K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 3 2019

haha

16 tháng 3 2019

hay

Dừng lại một chút thôiNgười ngủ say anh đang tìm kiếmChẳng còn điều gì khó khănđể cản ngăn anh tới bên emDù ở đâu anh củng sẽ trở vềđừng buồn nhé emĐể gặp được chính emLà điều đầu tiên khiến anh trở về nhàAnh đã cố gắng cất giấu yêu thươngMà sao nước mắt không ngừng đượcEm như cơn gió thấp thoáng đâu đâyNỗi nhớ mang em về bên cạnhQuá khứ ấy rất khó để quên...
Đọc tiếp

Dừng lại một chút thôiNgười ngủ say anh đang tìm kiếmChẳng còn điều gì khó khănđể cản ngăn anh tới bên emDù ở đâu anh củng sẽ trở vềđừng buồn nhé emĐể gặp được chính emLà điều đầu tiên khiến anh trở về nhàAnh đã cố gắng cất giấu yêu thươngMà sao nước mắt không ngừng đượcEm như cơn gió thấp thoáng đâu đâyNỗi nhớ mang em về bên cạnhQuá khứ ấy rất khó để quên điCòn nguyên vẹn như lúc trướcGiữa con đường tìm người mà anh yêuKý ức quay về trong vô vọngTự dặn lòng là mình phải quên điđể rồi càng muốn xóa đi càng in hằnDừng chân phía cuối con đườngMà sao anh không thể tìm thấyDừng lại, dừng lạiChậm lại một chút thôiNgười ngủ say anh đang tìm kiếmChẳng còn điều gì khó khănđể cản ngăn anh tới bên emDù ở đâu anh củng sẽ trở vềđừng buồn nhé emĐể gặp được chính emLà điều đầu tiên khiến anh trở về nhàRồi bỗng không gian tĩnh lặng ở nơi anhKý ức vô tình quay trở lạiChạm vào màn đêm anh say hay mơMà hình bóng em luôn luôn hiện vềChặng đường phía trước thiếu emBuồn đau em có hiểu thấuĐừng mà, đừng điDừng lại một chút thôiNgười ngủ say anh đang tìm kiếmChẳng còn điều gì khó khănđể cản ngăn anh tới bên emDù ở đâu anh củng sẽ trở vềđừng buồn nhé emĐể gặp được chính emLà điều đầu tiên khiến anh trở về nhàMột mình ôm những vấn vươngEm giờ ở đâuHãy để anh cứ nhớ nhungđể gặp được em màAnh đã mất đi tất cảGiờ một người một thế giớiKhi ánh sáng đi khỏi nơi nàyXin hãy ôm lấy anhChậm lại từng phút giâyThời gian ơi có thể dừng mãiĐể được nhìn thấy emChẳng thể chia xa nhau được màNgười anh yêu ở trên thế gian nàyChỉ một mình em thôiHãy trở về với anhAnh vẫn luôn nơi đây đợi ngư

1
22 tháng 6 2019

_Way back home , e thuộc nguyên bản

Em là mối tình đầu của tôi và cũng là sự day dứt mãnh liệt trong tôi. 9 năm chờ đợi, khi ngày cưới chỉ còn 45 ngày thì em ra đi. Tiếng chuông điện thoại oan nhiệt reo lên lúc 3 giờ chiều, nhưng đến mãi những ngày sau vẫn là nỗi ám ảnh của tôi trong những đêm trắng. Tôi đã cầu mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, chỉ đến khi nhìn em nắm trên băng ca trắng toát, đầu quấn chặt những vòng...
Đọc tiếp

Em là mối tình đầu của tôi và cũng là sự day dứt mãnh liệt trong tôi. 9 năm chờ đợi, khi ngày cưới chỉ còn 45 ngày thì em ra đi. Tiếng chuông điện thoại oan nhiệt reo lên lúc 3 giờ chiều, nhưng đến mãi những ngày sau vẫn là nỗi ám ảnh của tôi trong những đêm trắng. Tôi đã cầu mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, chỉ đến khi nhìn em nắm trên băng ca trắng toát, đầu quấn chặt những vòng băng trắng thấm đẫm máu, tôi mới chịu tin đó là sự thật!

