K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

7 tháng 9 2017

Kỉ niệm sâu sắc nhất của em về mẹ

Em hãy viết một bức thư gửi cho mẹ của em
Em hãy nêu cảm nghĩ của em về mẹ
Hãy tả về mẹ yêu quý của em

Trong gia đình, ai cũng yêu thương, chăm sóc cho em rất chu đáo. Tuy vậy, người em yêu quý, kính trọng nhất đó là mẹ của em.

Mẹ em năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Dáng người mẹ cân đối. Mái tóc màu đen dài ngang lưng, mẹ thường búi tóc lên khi làm việc, trông lúc đó mẹ thật trẻ trung, đi cùng với mái tóc là khuôn mặt dịu hiền nhưng nghiêm khắc của mẹ. Đôi mắt mẹ đen thăm thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ. Làn da rám nằng càng khiến cho nụ cười mẹ thêm tỏa sáng. Mỗi lần thấy mẹ cười, lòng em lại thấy rộn ràng.

PROMOTED CONTENT by Mgid Sau lần dùng thử đêm nay, bạn sẽ không cần đến viagra nữa Bệnh trĩ có thể được chữa trong 5 ngày với mẹo này Hemorrhostop Lấy lại đường cong quyến rũ tự nhiên! Bằng cách này green-coffee.in Bí quyết giúp chồng tăng cường sinh lực ! Bí quyết của tôi !

Mẹ em là thợ may nên hôm nào tối mịt mẹ mới về. Dù đã muộn nhưng mẹ vẫn cố gặt giũ, cơm nước cho bố con em. Ôi! lúc này em thấy mẹ thật vất ả, em muốn phi đến ngay để giúp đỡ mẹ một tay nhưng toàn bị đuổi ra chỗ khác vì sợ em sẽ mệt nên chỉ thi thoảng, cần lắm em mới được mẹ cho giúp.

Tuy rất chu đáo và dịu dàng nhưng thi thoảng em thấy mẹ thật ... quá nghiêm khắc. Chỉ một vài lỗi nhưng mẹ cũng mắng em. Những lúc như thế em sẽ chạy về phòng và khóc, khóc. Không phải vì hối hận mà vì giận dỗi mẹ, em có tật là một khi đã giận ai là giận rất dai. Vậy nên nhwgx úc mẹ mắng xong, người xin lỗi và đề nghị giản hòa luôn luôn là mẹ.

Bề ngoài mẹ xin lỗi nhưng bên trong em cũng đã tự ý thức lại lỗi của mình và tự nhủ bản thân không bao giờ tái phạm. Cách giáo dục của mẹ tuy nghiêm khắc những cũng rất mềm dẻo. Nó luôn khiến em thoải mái khi nhìn nhận lỗi lầm của mình.

Thời gian bên mẹ trong ngày tuy không nhiều nhưng kỉ niệm của em và mẹ thì không ít đâu nhé:
Những lúc em buồn thì mẹ ngồi tâm sự, vui thì mẹ cùng em chia sẻ, khi được điểm cao mẹ lại tặng em một món quà nho nhỏ như chiếc bút chì, quyể vở hay là cục tẩy... Đó mới chỉ là chuyện hằng ngày, chuyện mà em nhớ mãi chính là câu chuyện vào giữa năm học lớp ba..

Chiều một hôm, em đi học về, bước vào phòng thì thấy mẹ đang đọc trộm nhật kí của mình. Em khó hiểu không biết sao mẹ mở được mật mã sổ tay nhật kí của mình. Chẳng cần suy nghĩ, em lao ngay ào phòng chộp lấy quyển nhật kí và kéo mẹ ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Em hét lớn từ trong phòng ra: "sao mẹ lại đọc nhật kí của con?" dù là mẹ thì cũng không có quyền tự ý đọc trộm nó, nó là quyền riêng tư của con cơ mà!"

Một giọng nói run run, có chút ngập ngừng:"mẹ ... mẹ xin lỗi con! con ... con tha lỗi cho... cho mẹ nhé!"

Nghe đến thế em giật mình, biết là mình đã quá lời và làm mẹ buồn, em đinh ra xin lỗi mẹ nhưng nghĩ đến hành động của mẹ, em lại đứng chôn chân lại đó. Tối hôm đấy em không ra ăn cơm, em nằm lì trong phòng mặc cho bố ra sức gọi. Sáng dậy, không thấy mẹ đâu, em hỏi bố thì bố bảo bà ngoại bị ốm nên mẹ phải lên chăm sóc bà, khoảng tầm mười ngày mới về. Sau chứng ấy ngày, lúc nào em cũng buồn vì thiếu đi giọng nói của mẹ. Hôm mẹ về, em là người đầu tiên ra đón mẹ.

