Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
câu 1 : trích từ vb "ngày trái đất năm 2000" đề cập tới tác hại của bao bì ni lông
câu 2: ý thức của con người
câu3: nghị luận
Đầu theo ý bạn là bộ phận cơ thể hả?
Mắt, mũi, miệng, tai, trán...
Từ "đầu" thuộc trường bộ phận cơ thể, trường vị trí ( phía đầu).
Sách là nơi chôn dấu biết bao tri thức của thế hệ loài người trong suốt hàng trăm thế kỉ qua. Đến với sách ta học hỏi được biết bao điều về mọi lĩnh vực, kinh tế, chính trị, xã hội, y học, văn hóa, sử học, thiên văn học… Điều kì diệu là ta chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể khám phá nhiều điều về thế giới rộng lớn ngoài kia. Sách địa lý đưa ta đến với hàng trăm vùng đất mới, tới nhiều đất nước với nền kinh tế và văn hóa vô cùng khác nhau, vậy là sách đã xóa bỏ khoảng cách về không gian. Không chỉ vậy : những cuốn sách còn phá bỏ khoảng cách to lớn về thời gian. Những cuốn sách lịch sử đã đưa ta về thế giới của hàng ngàn năm trước, vẽ lên trước mắt ta quá khứ của dân tộc và thế giới, cho ta hiểu thêm về những trang lịch sử đau thương mà rất đỗi hào hùng của cha ông. Từ đó mà ta hình dung được sự tiến hóa của con người một cách rõ ràng. Đến với sách sinh học, ta được chu du vào thế giới động, thực vật phong phú muôn màu muôn vẻ, hiểu kỹ càng về cấu tạo cơ thể của chính chúng ta. Đối với sách khoa học, kĩ thuật trau dồi cho ta vô vàn những kinh nghiệm, kĩ năng phức tạp mà vô cùng hữu ích. Đến với những cuốn sách văn học, ta biết thêm nhiều điều về những tác giả, tác phẩm nổi tiếng của Việt Nam cũng như của thế giới, tăng khả năng sử dụng tiếng việt và tiếng nước ngoài.
Không chỉ cho ta tri thức sách còn truyền lại cho ta bao kinh nghiệm trong học tập, trong cách đối nhân xử thế với mọi người xung quanh. Những cuốn sách về tục ngữ, ca dao chính là túi khôn của nhân dân ta, đúc rút bao kinh nghiệm của cha ông trong dân gian từ việc nhìn trời, nhìn các con vật mà dự báo thời tiết đến những kinh nghiệm trồng trọt quý báu. Từ cách ăn mặc, nói năng, hành xử cho văn hóa, việc học tập thì phải học mọi nơi mọi lúc ở tất cả mọi người đến cách đối xử với những người xung quanh. Đọc sách ta có thể áp dụng những lời khuyên hay những kinh nghiệm quý báu ấy trong cuộc sống thì sẽ dễ dàng tránh được nhiều phiền toái, trở thành người có văn hóa và sẽ sớm gặt gái được thành công.
Sách còn bồi đắp cho con người những tình cảm tốt đẹp để ta hoàn thiện nhân cách. Đọc sách, ta bắt gặp những con người, những cảnh ngộ vô cùng đáng thương: như cô Tấm dịu dàng, nết na phải chịu nhiều oan ức, vất vả, nàng Lọ Lem xinh đẹp phải chịu hành hạ tàn nhẫn của bà mẹ kế và co em gái chảnh chọe trong chuyện cổ tích. Như lão Hạc vì chịu sức ép của thế lực phong kiến mà bán con chó mình yêu quý đi rồi kết thúc cuộc đời mình một cách đau đớn, hay chị Dậu bị bóc lột nặng nề dưới bàn tay nặng nề dưới bàn tay của bọn quan lại hèn nhát mà phải bán con gái đi để chuộc chồng, thật đáng thương làm sao!
