương vị quê hương thân yêu mà tôi vẫn khát khao mong nhớ trong những ngày ở thành phố. 

Tôi thích ngắm cả những bông cúc trắng nhỏ dại mọc hai bên đường. Hoa cúc tinh khôi, mạnh mẽ đứng lên sau những sóng gió thiên nhiên. 

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi mạnh mẽ hơn. Những vụn vặt đời thường, những giận hờn, bon chen cũng trôi đi mất.
 
cánh đồng tuổi thơ
Mỗi mùa tôi về, đồng đều có sự thay đổi. Khi thì tôi được thỏa mắt ngắm những làn sóng lúa dập dờn. Được hít hà hương lúa non sữa. Khi thì tôi được tự tay sờ vào những bông lúa trĩu vàng, được ngửi hương ngai ngái nhưng đặc trưng của những bông lúa chín trộn lẫn mùi bùn. Khi thì tôi thấy cánh đồng trơ trọi, cháy rụi sau mỗi vụ mùa. Lũ trẻ con chạy nhảy trên đồng, tiếng cươi giòn tan, vỡ ra và bay lên vút cao cùng những cánh diều. 

Cuộc đời cũng như cánh đồng, luôn luôn thay đổi. Nhưng sống làm sao để luôn vui cười trên mọi khổ đau, luôn thấy hạnh phúc với hiện tại mới là điều đáng quý. Tôi còn thèm nhìn thấy cảnh mặt trời đỏ rực rồi từ từ lặn sau núi, kết thúc một ngày. Mặt rời trước khi lặn còn khiến mình rực rỡ như thế, thì sao mình phải buồn bã. Những khi mệt mỏi, tuyệt vọng tôi đều tự nhủ lòng mình như thế. 

Cánh đồng, không biết từ bao giờ trở thành một nơi để tôi trút mọi nỗi buồn. Cánh đồng, không biết từ bao giờ đã trở thành nơi ghi dấu sự tần tảo của bố mẹ tôi. Đối với tôi, cánh đồng không chỉ là nơi gieo lúa, gặt lúa mà còn là cả một khoảng không tâm hồn. Đáng quý, đáng trân trọng lắm! 

Giữa dòng đời xô bồ, tôi vẫn có những buổi chiều bình yên như thế. Đời mà, chỉ cần an nhiên mà sống, vậy đã đủ hạnh phúc rồi. 
32
1 tháng 7 2016

ừm rất hay

1 tháng 7 2016

Hay quá.bài này thật ý nghĩavui

Viết một bài văn dựa theo bàiAnh đi lạc trong sóng gió cuộc đờiNào biết đâu sớm mai liệu bình yên có tới?Âu lo chạy theo những ánh sao đêmNgày cứ trôi chớp mắt thành phố đã sáng đènTa cứ lặng lẽ chạy thật mau, yêu thương chẳng nói kịp thành câu... biết đâu liệu mai còn thấy nhau?Thức giấc để anh còn được thấy ánh mắt của em nhẹ nhìn anh, đôi tay này sẽ không xa rờiTạm gác hết...
Đọc tiếp

Viết một bài văn dựa theo bài

Anh đi lạc trong sóng gió cuộc đời
Nào biết đâu sớm mai liệu bình yên có tới?
Âu lo chạy theo những ánh sao đêm
Ngày cứ trôi chớp mắt thành phố đã sáng đèn
Ta cứ lặng lẽ chạy thật mau, yêu thương chẳng nói kịp thành câu... biết đâu liệu mai còn thấy nhau?
Thức giấc để anh còn được thấy ánh mắt của em nhẹ nhìn anh, đôi tay này sẽ không xa rời

Tạm gác hết những âu lo lại, cùng anh bước trên con đường
Ta sẽ không quay đầu để rồi phải tiếc nuối những chuyện cũ đã qua
Giữ trái tim luôn yên bình và quên hết những ưu phiền vấn vương
Cuộc đời này được bao lần nói yêu

Anh biết nơi để quay về em biết những nơi phải đi
Anh biết chỗ trú chân dọc đường để tránh cơn mưa hạ đến mỗi chiều
Ta biết trao nhau ân cần biết mỗi khi vui buồn có nhau
Thời gian để ta trưởng thành với nhau

