Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
6. Mary asked me if she had to go then
7. John asked Nhi if Ha Long Bay was in northern Vietnam
8. Linh asked me if I would come to her house for dinner
9. The teacher asked Nam if Mount Everest was the highest mountain in the world
10. The young man asked Mary if she saw what he saw
______
III
1. The teacher told Nam to open the door
2. Hoa asked me to speak more slowly
3. Lan invited me to go to the movies that night
4. The teacher told us not to make noise in class
On Tet holiday nhé !
Vì at chỉ dùng cho (the) đứng trước nó thôi bạn à !
1. Mr. Tuan said '' Can you send me your book, Lan ? ''
=> Mr. Tuan asked Lan to send him her book.
2. I often went swimming in the river, but now I don't do it any more.
=> I used to go swimming in the river.
3. " Please don't talk during the test '' , the teacher said to Nam.
=> The teacher asked Nam not to talk during the test.
4. Nam is tall. He can play volleyball.
=> Nam is tall enough to play volleyball.
5. The dress is cheaper than the skirt.
=> The skirt is more expensive than the dress.
6. Lan gives me a book today.
=> A book was given by Lan today.
mk k phỉ là cô giáo hay thầy giáo mà giải thích cho bn nhé !!!!!!!!!!!!
1/ câu tường thuật your trong câu tương ứng với she ( Lan ) cột 3 of she là her ( được nhé )
2/ chuyển đổi câu sang used to ( đã từng ) + vế sau ( nguyên mẫu )
3/ tương tự câu 1 don't dổi thành not to
4/ sử dụng enough to để nối 2 vế của câu, chủ ngữ cấu số 2 bỏ và can, could,.. nói chung là những từ khác đỘng từ và tính từ thì bỏ viết phần còn lại giữ nguyên
5/ cheaper rẻ => đổi thành mắt expensive => tính từ dài => more expensive
6/ ài câu này khó nà => nếu mún đổi danh từ lên đầu thì phải lùi thì
Hiện tại đơn=> quá khứ đơn
Hiện tại tiếp diễn=> quá khứ tiếp diễn
Tương lai đơn=> tương lai trong quá khứ
Quá khứ đơn=> quá khứ hoàn thành
Quá khứ tiếp diễn=> quá khứ hoàn thành tiếp diễn
Quá khứ hoàn thành => quá khứ hoàn thành
rùi nhé Thiên Thảo
I have a beautiful double bedroom available in an apartment to share with one other person. The apartment is on the 12thfloor and the room itself is a large double bedroom with two big beds under the window. There is a lamp and a chest of drawers between the two beds. In the corner of the room, there is also a wardrobe and a bookshelf.The apartment has a modern kitchen and an open living room. It is only a 5-minute walk to the bus stop. A one month deposit is needed, but there are no other fees.
My parents arranged for me to have a private room on the second floor. It was quite spacious and comfortable. It was pink and green. In my room there was a study table for my books, a yellow cabinet. My clothes and a nice bed. I mainly study and relax there. I love my room ~
Bài Làm
