Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo
Điều quan trọng không phải vị trí chúng ta đang đứng, mà ở hướng ta đang đi. Quả thật, chúng ta có thể đang đứng trên con đường thành công, có thể ta sẽ hoàn thiện nó, nhưng cũng có thể là phá vỡ nó. Phải chăng thành công đơn giản là dựa vào bản thân mình để trưởng thành?
Vậy "trưởng thành" là gì? "Trưởng thành" là kết quả của quá trình hoàn thiện bản thân con người, được đánh dấu bằng sự thức tỉnh về ý thức và khả năng nhận diện của con người trước những khó khăn của cuộc sống. Quá trình trưởng thành được hoàn thiện theo thời gian, theo sự trải nghiệm và những va chạm của con người trước những vấn đề trong đời sống. Kết quả của sự trưởng thành đem lại cho cuộc sống là những tốt đẹp cho mỗi người. Như vậy sự trưởng thành là yếu tố tạo nên thành công và hạnh phúc cho mỗi con người, là điều mà mỗi con người cần thiết có được và cần phải trải qua trong cuộc sống của mình.
Trong cuộc sống của chúng ta sự trưởng thành là khi bản thân đủ khả năng để giải quyết, tháo gỡ và đối mặt với những vấn đề, biến cố khác nhau của cuộc đời. Hiện tại bạn đang đứng ở mép chênh vênh của trưởng thành. Nếu bạn vượt qua, bạn sẽ đi tiếp, nếu bạn chọn bỏ lỡ thì bạn sẽ đánh mất. Vậy tại sao không cho bản thân cơ hội đi tiếp mà cứ mãi dậm chân bỏ cuộc ? Quá trình trưởng thành có thể khiến con người trở nên rắn rỏi hoàn thiện mình hơn; ngược lại quá trình ấy cũng có thể khiến con người trở nên yếu ớt, thất bại và dựa dẫm vào người khác. Bạn, mọi người chúng ta có thể tự dùng đôi chân của mình để đi tiếp thì tại sao phải trông đợi người khác? Trong cuộc sống của mình, bạn là người đưa ra quyết định sẽ trưởng thành hay chỉ dừng lại ở mức mục tiêu và không đạt lấy nó. Vì vậy, hãy sáng suốt trong mọi lựa chọn của mình, bởi những lựa chọn ấy sẽ đưa bạn đến gần hơn với sự trưởng thành. Không phải ai trong chúng ta cũng đều trưởng thành. Có những người đã trưởng thành nhưng sau đó vẫn đánh mất nó; vì không còn đủ khả năng chống chịu thử thách. Nhưng ngược lại, chỉ cần cho mình một niềm tin vững chắc trước những khó khăn thử thách thì dù thế nào bản thân cũng sẽ đủ trách nhiệm để đạt đến trưởng thành. Như vậy, trưởng thành đơn giản là khi bản thân chịu chấp nhận sự an bài chịu chấp nhận vượt qua thử thách của cuộc sống. Nếu không có thử thách liệu giờ đây có một Winston Churchill vĩ đại không? Winston Churchill – cựu thủ tướng Anh. Từng Là người bị đúp học năm lớp 6. Ông cũng từng bị đánh bại ở tất cả các vị trí trong những cơ quan chính phủ mà ông xin vào. Tuy nhiên, bằng ý chí không khuất phục, bằng bền bỉ phải trưởng thành trên con đường thành công; năm 62 tuổi ông trở thành thủ tướng Anh.
Hay đó là Nguyễn Thị Ánh Viên kình ngư vàng của đội tuyển Việt Nam. Nguyễn Thị Ánh Viên 19 tuổi đến từ Cần Thơ là vận động viên vàng bơi lội. Cô được nhiều nhiều người biết đến và dành tình cảm mến mộ tại SEA Games 28 vừa qua, khi giành được 8 huy chương vàng và phá vỡ 8 kỷ lục bơi lội tại đại hội thể thao lớn nhất Đông Nam Á. Thành tích ấn tượng này khiến kình ngư vàng trở thành thần tượng của giới trẻ. Ánh Viên còn gây ấn tượng khi trở thành Đại Úy quân nhân chuyên nghiệp trẻ tuổi nhất trong lực lượng quân đội Nhân dân Việt Nam ở tuổi 18. Và được nhận Huân huy chương Lao động hạng nhì. Dù phải xa nhà từ lúc 12 tuổi, mỗi năm về thăm bố mẹ rất ít, suốt ngày chỉ có bơi lội và một chế độ ăn uống nghiêm ngặt; nhưng tiểu tiên cá chưa bao giờ bỏ cuộc mà luôn cố gắng vượt qua bản thân. Như vậy, dù trưởng thành không trong bàn tay của cha, mẹ nhưng Ánh Viên là hình ảnh sáng giá cho sự trưởng thành, sự trưởng thành của cô được thể hiện qua con đường vàng bơi lội của mình. Qua những tấm huy chương mà cô đạt được, và cô là hình ảnh quý giá về bài học nghị lực nuôi dưỡng ước mơ, bài học về sự khiêm tốn khéo léo trong ứng xử, thắng không kiêu, bại không nản; là đại diện cho nỗ lực không ngừng nghỉ dù thành công; không ngủ quên trong chiến thắng; là người đại diện cho sự trưởng thành của để giới trẻ ở Việt Nam noi theo.