Nhảy với anh đến khi đôi chân ta mỏi rã rời
Hát với anh những câu ca từ ngày xưa cũ
Thì thầm khẽ anh nghe em vẫn còn bao niềm mơ
Ôm lấy anh nghe mưa đầu mùa ghé chơi

Một giây không thấy nhau như một đời này cô đơn quá
Trời mù mây bỗng xanh ngát xanh khi em khẽ cười
Một ngày anh biết hết nguyên do của những yên vui trong đời
Ngày mà duyên kiếp kia đưa ta gần lại với nhau

Tạm gác hết những âu lo lại, cùng anh bước trên con đường
Ta sẽ không quay đầu để rồi phải tiếc nuối những chuyện cũ đã qua
Giữ trái tim luôn yên bình và quên hết những ưu phiền vấn vương
Cuộc đời này được bao lần nói yêu

Anh biết nơi để quay về em biết những nơi phải đi
Anh biết chỗ trú chân dọc đường để tránh cơn mưa hạ đến mỗi chiều
Ta biết trao nhau ân cần biết mỗi khi vui buồn có nhau
Thời gian để ta trưởng thành với nhau

Bờ vai anh rộng đủ để che chở cho em
Was a boy now a man, cho em
Từng đi lạc ở trong thế giới điên loạn ngoài kia và tình yêu em trao anh ngày ấy đã mang anh về bên em
Yêu em như a Fat kid loves cake, nhắm mắt cảm nhận tình yêu tan dịu ngọt trên môi khi em hôn môi anh đây, yo
Không phải happy ending, mỗi bình minh ta viết thêm trang mới, nối dài câu chuyện mình

Như trong mơ nơi xa kia xanh biếc xanh biếc
Thiên đàng bên em nơi đây anh biết anh biết
Bóng đêm đã qua yên bình có thêm chúng ta nghe lòng đàn từng câu ca
Cuộc đời này chẳng hề hối tiếc
Dẫu khó khăn khiến anh gục ngã
Anh biết em luôn ở đó nơi anh thuộc về

Tạm gác hết những âu lo lại, cùng anh bước trên con đường
Ta sẽ không quay đầu để rồi phải tiếc nuối những chuyện cũ đã qua
Giữ trái tim luôn yên bình và quên hết những ưu phiền vấn vương
Cuộc đời này được bao lần nói yêu

Anh biết nơi để quay về em biết những nơi phải đi
Anh biết chỗ trú chân dọc đường để tránh cơn mưa hạ đến mỗi chiều
Ta biết trao nhau ân cần biết mỗi khi vui buồn có nhau
Thời gian để ta trưởng thành với nhau.

Hãy viết một bài văn nói về tình yêu

2
9 tháng 11 2020

Giup mk với

9 tháng 11 2020

Nếu tớ là trời thì cậu sẽ là đất . Hai thứ luôn gắn liền với nhau nhưng đâu ai biết tớ có một tình yêu sâu đậm như vị ngọt bánh kem dành cho cậu . Hỏi những vì sao trên cao làm sao tớ mới bớt nhớ cậu nhỉ người tớ yêu . Dù cậu có nói đã có người thương nhưng tớ sẽ không bao giờ từ bỏ cậu . Có lẽ tớ sẽ là người đến sau hay người đến không đúng thời điểm thì tớ là người đầu tiên bước vào trái tym cậu đấy . Đừng có cố không thừa nhận điều đó nx tớ biết cậu cx đang để ý tớ mà . Trong giờ , cậu cố nhìn tớ nhưng muốn tớ không phát hiện . Đôi khi , cậu muốn tớ chú ý nên đã trêu chọc tớ dù có hơi quá lố . Thỉnh thoảng , cậu còn bị bọn nó trêu là ny tớ nhưng cậu chỉ mắc cỡ ,  đỏ mặt . Đó chính là điều tớ muốn nói với cậu dù có hơi muộn nhưng tớ nghĩ cậu vẫn đang nhớ về tớ đó . Tớ cần cậu lúc này .
Gửi người đang nhìn tớ trong giờ học .

