Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vườn nhà tôi có trồng một hàng chuối, vì vườn rộng nên trồng chuối cũng dễ dàng, chuối sinh trưởng nhanh và mang lại nhiều lợi ích nên gia đình nào ở quê nhà nào cũng trồng chuối.
Thân chuối tròn nhẵn. Tàu lá chuối như như một tấm vãi mềm màu xanh tươi non. Cứ như thế, nhiều tàu lá vừa to, vừa dài xòe ra làm chiếc dù lớn để che cho nhưng nụ, những chồi bé bỏng, tươi ngon,… Những đêm trăng đứng từ góc nhà nhìn ra, từng tàu lá chuối đẫm sương ánh lên như nước, sóng sánh cùng màu trăng gợi lòng ta bao cảm xúc. Từ giữa cây chuối, ở trên cùng, tàu lá non mềm cuộn tròn như một phong thư ủ kín, bọc lấy cái vẻ tinh khiết của khí trời, nhựa sống, bọc lấy vẻ mềm mại của biết bao hương vị đồng quê để rồi cứ mỗi ngày mới cái phong thư xanh non mềm mại ấy dần mở ra chào em trong nắng theo cả sắc trời xanh trong và màu nắng sớm. Hoa chuối ngọt ngào, quyến rũ làm sao vì thế trong vườn nhà tôi rập rờn ong bướm và rộn ràng tiếng chim...
Thân chuối tròn nhẵn. Tàu lá chuối như như một tấm vãi mềm màu xanh tươi non. Cứ như thế, nhiều tàu lá vừa to, vừa dài xòe ra làm chiếc dù lớn để che cho nhưng nụ, những chồi bé bỏng, tươi ngon,… Những đêm trăng đứng từ góc nhà nhìn ra, từng tàu lá chuối đẫm sương ánh lên như nước, sóng sánh cùng màu trăng gợi lòng ta bao cảm xúc. Từ giữa cây chuối, ở trên cùng, tàu lá non mềm cuộn tròn như một phong thư ủ kín, bọc lấy cái vẻ tinh khiết của khí trời, nhựa sống, bọc lấy vẻ mềm mại của biết bao hương vị đồng quê để rồi cứ mỗi ngày mới cái phong thư xanh non mềm mại ấy dần mở ra chào em trong nắng theo cả sắc trời xanh trong và màu nắng sớm. Hoa chuối ngọt ngào, quyến rũ làm sao vì thế trong vườn nhà tôi rập rờn ong bướm và rộn ràng tiếng chim
Tả cây bưởi
Ai đã từng được đến vùng đất Diễn vào dịp cuối năm chắc hẳn sẽ được ngắm nhìn những vườn bưởi Diễn với những với những chùm bưởi sai trĩu. Nhà nội em không có nhiều đất nhưng đây là nét đặc trưng của quê hương, ông vẫn giữ lại một cây ở góc sân vừa để lấy bưởi ăn, vừa để làm cảnh.
Cây bưởi nhà nội đã trồng từ lâu rồi nhưng cũng chỉ cao khoảng hơn một mét, chia thành nhiều cành nhỏ tỏa ra xung quanh. Thân cây to bằng cổ chân, màu rêu xám. Vỏ cây đã có những vết mốc. Rễ cây đâm sâu xuống lòng đất, hút chất dinh dưỡng nuôi cây. Cành cây như những cánh tay to khỏe, rắn chắc, nâng đỡ tán lá và quả. Lá bưởi to như bàn tay người lớn, dài, thắt lại ở giữa như cái nậm rượu.
Để tận hưởng hương thơm ngát, quyến rũ của hoa bưởi thì bạn phải đến vườn bười vào mùa xuân. Từng chùm hoa trắng muốt, hương thơm thoang thoảng theo gió, lấp ló trong những tán lá xanh mơn mởn. Khi có cơn gió thoảng qua, những cánh hoa trắng rơi lả tả quanh gốc cây. Nhiều người còn sử dụng hoa bưởi để pha chế vào các món ăn như nấu chè, ướp bột sắn.
Mùa xuân sắp hết cũng là lúc quả bưởi con được hình thành. Quả bưởi lớn rất nhanh. Lúc mới hình thành chúng bé bằng hòn bi, chỉ vài hôm sau chúng đã to bằng quả chanh, rồi bằng cái bát lúc nào không hay.
Vào cuối thu là lúc bười có thể ăn được, quả bưởi lúc này có màu vàng ươm, nặng trĩu cành, có mùi thơm ngọt. Bưởi Diễn có một đặc điểm là múi bưởi tròn căng, mọng nước, nhưng bóc rất dóc vỏ, tép bưởi không bị nát và chảy nước.
Cây bưởi có thể làm cây cảnh ngày Tết, quả bưởi để bày mâm ngũ quả, làm quà cho họ hàng, bạn bè. Lá và vỏ bưởi dùng để gội đầu, làm lá xông giải cảm, hoặc luộc ốc rất thơm. Hoa bưởi để ướp bột sắn, cho ta mùi thơm thoang thoảng, dịu mát.
Phải đến dịp tết giống bưởi Diễn mới có thể ăn được. Khi bưởi đã già người ta thường trẩy bưởi xuống, bôi vôi vào cuống quả bưởi, để dưới gầm giường, hoặc dưới đất cho bưởi xuống đường. Bưởi Diễn càng để héo ăn càng ngọt.
Em rất thích cây Bưởi Diễn bởi nó không chỉ là đặc sản quê hương em mà nó còn làm đẹp cho quang cảnh ngôi nhà nội thêm đẹp, thêm tràn trề sức sống. Em hi vọng giống Bười Diễn sẽ thích hợp trồng ở nhiều nơi để ngày càng nhiều người được thưởng thức món ăn dân dã nhưng vô cùng hấp dẫn ấy
A.
