Trong gia đình em có rất nhiều người trí thức nhưng người mà em yêu quý và khâm phục nhất là ông nội. Ông là bác sĩ ở bệnh viện Phòng không Không quân. Hằng ngày, ông thường tới bệnh viện từ bảy giờ sáng đến sáu giờ tối ông mới trở về. Khi đi làm, ông mặc bộ quần áo blu trằng tinh và đem theo chiếc cặp thêu chữ thập đỏ. Lúc nào ông cũng bận rộn, khi thì kê đơn, khi thì bốc thuốc, có lúc lại khám và tiêm thuốc cho bệnh nhân. Công việc của ông lúc nào cũng đòi hỏi độ chính xác cao, rất căng thẳng và mệt mỏi nhưng em luôn thấy ông ân cần với mọi người. Ông hỏi thăm sức khỏe từng bệnh nhân, động viên người nhà và bệnh nhân yên tâm chữa bệnh. Ông còn nhắc nhở mọi người uống thuốc đúng giờ. Mọi người đều bảo ông không những chữa bệnh bằng thuốc mà còn chữa bệnh bằng tinh thần. Buổi tối, có những hôm ông phải đi trực ở bệnh viện. Những hôm ông ở nhà, em lại thấy ông làm việc đến tận khuya để tìm hiểu về các loại thuốc. Ở bệnh viện ông là bác sĩ giỏi, là “người mẹ hiền” của bệnh nhân. Về nhà, ông được mọi người trong gia đình và khu phố tin yêu, kính trọng. Em rất yêu quý ông và sẽ học thật giỏi để sau này trở thành một bác sĩ mẫu mực như ông.
Bác Tuấn là dược sĩ ở hiệu thuốc. Bác ấy chính là một người lao động trí óc.
Năm nay bác Tuấn hơn ba mươi tuổi, nhưng trông rất trẻ. Hằng ngày đi làm, bác thường mặc bộ trang phục của dược sĩ màu trắng và mang theo cái ba lô nhỏ để đựng đồ dùng cá nhân.
Bác đứng ở quầy thuốc từ sáng đến tối để bán thuốc cho người dân. Lúc nào bác cũng nhẹ nhàng và ân cần với người bệnh. Buổi tối, nếu mọi người cần thuốc gấp, bác sẽ chạy ra hiệu thuốc ngay. Chính vì thế, mà bà con làng xóm ai cũng yêu quý bác.
Em rất quý bác Tuấn vì bác rất tốt bụng và thường xuyên giúp đỡ mọi người.
Các câu hỏi dưới đây có thể giống với câu hỏi trên
Bảng xếp hạng
Tất cảToánVật lýHóa họcSinh họcNgữ vănTiếng anhLịch sửĐịa lýTin họcCông nghệGiáo dục công dânÂm nhạcMỹ thuậtTiếng anh thí điểmLịch sử và Địa lýThể dụcKhoa họcTự nhiên và xã hộiĐạo đứcThủ côngQuốc phòng an ninhTiếng việtKhoa học tự nhiên
Tham Khảo :
Trong gia đình em có rất nhiều người trí thức nhưng người mà em yêu quý và khâm phục nhất là ông nội. Ông là bác sĩ ở bệnh viện Phòng không Không quân. Hằng ngày, ông thường tới bệnh viện từ bảy giờ sáng đến sáu giờ tối ông mới trở về. Khi đi làm, ông mặc bộ quần áo blu trằng tinh và đem theo chiếc cặp thêu chữ thập đỏ. Lúc nào ông cũng bận rộn, khi thì kê đơn, khi thì bốc thuốc, có lúc lại khám và tiêm thuốc cho bệnh nhân. Công việc của ông lúc nào cũng đòi hỏi độ chính xác cao, rất căng thẳng và mệt mỏi nhưng em luôn thấy ông ân cần với mọi người. Ông hỏi thăm sức khỏe từng bệnh nhân, động viên người nhà và bệnh nhân yên tâm chữa bệnh. Ông còn nhắc nhở mọi người uống thuốc đúng giờ. Mọi người đều bảo ông không những chữa bệnh bằng thuốc mà còn chữa bệnh bằng tinh thần. Buổi tối, có những hôm ông phải đi trực ở bệnh viện. Những hôm ông ở nhà, em lại thấy ông làm việc đến tận khuya để tìm hiểu về các loại thuốc. Ở bệnh viện ông là bác sĩ giỏi, là “người mẹ hiền” của bệnh nhân. Về nhà, ông được mọi người trong gia đình và khu phố tin yêu, kính trọng. Em rất yêu quý ông và sẽ học thật giỏi để sau này trở thành một bác sĩ mẫu mực như ông.
~HT~
Tham khảo :
Bác Tuấn là dược sĩ ở hiệu thuốc. Bác ấy chính là một người lao động trí óc.
Năm nay bác Tuấn hơn ba mươi tuổi, nhưng trông rất trẻ. Hằng ngày đi làm, bác thường mặc bộ trang phục của dược sĩ màu trắng và mang theo cái ba lô nhỏ để đựng đồ dùng cá nhân.
Bác đứng ở quầy thuốc từ sáng đến tối để bán thuốc cho người dân. Lúc nào bác cũng nhẹ nhàng và ân cần với người bệnh. Buổi tối, nếu mọi người cần thuốc gấp, bác sẽ chạy ra hiệu thuốc ngay. Chính vì thế, mà bà con làng xóm ai cũng yêu quý bác.
Em rất quý bác Tuấn vì bác rất tốt bụng và thường xuyên giúp đỡ mọi người.
HT