Bạn bè ai cũng nghĩ rằng em hoàn toàn có thể tự hào về tất cả những gì mình có: một học sinh giỏi xuất sắc với nhiều giải thưởng, một liên đội trưởng năng nổ, hoạt bát. Dường như với mọi người, em không hề có khiếm khuyết. Vậy mà, đã có một lần em khiến cô giáo dạy văn rất buồn, thậm chí thất vọng về em. Đó là một bài học em không bao giờ quên. Năm học trước, nhân kỉ niệm Ngày mồng 8 tháng 3, trường em tổ chức cuộc thi sáng tác và bình thơ, truyện về chủ đề người phụ nữ. Mỗi học sinh sẽ sáng ãc một bài thơ, một truyện ngắn... hoặc bình về một tác phẩm văn học viết về người bà, người mẹ, hoặc về cô giáo,... tác một bài thơ, một truyện ngắn... hoặc bình về một tác phẩm văn học viết về người bà, người mẹ, hoặc về cô giáo,... Cô giáo dạy văn của em luôn động viên chúng em dự thi và hứa sẽ đọc giúp chúng em và sửa những lỗi nhỏ. Cô nói với chúng em đầy tin tưởng: — Lớp chúng ta có rất nhiều bạn học tô't và có năng khiếu văn học. Những giải cao nhất của cuộc thi này không thể không có tên học sinh lớp ta được các em ạ! Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, em có cảm giác cô đã nhìn và cười với em. Niềm kiêu hãnh trào lên và em tưởng tượng ra hình ảnh của mình đang đứng trên bục nhận phần thưởng, dưới kia cả trường đang vỗ tay rào rào hoan nghênh. Em mơ màng mỉm cười với chính mình. Nhất định em sẽ làm được! Suốt những ngày sau đó, em mơ màng với những ý thơ trong đầu. Em sẽ sáng tác thơ. Viết truyện thì bình thường quá, chỉ vài ba chi tiết là có thể thành truyện. Chỉ có thơ mới là địa hạt của sáng tạo. Ban đầu, em nghĩ sẽ viết về mẹ — người mẹ tảo tần sớm hôm nuôi nấng dạy dỗ em nên người. Nhưng viết về mẹ sẽ chỉ có những cơm nước, lợn gà, ruộng đồng,... rất khó nên thơ. Vậy em chuyển sang làm thơ về cô giáo: Cô giáo em với mái tóc mây bồng bềnh, dáng người tha thướt như một nàng tiên bước dưới những vòm cây xanh mướt... Em nắn nót những dòng thơ cầu kì: Cô giáo em một nàng tiên xinh đẹp. Mái tóc mây lướt nhẹ dưới vừng dương. Cô giáo em một thiên thần hạ thế. Viên phấn xinh là chiếc đũa thần kì. Cô giáo dạy văn cau mày lắc đầu: “Không được em ạ! Nên viết điều giản dị thôi. Sự cầu kì sẽ thành sáo rỗng đấy!”. Em run người vì tự ái. Cô không khen được chút nào trong khi những câu thơ kiều diễm thế kia... Vậy em sẽ viết truyện. It nhất đó cũng là sáng tạo chứ không phải là bình thơ — đi tán tụng sự sáng tạo của người khác! “Văn chưa được em ạ! Cô đã nói em nên viết điều giản dị thôi. Câu chuyện của em hơi cầu kì. Các em còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm sáng tác, em thử viết những cảm nhận về một bài thơ hay xem sao!”