Mỗi lần nghe lời bài hát em chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ, thơm lên má lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em.
Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng ai cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi mẹ cười đôi mắt ấy lại lấp lánh lạ thường. Ai cũng bảo em có đôi mắt rất giống mẹ khiến em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ không dùng son bao giờ nhưng luôn có màu hồng tự nhiên rất tươi.
Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng muốt lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn giản, đến khi đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền có màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu như vậy. Mẹ em nấu ăn rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.
Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà có một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu ăn nhưng có lẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em có cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, ẹm chính là cô giáo của em. Mẹ có một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi khi mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay lập tức.
Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay ấy đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình không thể làm mẹ thất vọng.
Em rất yêu mẹ, trong trái tim em mẹ là tất cả, không ai có thể thay thế. Em tự hứa với lòng phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để mẹ vui lòng.
B ,
BÀI VĂN TẢ TRÁI CÂY EM THÍCH SỐ 1 (QUẢ CAM)
Hoa quả là một thứ rất tốt cho sức khỏe bởi chúng chứa rất nhiều vitamin và chất xơ, chính vì vậy mà chúng được nhiều người yêu thích. Bản thân em trong các loại hoa quả thích nhất là cam.
Cây cam sinh trưởng ở nơi có khí hậu nóng ẩm, cây cao trung bình từ hai đến năm mét với những cành nhỏ hơn vươn ra xa như những cánh tay của người khổng lồ. Thân cây màu nâu sẫm, xù xì. Trên những cành khẳng khiu là những tán lá xanh ngát tỏa rộng, nhìn từ xa cây cam không khác gì một chiếc ô xanh khổng lồ vậy. Tô điểm cho chiếc ô đó là những trái cam màu cam óng trông rất bắt mắt.
Cam khi còn non sẽ có màu xanh thẫm không khác gì màu xanh của lá cây, phải chú ý lắm mới có thể nhận ra những quả cam ấy giữa màu xanh ngút ngàn của tán lá. Cam khi còn xanh bổ ra sẽ có vị chua và chát, không thích hợp để ăn. Vậy mà chỉ một thời gian sau thôi những trái cam kia sẽ chuyển sang màu mật ong rực rỡ mọng nước trông rất ngon. Lúc này đây, một mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết sẽ tỏa ra hấp dẫn khứu giác của những người xung quanh.
Trong vườn nhà em có trồng một cây cam rất lớn, nghe ông em nói thì cây cam đó là do bố em trồng từ khi còn bé tí. Mỗi lần đến mùa quả chín, em lại háo hức nhìn về phía cây cam, chờ đợi những chấm tròn xuất hiện trên tán lá thẫm xanh. Cam khi chín, vỏ có màu cam giống như tên gọi, bổ ra bên trong là một lớp cùi dày màu trắng ngà. Lớp cùi này cùng với vỏ cam có tác dụng làm trắng răng rất hiệu quả , đặc biệt là đối với người dùng nhiều kháng sinh. Bên trong lớp cùi kia là là một màu vàng lấp lánh, mọng nước kích thích vị giác của người nhìn. Cam lúc chín sẽ có vị thanh chứ không ngọt sắc như xoài, mít,…hay chua chua ngọt ngọt như ổi, chôm chôm…
Cam có chứa rất nhiều vitamin C cùng chất xơ tốt cho da và đôi mắt. Cam còn có giá trị xuất khẩu rất cao, ở một số địa phương người ta cũng dựa vào việc trồng cam làm thu nhập chính. Cam thật ra cũng rất dễ trồng cũng như chăm sóc, cam ưa ánh sáng mặt trời và nước. Chỉ cần trồng cam ở nơi đất thịt hoặc đất phù sa và chăm chỉ tưới nước, bắt sâu thì cây sẽ lên xanh tốt, cho ra nhiều trái. Cam được rất nhiều người, bao gồm cả bạn bè trong và ngoài nước yêu thích bởi hương vị ngọt thơm thanh khiết của nó.
Em rất thích ăn cam, nó rất tốt cho sức khỏe lại ngon miệng. Em sẽ luôn chăm sóc cây cam trong vườn thật tốt để nó có thể đơm hoa kết quả.
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em, mẹ luôn là người mẹ hiền và là hình ảnh cao đẹp nhất. "Mẹ" một tiếng nghe giản dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bến như lời bài hát: "Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào"
Năm nay mẹ em 42 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truyện cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dã bị chai như ghi lại những nỗi vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em khôn lớn nên người. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm!
Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuyệt vời vời nhất trong cuộc đời em. Có lần em bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện huyện. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc em vì bố em bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phải làm ca. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổi, trưa về mẹ chăm sóc cho em, hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Lúc đó ánh mắt mẹ tràn ngập thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cười kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chóng mau hết bệnh. Mỗi khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng, xếp đặt mọi công việc trong ngoài. Mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon. Mẹ khuyên bảo em đủ điều, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng đầy trìu mến. Cảnh đêm khuya mẹ ngồi soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai, nhìn mẹ em thấy thương mẹ nhiều. Có hôm, em thấy mẹ thả dài người trên ghế có vẻ nghĩ ngợi, xa xôi. Lúc đó em vội ra bên mẹ. Mẹ ôm em vào lòng, vòng tay âu yếm.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Em chợt nhớ tới câu thơ:
"Ai rằng công mẹ bằng non. Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn."