Và chỉ đến khi em ra đi, tôi cũng mới chịu tin là mình đã mất em mãi mãi.

Em nằm đó. Bất động với một vòng khăn trắng quấn quanh đầu. Tôi bắt đầu hoảng hốt, tôi có cảm giác rằng em sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Nước mắt tôi bắt đầu rơi... Tôi lo lắng ngồi ở băng ghế hành lang và cầu nguyện. Cầu nguyện một phép mầu nào đó sẽ đến với em...

Côi gái sắp là cô dâu của tôi!

Em đẹp, vẻ đẹp mỏng manh như những nhành hoa Huệ màu trắng, tinh khôi và trong sáng. Tôi quen em từ những ngày còn nhỏ. Nhà em ở cách nhà tôi chỉ một đoạn đường làng. Thuở đó, em vẫn hay hỏi bài tôi, thỉnh thoảng vẫn bị tôi cốc đầu vì nói hoài mà không hiểu. Chúng tôi không quá thân nhau, tôi cũng chỉ coi em là người hàng xóm bình thường như những người khác. Tuổi thơ vất vả, thiếu thốn không đủ sức cho tôi nhen nhóm một chút cảm xúc nào với những người bạn khác giới.Rồi tôi vào đại học. Em vẫn ở quê. Mấy năm liền biệt tin nhau. Đến một ngày bất ngờ gặp em ở Sài Gòn. Em đến nhờ tôi tìm chỗ trọ vì mới đậu đại học. Tôi nhiệt tình làm tài xế của em những ngày ấy. Rồi thân. Rồi yêu...

Chúng tôi yêu nhau tha thiết, mãnh liệt.Lần đầu tiên, tôi thấy mình thực sự quan trọng và có ý nghĩa với ai đó. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác được sở hữu một ai đó cho riêng mình. Là của riêng tôi, buồn, vui sẻ chia. Lần đầu tiên, thấy mình không cô độc, không lạc lõng giữa một Sài Gòn phồn hoa và xa lạ nữa...

Tôi thấy mình may mắn khi có em. Em khiến những chuỗi ngày sinh viên của tôi trở nên ý nghĩa. Hồi đó tôi nghèo quá, đến tiền học phí còn không có mà nộp thì nào có cái gì dành cho em. Những buổi dẫn em đi chơi, cũng chỉ dám thơ thẩn cùng nhau qua vài con đường, nắm vội bàn tay rồi lại bước về nhà, vùi đầu vào bài học, hay những mớ công việc làm thêm.

Nhưng em là một cô gái với đầy sự bao dung.Em không đòi hỏi ở tôi bất kì điều gì.

Em thấu hiểu cho nỗi cực khổ của tôi từ những ngày thơ bé, gánh nặng cơm áo gạo tiền của tôi thời sinh viên và sẻ chia với tôi những khó khăn trong cuộc sống.....

1
16 tháng 11 2018

... Em cũng nghèo nhưng thi thoảng vẫn dúi vào tay tôi một ổ bánh mì hay một chai nước ngọt. Sự chân thành của em làm tôi thấy mình rung động.

Ngày thứ hai trôi qua!

Em vẫn mê man nhưng bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.

Tôi vẫn tiếp tục ngồi ở hành lang. Kiên quyết không rời đi. Đôi mắt tôi mờ dại vì mệt và lo lắng...

Tôi và em hẹn nhau ngày ra trường sẽ cưới!

Tôi ra trường trước em. Rồi chìm đắm trong công việc, mải mê tìm sự nghiệp cho riêng mình. Có những ngày vùi đầu vào công việc, tôi quên bẵng em. Thi thoảng, em quay đi và khóc. Em giấu những giọt nước mắt vào trong, nhường cho tôi với sự nghiệp của mình...

Tôi mải mê, mải mê đến mức khi em đã ra trường rồi, mà lời hẹn năm nào vẫn còn để ngỏ.

Rồi tôi có công việc ở công ty nước ngoài, em mừng ra mặt. Tôi nghỉ việc để tự kinh doanh, em lo lắng, đôi mắt dõi theo chờ đợi.

Ngày thứ ba trôi qua! bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.