. Em mệt mỏi lật lật xấp báo trước mặt. uể oải dừng lại ở những bài thơ. xấp báo này đến vài trăm tờ bao gồm cả những tờ báo Nhi đồng, Thiếu niên Tiền phong của chị gái em. Nay chị đã tốt nghiệp Đại học và đã đi làm, có nghĩa là những tờ báo “cổ xưa” lắm! Em lơ mơ giữa những trang báo đã nhuốm màu thời gian. Chợt một ý tưởng lóe lên: Hay... hay là em sẽ lấy một bài thơ trong những tờ báo cũ ấy...? Những tờ báo cũ không ai còn đọc. Có đọc cũng không nhớ... Ban giám khảo là các thầy cô giáo có ai đi đọc báo học sinh bao giờ? Em vội vàng lọc riêng những tờ báo Thiếu niên Tiền phong cũ kĩ của chị. Hồi hộp lật giở những trang thơ. Tìm những bài thơ viết về mẹ, về bà, về cô... Sau khi đọc đi, đọc lại nhiều lần, em tâm đắc nhất bài “Hoa đất” của một chị mãi tận Bắc Ninh. Em sướng run người. Đây chỉ là một cuộc thi nhỏ của trường em, tác giả bài thơ mãi tận Bắc Ninh thì làm sao biết được? Bài thơ viết về mẹ, lời thơ rất giản dị nhưng sâu sắc - đúng như yêu cầu của cô giáo em. Em sẽ gửi thẳng lên trường mà không thông qua cô giáo: Chắc hẳn cô sẽ bất ngờ lắm! Cô giáo bước vào lớp, tươi cười nói với chúng em. (Em đã vô cùng hồi hộp và sung sướng khi thấy cô như vậy): — Các thầy, cô đã chấm xong vòng sơ khảo của cuộc thi sáng tác và bình văn. Đúng như cô dự đoán, lớp ta có rất nhiều bài đạt chất lượng tốt, rất có khả năng đạt giải cao! Cả lớp vỗ tay ào ào. Buổi học hôm đó vui hơn bao giờ hết. Tan giờ học, cô bất ngờ gặp riêng em. Em run run hồi hộp. Cô gặp em làm gì nhỉ? Để khen ngợi, động viên? Để bày tỏ sự bất ngờ? Em bước về phía bàn giáo viên, cố tỏ ra vẻ ngượng nghịu. Tươi cười đáp lại những lời chào ra về của học sinh rồi cô giáo quay sang em nghiêm nghị: — Bài thơ của em dược các thầy cô đánh giá rất cao. (Em ngây ngất sung sướng khi nghe cô nói những lời này). Nhưng cô muốn hỏi em một câu: chắc chắn đó là bài thơ do chính em sáng tác chứ? Em giật bắn người nhưng theo phản xạ vẫn lắp bắp: — Dạ... Vâng ạ! Cô nhìn sâu vào mắt em nghiêm khắc: — Em chắc chứ? Em có nhớ tác giả bài thơ đó là ai không? Trời ơi! Chuyện gì thế này? Tác giả bài thơ đó... Lê Nguyên Hương... Và tên cô giáo em cũng là... không, không thể như vậy được. Một người ở Hà Nội, một người ở Bắc Ninh... — Cô không muốn trách phạt em nhưng phải nói rằng cô rất thất vọng... Em là một học sinh giỏi có năng khiếu và cô đã hướng dẫn em đúng hướng... Nhưng em đã không phát huy khả năng của mình mà lại hành động rất thiếu suy nghĩ. Cô mong em sẽ có quyết định đúng. Mặt đất như sụp xuống dưới chân em. Em lặng người, đứng trơ ra vì xấu hổ. Cô giáo đã đi rồi nhưng em vẫn đứng đó, chỉ nhúc nhích một chút thôi là em sợ mọi người nhìn thấy bộ mặt dối trá của mình. Cô giáo không nói sự thật này với ai hết nên cả lớp sửng sốt khi biết tin em rút tên mình khỏi danh sách dự thi. Điều này càng khiến em xấu hổ hơn nữa: Em đã khiến cô buồn bã, thất vọng về mình, tệ hơn nữa có thể em đã làm mất cả niềm tin nơi cô. Hơn một năm đã trôi qua, em chưa nói lời xin lỗi cô một lần. Em biết, chỉ có những việc làm cụ thể để sửa sai mới là lời xin lỗi đáng tin nhất. Đó là một bài học đắt giá thúc đẩy em học tập, rèn luyện để đạt được những kết quả cao nhất. Và trong thâm tâm, lúc nào em cũng muốn gửi đến cô lời xin lỗi chân thành.