Đến với sách ta càng thêm yêu thiên nhiên, yêu quê hương, đất nước và yêu những người thân trong gia đình, Qua những bài ca dao lục bát tinh tế, những tình cảm ấy càng ngày càng được trau dồi nhiều hơn, điển hình là tác phẩm ” cảnh khuya” hay ” Rằm tháng riêng” của Hồ Chí Minh. Ngôn từ và nhịp điệu của bài thơ đã thêu dệt lên một bức tranh xao xuyến lòng người và vô cùng ấm áp bởi tình cảm của con người. Những văn bản như ” Mẹ tôi” hay ” Cuộc chia tay của những con búp bê” đã cho ta hiểu thêm về những tình cảm thiêng liêng trong gia đình khiến ta phải nhìn lại bản thân và yêu quý những người thân yêu hơn.
Vậy, sách là nơi để ta thanh lọc tâm hồn, tìm lại bản thân sau bao ngày lạc lối và gặp được nguồn sáng dẫn dắt trên đường đời. Ngoài ra, qua những câu chuyện cổ tích, những câu ca dao châm biếm hay các tác phẩm hiện đại mang tính phê phán còn khiến ta biết ghét thói ích kỷ, tầm thường độc ác mà hướng tới những cái tốt đẹp hơn. Sách đã bồi đắp tâm hồn ta thêm phong phú, thanh lọc tình cảm của ta, thật hiếm có loại công cụ hay phương tiện nào có ích như vậy.
Không những thế, sách con giúp ta thư giãn sau những giờ học tập và làm việc căng thẳng. Những câu chuyện cười là thang thuốc bổ ích để ta lấy lại vui vẻ, lạc quan, yêu đời. Hay những cuốn sách tô màu giúp ta thư giãn đầu óc, thỏa sức sáng tạo, thả hồn vào những hình thù sinh động và muôn ngàn sắc màu rực rỡ. Sau giờ học hay lao động, chỉ cần dành vài phút cho những cuốn sách, ta sẽ như được tiếp thêm năng lượng, sẵn sàng cho một cuộc sống năng động và ngày mới.
Như vậy, sách có vô vàn lợi ích đối với cuộc sống con người. Không có tri thức, không có những tình cảm quý báu nếu không có sách, sách chính là người bạn tốt của chúng ta. Vì thế , thay vì vùi đầu vào những trò chơi điện tử vô bổ, hãy dành thời gian đến với sách – kho tàng tri thức vô tận của nhân loại. Mỗi chúng ta phải có ý thức bảo vệ, giữ gìn, phát huy tác dụng của kho tàng ấy.
hok tốt ~
Tham khảo:
Đã có ngừoi từng nói: "Chỉ có con người lạc quan mới làm được cái gì trên trần gian này". Thật vậy! Trong cuộc sống, chúng ta sẽ không tránh khỏi những lúc khó khăn và vấp ngã, để bước qua những khó khăn ấy và đi tiếp trên con đường của mình, chúng ta cần phải có một tinh thần lạc quan. Lạc quan là cảm giác vui vẻ, thoải mái, vô tư dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn hay gian nan thử thách hay gặp phải chuyện không vui trong cuộc sống. Lạc quan rất quan trọng đối với cuộc sống con người, mỗi người nên rèn luyện cho bản thân sự lạc quan để sẵn sàng đối mặt với những thử thách của cuộc sống. Trong cuộc sống, con người không tránh khỏi những lúc vấp ngã, chán nản, tinh thần lạc quan sẽ giúp người đó đứng lên và tiếp tục chiến đấu, chinh phục con đường mà mình đã lựa