Tuy nhiên, bên cạnh những tấm gương sáng của sự trưởng thành, vẫn có những người không chấp nhận vượt qua thử thách để trưởng thành hơn, họ bắt chước những việc làm hành động của người khác để phô trương, trong khi bản thân đang dựa dẫm ích kỷ vào người khác. Những người như vậy đáng bị lên án cho những hành động thói quen vô bổ của mình.
Tóm lại, để có thể trưởng thành chúng ta cần tích cực, chủ động học hỏi, sẵn sàng chấp nhận khó khăn. Bởi: "Hãy cảm ơn những điều tồi tệ của cuộc sống, nhờ nó bạn có thể nhận ra chính mình và nhận ra bản chất thật của những người trước đây bạn không từng nhận ra" .
a. Nội dung: Vẻ đẹp xanh mơn mởn đầy sức sống của một mầm non vừa thoát ra chiếc vỏ cũ để đến với cuộc đời.
b. Tác giả đã sử dụng biện pháp nhân hóa: Nó "đứng" dậy giữa trời/ "Khoác" chiếc áo xanh biếc.
Tác dụng:
- Khiến hình ảnh mầm cây trở nên có hồn như con người
- Gây ấn tượng cho người đọc
- Cho thấy sức sống đầy mạnh mẽ của một mầm cây đang vươn lên phát triển
Tham khảo nha bạn !
Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vây mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.
Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán che chở cho mấy đứa nhỏ. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.
"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thôi mà lũ trẻ đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị tụi nhỏ giằng, kéo, giật và đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười - những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!
Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.
Rồi ngón tay tôi, những chiếc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ... Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ trẻ khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng bao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".
Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.
- Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò ác độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu các cậu không dừng lại tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!
Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.
Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số bạn nông nổi đến mức chơi nghịch, chơi ác mà thôi!
Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành giập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu học trò hư kia nhé!
Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vây mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.
Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán che chở cho mấy đứa nhỏ. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.
"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thôi mà lũ trẻ đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị tụi nhỏ giằng, kéo, giật và đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười - những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!
Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.
Rồi ngón tay tôi, những chiếc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ... Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ trẻ khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng bao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".
Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.
- Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò ác độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu các cậu không dừng lại tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!
Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.
Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số bạn nông nổi đến mức chơi nghịch, chơi ác mà thôi!
Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành giập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu học trò hư kia nhé!
~~~ Hc tốt
Đây quả là một đoạn thơ rất hay trong bài thơ " Mầm non " của Võ Quảng. Ở đấy tác giả đã sử dụng biện pháp nhân hóa giúp ta cảm nhận hình ảnh mầm non lớn lên chân thực và sinh động. Mầm non như một con người, nó biết lắng nghe những dung động của cuộc sống vui tươi. Nó mang trong mình sức sống căng trào. Và nó lớn lên yêu đời, lạc quan, đường hoàng (nó đứng dậy giữa trời).
Hình ảnh thơ đẹp, trong sáng rất gần với vẻ đẹp tâm hồn thiếu nhi. Có lẽ vì thế mà đoạn thơ đã khơi gợi chí tưởng tượng phong phú và lòng mến yêu cuộc sống của các “mầm non đất nước”.
