K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

14 tháng 11 2018

1+2=3

kb nha🙎 🙎 🙎 🙎 🙎

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .....
Đọc tiếp

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….

truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .. đường thì nhỏ hẹp thiếu sáng .. lúc ấy tầm 10 giờ tối trên đường đi học về .. đạp xe đạp lúc quẹo vào nhà mình thì mình có phát hiện phía trước có một người con gái mặt áo trắng , không trong rõ mặt nhưng chắc chắn 1 điều là khá xinh .. vì là con trai mới lớn nên mình cũng nhát gái lúc chạy lại sát người con gái đó thì người con gái đó có lách qua để cho mình đi ( vì đường hẹp ) lúc qua mặt thì mình cũng có lén nhìn nhưng không dám nhìn trực diện .. vì như thế là mất lịch sự .. nhưng khi đi được 1 đoạn khoản 5 mét mình mới tiếc nuối vì lúc dậy thì giờ chưa thấy người nào đẹp như vậy . mình quay đầu lại nhìn thì …… không thấy cô gái đó nữa … lúc ấy vẫn chưa xoắn lắm chỉ thấy tiếc thôi .. nhưng khi mình đi được 1 đoạn nữa thì cảm giác lạnh cả người và đầu óc mình lại mụ mị nhớ về khoản khắc lúc chạy qua mặt cô gái đó .. hình ảnh rõ mồn một là cô gái đó đứng lách sát vào tường cảm giác như là tờ giấy bị dính chặc vào tường vậy .. lúc nhở lại cảnh đó thì hoản hồn mà chạy .. về tới nhà rồi mà biết bao nhiêu suy nghĩ ùa về .. từ bé đến lớn ở trong thôn mình chưa gặp người con gái ấy bao giờ .. vì ở quê rất ít người nên ai cũng biết mặt nhau cả .. và điều đáng nói là cái hẽm dài 50m chỉ có mỗi nhà em thôi … sau này mình có tâm sự với mẹ thì được kể gần đó lúc trước có người con gái mang thai chết tại đó

📷

đây là câu chuyện có thật 100% .. nếu các bác thích mình có thể kể tiếp 2 câu chuyện nữa ..

———————————————————————————————-
truyện 2 :quê mình gần biển nên nhỏ lớn giờ mình hay chứng kiến nhiều vụ đuối nước lắm .. khoản thời gian trước thì có một bé trai bị đuối nước .. thằng bé này thì mình có nhớ mặt nó ngờ ngợ thôi chứ mấy đứa nhỏ mình nhìn đứa nào cũng như đứa nào … năm 2009 . mình học năm 1 dh công nghiệp tphcm .. nghĩ hè về quê chơi .. ở thành phố quen rồi nên mình đi chơi rất khuya .. tầm 11h30 gì đấy mình về nhà .. cũng trên đường về nhà thì mình mắc tiểu quá nên tạc ra ngoài biển đi ( vừa nhanh vừa mát ) .. nơi mình gần biển nhưng không phải có bãi biển như mấy bác nghĩ đâu nhé .. nhà vẫn được xây ra sát mép nước .. vì là nơi kín gió nên không có sóng to gió lớn gì đâu .. kiểu như trong vịnh ấy .. nhà thằng bạn mình thì nằm gần mép nước .. mình đi ra gần nhà nó tiểu sẳn tiện có gặp nó thì anh em tán gẫu cho vui

.. ở quê thì trời tối lắm .. khoản 8 9 h là không thấy ai ở ngoài đâu hết .. đang hưởng thụ không khí của gió biển thì lúc đó có 2 đứa bé nắm tay nhau 1 trai 1 gái vừa chạy vừa cười chạy ngang qua mình . mặc đồ cũng bình thường như

mấy đứa khác thôi .. nói chung không có gì đặc biệt cả .. một lúc sau thì tụi nó cũng chạy ra đến ngay nhà thằng bạn mình .. mình cũng đi theo sau .. ( mình đi tiểu ) .. chúng nó vui vẻ như là không có mình ở đó vậy … mình để ý thấy tụi nó chạy quanh nhà thằng bạn mình .. vừa chạy vừa cười .. lúc đầu mình cũng thấy bình thường thôi .. nhưng khi mình gần ra tới nới thì mình thấy thằng bé trai nó đang đứng lên cái bờ tường nhà thằng bạn .. nó đưa tay kéo bé gái vào nhà thằng bạn .. lúc đấy mình cảm nhận có điều đéo ổn rồi .. cái tường mà ngày thường mình cũng nhãy qua để vào nhà thằng bạn cao hơn gắp 3 lần mấy đứa này nhé .. mình cũng đi ra xem sao .. nhưng nhìn vào nhà thằng bạn thì không thấy gì hết .. lúc ấy mình về luôn .. éo dám tiểu nữa .. cái mà mình nhớ nhất là khuôn mặt của thằng bé trai là mình đã gặp ở đâu rồi … không chắc chắn là thằng nhóc ngày trước không .. nhưng mình đảm bão 80% là nó .. sáng hôm sau mình có qua nhà thằng bạn để thông báo cho nó biết

và được nó kể câu chuyện thứ 3 …

có ai muốn nghe nữa không .. chứ mình thấy truyện 2 nhạt nhẽo quá

————————————————————————-

sau khi em kể nó chuyện tối hôm qua thì thằng bạn em nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng gì .. nó nói nhà nó có ma rồi nó kể chuyện này cho em ..

chuyện 3 :dạo gần đây thằng em út nó hay bị chói mắt và nói cái gì đó không ai hiểu , như đại loại là .. đang ăn cơm thì nói ” buổi sáng mà ai mở đèn vậy trời” … “chói mắt quá” .. “đuổi nó ra đi má” .hôm rồi bà gì nó có qua nhà nó chơi .. đang thay tả cho con bã trên ván

( như cái giường nhưng được ghép lại bằng những tấm ván to) thằng em út của bạn em thì đứng bên cạnh xem . nó tầm 6 hay 7 tuổi gì đó

đang xem thì thằng nhỏ nó chỉ tay về góc nhà hướng từ dưới biển sau nhà đi lên và nói : nó lại lên nữa kìa dì , chói mắt quá . lúc này bà dì mới quãn hồn nhìn theo hướng nó chỉ thì chẳng thấy gì .. nhưng thằng nhóc cứ khăn khăn là đang tiến lại gần phía bà với thằng bé trên ván .. hoảng quá bà ta sẳng tay cầm tả lót đầy shit vơ tứ tung và luôn mồm chửi cút .. một lúc sau thì thằng nhóc kia mới nói nó đi xuống nhà dưới rồi .. về sau người nhà gặn hỏi thì thằng nhóc mới bảo là đã thấy mấy hôm nay rồi

nhưng nói không ai nghe . có người hỏi nó thấy gì thì nó nói thấy người mà mắt sáng như cái đèn xe hơi vậy ..