chọn. Lạc quan giúp con người sống vui vẻ hơn, tận hưởng được nhiều vẻ đẹp hơn của cuộc sống, giúp cho cuộc sống muôn màu sắc hơn. Người lạc quan luôn truyền được năng lượng tích cực cho người khác. Thực tế cho thấy, có nhiều bệnh nhân bị ung thư nhưng có tinh thần lạc quan đã vượt qua và khỏi bệnh; nhưng lại có người bình thường nhưng vì bi quan mà mắc tâm bệnh;… Trong cuộc sống, có nhiều người bi quan, khi đứng trước khó khăn thử thách không dám đương đầu hoặc luôn chán nản mà gục ngã; lại có nhiều người vì quá lạc quan mà trở nên vô tâm,… những người này nên bị chỉ trích, phê phán. Đứng trước những thử thách, mỗi con người được lựa chọn cho mình một tinh
2 câu tiếp theo :
Em nghe em về quê hương ngay
Em đã sáng tác hết đây này
Tham khảo
“Đi khắp thế gian,không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời,không ai khổ bằng cha”
Thật vậy,trên thế gian này làm gì có ai có thể sánh được với chính cha mẹ chúng ta đâu.Cha mẹ là những người có công sinh thành,nuôi dưỡng và chăm lo cho chúng ta,vì vậy chúng ta cần phải biết yêu thương,kính trọng cha mẹ.Tôi cũng vậy,tôi yêu cha mẹ nhiều lắm.Đặc biệt,đối với tôi,mẹ là người luôn dành cho tôi sự quan tâm,tình yêu thương bao la.Chính vì vậy tôi yêu mẹ tôi rất nhiều và mẹ cũng là người mà tôi mang ơn nhiều nhất trên đời
Tôi yêu mẹ không chỉ về nét đẹp bề ngoài mà còn yêu mẹ cả về phẩm chất,đức tính đáng quý của mẹ.Mẹ tôi là một người phụ nữ hiền từ với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng hồng.Ngoài ra,mẹ còn sở hữu một mái tóc xoăn tự nhiên có màu hơi bị ngả vàng do bị cháy xém bởi nắng.Mẹ tôi có một nụ cười rất duyên,mỗi khi mẹ cười để lộ ra hàm răng trắng ngà tuyệt đẹp.Mẹ tôi rất giản dị,mỗi khi ở nhà mẹ thường mặc những bộ quần áo bình thường.Tôi để ý thấy,hầu như những bộ quần áo của mẹ đều là quần áo cũ,mẹ tôi rất ít sắm đồ mới bởi mẹ bảo rằng: “Nhà mình không phải giàu,cái gì cũng cần phải tiết kiệm, cái gì còn dùng được thì nên giữ lại” –cũng chính vì lý do này nên hầu hết đồ dùng của gia đình tôi đều là những thứ đồ cũ nhưng vẫn còn rất bền bởi mẹ tôi là một “ chuyên gia giữ gìn đồ đạc”,mẹ giữ đồ rất cẩn thận. Ngoài ra, không những ở nhà mà mỗi khi đến công sở làm việc mẹ tôi cũng giản dị không kém,khi đi làm mẹ tôi thường mặc bộ đồng phục côn ty hoặc là những chiếc quần âu được thiết kế đơn giản đi kèm với vài chiếc áo sơ my.Đúng vậy,mẹ tôi là như thế đó,có thể trong mắt mọi người mẹ tôi chưa phải là một người phụ nữ đẹp nhất nhưng đối với tôi,chỉ thế là quá đủ tuyệt vời rồi.Riếng cá nhân thôi,tôi nhận thấy rằng mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này,tôi yêu những nét đẹp của mẹ,tôi yêu sự giản dị mà quý phái,lịch thiệp này của mẹ.Đơn giản là tôi rất yêu mẹ