Em vui sướng ôm lấy mẹ, kể với mẹ những việc ở nhà trong mười ngày vắng mẹ. Mẹ cũng rất vui vì thấy em hạnh phúc. Hôm đó, mẹ nấu rất nhiều món ngon mà em thích. Mẹ đã xua tan không khí yên lặng trong nhà bằng những tiếng cười giàn tan. Bây giờ, em mới thật sự thấy mẹ quan trọng thế nào trong cuộc sống của mình.

7 tháng 9 2017

Bạn ơi mình cần làm đoạn văn bạn

15 tháng 12 2018

THeo mình nhé. Hồi nhỏ mình hay:

1. Đái bậy

2. Học bài dưới góc cây bàng

3. Chơi vui vẻ dưới gốc bàng

5 tháng 10 2017

khó

10 tháng 8 2023

Dàn ý:

Mở đoạn:

- Giới thiệu người mẹ của mình.

Thân đoạn:

Làm rõ các ý sau:

- Tả mẹ:

+ dáng người mẹ như thế nào,

+ làn da mái tóc mẹ ra sao,

+ lời nói hành động của mẹ thường ngày như thế nào 

-> từ đó nói lên tính cách của mẹ, mẹ là người phụ nữ như thế nào (theo suy nghĩ của mình)

+ điều mà mình thích nhất ở mẹ là gì?

--> Nêu lên cảm xúc, tình cảm mình dành cho mẹ.

- Giới thiệu hoàn cảnh, địa điểm, thời gian xảy ra kỉ niệm của mình với mẹ (ví dụ: một buổi đi bán hàng cùng mẹ)

- Tả bầu trời, khung cảnh lúc đó.

- Kể việc mẹ làm: sắp đồ, bán đồ,....

- Kể việc mình giúp mẹ những gì,....

- Nêu lên suy nghĩ của mình sau khi xong việc:

+ Cảm thấy mệt mỏi,....

- Nêu lên tình cảm dành cho mẹ:

+ Em càng thấy thương mẹ hơn, sẽ cố gắng học hành chăm chỉ sau này cho mẹ cuộc sống vui vẻ hạnh phúc không phải làm việc cực nhọc như vậy.

+ .....

Kết đoạn:

- Khẳng định lại câu chuyện: đó là kỉ niệm sâu sắc nhất đời em,...

- Khẳng định lại tình cảm của mình dành cho mẹ.

- Gửi lờ nhắn nhủ đến mọi người rằng nên yêu thương mẹ như thế nào qua đoạn văn.

4 tháng 1 2021

 Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần. Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc cuốn nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không nên xem như vậy. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ và thế tôi chạy vào phong khóa của lại mặc cho bố kêu cửa bên ngoài.Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào

CHÚC BẠN HỌC TỐT:))

29 tháng 8 2017

Tham khảo trên mạng có mà, vs cả bn có kỉ niệm j thì ns vào

1 tháng 9 2017

Tham khảo :