1 A
2 C
3 A
4 A
5 A
6 D
7 C
8 A
9 D
10 D
III
11 D
12 C
13 B
14 D
15 D
16 D
17 B
37 D
39 C
40 C
41 C
42 C
43 A
44 C
45D
V
46 mine
47 ours
48 theirs
49 Nick's
50 Hers
51 yours
52 theirs
53 yours
54 Ann's
55 theirs
VI
56 What are you looking for?
57 What are used to reduce energy in that area?
58 What do you learn to reuse some daily products like empty bottle for?
96 What do people from the countryside move to city to find?
60 Why do people like using urban transport pods?
61 F
62 T
63 F
64 T
65 T
66 The shortages of both food and water
67 It pollute cleam water
68 It kills another 4 million people every year
69 Crime and violence
70 Because of the economic pressure caused by heat and drought
- Lọ Lem
Once upon a time there lived a sweet little girl called Ella.Her mother had died when she was a child.And soon her father too died.She lived with her mean stepmother and her two proud step-sisters.They made Ella do all the housework."Clean the chimneys! Dust the cupboards!""And my clothes!" they cried.The young girl was always covered in soot and dust.Hence, she was called Cinderella.One day the Prince invited all the girls in the kingdom for a Ball in the castle.Everyone including the two step-sisters were very excited.Cinderella too wanted to go to the Ball but her sisters laughed at her."Stay at home and scrub the floors!", screamed her stepmother.The day of the Ball finally came.Her stepmother and step-sisters left Cinderella alone at home.She was so disappointed that she began to cry.Suddenly, she saw a shimmering light in the room.A woman with the kind smile and a wand stood in front of her."Who are you?" as Cinderella surprised. The woman replied, " I'm your fairy godmother. I'll help you go to the Ball. Now, do stop crying!" "But I have nothing to wear" sobbed Cinderella, I can't go to the Ball." As she wept, Cinderella’s fairy godmother appeared. "Cinderella, why are you crying?" she asked. "You wish to attend the ball, is that not so?" "Y-es," cried Cinderella, between sobs. The fairy godmother smiled and said, "Well, run into the garden and bring me a pumpkin." Cinderella immediately went to get the finest pumpkin she could find. When she brought it, her godmother struck the pumpkin with her wand, instantly turning it into a fine coach, plated with gold and silver. Next, she had Cinderella find some mice and when she brought the furry creatures back the fairy godmother tapped them each with her wand, turning them into six fine horses and a coachman. "Well what do you say?" asked her godmother. "Oh, yes!" cried Cinderella, "but should I go looking like this, in these rags?" Her godmother only touched her with her wand and instantly Cinderella’s rags turned into a dress of while and silver, sparking with jewels. To top of it, fairy godmother gave Cinderella a pair of glass slippers, the prettiest in the whole world. "The spell only lasts until midnight, so promise you will leave the ball before then," warned the Godmother. Cinderella promised to return before midnight, thanked her again and drove off to the ball. When Cinderella made her entrance, the dancing and music stopped as everyone turned to gazed at her beauty. No one recognized her, she was a complete mystery. The Prince rushed up to greet her, led her to the most honorable seat by his side and later took her out for a dance. Cinderella even made time to approach her step-sisters, who still did not recognize her and shared some of the oranges the prince had presented to her as a gift. The Prince never left her side, and Cinderella was enjoying herself so much that she completely forgot the time! When the clock struck midnight, Cinderella was shocked and fled immediately, leaving one of her glass slippers behind in her haste. The Prince ran to follow her, but only managed to pick up the glass slipper she left behind. Cinderella managed to get home, but was quite out of her breath and in her dirty old clothes. She was resting in bed when her two step-sisters stumbled into her room. "You stayed really late!" cried Cinderella, rubbing her eyes and stretching as if she had been sleeping. "If you had been there you would have seen the most beautiful princess," exclaimed the eldest sister, "she was so nice to us and had the undivided attention of the Prince." "Her background is a mystery and the Prince would give anything to know who she was," said the youngest. A few days later the Prince declared that he would marry the woman whose foot fit in the slipper. His solider began to try the slipper on all the princesses and duchesses in the Court, it was all in vain. Days later, it was brought to the two sisters who tried with all their might to make the slipper fit. Cinderella, who saw this, politely asked to try it. Her sister burst out laughing at the idea, but the Prince ordered that everyone in the kingdom should have a try. When Cinderella’s foot slid perfectly into the slipper, her sisters were astonished. Cinderella’s fairy godmother appeared and with the flick of her wand turned Cinderella into the beautiful girl from the ball. The step-sisters dropped to their knees and begged for forgiveness for the awful way they treated her over the years. Cinderella lifted them up and embraced them, saying she forgave them with all her heart. Cinderella was then escorted to the Prince, dressed as beautiful as she was at the ball. A few days later they were married. Cinderella who was no less good than beautiful, gave her two sisters rooms in the palace, and everyone lived happily ever after.
1.B
2.D
3.A
4.B
5.C
6.A
7.D
8.B
9.C
10.C
II:1.B
2.A
3.C
4.C
5.D
6.B
7.C
8.D
9.B
10.B
11.D -> didn't
12.make -> made