Nhìn mẹ con thật tự hào và hạnh phúc biết bao vì con có mẹ. Mẹ ơi con vẫn chưa ngoan đâu. Con hứa với mẹ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.
Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là mẹ.
Năm nay, mẹ ba sáu tuổi. Dáng người thon thả. Mái tóc dài mượt mà và óng ả. Khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt mẹ sáng long lanh như ngọn đuốc dõi theo từng bước đi của em. Môi mẹ đỏ tươi, luôn in lại những nụ cười rạng rỡ. Làn da của mẹ trắng mịn như được thoa một lớp phấn. Mẹ ăn mặc rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sang trọng. Hằng ngày, ngoài những công việc giảng dạy ở trường và tham gia các công tác đoàn thể mẹ còn phải lo chăm sóc chu đáo cho gia đình. Tối đến, dù bận soạn bài nhưng mẹ vẫn dành thời gian giảng bài cho em. Những hôm em ốm, nhờ có bàn tay mẹ chăm sóc mà em đã nhanh khỏi để đến trường. Hằng ngày, mẹ phải dậy sớm để lo bữa sáng cho gia đình. Công việc bận rộn như vậy nhưng lúc nào mẹ cũng rất vui. Mẹ không những là người mẹ dịu dàng, đảm đang mà mẹ vừa là người chị, người bạn của em những lúc vui buồn. Có mẹ, em thấy ấm lòng. Em rất kính trọng mẹ em, mẹ xứng đáng là người "Giỏi việc trường, đảm việc nhà" mà nhà trường đã trao tặng danh hiệu cho mẹ trong công tác.
Em rất yêu quý mẹ em. Em sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.
Trong cuộc sống, vật nuôi gia đình đã trở nên rất phổ biến. Mỗi gia đình đều có một vật nuôi và nhà em có một chú chó đáng yêu và rất biết nghe lời. Chú tên Milo, chú đã ở bên gia đình em được 3 năm rồi.
Milo nhà em có một bộ lông vàng óng, em cũng chẳng biết nó thuộc giống chó gì. Năm nay 3 tuổi Milo nhìn trông to lớn vô cùng, chẳng bù cho lúc trước bé xíu lũn cũn bằng một bắp chân. Đôi mắt Milo đen đen và tròn, mỗi khi muốn ăn cái gì chú sẽ nhìn em một cách đáng thương tỏ ý muốn ăn cái đó. Mỗi lúc như vậy trông chú thật đáng yêu biết mấy. Milo thì rất hiền lành, nhưng mỗi khi có kẻ lạ vào nhà, chú trở nên rất dữ tợn. Hàm răng chú trắng bóng, sắc lẹm, cái lưỡi hồng hồng thè ra thở. Đôi tai thính cứ có tiếng động lạ là lại vểnh lên như hai lá mít. Dáng người chú oai về như một người lính canh gác trung thành vậy, cái đuôi Milo sẽ vẫy xoắn tít mỗi khi thấy em đi học về và chạy vòng quanh em như vui mừng khôn xiết. Milo nhà em rất thích nằm sưởi nắng vào mỗi buổi sáng, chú lim dim đôi mắt nằm ườn trên cái bệ trước nhà, cái tai thỉnh thoảng vẫy lên nghe ngóng đôi chút lại cụp xuống lười nhác. Vì thế mà lông Milo lúc nào cũng sạch sẽ mềm mại và không có những con giận đáng ghét. Nhà em tuy không có mèo, nhưng chẳng một con chuột nào to gan dám bò vào vì có “vệ sĩ” Milo, chú bắt chuột rất cừ, mỗi lần vồ được con chuột trong bếp hoặc sau vườn, chú lại quẫy đuôi chạy quanh em như khoe chiến công hào hùng của mình. Gia đình em quý chú lắm, mỗi khi đi xa là nhớ và lo lắng xem chú ở nhà ăn uống như thế nào, ở một mình có buồn không. Đối với gia đình em Milo trở thành người bạn chứ không phải là một con vật không biết suy nghĩ. Chú thông minh lắm, dạy chú cái gì chú làm được ngay và rất nghe lời em, biết đi vệ sinh đúng chỗ và không bao giờ trèo lên giường. Cứ đêm đến Milu lại âm thầm canh gác cho giấc ngủ của mọi người trong nhà. Quả chú là một vệ sĩ rất cừ, một thành viên nhỏ dễ thương của gia đình em.
Cả nhà và em ai cũng rất yêu quý Milo, dần dần dường như không thể thiếu được bóng dáng của chú một người bạn trung thành.
HT!~!
Bạn tham khảo nhé :
Chó là loài động vật mà có lẽ là gần gũi với con người nhất. Dường như đi đâu chúng ta cũng có thể bắt gặp chúng. Nhà em cũng có nuôi một con chó vì vậy mà đối với em chúng đặc biệt lắm. Chúng là một người bạn mà nếu đi xa thì em sẽ rất nhớ.
Chú chó nhà em có một bộ lông màu trắng. Những sợi lông của chú xù lên nên nhìn chú trông có vẻ béo múp. Vì là giống chó Nhật nên chú không to lớn như những con chó Béc giê. Thế nhưng chú vẫn khỏe mạnh và tiếng sủa thì vô cùng đanh thép. Hễ có người lạ đến là chú sẽ sủa gâu gâu rồi gầm gừ như đe dọa. Mỗi lần như vậy, chú lại để lộ ra hai hàm răng sắc với hai chiếc răng nhanh nhọn hoắt. Kẻ gian nào mà bị hai hàm răng ấy ngoạm vào thì chắc là sẽ đau lắm. Em còn nhớ một lần đang buổi trưa hè, tiếng sủa của chú làm phá vỡ không gian yên tĩnh. Khi bố em đi kiểm tra thì đã thấy chú đang giằng co với một tên trộm. Thì ra, tên trộm này đang rình mò ở phía sau nhà em định bắt trộm chú gà. Đó chính là chiến công hiển hách đầu tiên của chú.