Không chỉ là một người phụ nữ đẹp,mẹ tôi c&ogra 2000 ve;n là một người phụ nữ đảm đang,yêu chồng,thương con.Từ bé tới lúc lớn,tôi đón nhận tình cảm của mẹ một cách rất tự nhiên và như một lẽ đương nhiên.Mẹ luôn hy sinh để dành những điều tốt nhất cho hai anh em tôi.Đã rất nhiều khi tôi tự hỏi rằng “ làm sao mà mẹ có thể làm rất nhiều việc như vậy cơ chứ!! Chả lẽ mẹ không cảm thấy mệt sao!!?”. Thực là vậy,tôi rất nể phục mẹ.Từ sáng đến tối,mẹ ở công ty làm việc nên chắc hẳn phải rất mệt mỏi rồi,vậy mà khi về nhà mẹ còn đi chợ,nấu cơm cho ba ba con tôi,giặt giũ và làm việc nhà.Mỗi khi nhìn mẹ làm những công việc cực nhọc,tôi luôn cảm thấy thương mẹ tôi biết nhường nào,vì vậy tôi thường giúp đỡ mẹ làm việc nhà,Ngoài ra những khi rảnh rỗi,mẹ thường đưa hai anh em tôi đi chơi,đi siêu thị hoặc mẹ gác lại công việc sang một bên dành thời gian ngồi đọc truyện cho hai anh em tôi nghe.Mẹ thương hai anh em tôi lắm,mẹ luôn dạy cho chúng tôi những điều hay lẽ phải,bảo ban hai anh em học hành sao cho đến nơi đến chốn.Thêm vào đó,mẹ cũng rất thân với tôi nữa,mẹ thường sát cánh bên tôi mỗi lúc tôi vui hay có chuyện gì buồn,thấy vọng.Tôi nhớ cái hồi tôi thi trượt,mẹ đã ở bên cạnh,an ủi,động viên tôi,mẹ là động lực giúp tôi cố gắng học hành,vươn lên.Tôi cũng không hiểu rằng tại sao mẹ lại luôn hy sinh vô điều kiện với tôi như vậy.Từ nhỏ,mỗi khi tôi thích cái gì thì người đầu tiên tôi kể với là mẹ,người đáp ứng nhu cầu của tôi cũng là mẹ,vì vậy tôi yêu mẹ rất nhiều.Mẹ tôi cũng là một người phụ nữ hết lòng vì gia đình,vì chồng con,mẹ tôi không bao giờ để gia đình xảy ra những vụ việc không hay hoặc là thất hòa.Hơn thế nữa,mẹ tôi còn là một người rất biết cảm thông và quan tâm.Không chỉ với gia đình mà còn cả với những người xung quanh nữa.Mỗi khi nhà hàng xóm có chuyện gì vui hay buồn thì mẹ đều sang chia sẻ niềm vui hoặc thông cảm với nỗi buồn của mọi người…Thêm vào đó,trên cương vị là một người lãnh đạo,ai cũng luôn nghĩ mẹ tôi là một người nghiêm khắc,lạnh lùng nhưng thực sự thì không phải,mẹ tôi là một lãnh đạo giỏi,hiểu nhân viên của mình.Mẹ tôi vô cùng thông minh,nhạy bén.Mẹ thường đưa ra những ý kiến đóng góp mang tính xây dựng nhằm đưa công ty phát triển hơn.Chính vì như thế nên ai ai cũng quý,cũng mến mẹ tôi
Ấy thế mà đã có lần tôi khiến mẹ phải tôi phải buồn lòng vô cùng,cũng chính vì điều này mà tôi luôn cảm thấy ân hận khi nhắc lại nó.Tôi luôn tự nhủ rằng không được để lặp lại những chuyện như vậy nữa:Hôm đó là một ngày đẹp trời với ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống lòng đường cùng những cơn gió nhẹ thoáng qua.Và đó sẽ là một ngày đẹp hơn nếu không có hai điểm miệng môn lịch sử.