4
26 tháng 11 2019

hoan ho

26 tháng 11 2019

no no no no

Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ...
Đọc tiếp

Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ nhật đầu của cái tháng cô hồn. Mình chúc tất cả page có ngày cn vui vẻ , đi chơi về muộn xíu để có lỡ gặp ma thì đem lên page kể cho mn nghe ^^z. Mình kể luôn nhé!
Mình xin giới thiệu nghề của mình là lái xe thường có những chuyến xe đi xa vì đường ban ngày đông và 1 phần cũng để tránh các chú công an nên hầu hết ae lái xe đều chạy vào ban đêm , nói chung các con đường to nhỏ ở ngoài bắc thì k có đường nào chưa in lốt xe mình ^^. Chuyện gặp ma quỷ thì cũng k phải ít , nhưng cái lần mình gặp đầu tiên cũng là cái lần mình k bh quên đc, giờ nghĩ lại kể cho các bạn mà thấy sởn gai ốc luôn
Hôm đó mình có đơn hàng chạy từ Ninh Binh ra thành phố Móng cái , xe mình chạy từ 7h tối đến 2h đêm thì gần đến nơi , mình nhớ cái đoạn đường đó là quốc lộ 18 nằm ở xả Hải Đông thuộc địa phận Hải Phòng thì phải. Hôm đây thế nào cái thằng lơ nó lại nghỉ chứ , hàng gấp mà khách giục nên mình chạy 1 mình. Đến cái đoạn này thì đường vắng tanh luôn, bóng đèn thì mờ mờ , đợt đó trời đang se lạnh , ban đêm thì sương bắt đầu phủ xuống rồi. Mà chạy đường dài nên lúc này mình cũng thấy hơi oải , nhìn ráo xung quanh xem có cái quán nào k để vào nghỉ ngơi lấy sức chút chạy tiếp. Đang nhìn ngó thì bỗng ở đâu xuất hiện 2 đứa trẻ con chạy ra làm cái rầm trước xe . Giật bắn cả mình , nghĩ bụng thôi chết cha đụng trúng con ngta rồi. Ngồi trên cabin 1 lúc trấn tĩnh , mình mới xuống xe cầm cái đèn pin xuống rọi thì lạ kỳ k có ai hết. Rọi hết trước sau , rồi gầm xe cũng k thấy gì luôn. Chả lẽ mình mơ đc à ? Đang loay hoay định lên xe vọt đi , thì ôi thần linh ơi có cái tay ở đâu nó chạm vào người mình , cảm giác lạnh buốt từ bàn tay truyền sang người mình. Rồi có tiếng trẻ con nói :
– Chú đụng chúng con rồi nè
Từ từ quay người lại thì , cha mẹ quỷ thần ơi chân mình lúc nó như đeo hàng nghìn tấn sắt đổ bê tông chân chặt dưới đường , người k nhúc nhích đc . Người có cái lông nào thì dựng sạch , cái đứa bé đó hình thù quái dị lắm , phần đầu thì nát bét rồi k nhận dạng được , chân tay thì lủng lẳng quần áo rách rưới . Bạn nào từng xem phim xác sống nó như nào thì đứa bé đó giống vậy đó. Lúc đó tim mình đập còn nghe rõ như tiếng máy nổ, người run còn chẳng được , ú a ú ớ. Đứa bé đó còn phát ra tiếng rên nghe rất man rợ. Ai mà là mình lúc đó thì ngất luôn chứ chẳng chơi , cũng vì mình cứng bóng vía mà cái chuyện thấy người bị xe cán cũng quen nên mình vẫn trụ đc ^^. Nhưng cái người bị nát đầu mà còn nói ch đc thì đây là lần đầu . Đang trôn chân đợi hồn nhập vào xác thì ở đâu có con bé chạc 7, 8 tuổi đang lóp ngóp bò từ gầm xe ra . Mà mình nhớ lúc trc mình rọi thì k thấy j hết. Con bé thì mặt mày trắng bệnh tay phải bị nát bét . 2 chân cũng vậy. Cứ nằm lết lét dưới đường rồi tiến về phía mình. Miệng cứ nhoẻn miệng cười , ông bà ông vải mình lúc đó mặt cắt k còn giọt máu nào luôn . Mồ hôi vã ra như tắm, mà cũng lạ thật k hiểu lúc đó sức mạnh phi thường nào mà mình có thể nhảy lên đc cabin đóng cửa cái rầm. Cố nổ máy mà k hiểu xe dở chứng k sao nổ được, 2 đứa kia thì lúa này đang đứng trước mũi xe tay cứ vẫy mình, cười 1 cách kinh khủng man rợ. Người mình run như cầy sấy , may sao lúc đó xe nổ đc máy lấy hết sức bình sinh nhấn ga lao thẳng vào 2 đứa , cái cảm giác tông trúng
vào như lúc đầu luôn. Nhìn qua gương chiếu hậu mình thấy 2 đứa bé đó vẫn loi ngoi bò rồi đứng dậy , tiếng cười man rợ vẫn văng văng như đeo đuổi mình. Chạy 1 mạch đến nơi là 4h sáng , ngồi uống cốc nước xong. Mình quyết quay xe về luôn 1 phần vì nóng ruột phần thì cũng hơi sợ.
Khi về mình cố đi chậm qua cái đoạn đó để xem có gì k? Mình cũng sợ là đụng phải người nên run lắm. Mà sao lúc này là 6h30 sáng đoạn đường này lạo trở nên tấp nập sầm uất , bắt đầu lộ ra mấy quán ăn , và quán nước ở 2 bên đường . Mình tấp vội vào quán đối diện cái đoạn hqua mình đụng chúng 2 đứa bé , lúc này chỗ đó lại xuất hiện có 2 cái miếu nhỏ ở mép đường. Vào quán gọi tô phở ngồi nhâm nhi chén rượu. Được 1 lúc thì bà chủ quán lại gần kéo ghế sát mình rồi hỏi :
– Đêm qua chú có đi qua đây đúng k?
Mình giả bộ hỏi vặn lại:
– E vừa chạy trên Móng Cái xuống có ch j k chị?
Bà chủ quán hỏi tiếp :
– tại đêm qua tôi thấy có cái xe giống xe chú đỗ ở bên kia đường, tôi lại nghĩ là chú.
Nghĩ bà chủ biết ch j đó nên mình cũng nói thẳng luôn:
– À vâng đêm qua e có đỗ lại ở đây chị ạ
– Thế chú cũng thấy cái đó hả?-chị hỏi
Giật mình hỏi lại chị :- ý chị là????
– Thì…. m..a.. chứ j nữa .- chị chủ quán nói với giọng run run có vẻ lo sợ điều gì đó
Lúc này như hiểu ra vẫn đề tôi biết ch biết câu ch về 2 đứa bé kia nên cũng ngồi kể lại đầu đuôi cho chị nghe . Nghe xong chị chủ quán mới nói :
– Đêm qua tôi ở trên tầng nhìn xuống thấy xe chú đậu ở đó , còn chú thì đứng như người mất hồn vậy. Tôi biết chú bị nó trêu nên k dám lại giúp chú.
Rồi chị kể lại cách đây 4 năm. Đúng cái chỗ đó có 2 đứa bé là con của 2 vợ chồng nhà bên mép đường kia , vừa nói chị vừa chỉ về căn nhà đối diện , giờ là 1 cửa hàng tạp hoá. 2 vợ chồng ấy người nơi khác đến , có 2 đứa con 1 trai 1 gái . Chị vừa nói đến đây thì tôi giật mình :
– Đúng rồi đêm qua e gặp cũng 1 đứa bé trai 1 bé gái đó chị
Chị kể tiếp , hôm đó cái ngày định mệnh bình thường thì bố mẹ nó k cho ra đường đâu. K hiểu hôm đó rui rủi làm sao mà 2 đứa chạy ra ngoài chơi rồi bị xe tông . Thảm khốc lắm , do đau buồn quá nên người vợ treo cổ tự tử còn người chồng sau đó cũng bán căn nhà rồi đi đâu k rõ. Từ đó đến nay đang yên ổn , thì dạo gần đây bỗng 2 đứa nó hiện về phá làng phá xóm . Không cho ai làm ăn , mấy nhà cũng mời thầy về xem thì biết do 2 đứa chết oan mà giờ k chịu đầu thai nên hồn cứ luẩn quẩn ở đây. Chúng tôi cũng lập miếu thờ rồi mà nó phá quá . Ngày trước ban đêm cánh lái xe đậu ở đây vào ăn đêm nhiều lắm. Mà từ khi bị 2 đứa phá thì ai cũng sợ chả dám đậu nữa. Còn người ở đây thì đêm nào nó cũng qua đập cửa ầm ầm, rồi khóc lóc hỏi ba mẹ nó đâu. Nhất là cái nhà cũ của nó, đến đời này là đời chủ thứ 5 rồi chú ạ. Chắc cao vía nên cũng trụ đc ở đây. Vừa nói chị vừa lắc đầu. Tôi gặp 2 đứa lần đầu vào cái đêm cách đây 3 tháng . Chị rít 1 hơi thuốc rồi kể tiếp
– Hôm đó trời mưa lâm thâm , mới có 11h đêm mà quán tự nhiên vắng khách, nên tôi định bụng đóng cửa đi ngủ sớm. Vừa kéo cửa định bước vào trog thì thấy bên ngoài có ai gọi cửa , tôi quay trở ra mở, ngó đâu ra thì k thấy ai . Nghĩ mình nghe nhầm nên tôi đóng lại rồi đi vào. Vừa vào nhà thì lại có tiếng đập cửa , tưởng đứa nào trêu tôi cầm gậy ra chửi . Nhưng lạ kì vẫn k có ai cả. Tôi định quay vào nhà lấy giấy đốt vía thì vừa quay mặt lại . Ôi trời đất cha sinh mẹ đẻ đến giờ điều kinh khủng nhất đối với tôi là gặp 2 đứa bé đó. Người máu me be bét , chỗ thì con chỗ thì mất khủng khiếp lắm chú à, 2 tay cứ xoè ra như xin cái j đó, miệng thì cười . Sợ quá tôi ngất lịm đi. Chồng tôi tưởng tôi trúng gió nên ra đỡ tôi vào phòng , sáng hôm sau tôi đem chuyện kể với mấy nhà hàng xóm thì mới biết nó cũng trêu mấy nhà rồi nên chúng tôi bàn nhau làm cơm cúng rồi lập miếu thờ cho 2 đứa nó. Ấy thế mà thỉnh thoảng nó vẫn hiện về phá đấy chú à.
Kể xong thì chị khuyên tôi là nên làm cơm cúng nó để nó đỡ phá , lúc này tôi cũng thấy hơi sợ nhưng nghĩ mình có làm j nó đâu, mà nó cũng biết mình là ai mà ám. Nghĩ vậy mình giả tiền rồi đứng dậy ra xe đi về. Quả đúng như lời chị chủ quán nói trên đường về xe mình lúc nổ lốp , lúc thì k nổ đc máy , hỏng hết cái này rồi đến cái khác.
Lúc này thì mình biết là do 2 đứa bé kia gây ra nên ngay hôm sau mình sắm lễ lộc đến nhờ chị chủ quán cũng giùm cho 2 đứa . Cũng từ đó đến này mình k đi lại tuyến đường đó nữa nên chưa thấy hiện tượng gì?
Hôm nay mình kể ch này vì mấy hôm nữa mình có chuyến hàng chạy lên Móng Cái cũng đi qua đường đó. Nếu có gặp nữa thì mình kể tiếp cho các bạn nghe

0
Chào mọi người, hôm nay mình sẽ kể cho m.n nghe 1 câu chuyện do chính bản thân mình gặp phải, từ nhỏ tới lớn thì mình luôn tin ma là có thật, lí do là mình cũng yếu bóng vía đi mấy chỗ linh cũng hay bị đè lắm gặp thêm chuyện này là mình không còn thêm 1 lí giải khoa học nào nữa rồi, mình kể luôn nhé.Chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, tức là khoảng qua tết vài ngày, mình có lên mạng...
Đọc tiếp

