Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đây là một đoạn văn 7-10 câu nêu tình cảm, cảm xúc đối với nhân vật Bà cụ trong câu truyện "Nàng tiên Ốc":
Bà cụ trong câu truyện "Nàng tiên Ốc" là một nhân vật đáng kính và đầy tình thương. Mặc dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Bà là hiện thân của lòng nhân ái, sự hy sinh và sự quan tâm chăm sóc vô điều kiện.
Khi gặp gỡ nàng tiên Ốc, bà đã nhanh chóng nhận ra sự đặc biệt của cô và không ngần ngại mời cô về nhà, chăm sóc và bảo vệ cô như một người thân. Tình cảm chân thành và sự tin tưởng mà bà dành cho nàng tiên Ốc khiến người đọc không khỏi cảm động.
Bà cụ là biểu tượng của sự ấm áp, tình thương và sự bao dung. Mặc dù cuộc sống của bà không được sung túc, nhưng bà vẫn luôn tìm cách giúp đỡ người khác, chia sẻ những gì mình có. Điều này cho thấy bà là một người có trái tim rộng mở và luôn sẵn sàng làm điều tốt đẹp.
Qua hình ảnh của bà cụ, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của tâm hồn mà còn thấy được sự cao quý và đáng kính của người phụ nữ lớn tuổi. Bà là một tấm gương sáng cho những phẩm chất cao đẹp mà mỗi chúng ta nên học tập và noi theo.
Tham khảo
Chúc bạn may mắn!

Bàn Tay Vàng
Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng xanh tươi, có một cậu bé tên là Minh. Minh là một cậu bé hiền lành, chăm chỉ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Minh là đôi bàn tay của cậu. Mọi người trong làng thường gọi cậu là "cậu bé bàn tay vàng" vì bất cứ thứ gì Minh chạm vào đều trở nên tốt đẹp hơn.
Một hôm, khi đang đi dạo trong rừng, Minh phát hiện ra một cây cổ thụ lớn. Cây đã già cỗi, lá rụng đầy đất, và có vẻ như nó sắp chết. Minh cảm thấy xót xa và quyết định chạm vào thân cây. Ngay lập tức, một điều kỳ diệu xảy ra! Bàn tay vàng của Minh phát ra ánh sáng rực rỡ, và cây cổ thụ bỗng hồi sinh, đâm chồi nảy lộc, lá xanh tươi trở lại.
Tin tức về bàn tay vàng của Minh nhanh chóng lan rộng khắp làng. Người dân đổ xô đến tìm cậu, cầu xin cậu giúp đỡ họ với những vấn đề của mình. Có người cần chữa lành bệnh tật, có người muốn khôi phục mùa màng, và có người chỉ muốn có được một chút hạnh phúc trong cuộc sống. Minh không từ chối ai cả. Cậu dùng bàn tay vàng của mình để giúp đỡ mọi người, và mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy niềm vui trong lòng.
Nhưng rồi, một ngày nọ, một người lạ mặt xuất hiện trong làng. Ông ta tự xưng là một thương nhân giàu có và hứa hẹn sẽ mang đến cho Minh những món quà quý giá nếu cậu đồng ý sử dụng bàn tay vàng của mình để làm giàu cho ông. Minh đã bị cám dỗ bởi những lời hứa hẹn về sự giàu có và danh vọng. Cậu quyết định giúp người thương nhân, nhưng điều đó đã khiến cậu dần xa rời những giá trị tốt đẹp mà cậu đã từng sống.
Khi Minh bắt đầu chạm vào những thứ chỉ vì lợi ích cá nhân, bàn tay vàng của cậu bỗng nhiên trở nên vô dụng. Không còn ánh sáng rực rỡ, không còn phép màu. Người dân trong làng dần dần quay lưng lại với cậu. Minh nhận ra rằng mình đã đánh mất bản thân, đánh mất những gì làm nên giá trị của cậu.
Sau một thời gian dài cô đơn, Minh quyết định quay trở lại với cuộc sống bình dị. Cậu bắt đầu giúp đỡ mọi người một cách chân thành, không mong đợi điều gì đáp lại. Dần dần, bàn tay vàng của cậu lại trở nên kỳ diệu. Cậu không chỉ giúp đỡ người khác mà còn tìm thấy niềm vui trong việc cho đi.