 My Feeling Có đôi lần chợt buồn lòng tự hỏiMình đã gây ra những lỗi lầm gìMà giọt sầu cứ đọng mãi bờ miChân bước đi như đeo chì trĩu nặngKiếp đơn côi mãi hoài trong thầm lặngBao niềm vui thì ngắn ngủi lụi tànCòn nỗi buồn năm tháng vẫn đeo mangTrái tim đau như muôn ngàn vết xướcĐường thênh thang vẫn một mình tôi bướcCó đôi khi thầm ước được như ngườiMôi mỉm cười tựa...
Đọc tiếp

 

My Feeling 

Có đôi lần chợt buồn lòng tự hỏi
Mình đã gây ra những lỗi lầm gì
Mà giọt sầu cứ đọng mãi bờ mi
Chân bước đi như đeo chì trĩu nặng

Kiếp đơn côi mãi hoài trong thầm lặng
Bao niềm vui thì ngắn ngủi lụi tàn
Còn nỗi buồn năm tháng vẫn đeo mang
Trái tim đau như muôn ngàn vết xước

Đường thênh thang vẫn một mình tôi bước
Có đôi khi thầm ước được như người
Môi mỉm cười tựa những cánh hoa tươi
Nơi khoé mắt không còn rơi lã chã

Con đường đời có muôn ngày vạn ngã
Nhưng lối nào chẳng cay đắng xót xa
Có bình minh cùng những buổi chiều tà
Được bình yên với tôi là quá đủ

Như chim trời có một nơi trú ngụ
Khi màn đêm che phủ lúc mệt nhoài
Dẫu rằng mình vẫn chiếc bóng lẻ loi
Chỉ thế thôi với tôi là hạnh phúc.

kb ib lw,nêu cảm nghĩ ik

#Alone#

3
4 tháng 12 2018

Hello

5 tháng 12 2018

Ờm,cảm nghĩ của tôi:suốt ngày kêu thất tình

Thik thì thuê ny ấy

200 k/giờ 

Hok tốt

Lập dàn ý chi tiết cho bài văn sau :Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu... nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết một bài thơ như thế. Tuổi thơ, thời còn là học sinh sao mà quen đến thế những chùm hoa phượng đỏ thắm rực rỡ mỗi lúc hè về.Phượng không thơm như các loài hoa khác, không đẹp bằng các loài hoa khác nhưng phượng đỏ và nhiều. Hoa phượng có những...
Đọc tiếp

Lập dàn ý chi tiết cho bài văn sau :

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu... nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết một bài thơ như thế. Tuổi thơ, thời còn là học sinh sao mà quen đến thế những chùm hoa phượng đỏ thắm rực rỡ mỗi lúc hè về.

Phượng không thơm như các loài hoa khác, không đẹp bằng các loài hoa khác nhưng phượng đỏ và nhiều. Hoa phượng có những nét riêng và độc đáo. Phượng ở đây không phải một đoá, không phải vài cành mà là cả một vùng -một thân to rộng lớn.Hoa phượng càng đỏ thì lá phượng lại càng xanh, phượng nghe và thấu hiểu mọi tâm sự của bọn học trò vì phượng là " hoa học trò" mà. Còn ai có thể hiểu phượng hơn bọn học sinh chúng em, cái bọn ngày ngày cắp sách đến trường, và còn ai có tâm hồn tươi tắn để mãi cùng hoa phượng thắm tươi, vẫn là bọn chúng.

Thân phượng khẳng khiu, tán lá che rộng cả một vùng trời với màu xanh dịu mát, mỗi lúc thư giãn ma ngồi dưới tán phượng thì thật là thoải mái. Bởi vậy mà người ta trồng phượng khắp mọi nơi. 

Trường tôi cũng vậy, cũng trồng những hàng phượng xanh xanh nơi sân trường.những giờ ra chơi lũ chúng tôi đều kéo nhau ra bên chiếc ghế đá hay dưới gốc cây để nô đùa. đúng là nó đã chứng kiến mọi thứ, tuy kô nói nhưng tôi hiểu được rằng phượng luôn chia sẻ với chúng tôi niềm vui nỗi buồn để rồi có một ngày:
"Phượng đem duyên thắm cho hiu hạ,
Nhuộm đỏ lòng tôi sắc biệt ly,
Khi trường đóng cửa xa chân bước,
không hiêu rồi tôi sẽ nhớ gì?"