Ôi trời ơi!! Tôi thấy hối hận biết chừng nào vì tối hôm trước mải đi sinh nhật mà không học bài.Chiều hôm ấy khi tan học về nhà, tôi gặp mẹ ở nhà,mẹ đang ngồi ở trên chiếc ghế bành ngoài phòng khách như có ý chờ tôi về.Thấy tôi lên cất cặp,mẹ đợi một lúc rồi gọi tôi xuống nhà, mẹ tôi bất chợt hỏi: “ Con dạo này học hành thế nào rồi? có vấn đề gì không??”. Nghe những câu hỏi của mẹ tim tôi nhưng ngừng đập,tôi giật phắt mình,tôi không hiểu nổi là do trùng hợp mẹ hỏi hay là mẹ đã biết mọi sự việc xảy ra nữa.Nhưng sau khi nhìn mẹ,tôi đã biết chắc chắn một điều đó là: Cô gọi cho mẹ rồi,trong đầu tôi như có đám mây đen ập tới,tôi nghĩ thầm: “ Thôi!! Tiêu rồi!!! coi như đời mình chấm dứt tại đây!!”.Tôi bèn viện cớ ngay: À! Hôm qua con đau bụng quá nên con chả học được mẹ ạ!!!.Mặc dù biết là lý do này quá ư là vô lý nhưng không hiểu sao tôi lại buột miệng nói nó ra nữa.Nhưng chót rồi,biết làm sao được,tôi ngồi một lúc xem phản ứng của mẹ ra sao.Mẹ tôi cũng ngồi lặng im,lúc đó tôi dường như không đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào hai con mắt của mẹ tôi nữa!! tôi ăn năn!! Hối hận quá!!! Tôi chỉ dám nhìn hé qua và đột nhiên tôi cảm nhận được trên khuôn mặt mẹ tràn trề sự buồn bã và thất vọng.Hai mẹ con tôi ngồi một lúc lâu,cuối cùng sự im lặng bị phá vỡ bởi cậu nói của mẹ: “ con đi tắm rửa để chuẩn bị ăn cơm đi”.Lúc đó tôi cũng chẳng biết phải phản ứng ra sao nữa,đành đứng dậy phóng vọt lên tầng và đóng cửa phò 2000 ng lại,một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi cùng một hơi thở nhẹ,tôi nghĩ: “ Thế là xong vụ!! nhẹ cả người,cứ nghĩ là bị ăn mắng té tát,may thật đấy!!” Thê nhưng mọi chuyện không diễn ra như tôi nghĩ,từ thời điểm đó cho đến lúc tối,mẹ cứ như người mất hồn vậy,lúc thì mẹ quên tắt bếp,lúc thì mẹ quên tắt đèn điện mặc dù mọi khi chính mẹ là người hay phàn nàn ba tôi về việc ba hay bỏ điện mà không tắt.Cho tới thời điểm này,thật sự tôi đã cảm thấy lỗi lầm của mình ảnh hưởng không nhỏ tới mẹ,tôi đã khiến mẹ như vậy,tôi vô cùng hối hận, tôi chỉ muốn xin lỗi mẹ nhưng tôi không hiểu sao nói ra những câu như vậy đối với tôi lại khó vô cùng.Tối hôm ấy,mẹ nhờ ba tôi rửa bát hộ mẹ vì mẹ nói mẹ mệt nên mẹ đi ngủ sớm.Lúc tôi lên phòng học,đi qua phòng mẹ thì thấy điện chưa tắt,tôi nghĩ mẹ ngủ quên nên theo phản xạ tôi đi nhẹ nhàng vào tắt điện giùm mẹ,bất chợt lúc đi vào phòng tôi nhìn thấy trên đầu giường,gần phía bàn tay phải của mẹ có một quyển sách nhỏ.Tôi thấy lạ bèn lại gần cầm quyển sách lên bỏ vào túi,tôi tắt điện và bước về phía phòng tôi.Về phòng,ngồi lên chiếc bàn học của mình,tôi lấy quyển sách ban nãy ra xem và tôi biết được tên quyển sách ấy,nó có tên là: “ĐỜI NGƯỜI”.Tôi lật quyển sách,bỏ qua mục lục và bắt đầu đọc trang đầu tiên,ở trang thứ nhất,cuốn sách đó viết rằng: “ Khi thượng đế tạo ra loài người,ngài đã gắn cho con người hai chiếc túi khôn,một chiếc được đặt ở trước ngực dùng để đựng