Chào mọi người, hôm nay mình sẽ kể cho m.n nghe 1 câu chuyện do chính bản thân mình gặp phải, từ nhỏ tới lớn thì mình luôn tin ma là có thật, lí do là mình cũng yếu bóng vía đi mấy chỗ linh cũng hay bị đè lắm gặp thêm chuyện này là mình không còn thêm 1 lí giải khoa học nào nữa rồi, mình kể luôn nhé.
Chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, tức là khoảng qua tết vài ngày, mình có lên mạng mua lại 1 bộ tóc giả ngắn của 1 bạn trong list của mình, bạn ấy nói trên fb là do mua nhầm nên cần nhượng lại và chưa xài lần nào cả nên mình mới mua với lại thấy bạn ấy cũng là hf và là người quen của bạn mình nên mua luôn mà không biết là đã tự chuốc họa vào thân rồi, lúc mình nhận đc bộ tóc mình ưng lắm vì bộ tóc khá đẹp màu tóc khỏi chê luôn cộng thêm chất liệu của sợi tóc nữa mềm mà suôn lắm không như những sợi ni lông mà mình nghĩ trước đó, thế nên ngày vào học đầu tiên mình có đội thử để dụ mấy đứa bạn, thế mà tụi nó tin sái cổ còn khen đẹp nữa =)), cho đến gần trưa hôm ấy mình đang ngồi học tự dưng nhức đầu dã mang, trên đầu mình nặng trịch như đội thứ gì ấy còn chóng mặt nữa đứng dậy k nỗi luôn, đứa bạn ngồi cạnh thấy thế nên mới dìu mình xuống phòng y tế cùng vài đứa nữa, nằm 1 chút thì thầy có đưa thuốc cho mình, lúc tụi nó đứng cạnh gần giường thì mình đỡ nhức đầu chỉ khi tất cả đều ra khỏi phòng cho mình nghỉ thì tự dưng mình thấy ngà ngà, chóng mặt, mắt k nhìn rõ đc chân tay thì bất động k thể nhúc nhích, theo kinh nghiệm thì mình biết đây là trạng thái bị “đè” nhưng mình vẫn chưa chắc vì đây là trường học vả lại ban ngày ban mặt chẳng lẽ bị đè, đang trong lúc cố gắng nâng tay chân lên thì trong tiền thức của mình, mình thấy 1 cái bóng ngồi trên dưới chân giường nhưng k nhìn rõ nam nữ, cố gắng cử động như k đc thì may là con B mở bước vào mình mới bình thường trở lại, buổi học đó mình về sớm 1 tiết để nghỉ, về đến nhà cố gắng tháo bộ tóc ra vứt lên bàn trang điểm và đi tắm, tắm xong định vào phòng ngủ thì bỗng dưng mình hết nhức đầu và khỏe lại, thấy cũng ngộ nhưng mình k nghĩ nhìu tưởng đây đơn giản là do mệt mỏi thôi, tối đó mình ngủ nửa đêm giật mình dậy theo thói quen mình nhìn đồng hồ đã 3h20p sáng, lúc quay sang rất nhanh mình thấy 1 bóng đen ngồi ở bàn trang điểm nhìn mình, mình dụi mắt nhìn kĩ lại thì k thấy nữa, tưởng hoa mắt nên mình ngủ tiếp, bẵng đi 1 tuần sau, mình đi sinh nhật nhỏ L và mình có đội bộ tóc đó, đi chơi về đã gần 7h30, mệt quá nên mình nằm nghỉ 1 chút sẽ đi tắm không ngờ ngủ quên lun, mình đã mơ thấy 1 giấc mơ khủng kiếp, mình mơ thấy mình đang đứng trong bệnh viện và đứng trước 1 cái xác đã trùm khăn trắng, sợ quá nên mình chạy khỏi chỗ đó nhưng lạ thay chạy mãi mà cũng tìm thấy lối ra của bệnh viện, chạy đến cầu thang mình thấy 1 cô gái đứng quay lưng, mặt đồ bệnh nhân, tóc sau lưng rất dài, mình định tiến lại hỏi lối ra, khi tới gần khoảng chừnng còn 3 bước nữa thôi thì cô ta quay mặt lại, 1 khuôn mặt trắng bệch xanh xao, mắt thâm quần trợn trắn, tóc thì như bị rụng lỡm chỡm từng mảnh rất kinh dị, cô ta nói với mình:”.. trả lại cho tao… trả lại cho tao..” mình giật mình dậy, mồ hôi ướt cả áo, mình đập cửa phòng mẹ nhờ mẹ canh cho mình đi tắm và ngủ cùng mình vì lúc đó mình rất sợ, sự việc ngày càng phức tạp khi mình liên tục bị đè và nằm mơ thấy ác mộng gặp cô gái đó, hôm nào mình cất bộ tóc vào tủ thì k sao, còn để quên ở ngoài là có chuyện, mình k hĩu tại sao nhưng chắc tại hổ cửa tủ mình có treo 1 cái chuỗi do bạn trai mình xin ở chùa cho mình, do bị như vậy nên mình hay bị mất ngủ và sút cân, mẹ đưa mình đi khám nhưng bs chỉ nói là mình bị suy nhược cơ thể, thiếu dinh dưỡng và cho thuốc nhưng uống cũng k hết thì mình nhớ có 1 đêm lúc mình đang sốt mình mơ thấy cô gái đó dẫn mình đi chơi 1 nơi rất lạ, không gian mờ ảo lắm, và khuôn mặt cô ta rất bình thường k kinh dị nữa, lúc tới 1 cái cây to cô gái chỉ tay vào 1 cái khối đất nhô lên và hỏi mình thấy gì không, mình nói :” cái gì thế:, cô ta nói :” nhà của đứa lấy tóc tao đấy, nó sắp rồi” rồi cười lớn hahaha, mình giật mình dậy thì trời đã gần sáng, nghĩ lại câu nói của cô ta mà hãi hùng mình đem tất cả câu chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ mình dắt mình tới nhà của 1 bà thầy, bà ấy hỏi mình có làm gì bậy bạ chỗ người ta không mình nói không, bả hỏi vậy có nhặt hay mua cái gì lạ không, mình mới nói có bộ tóc, bả đưa cho mình một lá bùa rồi bảo mình đem bộ tóc đưa bả, trong khi bộ tóc còn ở nhà nhớ đeo lá bùa này, lúc đó mình mới biết là do bộ tóc, hèn gì con N mượn bộ tóc mình đi đám cưới nó nói lúc chạy xe về như có người ngồi sau lưng vậy rất nặng ở yên sau, nó còn nói lúc nó trông xe qua đường còn thấy 1 cô gái y như mình miêu tả sau đó nó về bệnh 3 ngày lun, mình cứ nghĩ là do trùng hợp, hây thường xây dựng hình tượng như thế thôi chứ k nghĩ nhìu.
Chuyện này đã qua nửa năm rồi nhưng mình sau mad quên nổi, nghĩ lại nếu như k đưa bà thầy bộ tóc giả thì chắc bây giờ mình và cô gái đó là ” cốt” của nhau lun rồi.

1
Mình nhớ lúc đó là Noel, học kỳ 1 của lớp 7….. Đúng ngày 24/12 3:00am khuya xe bọn mình đến Đà Lạt, tr lúc đó lạnh lắm, vừa bước xuống xe là thở ra khói ngay….xe lớp mình ngừng ngay trc khách sạn nữ (vì khách sạn nam và khách sạn nữ khác nhau, ko có ở gần, mà do khách sạn mình ở nhỏ, nên phải thuê tới 2 khách sạn khác nhau cho học sinh nữ, bên lớp mình thí ở cùng với hình như 2 lớp...
Đọc tiếp

Mình nhớ lúc đó là Noel, học kỳ 1 của lớp 7….. Đúng ngày 24/12 3:00am khuya xe bọn mình đến Đà Lạt, tr lúc đó lạnh lắm, vừa bước xuống xe là thở ra khói ngay….xe lớp mình ngừng ngay trc khách sạn nữ (vì khách sạn nam và khách sạn nữ khác nhau, ko có ở gần, mà do khách sạn mình ở nhỏ, nên phải thuê tới 2 khách sạn khác nhau cho học sinh nữ, bên lớp mình thí ở cùng với hình như 2 lớp khác nữa thôi) vì lúc đó khuya, với lại bọn mình đã ngủ trên xe 1 giấc r nên khi tới nơi bọn mình chỉ biết lấy đồ đạc đi thẳng vào khách sạn r nhận phòng thôi, cũng chẳng có tâm trí để ý xung quanh nó ntn nữa, mà lúc đó mình cũng chẳng nghĩ ngợi nhìu là Đà Lạt nhìu ma này nọ, nên cũng khá vô tư….
Vào trong KS, mới đầu mình định ngủ dưới tầng trệt với 2 bạn kia, nhưng vì ko thân lắm nên thôi, mình lên lầu ở với 2 bạn ngồi cùng tổ với mình! Cái KS này khá nhỏ lun đó, nó như 1 cái nhà nghỉ vậy, chỉ đc có mấy phòng à, mà trường mình đặt hết vẫn ko đủ cho học sinh ở, lúc này cũng khuya r, nên khi ổn định xong hết thì bọn mình cũng ngủ để sáng mai dậy sớm đi chơi! Sáng mình dậy sớm nhất, mình đi gọi tất cả mấy bạn lớp mình dậy, thì mình xuống cái phòng mà đêm qua mình định ngủ lại, gọi 2 bạn đó dậy, vừa bước vào phòng, mình ngạc nhiên khi nhà tắm nước chảy lên láng, ngập cả lavabo và đag chảy xuống sàn, mình chạy vào tắt nước và xả cho nước chảy hết, mình chọc 2 bạn kia “tr ơi, tuy mình chỉ ở có 3 ngày, ko cần đóng điện nước nhưng mà mấy bà cũng đâu cần mở cho nước nó chảy tới sáng” cái 2 bạn đó nhìn mình mặt đực ra “ua, tối hqa bọn mình đâu có vào nhà vệ sinh, càng ko sử dụng nước, vừa vào tới là mệt qá ngủ r” thì lúc này mình nghỉ “ko lẽ vòi nước nó hư vào nửa đêm hả tr”…. Xong 1 ngày còn lại thì khá là bình thường, bọn mình đi tham quan đủ tất cả mọi nơi lun….nói chung rất là vui! Và tới cái đêm cuối ở đà lạt…đêm định mệnh! Vì lúc đó mới 16 tuổi, nên cũng có cái tính “sửu nhi” trong người, bọn mình nghĩ, tại sao đi du lịch đi tham qan lại lo đc tự do đi chơi, cả đám mún đi club, nhưng biết thế nào thầy cô cũng ko cho đi, nên gần như cả khối (nam lẫn nữ) làm phản bằng cách trốn ks…mấy bạn nam kêu là khi nào thấy bọn nó qa thì bọn mình trốn ra, nữ bên ks mình cũng tìm đủ mọi cách để trốn, trong đó có mình nữa :)) thì lúc mấy bạn nam qa tới ks của bên mình, cũng là lúc thầy cô phát hiện, r mấy thầy cô cũng đi theo xong túm đàu cả lũ lôi về, thầy trưởng khối (chủ nhiệm lớp mình) nói là ai trong nhóm này khi về SG thì sẽ bị viết kiểm điểm và hạ hạnh kiểm HKI…mình đag núp nghe câu đó mún xỉu, tìm cách chui vô lại, cái r mình chạy vong vòng khách sạn, mà nói thiệt nhà, cái ks nó yên tĩnh, tới mức mà mình sợ mình chạy nó phát ra tiếng động r bị bắt lun kìa, cái xong mình đi 1 hồi, mình chảng biết sao bên hông ks tự nhiên lại có 1 cái phòng, cửa sổ mở sẳn, mà nó tối đen như mực vậy, tối mà giơ 5 ngón lên ko thấy lun đó, nhưng vì sợ bị phát hiện, nên mình ko suy nghĩ nhìu, mình thò 1 chân cb vào trong đó núp r mở cửa ngược đi ra, vừa đưa đc 1 chân vào thì tự nhiên gai ốc nổi lên cái đầu mình loé lên 1 suy nghĩ, có khi nào mình vô r ko bao h trở ra đc ko, cái phòng này ở đâu ra, mình nhớ phòng bạn mình ở dưới này làm gì có cái phòng nào to như vậy, chỉ có 1 phòng duy nhất mà khoá cửa lun r mà ta, cái thấy ghê qá, mình đi ra lại, xong hết đường mình chạy ra phía sau KS, may mắn mình đứng núp 1 hồi, có anh hướng dẫn du lịch xe mình tới, a này thấy mình núp đó, thì ổng kêu, đợi a tí, xog ổng ra nói với thầy là ko còn ai, r sau đó ổng ra đó, nâng mình lên cái cửa sổ phòng tắm (cửa sổ đó nó hình chữ nhật ngang, vừa đủ chui lọt 1 ng) phòng của bạn lớp kế bên lớp mình, r mấy bạn trong kia ra đỡ mình vô….xong mấy bạn kêu là “ở đây xíu đi r lên, mấy thầy đag đi kiểm tra phòng” cái mình ngồi đó chơi, xong con bạn cùng phòng mình mới xuống kêu mình lên, nói mấy thầy về hết r, lúc đó là 12h kém 10, mình vừa chạy ra đã thấy khách sạn tắt đèm tối om, lễ tân trải chiếu với mùng ra ngủ mất tiêu r, chỉ còn đèn của cây thông noel thôi, mình với bạn mình chạy nhanh về phòng dọn dẹp r ngủ cb cho sáng hôm sau đi về, vừa về phòng đag xếp đồ thì tự nhiên có 1 giọng cười phát lên, mọi ng coi phim mà mấy phim cổ trang hay chiến tranh, mấy ông tướng soái mỗi khi mà bàn bạc hay chiến thắng cái gì đó hay cười caid giọng cười đắc thắng mà ha hả vậy đó, mà ko phải 1ng cười nha, phải gần cả trăm ng như vậy đang cười đó, xong mình nín thin lun, mình nhìn con kia, con kia mặt nó có vẻ bình tĩnh, mình hỏi nó, m nghe ko, mặt nó lạnh tanh kêu “nghe” r nó nằm xuống trùm mềnh ngủ, tr ơi, mình cũng mún đái ra máu lun r, cũng trùm mềnh, vừa trùm mềnh thì có ng gõ cửa….đố ông nội mình cũng ko dám mở cửa, mình cũng im lặng, đag phân vân là có nên mở cửa ko thì 2con bạn lên tiếng, nên mình mới ra mở cửa, mình hỏi tụi nó “êh, dưới nhà còn ai thức ko?” Nó kêu “ko” mà mặt nó xanh lè lun, r mình hỏi típ “hay mấy thầy cô chưa về”, nó kêu là “ko có, ko còn ai ở dưới hết” mình mới hỏi nó có nghe thấy tiếng cười lúc nãy ko, cả 2 đứa nó đồng thanh “có :((” xong mình nói tụi nó về phòng lẹ đi, thấy ghê qá….mình đóng cửa lại….ko dám tắt đèn ngủ, nằm 1 lúc khoảng 30′ hơn, thì giọng cười đó lại vang lên, cười khằng khặc, vừa đông, vừa lớn tiếng, mà còn giòn giã nữa….chừng 30s lại tắt… Ôi mẹ ơi, ko ngủ đc với cái đêm kinh hồn đó lun, nằm cứ quay ng qa lại, xong r mình nhìn về hướng cửa sổ, mùa đó đag là Noel nên rất là lạnh, phòng ko hề có quạt hay máy lạnh lun nha, mà cái rèm cửa cứ phấp phới phấp phới, xong r còn nghe tiếng cộc cộc ngoài cửa sổ :-s….. Cứ nằm lăn qa lăn lại vậy, nhắm mắt nhưng đầu óc ko nghỉ ngơi nổi, 2:45’am giọng cười lại vang lên :((…..tr ơi, phải nói là thật sự đêm đó là đêm kinh hoàng của mình, mình chỉ cầu tr là đừng cho mình nhìn thấy là đc r…cố nhắm mắt ngủ, r mình cũng chẳng nhớ là đã ngủ qên từ lúc nào lun, sáng ra mấy bạn gọi dậy sớm để dọn dẹp r lên xe đi về, lúc ngồi trên xe đợi mọi ng tập trung, thì con bạn cùng phòng với mình ngồi chung, nó ngồi ngoài cửa sổ, nó ngó 1 hồi r nó chỉ cho mình là ở cái cửa sổ cuối cùng của tầng 2 ks có 3ng đàn ông đang nhìn bọn mình cười, r vẫy tay chào tạm biệt, mình nhìn mà da gà da vịt nổi lên, rõ ràng ở đó 3 ngày, ko hề nhìn thấy có ng lạ ra vào, càng ko thấy có cái phòng đó nữa :(( r mình mới nhìn xung quanh ks…. Ôi thần linh ơi, trên con đường dốc ấy, ngoài cái khách sạn mình ở ra thì xung quanh ko hề có nhà cửa, cách xa xa có 1 căn nhà bị bỏ hoang….cây mọc phủ đầy cả căn nhà ấy, tối thuiii, ko nhìn thấy tí ánh sáng gì lunn!
Sau khi về tới SG đem chuyện kể ra với mấy đứa ở chung KS, thì chỉ có mình, nhỏ chung phòng, 2con chạy dưới lầu lên, 1 bạn ở trong cái phòng mà mình trèo cửa sổ vô núp, tổng cộng 5ng nghe thấy giọng cười đó, còn lại có 1 số bạn cùng lớp với mình thức tới sáng nhưng chẳng nghe âm thanh gì cả, mà sau khi trở về từ ĐL, cái giọng cười đó ám ảnh mình suốt 1-2 tháng, tới giờ mình vẫn nhớ cái giọng đó….mà cũng chính sau cái lần đó mình mới biết, thì ra vía mình nhẹ, nên cũng đụng phải 1 số chuyện tâm linh sau này…. :(( nên đó là lý do có cho tiền mình cũng ko dám quay lại ĐL!
Hết chuyện r, chuyện có chán mấy bạn đọc đừng ném đá nha