Sống trên đời này chúng ta có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể sống thiếu một mái ấm gia đình và thiếu một người mẹ. “Mẹ”! Từ thiêng liêng ấy đã làm ấm lòng bao người con. Mẹ là người không bao giờ mệt mỏi luôn kiên trì dạy dỗ, nuôi nấng ta từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành, và khi con bước trên đường đời thì mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo sát dấu chân con, sẵn sàng giơ vòng tay ấm áp làm chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi con vấp ngã. Và mẹ em cũng giống biết bao người mẹ khác trên đời này, giản dị và rất yêu thương con. Nhân ngày 8-3 hôm nay, em xin kể lại một kỉ niệm về người mẹ mà em yêu quý nhất trên cõi đời này, và hi vọng rằng đây sẽ là một món quà nhỏ con gửi đến mẹ và các bà mẹ trên thế gian này trong ngày đặc biệt hôm nay.
Câu chuyện này xảy ra đã 4 năm về trước. Buổi tối hôm ấy, trời mưa tầm tã, ngồi trong nhà, nhìn mẹ vá áo, em lại nhớ về hoàn cảnh gia đình em. Giờ đây nhà em chỉ còn mẹ và 2 người cô. Ba em người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất trên thế gian này, đã xa em từ một năm trước. Một cơn đột quỵ đã cướp đi hình ảnh người cha đáng kính. Người đau buồn nhất lúc đó chính là mẹ em. Sự ra đi đột ngột ấy để lại gánh nặng vô cùng to lớn lên đôi vai gầy yếu của mẹ. Mẹ em làm việc ở một gia đình hàng xóm để vừa có thể chạy về thăm em, vừa có thể đi làm ngay khi cần thiết. Em thương mẹ lắm, vì thế mà em cố gắng học thật tốt, cố đạt những điểm cao để làm vui lòng mẹ. Thế nhưng cũng có lúc em làm mẹ buồn. Chuyên là như vầy, tối thứ năm tuần trước, em đã lén mẹ đi chơi với nhóm bạn trong lớp, ăn kem và chơi trong công viên gần trường. Mặc dù biết ngày mai có bài kiểm tra môn Anh, chúng em đã được cô báo trước là đề khá khó, vậy mà em vẫn đi chơi với các bạn. Tối hôm ấy, em về đến nhà khoảng 9 giờ, thấy mẹ ngồi lặng lẽ trong nhà, thấy em, mẹ mừng quá đỗi, mẹ hỏi:
- Con về rồi hả con?
- Dạ!
- Thế, con đi họp lớp sao mãi giờ mới về? Con có mệt lắm không?
- Dạ, tại ở nhà bạn con có tổ chức ăn mẹ à! Con đi ngủ đây!
Em cố gắng trả lời qua quýt cho xong chuyện, rồi vội lên giường đi ngủ, tin rằng mai bi kiểm tra của mình sẽ qua thôi!
Sáng hôm sau, đúng như lời cảnh báo từ trước, đề của phòng năm nay khó hơn. Ỷ lại với sức học khá của mình trước đây, em làm vội vàng tất cả mà không cần xem lại kết quả.
Và khi bài được phát ra, con điểm 3 nằm chễm chệ trên tờ giấy kiểm tra và trong cuốn sổ liên lạc. Tối ấy, em phải đưa mẹ xem và ký vào sổ liên lạc. Ôi! Quả là một điều không dễ. Cuối cùng, em lấy hết can đảm cầm quyển sổ tới chỗ mẹ đang ngồi cặm cụi vá áo và ấp úng:
- Mẹ…mẹ… ký… sổ liên lạc cho con!
- Sao con, lần này chắc cũng điểm tốt giống lần trước chứ?
- Dạ, cũng được……Em lắp bắp.
Mẹ đeo kính vào, nhìn từng hàng điểm một. Tim em như muốn rớt ra ngoài. Bỗng mẹ cau mày nhìn em hỏi:
- Sao có con điểm 3 môn Anh thế này hả con?
- Dạ …dạ…
- Con học hành thế nào mà lại như thế này? Con có khó khăn gì à? Nói mẹ nghe xem nào!
Em quyết định khai thật mọi chuyện.
- Dạ … vì tối hôm trước khi kiểm tra, con đã nói dối mẹ để đi chơi với nhóm bạn ạ!
Mặt mẹ hiện rõ sự thất vọng, biết mẹ đang xúc động dữ dội nhưng mẹ vẫn kiềm chế, rồi mẹ em nghiêm mặt nói:
- Hôm nay, lẽ ra mẹ sẽ đánh đòn con thật đau để con chừa cái tật nói dối người lớn. Nhưng mẹ để con tự hứa sửa lại lỗi lầm này, đừng để vai mẹ nặng thêm một nỗi đau nữa!
Nói rồi, từng giọt nước mắt mẹ tuôn rơi trên đôi gò má xương xương vì những ngày lao động cực khổ. Phải chi mẹ đánh đòn em thật đau thì có lẽ em cảm thấy bớt ân hận hơn. Chứ mẹ chỉ khóc lặng lẽ làm lòng em xót xa và càng cảm thấy lỗi mình nặng thêm. Em bỗng thấy mình thật đáng trách. Mẹ đã tần tảo sớm hôm lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ, từng cái ăn cái mặc để em không thua kém với bạn bè. Mỗi khi em bị ốm, mẹ ngồi bên giường, thức trắng cả đêm không dám chợp mắt để chăm sóc em, chườm khăn ướt lên trán em khi em sốt, và mỗi khi em lên cơn co giật thì lòng mẹ lai đau xót và lo âu. Mẹ luôn dạy em cách sống, cách học làm người. Mẹ đã dạy em rất nhiều, vậy mà giờ đây em lại phụ lòng mẹ thế này. Còn mẹ, dường như mẹ đang tự trách bản thân mình, trách mình dạy con chưa đủ nghiêm. Mẹ một mình phải gánh 2 trách nhiệm vừa làm 1 người cha nghiêm khắc vừa làm một người mẹ dịu hiền. Nhưng mẹ ơi, có ngọn núi nào cao bằng núi Thái Sơn, có đại dương nào bao la bằng đại dương tình mẹ, mẹ đã làm quá đủ, tất cả là ở con, ở con! Em đến chỗ mẹ, xin lỗi mẹ. Mẹ ôm em vào lòng và hai mẹ con cùng khóc, những giọt nước mắt yêu thương, những giọt nước mắt ăn năn hối lỗi…Em tự hứa với lòng từ nay không bao giờ em làm mẹ buồn lòng nữa.