những điều tốt đẹp của con người,và chiếc còn lại thì được đặt ở sau lưng dùng để đựng những nghiệp chướng cho do người gây ra,việc làm này của thượng đế vô cùng ý nghĩa nhằm giúp con người nhìn nhận được những mặt tốt,mặt tích cực của mình để tiếp tục phát huy và vứt bỏ lại những điều xấu sau lưng và không tái phạm nữa ”.Tôi cứ ngồi đọc mân mê quyển sách ấy và tôi đã học được biết bao nhiêu là điều hay về đạo lý làm người ở quyển sách này của mẹ.Cuối cùng tôi quyết định rằng sáng ngày hôm sau sẽ xin lỗi mẹ.Hôm sau,tôi thức dậy rất sớm,tôi đã lấy hết sự cam đảm và lòng quyết tâm của mình để viết bốn chữ lên một tờ giấy đó là: CON XIN LỖI MẸ!! rồi sau đó tôi đặt nó ở bên chiếc bàn gỗ ở bên phòng mẹ lúc mẹ đang trong phòng vệ sinh.Chờ mẹ bước ra,tôi phi ngay vào phòng,đóng sập cửa lại và đánh răng rửa mặt.Lúc sau tôi bước ra và nhận thấy một điều kì lạ: Tờ giấy ban nãy của tôi đã biến mất mà thế chỗ cho nó là một cốc nước cam ngon lành bổ dưỡng.Nhìn cốc nước cam tôi có thể hiểu nó thay cho sự chấp nhận lời xin lỗi từ tôi của mẹ,vì vậy tôi tiến đến uống cốc nước cam như đang đón nhận tình yêu thương từ mẹ.
Cũng từ sau câu chuyện này,tôi và mẹ dường như thân thiết hơn,mẹ và tôi cũng hiểu và thông cảm nhau hơn,và đồng thời,tôi cũng yêu mẹ tôi hơn nữa.Mẹ luôn vất vả cực nhọc hy sinh vì anh em tôi,vì vậy tôi luôn cảm thấy mẹ lớn lao vô cùng,mẹ thật vĩ đại biết nhường nào.Đã có lúc tôi chỉ ước rằng tôi có thể nói yêu mẹ nhưng điều này tôi cảm thấy còn khó hơn cả nói lời xin lỗi mẹ.Mặc dù thế nhưng tình cảm của tôi đối với mẹ vẫn không bao giờ là thay đổi,tôi biết là như vậy và tôi chắc chắn sẽ mãi là như vậy.Cho dù tôi có đi khắp nơi,gặp được rất nhiều người tốt,nhưng khi về bên mẹ thì tôi sẽ mãi là đứa con bé bỏng của mẹ,mẹ là người mẹ tốt nhất,cao cả nhất của tôi
“ Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ nhiều lắm!! Con xin lỗi mẹ vì mọi thứ mà con khiến mẹ phải lo lắng,phải buồn lòng vì con!! Con xin hứa từ giờ sẽ không bao giờ làm mẹ phải phiền muộn hơn nữa,con sẽ cố gắng ngoan hơn,mẹ nhé. Con yêu mẹ! Yêu mẹ nhiều lắm! ”
Các bạn biết đấy,tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên thế gian.Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng biết bao nhiêu người con trưởng thành,dạy dỗ biết bao nhiêu người khôn lớn.Vì“có ai yêu con bằng mẹ” đâu! 2000 Chính mẹ là người đã mang đến cho con tình cảm thiêng liêng ấy.Chính vì thế tôi yêu mẹ rất nhiều,tôi vô cùng tự hào vì là con của mẹ.Các bạn à!! các bạn đừng bao giờ mắc phải lỗi lầm giống như tôi nhé,các bạn đừng bao giờ khiến mẹ phải buồn lòng vì chúng ta,vì mẹ thì mỗi người chỉ có một thôi,hãy cố gắng học tập để đền đáp công ơn của mẹ dành cho chúng ta các bạn nhé
“ Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con ”