Cuối cùng, Minh hiểu rằng sức mạnh thực sự không nằm ở bàn tay vàng, mà nằm ở trái tim nhân ái và lòng tốt. Từ đó, cậu sống một cuộc đời hạnh phúc, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người mà không cần đến những món quà vật chất hay sự công nhận.
Kết luận
Câu chuyện về Minh và bàn tay vàng nhắc nhở chúng ta rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở sự giàu có hay danh vọng, mà ở lòng tốt và sự sẻ chia. Hãy sống với trái tim rộng mở, và bạn sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.
Tham khảo

Bác gà trống đứng trên mái nhà, vươn cao chiếc cổ dài và kiêu hãnh như một vị vua. Bộ lông đỏ rực của bác lấp lánh dưới ánh nắng, khiến bác trở nên nổi bật giữa bầu trời xanh. Mỗi sáng, bác cất tiếng gáy vang, gọi mặt trời dậy, như một nhạc trưởng chỉ huy bản giao hưởng của buổi bình minh. Bác đi lại trên sân, bước chân mạnh mẽ và tự tin, như thể đang kiểm tra lãnh thổ của mình. Với ánh mắt tinh anh, bác gà trống luôn sẵn sàng bảo vệ đàn gà, thể hiện tình yêu thương và trách nhiệm của một người cha.
Tham khảo
a. Bài thơ trên nói về điều gì?
Bài thơ "Lá thư cuối gửi lại mùa thi" là một lời chia tay đầy xúc cảm gửi đến tuổi học trò, đặc biệt là khoảng thời gian cuối cấp gắn với mùa thi. Tác giả thể hiện nỗi lưu luyến, bâng khuâng khi phải rời xa mái trường, bạn bè, và những kỷ niệm tuổi học trò. Những hình ảnh như "giấy trắng", "giấc mộng tuổi mười hai", "ánh mắt trao nhau không nói hết", hay "bài thơ xưa hóa khúc chia ly" đều gợi lên một thời thanh xuân trong sáng, ngây thơ, đẹp đẽ nhưng không thể níu giữ. Bài thơ là một lời nhắn nhủ giữ lại những dư âm đẹp của thời học sinh trong trái tim mỗi người.
b. Hãy viết một bài văn nói về suy nghĩ của em khi đọc bài thơ này:
Bài văn tham khảo:
Tuổi học trò luôn là một phần ký ức tươi đẹp và trong sáng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Khi đọc bài thơ "Lá thư cuối gửi lại mùa thi", em cảm nhận được một nỗi bồi hồi, xúc động sâu sắc – như thể chính mình đang sống lại những ngày tháng cuối cùng dưới mái trường thân yêu.
Mở đầu bài thơ, tác giả nhắc đến “mùa thi với những chiều nhòe nắng”, một hình ảnh quen thuộc đối với bao thế hệ học trò. Đó không chỉ là khoảng thời gian ôn luyện vất vả mà còn là thời điểm chuyển giao, đánh dấu sự trưởng thành. Hình ảnh “giấy trắng in giấc mộng tuổi mười hai” khiến em nghĩ đến những ước mơ hồn nhiên, trong trẻo mà ai cũng từng ấp ủ khi còn là học sinh. Những dòng thơ sau gợi ra một tâm trạng đầy lưu luyến khi chia tay: “ta cất bước giữa ngập ngừng bịn rịn / chút ngây thơ còn đọng lại ở mi ai” – như lời tạm biệt đầy bịn rịn với chính mình của những ngày tháng cũ.
Điều khiến em xúc động nhất chính là đoạn thơ cuối, khi ánh mắt trao nhau đã không còn là lời hứa hẹn mà trở thành “khúc chia ly”. Nhưng thay vì tiếc nuối, bài thơ lại chọn kết thúc bằng một lời nhắn nhủ chân thành: “bạn ơi, xin giữ lại / để đời sau còn biết có thời ni”. Đó là mong muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp, như một phần của ký ức không thể phai nhòa.
Qua bài thơ, em hiểu rằng thời học sinh trôi qua rất nhanh, và những cảm xúc, những kỷ niệm tưởng như nhỏ bé hôm nay sẽ trở thành hành trang quý giá sau này. Em thấy mình cần trân trọng hơn từng khoảnh khắc hiện tại – những giờ học, những buổi trò chuyện cùng bạn bè, những lần hồi hộp trước kỳ thi – vì tất cả sẽ trở thành một phần của thanh xuân mà em sẽ mãi ghi nhớ.
thank you