9 tháng 10 2017

Mẹ em năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Dáng người mẹ cân đối. Mái tóc màu đen dài ngang lưng, mẹ thường búi tóc lên khi làm việc, trông lúc đó mẹ thật trẻ trung, đi cùng với mái tóc là khuôn mặt dịu hiền nhưng nghiêm khắc của mẹ. Đôi mắt mẹ đen thăm thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ. Làn da rám nằng càng khiến cho nụ cười mẹ thêm tỏa sáng. Mỗi lần thấy mẹ cười, lòng em lại thấy rộn ràng.

Mẹ em là thợ may nên hôm nào tối mịt mẹ mới về. Dù đã muộn nhưng mẹ vẫn cố gặt giũ, cơm nước cho bố con em. Ôi! lúc này em thấy mẹ thật vất ả, em muốn phi đến ngay để giúp đỡ mẹ một tay nhưng toàn bị đuổi ra chỗ khác vì sợ em sẽ mệt nên chỉ thi thoảng, cần lắm em mới được mẹ cho giúp.

Tuy rất chu đáo và dịu dàng nhưng thi thoảng em thấy mẹ thật ... quá nghiêm khắc. Chỉ một vài lỗi nhưng mẹ cũng mắng em. Những lúc như thế em sẽ chạy về phòng và khóc, khóc. Không phải vì hối hận mà vì giận dỗi mẹ, em có tật là một khi đã giận ai là giận rất dai. Vậy nên nhwgx úc mẹ mắng xong, người xin lỗi và đề nghị giản hòa luôn luôn là mẹ.

Bề ngoài mẹ xin lỗi nhưng bên trong em cũng đã tự ý thức lại lỗi của mình và tự nhủ bản thân không bao giờ tái phạm. Cách giáo dục của mẹ tuy nghiêm khắc những cũng rất mềm dẻo. Nó luôn khiến em thoải mái khi nhìn nhận lỗi lầm của mình.

Thời gian bên mẹ trong ngày tuy không nhiều nhưng kỉ niệm của em và mẹ thì không ít đâu nhé:
Những lúc em buồn thì mẹ ngồi tâm sự, vui thì mẹ cùng em chia sẻ, khi được điểm cao mẹ lại tặng em một món quà nho nhỏ như chiếc bút chì, quyể vở hay là cục tẩy... Đó mới chỉ là chuyện hằng ngày, chuyện mà em nhớ mãi chính là câu chuyện vào giữa năm học lớp ba..

Chiều một hôm, em đi học về, bước vào phòng thì thấy mẹ đang đọc trộm nhật kí của mình. Em khó hiểu không biết sao mẹ mở được mật mã sổ tay nhật kí của mình. Chẳng cần suy nghĩ, em lao ngay ào phòng chộp lấy quyển nhật kí và kéo mẹ ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Em hét lớn từ trong phòng ra: "sao mẹ lại đọc nhật kí của con?" dù là mẹ thì cũng không có quyền tự ý đọc trộm nó, nó là quyền riêng tư của con cơ mà!"

Một giọng nói run run, có chút ngập ngừng:"mẹ ... mẹ xin lỗi con! con ... con tha lỗi cho... cho mẹ nhé!"

Nghe đến thế em giật mình, biết là mình đã quá lời và làm mẹ buồn, em đinh ra xin lỗi mẹ nhưng nghĩ đến hành động của mẹ, em lại đứng chôn chân lại đó. Tối hôm đấy em không ra ăn cơm, em nằm lì trong phòng mặc cho bố ra sức gọi. Sáng dậy, không thấy mẹ đâu, em hỏi bố thì bố bảo bà ngoại bị ốm nên mẹ phải lên chăm sóc bà, khoảng tầm mười ngày mới về. Sau chứng ấy ngày, lúc nào em cũng buồn vì thiếu đi giọng nói của mẹ. Hôm mẹ về, em là người đầu tiên ra đón mẹ.

Em vui sướng ôm lấy mẹ, kể với mẹ những việc ở nhà trong mười ngày vắng mẹ. Mẹ cũng rất vui vì thấy em hạnh phúc. Hôm đó, mẹ nấu rất nhiều món ngon mà em thích. Mẹ đã xua tan không khí yên lặng trong nhà bằng những tiếng cười giàn tan. Bây giờ, em mới thật sự thấy mẹ quan trọng thế nào trong cuộc sống của mình.

Em thật sự rất yêu quý và kính trọng mẹ bởi mẹ luôn là người bên cạnh và quan tâm, chăm sóc cho em mọi lúc, mọi nơi.

9 tháng 10 2017

Hình như đây là bài văn thì phải .