0
Trong thế giới này có ai tự tin là mình biết hết tất cả mọi thứ , tất cả mọi chuyện không .Chúng ta đang sống trong một vũ trụ , một thiên hà rộng lớn .Chúng ta được sinh ra ,sinh tồn và chết đi . Có ai thắc mắc là khi chết đi chúng ta sẽ đi đâu không ,và thật sự có thế giới khác chứ.📷Mình đã từng nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nên mình không bao giờ tin vào những thứ hư vô ,...
Đọc tiếp

Trong thế giới này có ai tự tin là mình biết hết tất cả mọi thứ , tất cả mọi chuyện không .Chúng ta đang sống trong một vũ trụ , một thiên hà rộng lớn .Chúng ta được sinh ra ,sinh tồn và chết đi . Có ai thắc mắc là khi chết đi chúng ta sẽ đi đâu không ,và thật sự có thế giới khác chứ.

📷

Mình đã từng nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nên mình không bao giờ tin vào những thứ hư vô , hồn ma đối với mình chỉ là chuyện hoang đường từ trí tưởng tượng của con người .
Bạn bè mình mỗi khi tụ họp với nhau chúng hay kể những câu chuyện ma mà được ông bà hay người thân kể lại , nào là người không đầu , người phụ nữ răng nanh dài , khuôn mặt trắng bệch …….Lúc đấy mình chỉ cười thầm và nghĩ rằng trí tưởng tượng của con người đúng là kinh khủng thật . Vì lý do đó mình và nhóm bạn mình thường hay tranh luận với nhau về điều này , nhóm bạn của mình thường hay thách đố với mình chơi những trò chơi về gọi hồn như ma lon , cầu cơ và những trò chơi được xem trên mạng , mình đã tham gia hết nhưng hầu như chẳng có hiện tượng gì xảy ra làm cho mình càng chắc rằng quan niệm của mình là đúng. và thứ đã làm mình thay đổi quan điểm đó bắc đầu từ câu chuyện thách đố của đám bạn .
1 lời thách đố
Như bao buổi sáng khác mình đến trường , khi vữa bước chân vô cửa lớp đám bạn đã quay lại nhìn mình như đang đợi mình đến
-lại có chuyện gì nữa đây, bầy trò gì nửa hả
– tao có cách để mày nhìn thấy ma rồi phong nói ( phong luôn là đứa hay tranh cải với tôi về vấn đề ma quỷ )
– hazzzz lại nữa hả , cách gì mày nói luôn đi
-hehe vậy tụi tao thách mày tối nay giám 1 mình ra ngủ lại ở căn nhà mồ
mình xin nói một tí về căn nhà mồ ,không biết chổ các bạn thì sao chứ chổ mình mỗi nghĩa địa đều có một căn nhà mồ ,mình cũng không biết ngôi nhà đó dũng để làm gì chỉ biết người ta hay gọi đó là căn nhà mồ . Quay lại với câu chuyện ,thì mình là một người coi những lần thánh đố như những thử thách để chứng tỏ mình , mình đồng ý với thằng phong mà đâu biết rằng, đó chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình .
Nói là làm ,tối đó mình và một đám bạn đi đến nghĩa địa, bọn nó giúp mình trải nệm và mùng rồi đi về , chỉ còn lại một mình trên cái nghĩa địa này ,cái lạnh cấu xương , tiếng gío lùa như như tiếng người ân oán cũng đủ làm cho những người yếu tim phải chết ngắt , mình nằm xuống lấy điện thoại ra lước fb , khoe khoang với đám bạn được một Lúc thì cơn bù ngủ ập đến và mình chìm vào giắc ngủ Lúc nào không hay , mình có một giắc mơ rất kỳ lạ mình bị rược đuổi mởi một thứ gì đó rất khủng khiếp, nhưng lại không biết đó là thứ gì ,mình chạy mãi và cuối cũng mình bị rớt xuống vực thẩm, khi tới mặt đất cũng chính là lúc mình tỉnh dậy , thở hổn hển ,mồ hôi đầm đìa vì giắc mơ vừa rồi . Vừa định hình lại tinh thần thì mình nghe một tiếng gì đấy gần giống như tiếng đọc kinh nhưng không phải, tiếng đấy cứ to lên dần . Ngồi dậy nhìn đồng hồ thì chỉ mới có 1h, không biết ai tới đây sớm thế nhỉ , bất chợt mình nghe rất nhiều người họ đồng thanh như một lớp học hát , từ ngữ thì mình nghe nhưng chẳng hiểu gì nó cứ ngang ngang như đọc kinh . Trí tò mò của mình đang ở đỉnh điểm , mình nhẹ nhàng mở he hé để vừa con mắt nhìn ra ngoài ,và mình bắt gặp một thứ khủng khiếp nhất mà mình từng thấy , những người mặc áo cà sa như những thầy tu họ ngồi xếp hàng xung quanh và đang đọc những thứ mà mình đã nghe Lúc nãy ,còn chính giữa là một con quỷ khuôn mặt lở loét kinh tởm , mái tóc dài thưa thớt ,nó có vẻ đang rất đau đớn ,quằng quại ,la hét những âm thanh nghe ai oán rùng rợn nó có vẻ đang cố thoát thân ra khỏi vòng vây , cảnh tượng đó trông rất kinh khủng , bỗng nhiên nó dừng la hét lại , nó quay người lại nhìn thẳng vào cánh cửa mà đúng hơn nó đang nhìn thẳng vào mặt mình, đôi mắt của nó đỏ kè nhìn vào mắt mình, nó nở một tràng cười ghê rợn hehehehe….hehehehe và các thầy tu xung quanh từng người một họ gục xuống đến người cuối cùng . Nó rít lên một tiếng , rồi chạy thẳng về phía mình . Vì quá hoảng sợ mình đã ngất đi .sáng hôm sau đám bạn mình đánh thức mình dậy .
-gớm ngủ ở nghĩa địa mà ngủ ngon quá nhỉ”thằng phong nói . Mình đã tỉnh lại hẳn nhưng khi nhớ lại chuyện tối qua chân tay của mình vẫn đang run cập cập , mình cố trấn an bản thân ,đó chắc chỉ là giấc mơ thôi ,cố gắng lấy lại bình tĩnh .
-Tối qua mày thấy gì không
-thấy cái gì ,chẳng có gì cả . Vậy là trận thách đố này mình đã thắng .
Nhưng mình vẫn luôn suy nghĩ về giấc mơ đó , mình không biết là mơ hay không , nhưng mình tự nhủ với bản thân đó chỉ là giấc mơ
Chạy về nhà ,thay bộ đồ và tới trường ,vừa bước tới cửa thì nghe thấy giọng nói
-nó ….sẻ ….không …..tha….cho…..cậu….đâu” giật mình nhìn lên thì ra đó là thằng vĩnh , cái thằng này rất ít nói dù học chung một lớp, mà mình không mấy khi nghe nó nói
-cáiiii gì ,mình ấp úng .
– nhớ …..kỹ …..đấy ,
nó nói từng chữ một làm tôi nổi hết da gà , rồi nó bỏ đi , ”
-thằng này bị sao ấy nhỉ ” dù nói vậy nhưng trong đầu tôi lại suy nghĩ khác không lẽ nó biết cái gì.
2. MƠ HAY THẬT
Thằng vĩnh ngồi ở bàn dưới mình có cảm giác nó cứ nhìn chầm chầm , quay đầu xuống thì đúng như vậy, nó đang nhìn mình bằng một ánh mắt không thiện cảm mấy, mình cảm thấy cực kỳ khó chịu cái ánh nhìn của nó . Cuối cùng cũng học xong buổi học , về tới nhà , bật điện chẳng có cái nào sáng cả , mà hôm nay tự nhiên cảm thấy không khí trong ngôi nhà lạnh bất thường ” thôi kệ đi tắm cái đã” vừa bước chân vào nhà tắm mình hoảng hốt , phải nhảy lùi lại phía sau vì trong gương hiện lên khuôn mặt của con quỷ hôm ấy, ngồi bệt xuống sàn , tay ôm ngực thở gấp ,cố lấy lại bình tĩnh , được 15p sau mình bình tĩnh trở lại , lấy hết can đảm cố ngóc đầu nhìn lại vào gương thì chỉ thấy có mặt mình trong gương , đứng bật dậy nhìn vào gương cười thầm ” không ngờ giấc mơ đó làm mình ám ảnh đến thế” . bất chợt có một cái bóng đen lướt qua sau lưng mình , chết mẹ không phải là tưởng tượng rồi ,cắm đầu cắm cổ chạy ra phòng khách , thở như chưa bao giờ được thở , chân mình tê cứng không thể bước được nữa phải lết ra ghế sofa một cách mệt nhọc,
-chuyện quái quỉ gì đang diễn ra thế này ” . chẳng lẽ là do mình tưởng tượng ra , đúng rồi chắc là do mình mất ngủ và giấc mơ kia đã làm cho mình tưởng tượng mà thôi”, mình cố trấn áp bản thân .suy nghĩ nhiều làm mình ngủ lúc nào không hay mình lại mơ thấy mình bị rược đuổi nhưng cái thứ đuổi mình không còn mơ hồ mà đó chính là còn quỷ đó , giấc mơ kết thúc khi mình bị rơi xuống vực thẩm .giật mình tỉnh dậy
– chết tiệt ngủ cũng không yên nữa , chắc mai mình phải đi khám thử thôi” . tối hôm đó mình đi ra ngoài dạo một tí cho cho sản khoái đầu óc, vừa đi vừa huýt sáo . giật mình khi nghe một tràn tiếng cười ghê rợn phía sau mình”héhéhéhéhé……héhéhéhéhé ” quay đầu lại, thì miệng mình cứng đơ khi nhìn thấy ở cành cây xa xa có một người ốm nhách , tóc dài lưa thưa ,không nói chắc ai cũng biết đó là gì , mình sợ tới mức không còn biết suy nghĩ gì nữa chỉ biết nhấm mắt nhấm mũi mà chạy , dù rất muốn la lên nhưng cổ họng cứng ngắc, không thể phát ra được âm thanh gì nữa , chỉ biết chạy chạy và chạy . có một ai cầm lấy bàn tay của mình không cho mình chạy nữa, vì nhấm mắt nên không biết đó là ai , giờ trong đầu mình chỉ nghỉ đến con quỷ , cố vùng vẫy thoát thân . có một tiếng nói vang lên