Với kẻ gian là vậy nhưng với những người bình thường thì chúng chẳng bao giờ cắn đâu. Chú chỉ sủa như để báo hiệu với chủ nhà là có người đang đến. Sau đó, chú sẽ lại nằm ngoan ngoãn ở một góc nhà.
Chú có đôi mắt to tròn và rất sáng. Hai cái tai dài chỉ vểnh lên khi muốn lắng nghe một điều gì đó. Cũng giống như những giống chó khác, tai của chú rất thính. Chú có thể nghe thấy được cả những âm thanh nhỏ nhất. 4 cái chân của chú tuy không dài nhưng cũng đủ để cho chú chạy nhanh thoăn thoắt. Khi có một chú mèo chạy qua sân, chú sẽ vội đuổi theo như muốn vồ lấy con mèo. Nhưng em đã nhiều lần chứng kiến chú đùa nghịch với mèo rất vui vẻ. Chú có thể há cái miệng của mình ra và ngoạm lấy con mèo nhưng lại không hề làm cho mèo bị đau. Những hôm buổi trưa lạnh, em còn thấy chó và mèo nằm cạnh nhau ngủ rất tình cảm nữa. Hoàn toàn không có chuyện ghét nhau như chó với mèo đâu.
Thỉnh thoảng, em thường hay bế chú vào lòng và vuốt ve chú. Khi được em vuốt ve, chú chó giống Nhật này tỏ ra rất thích thú. Chú nhắm nghiền đôi mắt vào để hưởng thụ. Có khi em ngồi xem ti vi, chú cũng đi lại quẩn quanh rồi nằm ngủ bên dưới chân em. Chỉ cần em đi học hay đi đâu đó về, chú sẽ chạy lại và phe phẩy cái đuôi mừng rỡ.
Món khoái khẩu của con chó nhà em chính là phổi. Tuy nhiên không phải lúc nào cũng có phổi cho chú ăn. Vì vậy mà em thường nói với chú là phải ngoan bởi nếu chú ngoan chú sẽ được ăn phổi. Bữa nào có phổi thì chú ăn cơm ngon lành lắm. Chú có thể chén hết hơn một bát ô tô cơm. Mỗi ngày em cho chú ăn hai bữa trưa và tối. Cơm dành cho chú phải đánh tơi, nếu để vón cục thì chú sẽ không ăn. Thỉnh thoảng lắm chú mới được ăn một bữa thức ăn dành riêng cho loài chó.
Mỗi khi được nghỉ, em rất thích đưa chú đi dạo loanh quanh trong khu. Được đi ra ngoài là chú thích lắm. Chú sẽ lao nhanh về phía trước. Nghe tiếng em gọi chú sẽ lại vội vã chạy về. Những lúc ấy, trông chú mới ngộ nghĩnh và đáng yêu làm sao.
Thời gian qua em đã quen với việc có chú ở bên cạnh. Em không dám nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ phải rời xa chú. Chính vì vậy mà em luôn chăm sóc cho chú tốt nhất có thể.
M ... e … o! Me… e … o!
Đang say sưa tô màu cho một bức tranh, tôi bổng nghe thấy mèo con kêu khe khẽ ở góc sân nhà. Buôn bút nhìn ra, tôi thấy hai mẹ con chị Mướp đang đùa giỡn với nhau dưới bông một cây râm mát.
Ánh nắng vàng rực rõ bao phủ cả cái sân rộng trước mặt nhà. Mẹ con chị Mướp hết nhảy chỗ này lại phốc sang chỗ no, ánh nắng xuyên qua các cành lá, chiếu xuống tấm lưng thon dài của hai mẹ con khiến chúng như được phủ một lớp vải hoa tuyệt đẹp. Chị Mướp lim dim măt vờ như ngủ gật, rồi bất ngờ phóng đến ôm chầm lấy con khiến chú Mun đang say sưa chạy nhảy giật bắn mình. Hai mẹ con vừa vật nhau vừa sưởi nắng. Giỡn chán chê, chúng lại kéo nhau ra gốc cây giữa sân chơi đuổi bắt. Chú Mun vừa đi vừa nghịch ngợm đưa bàn chân bé xíu lên ghì đuôi mẹ. Cứ mỗi lần như vậy, chú Mướp lại quay đầu nhìn con rồi bất ngời hất chiếc đuôi len cao khiến chú Mun ta ngã lăn ra đất. Chú vừa đi vừa kêu meo meo giận dỗi, như bắt đền chị Mướp. Chị phải quay đầu lại, âu yếm đưa chiếc lưỡi liếm khắp mình con như vỗ về, xin lỗi. Hai mẹ con đang nằm bên nhau sưởi nắng thì bỗng đâu anh chàng Mực xăm xăm chạy đến đưa đôi mắt màu nâu tí tẹo ra dọa nạt. Chú Mun sợ hãi nấp vào mẹ. Mực cứ như thế sán lại gần hai mẹ con chị Mướp. Bỗng chị đứng bật dậy, giấu con vào dưới bụng của mình rồi xù long lên để bảo vệ con. Đôi mắt xanh biếc của chị long lên khiến Mực ta kinh hoảng lùi lại. Chưa đủ, chị còn đưa “tay” lên tát lia lịa vào mõm Mực khiến hắn ta gục ngã, quay đầu chạy. Hành động dũng cảm của chị Mướp khiến tôi nhớ lại lúc chị sinh những đúa con đầu tiên.