Ngày tôi sạt nghiệp. Em một mình đi xe trong đêm hơn hai mươi cây số từ Sài Gòn về Bình Dương để chỉ gục đầu vào ngực tôi mà khóc. Em hôn lên khuôn mặt lạnh băng của tôi, em tìm cách vuột ve vỗ về tôi. Em biết tôi đau, nhưng nỗi đau đạng bị nén chặt.

Tôi đã phớt lờ em... tôi không muốn em thương hại chính mình. Tôi gạt em ra và bước lên, một mình giải quyết khủng hoảng. Em nhìn tôi... hoảng hoải.

Ngày thứ tư

" Hãy chuẩn bị, bệnh nhân có thể đi bất cứ lúc nào."

Tôi không tin vào điều đó... Tôi lững thững bước đi trong đêm. Tưởng chừng như mình bị nghẹn thở... nước mắt rơi xối xả. Tôi ước tất cả chỉ là một giấc mơ. Em đừng đó nhìn tôi. Bông huệ trắng mong manh sẽ mãi ở trong vòng tay tôi. Mãi mãi...

Cuối cùng thì chúng tôi quyết định sẽ đến với nhau. Em đã đợi tôi chín năm và không muốn đợi lâu thêm nữa... Tôi cũng biết dẫu chưa có một sự nghiệp thực sự vẻ vang nhưng cũng đến lúc bắt đầu những trang mới bên em.

Chúng tôi lên kế hoạch cho đám cưới. Họ hàng hai bên đã gặp nhau... Tất cả mọi cái đều đã được sắp đặt trước, chỉ trừ cái chết của em.

Ngày thứ 5

Em đi! tôi không sẵn sàng cho tình huống này...

5 tháng 10 2019

đời ko như mơ !

mấy thằng bn chơi cx thân vs mk, khi thấy mk khóc thì chúng nó chỉ bảo : " ui giời ơi, chị ngọc nhà ta ! nín đi ui giời ơi ! mẹ m, m chịu nín chưa ? "

như vậy đó ! haiz...

9 tháng 10 2019

Trùi ui bạn tốt của tui ko bao giờ như vậy

Nó bảo đc câu: Ngân ơi nín ik .

Kệ mẹ mày -nó bảo khi tui ko nín

Đau lòng cò con

Cuộc sống mang tới khó khăn và thách thức. Nhưng chúng ko tới để ngăn ta. Chúng đến để cho ta sức mạnh và tiến bộ vs nhiều kinh nghiệm hơn. Vì thế, hãy tiếp tục tiến lên, hãy học tập, làm bài như mình chỉ có 1 ngày để làm. Thành công chỉ đến vs những nỗ lực ko ngừng nghỉ thôi. Ko có thách thức lớn, ko có thành công lớn. Nếu bị bỏ lại phía sau, hãy tăng tốc lên. Đó là quy luật...
Đọc tiếp

Cuộc sống mang tới khó khăn và thách thức. Nhưng chúng ko tới để ngăn ta. Chúng đến để cho ta sức mạnh và tiến bộ vs nhiều kinh nghiệm hơn. Vì thế, hãy tiếp tục tiến lên, hãy học tập, làm bài như mình chỉ có 1 ngày để làm. Thành công chỉ đến vs những nỗ lực ko ngừng nghỉ thôi. Ko có thách thức lớn, ko có thành công lớn. Nếu bị bỏ lại phía sau, hãy tăng tốc lên. Đó là quy luật thôi. cái j cx phải có cái giá của nó mak. đầu tư cho học tập thật mệt mỏi nhưng thành quả lại vô cùng cao và xứng đáng.Gục ngã-đứng dậy, gục ngã- đứng dậy.con đường thành công ko có dấu chân kẻ lười biếng. Nếu ko giỏi hoặc sợ hãi điều j, hãy đối mặt vs nó, đừng trốn chạy. Cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là đi xuyên qua nó. Tuy có tổn thương, đau xót,... khi đi xuyên qua nó nhưng đó sẽ là cánh cổng tới thành công. Hãy cố gắng hết mình nhé. I LOVE MATHS
TrAnG Cá NhÂn HaY!!!!~

0