Cảnh tượng xa trường xa bạn bè và xa cả cây phượng thân yêu luôn gợi cho ta thật nhiều cảm xúc, mỗi lúc như thế ta lại thấy vừa vui vừa buồn.


Phượng vĩ là thế, với màu hoa đỏ như màu máu, nó cũng trở thành một con ngừơi thực sự đối với tôi, hình ảnh loài hoa "đặc biệt" với tiếng ve râm ran sẽ mãi cho tôi nhớ về những kỉ niệm thời thơ ấu.

1
14 tháng 4 2016

Đây là bài loài cây em yêu đúng ko bạn?

 

Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳngbao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng.Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sựlợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Nhữngngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia...
Đọc tiếp

Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng
bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng.
Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự
lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những
ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn
bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng
phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng
mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm
ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc.”

Chỉ ra biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn văn trên và nêu tác dụng của biện pháp tu từ đó

1

Phép tu từ được sử dụng trong đoạn văn là:so sánh.

Những ngọn cỏ gẫy rạp y như có nhát dao vừa lia qua

Tác dụng: cho thấy sự sắc bén của những chiếc vuốt của dế mèn

Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuốnghai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trongxóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai dám đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộcmình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy,tôi cho là...
Đọc tiếp

Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuống
hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong
xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai dám đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộc
mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy,
tôi cho là tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường lầm cử chỉ ngông cuồng là tài ba. Tôi đã quát mấy chị
Cào Cào ngụ ở ngoài đầu bờ, khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan
dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh
Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng
đầu thiên hạ rồi.
-Viết đoạn văn 8 câu nêu suy nghĩ của em về nhân vật “tôi” trong văn bản chứa đoạn
trích trên.

0
Từng là hơi ấm bên đờiGiờ là cơn gió ngang trờiMọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâuĐặt trọn niềm tin sai ngườiGiờ này ai khóc ai cườiThề hẹn làm chiĐể rồi bỏ điTôi cố đem tình vun đắpMây hóa ngang trời che lấpTôi vẫn nơi này đợi chờCô về với tôiLà vì tôi quá ngốc nghếchHay là do gia cảnh tôi nghèoGốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lênBao...
Đọc tiếp

Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi

Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo

Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên

Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng

Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?

Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà

Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên

Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên

Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?

Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời

Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi

Bao nhiêu kí ức một thời

Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?

Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu

Rất chánnnnnnnnnnnn:)

1

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

Từng là hơi ấm bên đờiGiờ là cơn gió ngang trờiMọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâuĐặt trọn niềm tin sai ngườiGiờ này ai khóc ai cườiThề hẹn làm chiĐể rồi bỏ điTôi cố đem tình vun đắpMây hóa ngang trời che lấpTôi vẫn nơi này đợi chờCô về với tôiLà vì tôi quá ngốc nghếchHay là do gia cảnh tôi nghèoGốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lênBao...
Đọc tiếp

Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi

Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo

Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên

Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng

Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?

Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà

Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên

Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên

Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?

Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời

Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi

Bao nhiêu kí ức một thời

Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?

Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu

Rất chánnnnnnnnnnnn:)

3

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

9 tháng 2 2020

???? đọc nội quy đê bạn ơi 

Từng là hơi ấm bên đờiGiờ là cơn gió ngang trờiMọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâuĐặt trọn niềm tin sai ngườiGiờ này ai khóc ai cườiThề hẹn làm chiĐể rồi bỏ điTôi cố đem tình vun đắpMây hóa ngang trời che lấpTôi vẫn nơi này đợi chờCô về với tôiLà vì tôi quá ngốc nghếchHay là do gia cảnh tôi nghèoGốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lênBao...
Đọc tiếp

Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi

Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo

Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên

Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng

Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?

Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà

Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên

Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên

Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?

Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời

Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi

Bao nhiêu kí ức một thời

Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?

Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu

Rất chánnnnnnnnnnnn:)

6
8 tháng 2 2020

Cô Thắm Ko Về xưa rùi mà bn đừng đăng linh tinh nha

8 tháng 2 2020

Xưa rùi nhưng tui đang trong hoàn cảnh

Ok bạn

mình sẽ không đăng linh tinh nữa được chưa