Xuân về rồi!Trong vườn, muôn hoa khoe sắc, cây cối đâm chồi nảy lộc.Nghe thấy tiếng reo ấy, mầm non chợt tỉnh giấc, vội bật chiếc vỏ bọc bên ngoài của mình ra.Chú vươn vai chào đón 1 ngày mới.Chà!Không khí thật trong lành, sảng khoái.Bây giờ chú mới biết bên ngoài như thế nào.Trước giờ, chú chỉ thấy một màu đen trong chiếc vỏ bọc mình.Chú rất muốn xem cảnh vật bên ngoài ra sao.Bỗng chú thấy sao cơ thể mình khác lạ thế?Một màu xanh biếc lấp lánh bao quanh chú.Nó thầm nghĩ : " Chắc là trời tặng mình tấm áo mới này nhân dịp mình ra đời đó mà! ".
kham khảo
1. Rất lâu sau đó tôi mới biết, trên đời... - Danh ngôn hay - Triết lý sống | Facebook
vào thống kê
hc tốt
Giữa sân trường Bình Minh, tôi là một cây bàng non mới nở. Xung quanh tôi có rất nhiều họ hàng nhà cây. Bên trái là chị Bằng lăng, bên phải là bác Phượng vĩ già nua. Đặc biệt tôi còn sống trong không khí học tập, vui chơi của các bạn học sinh. Tuy nhiên, nếu ngày ra đời của tôi vui sướng, hạnh phúc biết bao nhiêu thì giờ đây tôi lại đau đớn, rỉ máu bấy nhiêu. Tôi đã bị bẻ gãy.
Cuộc đời của tôi bắt đầu từ một trái bàng trên cây mẹ bàng ở một vùng núi xa xôi. Nhân một chuyến công tác, thầy hiệu trưởng đã đem tôi về ươm trồng ở trường Bình Minh này. Khi chia tay mẹ và các anh chị, tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì phải xa gia đình thân yêu của mình, vui vì tôi sẽ được khám phá một vùng đất mới. Ngày đầu tiên đến ngôi trường này, tôi được vun vào đất. Lúc đó xung quanh tôi chỉ là một màu tối tăm, không chút ánh sáng, chỉ cảm nhận được sự ấm áp mà đất mẹ truyền sang cho mình. Thời gian trôi qua. Bỗng, một ngày trên đầu tôi le lói một luồng ánh sáng, tôi đã cố vươn mình lên, tách khỏi lớp vỏ xù xì. Giây phút đầu tiên vươn mình ra khỏi mặt đất có lẽ là giây phút hạnh phúc và sung sướng nhất trong cuộc đời của tôi. Tất cả mọi người đều vui mừng khi tôi ra đời. Ông Mặt trời cười rạng rỡ, bác Phượng vĩ rất mừng đung đưa những cánh tay già nua của mình, chị Bằng lăng cười tươi với sắc hoa tím. Tôi cảm thấy mình như được sống trong vòng tay ấm áp của mẹ và anh chị em, không còn cảm giác rụt rè, cô đơn và lạ lẫm. Được sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, chẳng mấy chốc tôi đã trở thành một cậu bàng non bụ bẫm với những chiếc lá xanh mơn mởn, đầy sức sống.
Các bạn học sinh đã biết đến sự hiện diện của tôi. Một cô bạn học sinh đã reo lên sung sướng khi phát hiện ra tôi. Hằng ngày, vào giờ ra chơi, cô thường lấy nước tắm mát và chăm sóc tôi rất ân cần. Cô học sinh đó tên Ịà Mai. Cô và các bạn luôn có những buổi thảo luận sôi nổi bên cạnh tôi. Mặc dù chỉ là cây bàng non nhưng tôi cũng cảm nhận được sự chăm chỉ của các bạn học sinh đó. Tôi ước gì mình sẽ lớn thật nhanh để trở thành một chàng bàng với tán lá rợp mát để Mai và các bạn ngồi học bài được mát mẻ.