-BÌNH TỈNH LẠI ĐI , NÓ KHÔNG CÒN ĐUỔI THEO NỮA” mở mắt ra thì nhìn thấy thằng vĩnh
-sao …..cậu” mình ấp úng .
-cậu vẫn còn sống , làm tôi bất ngờ đấy ”
-sao …sao….chứ ”
-chắc cậu đã biết những gì xẫy ra xung quanh cậu rồi,và cậu nên hiểu rằng cậu đang phải đối mặc với thứ gì ”
bỗng nhiên nó ép sát mặt vào mặt tôi
-cậu…..sẽ…chết”
trong khoảng khắc đó những gì sẩy ra từ tối quá tới giờ bổng nhiên xuất hiện rõ mồn một trước mắt mình , nước mắt lăn dài , vậy những gì mình thấy không phải là giất mơ , hay mình tưởng tượng ra, mình thật sự sợ mình chưa bao giờ có cảm giác tệ hại như thế này
– xin cậu hãy giúp tôi…..xin cậu ”
3 CHẠY TRỐN
– nếu giúp được cậu thì tôi đâu để đến lúc này, cậu đã đưa con quỷ đó lên và cậu sẽ là chính người đưa nó trở về địa ngục”
Mình ngạc nhiên
-mình đã đưa nó lên hồi nào chứ ” .
-Cậu thử nhớ tối hôm đó đi , nếu cậu không tiếp thêm dương khí cho nó ,có lẽ nó đã trở về địa ngục rồi , cậu đã phá tan công sức của nhưng anmi ”
-Anmi là ai chứ ” mình thắc mắt .
– đó là những người cậu đã thấy hôm nọ ,trong đó có cả tôi , nhưng điều đó giờ không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là phải diệt được con quỷ đó ”
Mình bối rối càn thêm bối rồi
-vậy bây giờ phải làm sao ”
Trái ngược với sự bối rối của mình thằng vĩnh có vẽ rất bình tỉnh
-cậu có một vị thần bảo hộ ,luôn đi theo và bảo vệ cậu đó là lý do vì sao tới giờ này cậu vẫn còn sống , nhưng vì thần đó sẽ không thể bảo vệ cậu hoài được , nên mạng sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ”
vĩnh tháo trên cổ ra một sợi dây chuyền có hình con mắt ,nhìn rất kì lạ đưa mình
-cầm lấy đi sợi dây chuyền này có thế bảo vệ cậu ,dù chỉ là một phần nào đó , 7 ngày con quỷ đó sẽ có 7 ngày để bắt cậu , nếu trong 7 ngày nó không bắt được cậu , dương khí nó sẽ yếu đi lúc đó tôi và các anmi có thể giúp cậu ”
vỉnh nói tiếp
-tôi không cần biết cậu sẻ làm gì trong 7 ngày đó , trốn chạy ,ẩn nấu …nhưng nên nhớ cậu không được chết , nếu cậu chết đi con quỷ sẻ vô cũng mạnh , và một điều khủng khiếp sẻ sẩy đến với con người ”
– mình….mình hiểu rồi ” mình ấp úng vì quá sợ hải .
sau khi nói chuyện xong vĩnh đưa mình trở về nhà , khi vừa đến đầu ngỏ thì gập bác tư .mình sẻ nói sơ về bác tư , bác ở một mình trong một căn nhà nhỏ gần nhà mình , bác đã ngoài 70 tuy nhiên bác chỉ sống một mình không vợ , không con , mình nghe mọi người nói bác từng là một pháp sự nỗi tiếng , nhưng không biết tại sao bây giờ lại thành ra thế này , bác và nhà mình khà là thân , hể có món gì ngon thì mẹ mình thường đêm qua cho bác , mình cũng coi bác như ông của mình.
bác tư thấy mình liền nói
-cháu đi đâu tối thế ”
-dạ , cháu đi dạo với bạn một tí ” mình trả lời.
bất chợt bác tư nhìn qua thằng vĩnh , mặt bác sầm lại , lông mày nhíu lại để nhìn rỏ hơn , khuôn mặt bác trở nên rất nghiêm trọng , còn vĩnh thì nhìn đi chổ khác như đang cố tình lảng tránh ánh nhìn của bác tư. – chào bác” vĩnh nói
-À..à chào cháu , cháu là bạn của tuấn hả” tuấn là tên của mình
-cháu tên là gì” bác tư hỏi
-dạ.. vâng cháu tên vĩnh ” vĩnh trả lời
trong giây phút ấy mình có cảm giác rất kỳ lạ về cách nói chuyện của bác tư cũng như là vĩnh .
khi mình định bước vào cổng thì vĩnh cầm tay mình lại và nói
-cậu hãy cận thận với người đàn ông lúc nãy nhé , tốt nhất là 7 ngày tới , cậu không nên gập ông ta”
gì chứ , lúc này mình càng chắc cách nói chuyện kỳ lạ của hai người , có điều gì ẩn khuất mà mình không tài nào hiểu được , vừa dứt suy nghĩ định quay lại định hỏi vĩnh thì chẳng thấy nó đấu cả ,
-thằng này đúng là ,đi ít nhất cũng chào hỏi một tiểng chứ ”
mình quay đâu bước vào nhà , lúc này trong đâu mình không còn suy nghĩ về con quỷ nữa, thay vào đó mình lại suy nghĩ về những lời của thằng vĩnh , tại sao phải cẩn thận với bác tư chứ , không lẽ bác tư có liên quan gì trong chuyện này , suy nghĩ hoài cũng mệt , mình quyết định đi tắm một lần nữa , đúng là lần này không có chuyện gì xẩy ra cả , đúng là ngày hôm nay mệt mỏi quá rồi , vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ một giắc tới sáng, có lẽ đây là giắc ngủ ngon nhất từ hôm qua tới giờ , bởi mình không gập giấc mơ , hay mộng mị gì cả , nhìn sợi dây chuyền mà hôm qua thằng vĩnh đưa cho mình , chắc có lẽ nó đã giúp mình .
ngày thứ 2
Mình thay đồ chủng bị đi học ,thì nhớ rằng hôm qua lo chuyện con quỷ quá mà chưa học bài , hazzzz hôm nay dò bài củ chắc mình chết sớm . Vừa bước chân ra khỏi cổng thì đã gập bác tư ,mình có cảm giác như bác tư đang đợi mình ra
– chào bác tư , bác làm gì ngoài này sớm vậy ạ”
– à bác đang tập thế dục cho nó khỏe ,dạo này bác thấy hơi mệt trong người ”
– à vậy ạ, thôi cháu đi học đây ”
– khoan đã , cháu có thể kể cho ta vài điều về bạn cháu được không ”
– bạn cháu , ý bác là thằng vĩnh á hả ”
– đúng rồi”
lúc này mình nhớ lại những lời dặn của thằng vĩnh tối hôm qua , mình tìm cách lảng đi câu hỏi của bác tư
– thôi trể học rồi , có gì cháu sẻ nói chuyện với bác sau
– ừ, vậy cũng được
tự nhiên mình cảm thấy có lỗi với bác tư , vì bình thường có chuyện gì cũng hay qua nhà để tâm sự với bác , mà hôm nay phải nói dối bác như vậy , thôi để tí nữa hỏi thằng vĩnh xem sao .
cũng như thường ngày mình đến lớp , mấy thằng bạn thì lúc nào cũng cấm đầu vào chiết dt chơi game , thằng vĩnh ngồi bàn cuối để đọc sách , mình liền chạy ngay đến chổ thằng vĩnh
– Ê ,vĩnh ”
– có chuyện gì sao ” nó nói chuyện với mình trong khi trong tay vẫn cầm chầm chầm cuốn sách
– về chuyện hôm qua đó , tại sai cậu lại keo mình cẩn thận với bác tư , không lẻ bác tư có liên quan gì sao ”
khi nghe mình nói tới chuyện này thằng vĩnh buôn cuốn sách trên tay xuống , nó nói nhỏ vào tai mình
– mình nghi ngờ chính bác ấy đã chỉ điểm cho con quỷ tới bắt cậu ”
– gì chứ , sao cậu lại nghĩ như vậy ”
– vì tớ thấy âm khí tỏa ra trên người bác ấy rất nhiều , tớ chắc rằng bác ấy với con quỷ có liên quan gì đấy ”
– không đâu , không thể nào bác ấy đối sử với mình như vậy ”
– tại cậu không biết thôi , nếu cậu chết đi con quỷ sẻ có một sức mạnh rất lớn và nó sẻ chia sẻ một phần sức mạnh của mình cho những người đã giúp nó”
vĩnh tiếp tục :
– theo tớ biết bác tư từng là một pháp sư , tuy nhiên ông ấy đã mất hết sức mạnh , cho nên ông ấy làm chuyện này cũng không có gì khó hiểu ”
– nhưng ông ấy rất thân với tớ , với gia đinh tớ , làm sao ông ấy hại tớ được chứ ”
– trong thế giới của pháp sư , không có chuyện gia đình , hoặc tình cảm , họ chỉ nghỉ đến làm sao để đạt sức mạnh cao nhất , thậm chị phải đánh đổi hết tất cả mọi thứ ”
vĩnh nói tiếp :
– cậu biết vì sao hầu hết pháp sư không có gia đình không , vì họ đã giết cả gia đình để mua lấy sức mạnh ”
mình đã ngồi bệt xuống ghế sau khi nghe vĩnh nói , chân tay mình trở nên bủn rủn , không còn tí sức lực nào , lúc này mình cảm thấy ghê tởm ông ta , vậy mà bao năm qua mình đã yêu quý ông ấy , còn xem ông ấy như ông ruột của mình vậy mà….TÙNG,TÙNG….TÙNG , tiếng trống báo hiệu cho giơ vô lớp , mình lết đôi chân mệt mỏi trở về bàn học , trong những tiếp học ấy , đầu óc mình không thể nào ngừng suy nghĩ về ông ta