Hôm ấy, chị lên nằm trên gác xép và đẻ r aba chú mèo con xinh xắn. Cả ngày chị nằm lì trên ổ cho con bú. Hễ nghe động là chị chuyển con đi chỗ khác. Ôi! Trông chị “bồng con” đi mà tôi buồn cười, vừa lo sợ. Hai hàm rang sắc nhọn của chị trước đây đã xé xác bao nhiêu chú chuột, bây giờ cắn vào gáy con hết sức nhẹ nhàng và khéo léo. Đã bao lần tôi nhắm mắt lại vì sợ hãi. Tôi lo cho chú mèo con lủng lẳng trên chiếc miệng của mẹ sẽ rơi xuống và … Nhưng không, chị “bồng con” đi hết sức nhẹ nhàng và vững chãi. Hàm răng ngậm chặt vào gấy con, chốc chốc lại lỏng ra vì mệt mỏi. Thỉnh thoảng chị phải đặt con xuống để dừng lại nghỉ ngơi lấy hơi. Trông chị “vừa nhọc nhằn vừa tội nghiệp. Ôi! Tấm lòng của chị Mướp đối với con thật bao la và cao đẹp.
Nhìn cảnh mẹ con chị Mướp no đùa, chơi giỡn với nhau, bất chợt tôi nghĩ đến tình mẫu tử. Chao ôi! Loài vật còn biết thương yêu đùm bọc như vậy thì tình mẹ con của ta còn bao la và cao đẹp đến chừng nào.
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em, mẹ luôn là người mẹ hiền và là hình ảnh cao đẹp nhất. "Mẹ" một tiếng nghe giản dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bến như lời bài hát: "Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào"
Năm nay mẹ em 42 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truyện cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dã bị chai như ghi lại những nỗi vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em khôn lớn nên người. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm!
Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuyệt vời vời nhất trong cuộc đời em. Có lần em bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện huyện. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc em vì bố em bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phải làm ca. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổi, trưa về mẹ chăm sóc cho em, hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Lúc đó ánh mắt mẹ tràn ngập thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cười kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chóng mau hết bệnh. Mỗi khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng, xếp đặt mọi công việc trong ngoài. Mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon. Mẹ khuyên bảo em đủ điều, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng đầy trìu mến. Cảnh đêm khuya mẹ ngồi soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai, nhìn mẹ em thấy thương mẹ nhiều. Có hôm, em thấy mẹ thả dài người trên ghế có vẻ nghĩ ngợi, xa xôi. Lúc đó em vội ra bên mẹ. Mẹ ôm em vào lòng, vòng tay âu yếm.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Em chợt nhớ tới câu thơ:
"Ai rằng công mẹ bằng non. Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn."
Nhìn mẹ con thật tự hào và hạnh phúc biết bao vì con có mẹ. Mẹ ơi con vẫn chưa ngoan đâu. Con hứa với mẹ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.
Bài văn là tham khảo ko pk tự vt .
# MissyGirl # ^ ^
Ngày còn nhỏ, tôi luôn ước mẹ mình là một cô giáo. Tôi muốn một lần được trải cảm giác có mẹ là giáo viên, được hạnh diện với các bạn trong lớp. Nhưng càng lớn, tôi càng yêu mẹ hơn, dù mẹ chỉ là một nông dân bình thường.
Mẹ tôi quanh năm lam lũ, vất vả, lúc nào cũng tất bật. Vì vậy, dù mới hơn ba mươi tuổi nhưng trông mẹ như già hơn tuổi rất nhiều. Nơi khóe mắt mẹ đã hằn những vết chân chim nhưng vẫn không làm mờ đi đôi mắt sáng với ánh nhìn hiền hòa. Mỗi lần anh em tôi mắc lỗi, đôi mắt ấy lại nhìn chúng tôi đầy nghiêm khắc. Và cũng đôi mắt ấy đã thức trắng bao đêm mỗi lần tôi bị ốm. Bao giờ cũng vậy, luôn là tình yêu đong đày dành cho chúng tôi. Đôi mắt ấy cũng là thứ duy nhất tôi được thừa hưởng từ mẹ. Mỗi lần có người khen tôi có đôi mắt giống mẹ, tôi cảm thấy vô cùng tự hào, hãnh diện. Tôi là con gái của mẹ mà! Trên da mặt mẹ còn có nhiều vết nám. Đó là dấu ấn của bao ngày dãi nắng dầm mưa. Nghe ngoại kể, này trẻ, da mẹ đẹp lắm, má lúc nào cũng trắng hồng. Tôi cảm thấy đáng tiếc vô cùng vì tôi lại giống bố ở làn da ngăm ngăm.
Nhưng cái mà mẹ luôn tự hào nhất, chăm chú nhất về bản thân lại là mái tóc. Dù vất vả từ ngày nhỏ nhưng mái tóc của mẹ dường như không có tuổi. Nó dài, đen, óng mượt mà ngay cả những thiếu nữ cũng phải mơ ước. Tôi rất thích ngắm mẹ hong tóc, nắng tràn lên mái tóc mẹ, nhảy nhót, lung linh. Mùi hương hoa bưởi cứ phảng phất, thơm nồng. Dáng người của mẹ nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát. Lúc nào mẹ bước đi cũng vội vã, thoăn thoắt. Mọi người thường nói mẹ có dáng đi vất vả. Thì cũng phải thôi, bởi bố đi bộ đội xa nhà, một mình mẹ chăm sóc ông bà nội, nuôi nấng anh em chúng tôi. Bao gánh nặng dồn lên đôi vai bé nhỏ của mẹ, bao công việc để chăm sóc gia đình khiến mẹ không thể thông thả, khoan thai. Hai bàn tay của mẹ gầy gầy, xương xương. Nhưng với tôi nó đẹp như bàn tay cô giáo. Đôi bàn tay ấy đã lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, ôm ấp tôi khi tôi còn ẵm ngửa, dắt tôi đi những bước chập chững đầu tiên.
