Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a,Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.
Thanh Minh mưa rơi nhẹ
Khách đi đường buồn thiu
Quán rượu phương nào tới ?
Trẻ chỉ Hoa Hạnh kia .
b,
“Bạch nhật mạc nhàn quá
Thanh xuân bất tái lai
Song tiền cần khổ học
Mã thượng cẩm y hồi”.
Nắng vào thì đừng bỏ
Xuân đâu đến vòng vo
Cạnh cửa, người gắng học
Vinh quy, ngày gần kề
( chú ý : thơ mình tự dịch )
bài a thì thừa : thanh minh , thượng lộ , tá vấn , mục đồng
b thiếu :
khuyến quân bạch mạc nhàn quá : khuyên anh đừng để ngày xanh trôi nhat nhẽo
thương thiếp thanh xuân bất tái lai : thương em ngày xuân không trở lại
tự cổ song tiền cần khổ học : từ xưa bên song cửa cần khổ học
cẩm bào mã thượng kỷ nhân hồi ; đã mấy ai có áo bào cưới ngụa trở về
Nhà thơ không chỉ thấy con thuyền nằm im trên bến mà còn thấy cả sự mệt mỏi của nó. Cũng như dân chài, con thuyền có vị mặn của nước biển, con thuyền như đang lắng nghe chất muối của đại dương đang thấm trong từng thớ vỏ của nó. Thuyền trở nên có hồn hơn, nó không còn là một vật vô tri vô giác nữa mà đã trở thành người bạn của ngư dân. Không phải người con làng chài thì không thể viết hay như thế, tinh như thế, và cũng chỉ viết được những câu thơ như vậy khi tâm hồn Tế Hanh hoà vào cảnh vật cả hồn mình để lắng nghe. Ở đó là âm thanh của gió rít nhẹ trong ngày mới, là tiếng sóng vỗ triều lên, là tiếng ồn ào của chợ cá và là những âm thanh lắng đọng trong từng thớ gỗ con thuyền.
Có lẽ, chất mặn mòi kia cũng đã thấm sâu vào da thịt nhà thơ, vào tâm hồn nhà thơ để trở thành nỗi niềm ám ảnh gợi bâng khuâng kì diệu. Nét tinh tế, tài hoa của Tế Hanh là ông “nghe thấy cả những điều không hình sắc, không âm thanh như “mảnh hồn làng” trên “cánh buồm giương”… Thơ Tế Hanh là thế giới thật gần gũi, thường ta chỉ thấy một cách lờ mờ, cái thế giới tình cảm ta đã âm thầm trao cảnh vật: sự mỏi mệt, say sưa của con thuyền lúc trở về bến…”
Nói lên tiếng nói từ tận đáy lòng mình là lúc nhà thơ bày tỏ tình cảm của một người con xa quê hướng về quê hương, về đất nước :
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá
Nếu không có mấy câu thơ này, có lẽ ta không biết nhà thơ đang xa quê. ta thấy được một khung cảnh vô cùng sống động trước mắt chúng ta, vậy mà nó lại được viết ra từ tâm tưởng một cậu học trò. từ đó ta có thể nhận ra rằng quê hương luôn nằm trong tiềm thức nhà thơ, quê hương luôn hiện hình trong từng suy nghĩ, từng dòng cảm xúc. Nối nhớ quê hương thiết tha bật ra thành những lời nói vô cùng giản dị: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”. Quê hương là mùi biển mặn nồng, quê hương là con nước xanh, là màu cá bạc, là cánh buồm vôi.
- Liệt kê: màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi.
- Ẩn dụ: mùi nồng mặn.
- Biện pháp liệt kê: màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi
- Biện pháp ẩn dụ: mùi nồng mặn.
Sẽ buồn lắm đây ha
Người tớ từng thương , à không mà là người vẫn thương
Từ từng thương là từ của cậu khi nhắc đến tớ
Thi tốt nhé , ......
Xin lỗi mình không thể tiết lộ
nêu được các nội dung cơ bản sau:
- Đoạn thơ thể hiện nỗi nhớ da diết của tác giả khi xa quê.
- Động từ nhớ được lặp lại 2 lần thể hiện sự tha thiết khôn nguôi của tác giả.
- Tác giả nhớ màu sắc, hương vị, biểu tượng của quê hương.
- Em tự viết được một câu cảm thán và câu nghi vấn nhé.
vt đoạn văn thì e nên tự làm để nâng cao khả năng vt á nên cj chỉ đưa ý chính thôi nha.
hoàng ly => màu vàng
thúy liễu (liễu biếc) => màu xanh lá cây
bạch lộ (cò trắng) => màu trắng
thanh thiên (trời xanh) => màu xanh da trời