0
Mình là con gái lại vía nhẹ nên ra đường mẹ hay dặn không nhòm ngó chỗ tối tăm , thấy tai nạn hay chết oan ức không được lại gần tò mò . Cái tánh mình thì nhìu chuyện nên cứ thích tò mò đến khi bị rồi mới đâm hoảng . Mình k phải nhà văn nên câu cú lũng cũng chủ yếu chia sẽ cho mọi người đọc tại hay đọc chuyện ma mị quỷ ám này kia chùa nhìu quá !! Thôi không lan mang mình xin chia...
Đọc tiếp

Mình là con gái lại vía nhẹ nên ra đường mẹ hay dặn không nhòm ngó chỗ tối tăm , thấy tai nạn hay chết oan ức không được lại gần tò mò . Cái tánh mình thì nhìu chuyện nên cứ thích tò mò đến khi bị rồi mới đâm hoảng . Mình k phải nhà văn nên câu cú lũng cũng chủ yếu chia sẽ cho mọi người đọc tại hay đọc chuyện ma mị quỷ ám này kia chùa nhìu quá !! Thôi không lan mang mình xin chia sẽ :

Câu chuyện thứ nhất : Bạn âm !

Mình tên Na và cái người theo mình tên P ( mình ngại đọc tên người đã khuất tại sợ . Bạn nam ấy linh lắm ) . Mình và P học chung 2 năm cấp 2 mà ngặt cái tên cũng sắp sát nhau , ngồi học 2 năm 8,9 cũng ngồi kế nhau . Lúc đó hai đứa k ai ưa ai như chó vs mèo hay cãi nhau .

Học hết cấp 2 chả ai nhớ ai có nhìu lần lớp mình họp lớp nhưg mình k đi . Mãi đến khi 1 ngày nọ năm 2015 con bạn thân tên T hượt xe đạp qua nhà mình báo vs mình : ” ê mày th P nó bị tai nạn nó chết r cả lớp vs cả cô giáo ai cũng đi viếng nó có mõi mình mày là vắng mặt ! ” úi giào thật sự nghe nó mất thì mình cũng k có gì quan tâm mấy chĩ khi nghe con quỹ bạn thân nó phán câu cuối :” mày hay ngồi kế nó mà h cả lớp ai cũng đi mày lại k đi coi chừng nó về gặp mày cho coi ! ”

Thật ra con quỷ bạn nó hù mình thôi nhưng ai ngờ do bản tính sợ ma mà hay si nghĩ tưởng tượng linh tinh nên mới gặp P . Chả là vụ tai nạn nó xảy ra ở bãi dứa đoạn Ngọc trai đen ( mình ở Vũng tàu nha !) tự xử vào lề đường và chết ngay tại chỗ ! ( cái kiẻu chết oan vs lại chết bụi bờ đường xá như vậy mà mình k biết cứ hay nghĩ đến hay nhắc tên là sẽ gặp lièn đó là những ai vía nhẹ như mình ) . Cách khoảng 1 tuần sau mình đi dạo biển cái đi ngang qua đoạn đó mà chả biết chính xác chỗ nào thôi thì lại nhớ lại lời con bạn nó nói ôi thoii tôi lại linh tinh thầm nói trog bụng mới ghê 📷 ” ê P hôm đám ma mày tao k biết nên k đi viếng . Mày đừeng có về hù tao nha . Tao sợ ma lắm ”

Đấy chả hiểu ai sui khiến sao lại đi ngag đoạn đó r lầm bầm nói như kiểu khấn đường khấn xá như vậy và rồi chuyện cũng đến .

Qua 2 ngày sau mình ngủ cứ liên tục mớ thấy quay về cái thời còn áo sơ mi đóng thùng đi học mà lại gặp ngay P nó ngồi kế bên . Trog giấc mơ mình thấy P vs mình rất là thân thiết .P hay mua đồ ăn nc vs lại hay nựng mình như kiẻu hai đứa yêu nhau ấy ! Thề vs các bạn là khoảng time ấy hai đứa dòm mặt nhau còn k dòm mà ghết nhau lắm !

Giấc mơ về P cứ kéo dài từ ngày này qua ngày nọ cũng đc 1 tháng nhưng trog mơ lúc nào P cũng mặc đồng phục r hai đứa quen nhau yêu nhau . Trog mơ mình rất là ngại khi P lại gần hay tỏ tình tại tâm trí mình còn nhớ là hai đứa ghét nhau cực ! Đến tháng thứ 2 vẫn giấc mơ thời đi học r ngủ chung r ăn chung như tình nhân vậy ! Còn có khi mơ thấy P dẫn về nhà P ra mắt ba P cơ ! ( thú thật vs các bạn đoạn mơ về ra mắt này mình mới thật sự sợ tại thực tế sau 1 tháng P mất ba P mất theo .. Có nghĩa trog mơ mình gặp 2 người k còn trên đời nữa !)

Mình cứ kể cho con bạn làm chung nghe thì mẹ nó bảo do có thể lúc đi học nó thích con nhưg con lại ghét nó nên bây h nó mới về nó mún tỏ tình ! Má ơi nghe cái câu thích con r về đi theo con thì sởn da gà da vịt . 2 tháng đó mình chả có dám ngủ vì ngủ là mơ thấy P liền nhưg k dám kể mẹ nghe sợ mẹ lại chửi vụ sao đi ngoài đg là khấn đường khấn xá người khuất mặt có khi mẹ vả cho vài cái nên giấu lun ! Mẹ con bạn làm chug kiu mình sắm quần áo giấy trái cây nhang đèn r tầm 12g ra đoạn nó chết cúng đốt cho nó kiu nó đừng đi theo nữa . Lúc đó mình hoảng nên nhìn mình xanh xao tại k ngủ đc nhìu . Nhưg thề lun ai dám ra đoạn đó 12g lỡ nó ốp vào mình thì ai biết đg mà gỡ nó ra còn k nó sợ mình k cho nó đi theo nó xui nó khiến tai nạn để mình đi theo nó có mà ăn cức lun !

Mình đi hỏi hết lũ bạn trog lớp kể cả cái th chơi thân vs P lúc đó nó còn nói là nó mong th P về để nó gặp mà còn k gặp đc ( th mặt l’ này nc cứ như ý là nói mình đc gặp P 2 tháng trời sướng như vậy mà còn sợ đi than vãn … Lúc đó nc qua msg chứ nói thẳng mặt có khi ăn vài quả tát tứ bề của mình r )

Cả lớp có ai mơ thấy dù chĩ 1 lần đâu . Rồi cái số e con rệp mẹ r mơ lận 2 tháng trời . Nhưg vẫn chưa hẳn ghê lắm đến khi trường cấp 2 thông báo lên lấy bằng cấp 2 . Mình lựa ngày đẹp trời lên lấy bằng . Gặp ngay con mẹ giám thị trời ơi hồi đi học hay bắt bớ mình đủ kiểu mới ghê ! Vào chào r dò tên kí 1 phát lấy bằng mà chả hiẻu sao tên P nằm trên tên mình. Mình nhớ dò kĩ r mới đặt bút kí . Bà nội giám thị nhìn chữ kí hỏi ủa sao e nói e tên Phụng mà h kí vô bạn tên P r làm sao ngừi ta kí lấy bằng đc hả???