Mẹ tôi ăn mặc cũng rất giản dị. Bao nhiêu năm rồi, vẫn những chiếc áo bà ba đã sơn màu. Mẹ thường đùa rằng mặc như thế vừa thoải mái, vừa đẹp. Chỉ khi nào có dịp đặc biệt, mẹ mới mặc những chiếc áo mới bố mua tặng mỗi dịp về thăm nhà. Ngày nào cũng vậy, mẹ luôn là người dậy sớm nhất nhà. Mẹ chuẩn bị bữa sáng cho an hem tôi, cho lợn gà ăn và dọn nhà cửa. Mẹ chăm sóc cho chúng tôi từng li từng tí. Dù bận rộn đến đâu, mỗi buổi tối, mẹ vẫn dành thời gian để kèm anh em tôi học bài. Mẹ chính là cô giáo đặc biệt của chúng tôi. Mẹ còn dạy chúng tôi cách cư xử trong cuộc sống, dạy chúng tôi những bài đồng dao mà mẹ còn nhớ được.
Mẹ cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời của tôi và anh tôi. Tôi lớn lên trong tình yêu thương bao la của mẹ. Trong câu hát mẹ ru tôi, có nước mắt của sự yêu thương và hi vọng. Tôi không thể nói hết được tình yêu dành cho mẹ. Chỉ biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều để mẹ vui.
Cô giáo em nói: “Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.
mở bài:tự viết
ví dụ:trong vườn nhà em có rất nhiều loài cây ăn quả,nào là xoài ,chuối,bưởi,na,...Trong tất cả loại cây đó em yêu thích nhất là cây mít ở góc vườn.
Thân bài:có thể tự phát triển dựa theo mik làm mẫu
-thân cây khá to cỡ 1 vòng tay em ôm ko đủ.
-thân cây màu nâu sẫm,khi đứng cạnh trông em nhỏ bé hơn so với nó rất nhiều.
-vỏ cây mít ko nhẵn mà sần sùi,thậm chí có cả rêu mọc,chính vì vậy sau mỗi cơn mưa cây mít rất trơn,không thể trèo lên được.
-cây mít nhà bà chia thành hai nhánh lớn,mỗi nhánh lại chia thành nhiều cành nhỏ.
-lá mít rất to ,dày,màu xanh đậm,những chiếc lá về già thì có màu vàng cam.
-hoa mít ko giống những bông hoa khác , nó có màu hơi vàng vàng.
-từ thân cây nảy ra những trái mít non.
-lúc đầu be bé cỡ cái cốc rồi dần dần lớn lên cho đến khi có thể ăn được thì to hơn ấm tích của bà, những chiếc gai sần sùi nhọn hoắt bắt đầu hiện ra.
-khi mít chín thì hương thơm lan tỏa khắp vườn.
-mùi thơm ấy len lỏi từ vườn vào trong nhà.
-em rất háo hức được ăn trái mít thơm lừng.
-bổ mít ra , những múi mít vàng thơm xen kẽ với xơ trông rất hấp đẫn.những múi mít ngọt lịm, thơm lừng khiến ai cũng phải tấm tắc khen ngon.
kết bài:nêu lên tình cảm của mình :tự viết.
Gà mẹ đi trước, đàn gà con theo sau. Cả một gia đình đông vui, hạnh phúc quá! Gà mẹ có biết đếm không, 18 đứa con tất cả. Cái đuôi tôm sắp xòe ra, màu vàng nâu, cặp chân bé tí bước liến thoắng, thỉnh thoảng các chú gà con lại vỗ cánh bay, lại nhún chân nhảy trông thật đáng yêu.
Mẹ gà kêu “cục... cục...”, êm ái, đều đều. Mẹ con đi vòng sân tắm nắng. Nắng mai rực rỡ, cả đàn gà vàng rực lên. Gà mẹ xòe cánh, lúc duỗi chân, lúc nghiêng mỏ ngoái đầu, âu yếm nhìn đàn con thơ.
Em vừa tung tấm xuống góc sân, bồ câu, gà choai, gà mái ghẹ, gà trống, vợ chồng mụ ngan xông đến tranh mồi. Gà mẹ trấn giữ một vùng, không có con ngan, con gà choai nào dám bén mảng đến tranh giành, dù chỉ một hạt tấm ngô nhỏ. Cái mỏ sắc như mũi giáo, cặp chân cứng như sắt của gà mẹ, bất cứ con gia cầm nào cũng kinh hồn bạt vía.
Mẹ gà “cục... cục..” gọi đàn gà con ra vườn bắt sâu, bắt giun, bắt kiến. Chốc chốc, mẹ gà lại chia mồi cho các con. Mẹ đuổi theo con châu chấu, đàn con xông lên đón đường bao vây. Mẹ gà ria mồi ban phát cho các con. Cặp mắt gà mẹ sáng lên trong niềm vui hạnh phúc.
Nắng reo lên, gió reo lên, lá reo lên. Khu vườn xao động. Dưói gốc cam, mẹ nằm nghỉ. Cánh xòe ra. Đàn con thơ quây quần lấy mẹ, hoặc rúc vào đôi cánh, hoặc ngồi lên lưng, cưỡi lên cổ. Gà mẹ như một con thuyền trên bến đậu hạnh phúc, bình yên.