Tuy nhiên, ngoài các bạn học sinh chăm chỉ đó còn nhiều bạn học sinh nghịch ngợm hay chơi những trò đá bóng, đuổi bắt… mà không chú ý gì đến sự non nớt của một cái cây như tôi. Ngày định mệnh trong cuộc đời tôi là ngày bầu trời u ám, tôi thấy lòng bất an nhưng không hiểu là có chuyện gì. Từ sáng, tôi không thấy Mai và các bạn đâu. Bỗng, từ xa, một nhóm học sinh nam hùng dũng tiến về phía tôi. Bạn cao nhất trong số đó nói rằng: “Cái Mai đã không cho chúng ta chép bài trong giờ kiểm tra Toán hôm nay, giờ chúng ta phải tìm cách trả thù”. Cả nhóm xì xào: “Đúng đấy! Đúng đấy!”. Tôi nghe và biết ngay rằng đó là những bạn lười học và nghịch ngợm trong lớp của Mai. Trong khi mọi người đang nghĩ kế thì một bạn nam mặc áo trắng reo lên: “A! Tớ nghĩ ra rồi. Cái Mai rất yêu quý và chăm sóc cây bàng non này. Giờ chúng ta hãy bẻ gãy nó để trả thù”. Nghe đến đây, cả người tôi run lẩy bẩy, tôi không tin được những điều mình vừa nghe thấy: “Bẻ gãy tôi ư? Thật vậy sao? Tôi sẽ chết ư? Chẳng lẽ cuộc đời tôi lại ngắn ngủi như vậy?…Trời ơi!”. Tôi choáng váng. Bác Phượng vĩ, chị Bằng lăng cố gắng can ngăn. Bác Phượng vĩ rung mình đưa những cánh tay già lên che chở cho tôi, chị Bằng lăng cố gắng hét lên. Nhưng dường như các bạn nam không để ý, một bạn nam to béo nhất tiến sát lại tôi, giơ tay lên. Tôi van xin, khóc lóc mà cậu bạn đó vẫn tóm lấy thân tôi, tim tôi đau nhói. Bây giờ một việc duy nhất tôi làm được lúc này là gồng hết sức lực để chống đỡ lại bàn tay to khỏe của cậu bạn kia. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ là một cây bàng non, không thể làm gì nổi trước sức mạnh của cậu bạn nam. Cậu bắt đầu bẻ thân làm tôi chảy máu, những giọt nước mắt tuôn trào. Không chỉ dừng lại ở đó, các bạn kia còn xúm lại bứt từng chiếc lá của tôi. Thân thể tôi đau đớn khôn cùng…Từ một cậu bàng non cành lá mơn mởn giờ đây tôi chỉ còn là một cái cây trơ trụi, rướm máu, ngã gục. Bên cạnh nỗi đau thể xác, trong lòng tôi đau đớn vô vàn vì thái độ thờ ơ, tàn nhẫn của các bạn nam kia. Tại sao các bạn lại không nghĩ đến tâm trạng của tôi, nỗi đớn đau của tôi? Các bạn đó đã không nghĩ đến quy định của nhà trường, không chịu học hành, chỉ biết quay cóp bài. Các bạn đó không nghĩ đến lợi ích mà tôi sẽ đem lại đó là bóng mát, bầu không khí trong lành cho ngôi trường này. Nếu mọi người đều như các bạn nam kia thì những cây xanh như tôi sẽ không còn cơ hội để sinh sống. Đến lúc đó, trái đất sẽ là một màu xám của bụi bẩn.
Tôi cố gắng vươn mình nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn, thân thể đau nhói, nhức buốt, tôi không thể sống được nữa. Tôi nhìn lại lần cuối khung cảnh quen thuộc, vĩnh biệt bác Phượng vĩ, chị Bằng lăng, vĩnh biệt các lớp học, vĩnh biệt cô bạn Mai tốt bụng… Hi vọng sau cái chết của tôi, các bạn nam sẽ hiểu ra sai lầm của mình, biết trân trọng loài cây chúng tôi, bảo vệ môi trường và học tập chăm chỉ hơn. Nếu được như thế tôi sẽ thấy được an ủi vì sự ra đi của mình không phải quá vô nghĩa…
Bài làm
tôi là một cây cổ thụ sống ở đây cũng đã được 100 năm nhưng do đã già rồi , càng ngày lại càng yếu ớt đi . không còn được bóng bẩy , mạnh khoẻ như trước nữa ! Do vậy , các anh ở bộ phận làm đẹp cho thiên nhiên đã bàn bạc với nhau để loại bỏ tôi ra khỏi nơi đầy những thôn làng xinh đẹp này vào ngày mai.