Má nghe dứt câu : mặt mình vốn đã xanh xao bây h nó trắng bệch . Tim mình đập mạnh như kiểu đứng kế cái loa trog vũ trường á . Nhìn lại cái chữ kí ngay cái tên P đó thiệt mún đi về lun khỏi lấy bằng á. Đã mình sợ r mẹ giám thị cứ đọc đi đọc lại cái tên P mình điên máu quay qua nói lớn : ” cô ơi bạn này chết rồi cũng k lên lấy bằng đc đâu cô đừng nói nữa !” Thật sự lúc đó nói xog mình bụm miệng k kịp lun á . Ghê hơn nữa vừa ra khỏi trường thì trời lại mưa .. Rõ ràng trời nắng chan chan mình còn trùm như ninja mà ! Mưa 1 cơn rào qua r dứt . Nhìn mưa mà khóc theo lun .. Mẹ nó sợ quá á … Chắc P nó nhờ mình lấy hộ bằng cấp 2 á ! Nghĩ đến đó chạy về kiếm liền bà thầy bói . Kể hết cho bả nghe bả đồng ý giúp cúng kính . Mua đồ nam , vàng bạc tiền mã , trái cây nhang đủ kiểu . Nêu tên tuổi nhà ở đâu của P . Bà thầy bói còn nói nhấn 1 câu : ghê không tên tuổi người đã khuất mày nhớ làm gì nhớ kĩ vậy ! Nghe mà mún rụng trứng lun .

Cúng r đọc sơ đọc câu văn gì đó dài ngoằn . Lúc đốt giấy áo này kia lửa táp nhanh lắm đốt đúng lẹ . Bà bói nói : nó nhận r á nó mừng lắm hay sao nó lấy lẹ quá . Chời mình ngồi dòm bả mà tay k nhúc nhích để thả giấy vô thau nhôm đag đốt tiếp nổi lun á . Về sau thật có khi mình thử nghiệm cả đêm si nghĩ về nó thử coi sao nhưg k mơ thấy nó . Mừng chết mẹ lun . Thoát đc rồi .

Mình chia sẽ câu chuyện này chĩ mún nhắc mấy bạn có giống mình thì rút kinh nghiệm chứ k dạy đời ai hết nha :

– con gái mà yếu vía giống mình gặp tai nạn hay người chết tại chỗ mần ơn đừng lại gần nó thấy yếu vía nó theo hoặc nó nhập tại chỗ lun ..

– Đi đêm ngang qua mấy chỗ có ngừi chết thì đừng nhìn kĩ hay lầm bầm giốg mình người ta gọi là khấn đường khấn xá lỡ khi cả chục người theo chứ k như mình có 1 người

– Đi đêm đừg gọi tên nhau ngay chỗ hay xảy ra tai nạn . Mình thíc nhất xoả tóc dài bay lất phất nhưg sau khi nge bạn mình bị vì cái dụ xoà tóc thì bây h đi khuya mình cột tóc giấu lun vào áo khoác

– Đừg cứ hay gọi tên ngừi đã khuất cho dù bạn bè thân cách mấy . Cách biệt âm dương ai biết đc họ có còn như thuở còn sống đâu .

– E còn mấy câu chuyện nữa nhưg rãnh e sẽ up tiếp … Mình chĩ chia sẽ vui ai tin vào câu nói : có thờ có thiêng có kiêng có lành thì đọc còn ai k tin thì é chứ đừg anh hùnh bàn phím cmt bá đạo chĩ tổ tội cho mấy bạn thôi người ta đọc người ta qở mau lên nóc tủ ngắm gà khoả thân nhâm nhi nải chuối lắm . Thân !!

0
Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về...
Đọc tiếp

Mình được sinh và lớn lên ở Bình Thuận nhưng quê gốc mình ở Bình Định.

Vào năm 4 tuổi ( mình nay 26t ) má mình có dẫn mình về quê BĐinh chơi.

Nhà ngoại mình là nhà xây áp ngói 3 gian như kiểu nhà xưa ấy, nhưng chỉ có 1 phòng ở gian giữa, gian trước thờ tổ tiên và gian sau là bếp nối ra sau vườn, nghe ba má nói lại là dx xây trước năm 1975. Khi về dx ông bà . bác gì… cưng hết cỡ, mới về mà cũng lì theo đám con nít tu tập, chơi đùa chạy nhảy vui hết cỡ.Tối thì mình với ba má thường ngủ ở cái phản đặt ở gian trước , chuyện rất bình thường hk có gì cả.

📷

mọi chuyện tiếp diễn như vậy được cả nửa tháng… chiều ấy ông bà có viêc đi đâu mình ko biết nhưng ko có ở nhà, má mình thì đi tìm ba mình ( vì ba mình về quê trước đó vài ngày không biết có chuyện gì, má mình sinh ghen là lén phén vói nhìu bà ở ngoài quê, nên qdinh dẫn mình về luôn ) lúc đó có 1 mình à cũng tự chơi v á rồi tò mò vào phòng ngoại chơi.bước vào tự nhiên thấy u ám lắm đó là cảm giác của 1 đứa con nít như mình khi ấy. phòng có 1 cái giường đặt ngay cửa , cuối phòng từ vách ra khoảng 1met dc xây thêm 1 vách nửa nhưng để khung cửa sổ leo ra leo vào, mình tạm gọi là cái kho đi. khi đó mình cứ đứng nhìn cái kho , cứ nhìn chằm chằm qua khung cửa đó mà k biết nhìn cái gì được khoảng 5′ ấy tự dưng cửa phòng đóng sập lại , mình dật mình cửa mở ra không được bên trong tối đen khi ấy mình muốn khóc rồi, đột nhiên bên trong khung cửa ấy co cái bóng đen đứng nhìn mình, mình khi đó k biết ma cỏ gì hết chỉ biết la lên Má ơi…….máaaaaaa…….rồi ngất đi lúc nào ko hay, khi tỉnh dậy thấy nằm ngoài phản được ông bà xoa dầu cho uống mật ong với chanh.

khi ấy tầm 6h chiều rội mà ba má chưa về mình nói với ông bà là có ai ở trong phòng á, bà ngoại nói với mình là con mèo đó con…

Sau chuyện đó mình lúc nào cũng dx má trông coi không để mình 1minh ở nhà nửa…

Gần 3thang mọi chuyện gia dình mình đã êm xuôi về lại Bình Thuận…

dm nó về lại gặp mấy thằng ông nội trong xóm bằng trạc mình toàn theo chọc mình, chọc mình là tại nói chuyện với tụi nó mà mình cứ nói tiếng Binh Định tụi nó cười rụng răng..( tao hông chơi với mày nửa đâu – teo hổng chơiiiii dới mòi nửa đauuu).

Ấy là khi mình 6t , mãi tới tận năm mình 22t khi ấy sắp ra trường mới có cơ hội về quê 1 lần nửa. bấy giờ ông bà mình u80 r nên vào BThuan để con cháu tiện chăm sóc, ngôi nhà tự để lại cho dì dượng – con gái út của ngoại trông coi vì dì có nhà riêng mà, còn mỗi dì là trụ lại ở quê thôi.

Khi về thì ko có má mình , minh đi với ba thôi, ghé thẳng vào nhà bác mình – cũng là nhà của ông nội, mình chào hỏi xong xuôi ba mình nghỉ tai nhà bác, lâu quá mới về nên mỉnh rủ nhỏ em con của dì út tên C qua nhà ngoại ngủ. Lúc qua thì tầm trưa r, bao nhiêu kỉ niệm ợ lên lại cảm xuc vvvl( sau khi thăm chuồng bò, cây me, hàng duối… quay vào nhà nghỉ ngơi, nhưng ko vào phòng nhé! 📷 chắc chuyến xe dài mệt mất ngủ – từ BThuan đi 12h trưa tới 7h sáng toi BDinh chổ mình là Cát Hải…tin dx ko?)

mình nằm cái võng mắc ở gian giửa, nhỏ e nó nằm gian trước, đặt lưng xuống là ngủ liên ngay vì gió sau nhà thổi lên rất mát, không khí miền quê dể chịu vô cùng…Đang thiu thiu tự nhiên thấy nặng người, ko dậy dc, cố mở mắt vẩn khung cảnh nhà sau đó, mình rất tỉnh nhưng ko tài nào la lên hay lam gì dx. biết chắc rồi bị đè rồi nhưng vẩn cố dậy… bổng mình thấy từ nhà sau có cai bóng trắng phải nói là trắng trong luôn chỉ thấy dáng người tự từ đi lên, mình rất sợ nhưng nặm nhắm mắt chịu trận. bthuong thi se tu dậy dx nhưng ko nó cứ kéo dài kéo dài mệt mỏi vo cùng cho tới khi dượng về ổng vừa bước vào cửa là mình dựt dậy liền…như muốn khóc vậy phần vì 20nam moi gặp lai dượng.mình nói với dượng dượng chỉ cười ko nói gì nửa.

Vế lại quê BThuan mình mới hỏi ngoại, ngoại bảo hồi chiến tranh chống mỹ ngoại cũng như bao gdinh khác phải di tản trốn boom mỹ, có bà nào ngoài quảng trị bồng con vào đây trốn dưới hầm nhà ngoại bị boom lấp ko lên dx chết ngạt ở dưới…sau này ngoại mình mới xây lại đào lên cúng kiến cẩn thận r ở mà ngta ko có quấy phá gì hết.
cảm ơn câc bạn đã bỏ tgian đọc..

mình viếc bằng dt, cũng như ko nghỉ trưa có gì xin các bạn góp ý nhẹ cho mình.!