Lúc nào ngắm cảnh gà mẹ dẫn con đi dạo chơi, đi tìm mồi, hay nằm nghỉ, em thường nghĩ tới tình mẫu tử thiêng liêng. Thật đáng yêu gà mẹ và đàn gà con. Có cảnh gia đình nào đầm ấm hạnh phúc hơn thế!
tk mk nha hok tốt
Mẹ của em là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Năm nay, mẹ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng sao trông mẹ vẫn còn trẻ và đẹp lắm. Nhờ thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai, cùng nước da trắng sáng, mẹ thường được mọi người khen là trẻ lâu. Khuôn mặt mẹ hơi bầu bĩnh, có đôi mắt to tròn, hàng lông mày sắc nét. Tất cả kết hợp với lúm đồng tiền nhỏ xinh bên má phải, khiến mẹ lúc cười đặc biệt đáng yêu.
Là một nhân viên ở văn phòng, hằng ngày, trang phục của mẹ luôn là những chiếc áo sơ mi cùng chân váy. Tuy giản dị nhưng vẫn rất đẹp. Ngoài giờ làm, mẹ dành thời gian để chăm sóc gia đình. Dọn dẹp, cơm nước, chăm sóc ông bà, một tay mẹ lo hết, mà chẳng bao giờ than phiền. Hàng xóm láng giềng ai cũng xuýt xoa rằng mẹ của em thật là giỏi giang, chịu khó.
Em luôn tự hào khi được là đứa con yêu quý của mẹ.
Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân con trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiêu cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ bé đến khi lớn khôn.
Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố kể lại rằng, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.
Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy!” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ?” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé!”.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
kick và kb vs c nha
Câu 12. CHÍNH TẢ: Nghe-viết (4 điểm): 15 phút
- Bài viết không mắc lỗi chính tả, chữ viết rõ ràng, sạch sẽ : 4 điểm.
- Cứ sai 5 lỗi (sai - lẫn phụ âm đầu hoặc vần, thanh, không viết hoa đúng quy định) trừ 0,5 điểm
- Chữ viết không rõ ràng hoặc trình bày bẩn … trừ 0,5 điểm toàn bài.
Câu 13. TẬP LÀM VĂN (6 điểm): 25 phút
Bài làm đúng thể loại, đúng nội dung, bố cục rõ ràng, biết dùng từ đặt câu đúng ngữ pháp, từ ngữ sinh động; có sử dụng biện pháp so sánh và nhân hóa trong bài tả, không sai lỗi chính tả. Bài viết có sáng tạo (6 điểm).
Cụ thể:
Mở bài: (1 điểm) Giới thiệu được con vật theo yêu thích. (con vật định tả)
Thân bài: (4 điểm)
- Tả bao quát về hình dáng con vật (Tả bao quát: vóc dáng, bộ lông hoặc màu da...) (1 điểm)
- Tả chi tiết các đặc điểm của con vật (Tả từng bộ phận: đầu, tai, mắt..., thân hình, chân, đuôi...) (1 điểm)
- Nêu được một số hoạt động của con vật đó: đi lại, bắt mồi, ăn, kêu (gáy, sủa...), đùa giỡn,... (1 điểm)
- Biết sử dụng từ hợp lí, kết hợp với các hình ảnh so sánh, nhân hóa ngữ phù hợp. (1 điểm)
Kết bài: (1 điểm) Nêu được ích lợi của con vật và tình cảm của bản thân đối với con vật đó.
Lưu ý: trong bài viết sai 5 lỗi chính tả trừ 0,5 điểm. Tùy vào khả năng diễn đạt, mức độ sai sót của học sinh mà trừ điểm cho phù hợp.
Tham khảo :
Trong những người thân gia đình xung quanh, mẹ luôn là người dành cho ta tình yêu thương nhiều nhất. Mà cũng theo một lẽ tự nhiên, ta cũng thương mẹ rất nhiều. Em cũng vậy. Với em, hình ảnh của mẹ luôn là hình ảnh đẹp nhất, đặc biệt là khi mẹ đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm cho cả gia đình.
Ngày nào cũng vậy, cứ đúng tầm 5 giờ chiều, khi em về đến nhà là có thể nhìn thấy chiếc xe của mẹ để yên ở trong sân nhà. Căn nhà nhỏ của gia đình em được chiếu sáng bởi ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ lớn bởi mẹ đã mở chúng ra khi về đến nhà. Em nhanh chóng cất cặp lên phòng rồi chạy xuống dưới bếp giúp đỡ mẹ làm vài việc vặt.
Căn bếp nhỏ được lát gạch trắng bóng loáng lúc nào cũng rất sạch sẽ nhờ có bàn tay của mẹ dọn dẹp. Lúc này, trong bếp, bóng dáng mẹ đang bận rộn với những túi thức ăn còn tươi nguyên vừa mới được mua ở chợ về, để ở trên bàn. Nắng chiều mùa hạ chiếu xuống dáng người của mẹ, kéo dài chiếc bóng in lên bức tường. Mái tóc đen dài mượt của mẹ đã được búi gọn lên từ lúc nào. Vài sợi tóc “nghịch ngợm” không chịu theo số đông mà rủ xuống trước trán và hai bên gò má mẹ.