Tôi còn nhớ vài hôm trước , do yếu ớt nên khi trời nổi phong ba , tôi đã bị gãy đi một 'cánh tay ' . Vừa đau nhức lại vừa tê tái , ui da ! đau quá ! nhớ lại mà tôi vẫn còn cảm thấy sót . Máu của tôi chảy dòng dòng ra như suối khiến cho bất kì ai nhìn đều phải cảm thấy bi thương . Vừa lúc đó , có một cậu bé đã không kìm được cảm xúc mà lao tới để 'băng bó ' lại vết thương cho tôi .Vậy mà , chỉ sau vụ đó vài ngày mà tôi đã phải rời xa cậu bé ấy và thôn làng này . Nghĩ đến cái cảnh mà tôi bị chày máyu ở ' cánh tay ' là tôi đã xót . Nay lại còn lớn hơn , tôi bị các anh trong bộ phận đó chặt bằng răng cưa sắc nhọn , thì cảm giác nó còn đau đớn như thế nào nữa ? vừa nghĩ tôi vừa khóc , nước mắt xanh biếc chảy hàng dài trên thẩn mình tôi.Vậy mà tôi chỉ mới nghĩ được một lúc thôi mà cũng đã tới ngỳ hôm sau rồi . Các anh trong bộ phận đó mang xe cẩu , cưa thật lớn để chuần bị chặt tôi . Khi tôi vừa liếc mắt nhìn vào chiếc cưa thì nước mắt tôi lại tràn ra một cách đau dớn . Chiếc răng cưa chạm vào thịt tôi,máu từ từ rỉ ra từng giọt một từ từ rơi xuống .Đau đớn tôi nghĩ thôi giờ là tạm biệt thôi cánh đồng ơi , cậu bé ơi , thôn làng ơi , hẹn gặp lại vào kiếp sau nhé ! ....
Rồi tôi từ từ lặng lẽ chườn xuóng mặt đất để đi gặp một nơi nào đó rất xa , tự rưng tôi thấy dường như không còn bất kì nỗi đau nào ...
Xin chào tất cả các bạn, mình là mầm non đây. Cuộc đời của tôi luôn luôn đầy chông gai và thử thách. Nhưng với tôi, đó lại là niềm vui để tôi tiếp tục sống và phát triển. Cùng nghe mình kể lại những niềm vui đó nhé.
Một ngày xuân nọ, khi vạn vật đang sinh sôi, nảy nở, ăn mừng vì chị Xuân đã về thì ở dưới một vỏ cành bàng, tôi mới nảy mầm lên một tẹo, mình sợ lắm ! Xung quanh chả thấy gì trừ vài kẽ lá nhỏ. Tôi cứ nằm im một chỗ, lo lắng nghĩ :"Ngoài kia thế giới nguy hiểm lắm ! Nhô lên nhỡ đâu con gì thấy đến thì xong đời." Nhưng cứ nằm như vậy một lúc lâu, mình lại cảm thấy buồn chán. Thôi thì ngó qua kẽ lá xem có gì bên ngoài. Qua kẽ lá, tôi thấy được những chị mây trắng bồng bềnh đang tung tăng trên trời, những giọt nước mưa phùn lạch tạch, lạch tạch trên đầu tôi và cả một thảm lá vàng. "Ồ, hóa ra thế giới này không xấu xa như mình tưởng." - tôi thầm nghĩ, tôi liền hiên ngang nhô lên cao hơn để nhìn rõ hơn thì bỗng đâu ra một con thỏ trắng tinh phóng ngang làm rung động cả một khu rừng đang im ắng qua tôi làm tôi giật mình, nấp xuống, tôi run rẩy, hóa ra thế giới này tốt đẹp hay không là do mình, và nếu tôi sợ khó khăn, thử thách thì sẽ thành một mầm cây vô dụng, nằm im chịu chết. Tôi mỉm cười tự tin, liền nhú lên cao hơn. Tiếng chim ca hót líu lo, tiếng suối chảy róc rách, tiếng của rừng cây, tiếng vỗ về và sự động viên của mẹ thiên nhiên, tôi như hiểu ra một điều gì đó, tiếp tục nhú lên cao hơn và rồi cuối cùng, tôi đã bật lớp vỏ cành, hiên ngang giữa trời xanh thẳm, tôi diện trên mình một bộ áo xanh biếc. Tôi thích thú ngắm nghía xung quanh, xung quanh tôi là những cây già, "Có lẽ lớn lên mình sẽ như họ ư?" - tôi càng nghĩ càng thích thú. Từng hạt nước mưa vẫn cứ rơi lách tách làm tôi sảng khoái làm sao ! Từng chú chim cất tiếng hót chào đón mùa xuân như những ca sĩ chuyên nghiệp, từng con vật ngộ nghĩnh, đáng yêu vui mừng, phấn khích làm tôi vui mừng theo. Tôi cảm nhận được sức sống tràn trề bên trong mình, cảm thấy được giá trị của mình khi tồn tại trên cuộc đời này.
Qua đó, tôi thêm yêu đời, yêu mẹ thiên nhiên vì đã cho tôi được sống trên thế giới này. Cho dù thế giới này tốt đẹp hay xấu xa ra sao thì tôi sẽ cố gắng làm đẹp cho đời, luôn thử thách bản thân, dám làm dám nghĩ để không phải hối tiếc vì đã phung phí sức lực và làm mẹ thiên nhiên thất vọng.