0
Chào mọi người, chúc mọi người có 1 ngày an lành.Mình sẽ kể cho các bạn nghe về những chuyện chính mình đã từng trải nghiệm về thế giới tâm linh. Nó không rùng rợn như những truyện ma kinh dị, mà nó đến và đi với mình khá nhẹ nhàngQuê gốc của mình ở Vĩnh Long, chính xác là phường 8, tp Vĩnh LongLúc còn bé tí là mình đã thích hóng hớt những câu chuyện ma do ba, mẹ kể. Nào là con ma áo...
Đọc tiếp

Chào mọi người, chúc mọi người có 1 ngày an lành.
Mình sẽ kể cho các bạn nghe về những chuyện chính mình đã từng trải nghiệm về thế giới tâm linh. Nó không rùng rợn như những truyện ma kinh dị, mà nó đến và đi với mình khá nhẹ nhàng
Quê gốc của mình ở Vĩnh Long, chính xác là phường 8, tp Vĩnh Long
Lúc còn bé tí là mình đã thích hóng hớt những câu chuyện ma do ba, mẹ kể. Nào là con ma áo đỏ ru con kẽo kẹt trước cây chuối trước nhà, nào là tiếng guốc gỗ lộc cộc cứ phát lên từ phía căn nhà hoang mỗi đêm. Nên tuy chưa tận mắt thấy ma, nhưng mình đã thấy sợ hãi cái thứ vô hình ấy.
Rồi 1 đêm nọ lúc mình đang ngủ, (lúc ấy mình khoảng 12 tuổi, mình ngủ 1 mình ên), thì nghe có 1 luồn khí lạnh chạy dọc từ dưới chân lên xương sống, làm mình nổi hết da gà da vịt. Mình không biết diễn tả như thế nào nữa. Nó k giống như cái sự lạnh của máy lạnh. Mà cái lạnh nó làm mình cảm thấy rùng rợn. Cái lạnh thấu tới xương ấy….
Đang ngủ thì bị cái lạnh ấy làm giật mình, mình hé mắt ra nhìn xung quanh giường, á ùi, có thấy gì đâu à. Rồi linh tính mách bảo sao ấy bất chợt mình nhìn lên đầu giường……………….
Nguyên cái bóng đen to bự, mờ mờ ảo ảo đang đứng trước đầu giường nhìn mình. Lúc đó mình như bị đứng hình ấy, lúc đấy k hiểu sao k thấy sợ gì hết, cứ trơ mắt ra mà nhìn cái bóng đen huyền ảo ấy, do chỉ thấy bóng mà k thấy người, nên mình cũng k biết “ấy” là nam hay nữ nữa.
Nhìn nhau khoảng 3s, cái bóng ấy nhẹ nhàng cúi xuống….đầu của mình
Không biết ai đã từng nếm trải cái cảm giác này chưa, nó cứ như 1 cuốn phim kinh dị chiếu chậm vậy, chứ mình thì…..(T_T)
Kết quả của việc 1 thứ từ từ tiến tới 1 thứ đang đứng yên thì kết quả sẽ như thế nào? đúng vậy, 2 thứ ấy sẽ chạm vào nhau.
Khi “nó” đã đụng vào trán mình, mình lập tức cảm thấy như trán mình đang bị ai ịn cái cục nước đá lên ấy.
“Cục nước đá” ịn nhẹ lên trán mình khoảng 3s nữa, rồi biến mất như chưa từng có.
Với sự “nhẹ nhàng, tử tế” mà nó dành cho mình, và tình cảnh lúc ấy cũng là lúc mình biết mình bị 1 người âm hôn nhẹ lên trán.
Lúc đó thì mình quáng quàng cả lên, nhưng vẫn k hét nổi. Tay run run với lấy cái mền trùm vội cả người lại. Muốn hét lên: “Ba mẹ ơi! Cứu con! Cứu con. Huhu”
Nhưng nghĩ lại giờ này đã khuya, kêu ba mẹ cũng có làm gì được đâu.
Mồ hôi lạnh ở đâu túa ra tùm lum, sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, mình giở cái mền nhè nhẹ, đủ để 1 con mắt của mình có thể nhìn thấy bên ngoài. Thì thấy căn phòng lại trở về trạng thái ban đầu của nó. Mình thở phù nhẹ nhõm, nhưng do vẫn còn sợ nên đắp mền ngủ tới sáng, dù phòng mình nóng như phòng xông hơi ấy.
Sau này khi mình đã dần quên lãng việc này thì mình liên lục nằm mơ, mơ thấy mình thường được 1 anh chàng bảo vệ.
Trong mơ mình tắm sông, vô tình bị đuối nước, thì có 1 anh nào đó nhảy ùm ra vớt mình lên. Cảm giác đuối nước như thật vậy, ghê lắm, ngột thở. Đang ngộp thì có ai đó nâng nhẹ mình lên khỏi mặt nước, nhưng mình k nhìn rõ được cái người cứu mình, vì anh ấy đội nón kết màu xanh dương, lụp xụp che kín mặt. Khi anh ấy nhẹ nhàng đưa mình lên bờ thì cũng là lúc mình tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.
Lúc ấy mình tự hỏi người ấy là ai, sao trong mơ lúc mình gặp nạn thì luôn có người bảo vệ.
Cả lúc trong cuộc sống, mình gặp nhiều tai nạn tưởng chết. Nhưng cuối cùng lại chỉ bị thương nhẹ?
Thật k thể hiểu nổi.
Ví dụ như mình bị té xe xuống 1 cái ao nhỏ, toàn là cọc gai nhọn ở dưới đâm lên, nhưng mình k bị đâm bởi cái cọc nào, mà chỉ bị bầm nhẹ ở đùi và bắp chân?
Mình thì k biết ở dưới có gì cho tới khi mẹ mình nói, sau khi kéo mình lên thì mẹ mình có nhìn sơ qua cái ao nhỏ đó, lát sao mẹ vào, xanh mặt nói với mình chỗ mình té toàn cọc gai nhọn, mà k hiểu sao mình chỉ bị bầm nhẹ mà k bị đâm????
Và còn 1 lần trong lúc mình đi làm thêm ở tiệm giăt ủi, lúc đang đứng đợi anh bán bánh mì chả cá đổi mớ tiền lẻ thì bị ông điên gần đó tạt nước, dầu đang sôi ục ục trong chảo văng lên, cũng may là lúc đó mình quay mặt qua chỗ khác, nhưng cổ, lưng và chân mình lãnh đủ. Cảm giác nóng và đau ập tới, mình rướm nước mắt chạy về tiệm…
Nhủ thầm trong đầu, thôi rồi, kì này bỏng nặng rồi, đã nghèo còn mắc cái eo, phải làm sao đây, rồi sẽ bị thẹo tùm lum….
Lúc chạy về tới tiệm thì nhờ con nhỏ làm chung xem dùm, nó nói có đỏ đấy, nhưng là 1 nốt đỏ nhỏ xíu xiu sau cổ???
Mình nghệch mặt ra, nhìn kĩ lại chân của mình thử, vì hồi nãy dầu sôi cũng văng trúng, đau lắm, thì quả thật k có thấy dấu vết gì hết?
Tất cả những thắc mắt của mình dần dần được hé lộ.
Lúc đó mình đang học đại học, rồi cái ngày mà mọi người đều về quê, chỉ còn 1 mình mình ngủ thì mình lại mơ, thấy có 1 anh khoảng 24, 25 nói em đi theo anh, lúc đó k hiểu sao cũng đi theo, mà a đẹp “chai” lắm nha, nhìn lãng tử vô đối, mà cách ăn bận k phải ở thời đại này, tóc anh hơi dài, k ngắn giống boy bây giờ, mắt sâu, mũi cao, nói chung là đẹp,.. Nhìn anh thì mình thấy quen lắm, như đã gặp nhau rồi… Tự nhiên trong đầu có 1 ý nghĩ lóe lên, mình hỏi: ” Anh tên Vĩnh Khang” phải k? lúc đó mình cũng ngạc nhiên, từ đó giờ chưa gặp lần nào mà tự nhiên biết tên người ta, anh gật đầu, nhưng vẻ mặt rất buồn…. Rồi anh dẫn mình đi tiếp, mình thấy mình lọt vào vòng xoáy gì lớn lắm, rồi khung cảnh thay đổi hoàn toàn, toàn là nhà tranh vách nứa, k phải nhà tường cao tầng nữa, rồi cây cỏ, bụi chuối xanh mướt, cảnh cũng đẹp lắm, tự nhiên a nhìn mình có vẻ nghiêm túc, nắm tay mình, nói : ” Anh và em quen nhau từ thời Bà Trưng, vì 1 số việc 2 ta đã bị chia lìa, anh k cam lòng, bây giờ anh tìm được em”. Anh chỉ ngôi nhà nhỏ gần đó, a nói: nhà mình đó, em về ở với anh nha”…
Nói thật nhìn ngôi nhà đó, khung cảnh đó, mình thấy quen lắm mà k thể nào nhớ rõ được…. Mình suy nghĩ, rồi nhìn anh trả lời : ” Em xin lỗi, cũng có thể ta đã quen nhau từ nhiều kiếp trước, nhưng kiếp này e không nhớ gì về anh, e nhớ mỗi được cái tên,.
Và em cũng đã có bạn trai rồi, anh nên quên em đi”. Khuôn mặt anh sau khi nghe mình nói thì buồn lắm, k hiểu sao lúc đó mình cũng đau lòng, mình khóc, ôm anh, nói em xin lỗi,… Anh ôm chặt mình như k muốn rời xa, và, anh còn đặt môi anh lên môi mình, nhẹ nhàng, anh hôn mình cũng nhẹ nhàng, như a đang bảo vệ thủy tinh vậy, nó đễ vỡ và có thể xa anh bất cứ khi nào, anh hôn mình lâu lắm, vừa hôn vừa khóc..
Được 1 chút thì anh dẫn mình đi dạo, lúc ấy mình bận áo trắng, váy đỏ, tóc xoa ngang vay, đầu đội mũ lông, đồ mình bận lúc đó đẹp lắm, mà k biết ở đâu ra bộ đồ đó…..
2 đứa đi 1 lúc thì có 1 ông già, ổng đi lại nói với anh nên thích 1 đứa con gái nào đó, nó ở trong thế giới của a, nó thích a lắm, tại sao anh lại k thích nó mà lại thích mình. Anh im lặng.. Tình cảm thì sao có thể nói dc bằng lời, anh thở dài, vẫn nắm lấy tay mình…………….
Mình buồn cho 1 kiếp người, cứ lớn lên, rồi yêu, rồi bị chia cắt, để rồi tiếc nuối tìm người tình ở tận kiếp sau, mà người đó lại quên hết những gì về mình, hic, tội anh quá..
Những ngày sau đó mình tự hỏi anh đã đi chưa, và 1 số chuyện xảy ra đã cho mình biết đáp án……
Tới đây dài quá rồi phải k các bạn.
Những gì mình đã kể hoàn toàn là sự thật, nó đã và đang diễn ra trong cuộc đời mình……………………….
Cám ơn các bạn đã đọc, nếu các bạn tò mò thì mình sẽ tiếp tục kể tiếp những gì xảy đến với mình…

0