Ánh mắt dịu dàng luôn đong đầy tình yêu và thương mến của mẹ lúc này tràn ngập sự chăm chú và nghiêm túc. Nhưng em có thể thấy được, trong đó còn có cả niềm vui nơi đáy mắt nữa. Đôi môi của mẹ khẽ kéo lên cong cong thành một nụ cười nhẹ trong suốt cả lúc mẹ nấu nướng. Em đã từng hỏi mẹ vì sao mẹ luôn cười thế, mẹ liền đáp lại lời em rằng: “Bởi vì đó là công việc mẹ rất thích. Chuẩn bị bữa cơm ngon cho cả nhà sau một ngày đầy vất vả, nghĩ tới lúc ăn chúng, mọi người đều vui vẻ ăn thật nhiều để nạp lại năng lượng, mẹ rất vui.”
Đôi tay thon dài hơi gầy thoăn thoắt nhặt rau, vo gạo, rồi lại nhanh chóng cầm đũa nấu nướng. Từ đôi bàn tay của mẹ, những món ăn mà cả nhà đều ưa thích dần được hoàn thành. Mùi hương thơm nức ngào ngạt tràn ngập căn bếp nhỏ. Dường như tiếng lửa reo tí tách trên bếp ga, tiếng nước chảy tong tong cũng như đang ngân vang theo vì niềm vui của mẹ.
Em rất yêu mẹ của em. Hình ảnh mẹ khi nấu cơm đã in đậm trong tâm trí em tự lúc nào. Nhìn mẹ, em tự nhủ mình có thể lớn thật nhanh để có thể phụ giúp mẹ nấu cơm và sau này em có thể trở thành một người phụ nữ đảm đang của gia đình như mẹ.
“Bàn tay mẹ bế chúng con, bàn tay mẹ, chăm chúng con. Cơm con ăn, tay mẹ nấu. Nước con uống tay mẹ đun”. Những câu hát cho ta thấy mẹ quan trọng biết nhường nào. Tôi thích nhất là được ngắm mẹ đang nấu cơm.
Mẹ tôi chính là hình mẫu lý tưởng cho người phụ nữ Á Đông với sự dịu dàng, duyên dáng và khéo léo. Mẹ tôi năm nay đã 35 tuổi rồi nhưng vẫn rất xinh đẹp như hồi cách đây 10 năm. Mái tóc dài, mượt chấm qua vai mẹ luôn là niềm ngưỡng mộ của tôi. Mẹ nấu ăn thì ngon tuyệt rồi. Bố tôi thường nói, nếu mẹ đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Vậy nên hôm nay tôi mới muốn ngồi đây để xem mẹ nấu cơm.
Thân hình mảnh mai của mẹ di chuyển rất nhanh nhẹn trong căn bếp nhỏ. Mẹ thấy con gái xem mẹ nấu cơm nên vừa làm vừa giảng giải, hướng dẫn cho tôi. Đầu tiên, mẹ nấu cơm. Vì mẹ bảo trong thời gian đợi cơm chín, chúng ta có thế làm nhiều việc khác nữa. Mẹ đong ra từ thùng gạo đúng hai bò gạo và cho vào rá. Sau đó đến lượt bàn tay mềm mại của mẹ trổ tài. Những động tác nhanh thoăn thoắt đưa chiếc lá lên rồi xuống rất nhịp nhàng mà không làm rơi một hạt gạo nào cả. Chậu nước vừa trong suốt chuyển sang màu trắng đục. Rồi bàn tay ấy lại nhanh chóng đổ gạo vào nồi, ước lượng nước phù hợp và đậy nắp lại. Việc còn lại là bấm nút và đợi cơm chín. Thế là đã có một nồi cơm thơm ngon rồi, không vất vả như hồi xưa. Tôi còn nhớ, hồi tôi còn nhỏ, có một lần tôi cũng xem mẹ nấu cơm như thế này, nhưng bằng bếp củi. Lúc ấy, khó.khăn lắm mới nhen lửa nên được, khuôn mặt trắng hồng của mẹ hôm đó đã biến thành màu đen nhem nhuốc, thật buồn cười. Như thế còn chưa xong, đặt nồi cơm lên còn phải canh khi cơm sôi để đảo cho cơm không khi. Có một nồi cơm cho gia đình thật là khó.
Nấu cơm xong, mẹ bắt đầu nấu các món ăn. Mẹ nói sẽ nấu những món mà tôi thích: có thịt chiên giòn này, đậu nhồi thịt và cả canh măng nữa. Đôi tay mẹ thoăn thoắt tâm các gia vị vào thịt rồi cho vào chảo mỡ. Cùng lúc ấy, bên bếp kia là nồi nước xương được hầm nhừ. Trong thời gian đợi, mẹ còn nhồi thịt vào trong những chiếc đậu xinh xắn nữa. Đứng gần đó tôi đã cảm thấy sức nóng rồi mà mẹ vẫn có thể tươi cười hướng dẫn tôi và nấu ăn được. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mẹ nhưng mẹ nói rằng mẹ không mệt. Với người phụ nữ mà nói, chỉ cần có thể nấu cho gia đình mình những món ăn ngon, chỉ cần thấy mọi người ăn ngon miệng là cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Thì ra bí quyết nấu ăn ngon của mẹ đơn giản vậy. Chỉ cần dành hết tình yêu vào món ăn mình làm. Những món ăn ấy, tự khắc sẽ rất ngọt ngào.
Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, bữa tối đã được hoàn thành. Mùi thức ăn thơm phức cả căn phòng, làm nức mũi tôi và bố. Chúng tôi ngoan ngoãn ngồi vào, chỉ đợi để thưởng thức nó mà thôi. Mẹ tôi dù làm gì đều rất khéo léo và tài giỏi. Vì thế, quả thật không sai: cơm mẹ nấu là nhất!