K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

hãy hát 1 bài hát mà mình thấy hay nhất trong từng khối lớp

lưu ý : bước 1 điền tên

bước 2 viết hết lời bài hát

bước 3 ai có thể đăng ảnh lên thì càng tốt , ko đăng đc thì thôi cũng ko sao cả

bước 4 có thể giới thiệu cuốn sách mà có lời bài hát của bài đó cho cho mọi người biết

bước 5 nói về cuốn sách đó thuộc khối lớp nào hoặc nói về chủ đề của nó

bước 6 nói tên tác giả hoặc nói tên người điều khiển nhạc và lời

________________________________________________________________

hãy quan sát mình làm mẫu nhé

Họ và tên : Trần Thanh Hà

hôm nay mình sẽ hát 1 bài hát mang tên Hà Nội Một Trái Tim Hồng

( nhạc...........................................................................................................................................................................)

Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội . Ôi thủ đô sao xao xuyến trong trái tim tôi . Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ . Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ . Mùa thu đi qua từng phố nhỏ . Ôi Hồ Gươm như một bài thơ . Hà Nội ơi có tự bao giờ ? Nét vàng son chói chang rực rỡ . Hà Nội ơi náo nức từng bài ca . Vẫn âm vang trong tâm hồn ta . Người Hà Nội hôm nay ra đi . Mang theo mình bao nhiêu nỗi nhớ . Những ánh đèn qua ô cửa sổ . Bầu trời đêm cháy bỏng tình yêu . Một chàng trai là chiến ĩ biên phòng . Một cô gái lên đường đi xa . Vẫn thủy chung với cả tấm

lòng . Hà Nội ơi ! Một trái tim ( ư) hồng .

___________________________________________________________________________

bài hát trên là 1 bài hát có trong cuốn sách Âm nhạc Hà Nộị ( mở trang 38 )

chủ đề Ca khúc về Hà Nội dành cho học sinh nghe

nhạc và lời Nguyễn Đức Toàn

chúng ta có thể tìm hiểu thêm về những bài hát về Hà Nội hoặc chủ đề khác

mình mong các bạn sẽ có thật nhiều bài hát về Hà Nội hơn

và bạn nào thấy hay thì hãy like cho mình nhé

các bạn hãy dựa vào cách trình bày của mình mình làm 1 bài hát của riêng mình nhé

chúc mọi người thành công tốt đẹp

1
8 tháng 10 2024

idk

Mình thích đọc truyện trên đây từ lâu rồi nhưng nay có thời gian mình mới viết cho các bạn nghe về câu chuyện chính mình từng gặp.Cách đây 6 năm về trước mình chỉ mới có 17t .cái tuổi ham chơi thích đi đây đi đó.minh nhớ mãi ngày ấy.minh sang nhà bạn mình chơi và ngủ luôn ở đó.1 nam và 2 nữ.Tối đó 3 đứa mình chơi đánh bài rồi nghe nhạc đến tầm 10g đêm bắt đầu ngủ. không hiểu s...
Đọc tiếp

Mình thích đọc truyện trên đây từ lâu rồi nhưng nay có thời gian mình mới viết cho các bạn nghe về câu chuyện chính mình từng gặp.

Cách đây 6 năm về trước mình chỉ mới có 17t .cái tuổi ham chơi thích đi đây đi đó.minh nhớ mãi ngày ấy.minh sang nhà bạn mình chơi và ngủ luôn ở đó.1 nam và 2 nữ.

Tối đó 3 đứa mình chơi đánh bài rồi nghe nhạc đến tầm 10g đêm bắt đầu ngủ. không hiểu s đêm đó mình k ngủ dc. cứ trăn qua trở lại. chắc là do lạ chỗ nên khó ngủ. cứ mơ màng như v đến gần 2h sáng.minh quay sang thấy 2 đứa bn đã ngủ say từ đời nào r nên mình đi ra ban công ngồi xíu cho mát (vi phòng nhỏ mà hơi ngộp lắm).Minh ngồi vắt chân qua thanh ngaq của ban công cho thoải mái.vua ngồi vừa hát nghêu ngao nhưng mình hát nhỏ xíu ah..trong lúc hát mình nhìn xung quanh đây đó nhìn xuống chẳng thấy ai còn qua lại cả. nghĩ lại thấy mình cũng gan ghê. giờ đó mà còn ngồi hát hay thật.trong đầu thì k nghỉ gì cả. Vừa hát vừa đông đưa chân vô tình mình nhìn sang cây đa bên hướng nhà xéo xéo chỗ mình ngồi.cach chắc chừng 3m. thì hỡi ơi đập vào mắt mình là 1 nq con gái.toc che hết cả khuôn mặt mình k thấy rõ. cũng ngồi tư thế như mình.2 chân vắt vẻo nqaq cây còn đông đưa y chaq mình.minh sợ đến nổi người mình cứng ngắt. lạnh tê mặt.minh muốn đi vào mà chân mình nó cũng nhấc lên k muốn nỗi.2 hàng nước mắt mình nó trào ra 1 cách vô thức.minh lấy tay bên phải mình nhấc lấy cái chân bên phải lech’ lech’ từ từ vào trong.vua đi vừa vịn cửa k dám quay đầu lại.vao dc tới phòng thấy 2 đứa bn vẫn còn ngủ nqon nên k đánh thức. ráng nằm z đến lúc ngủ quên tới sáng.sang khi vừa dậy mình kể nqay cho tụi nó nqe.hy vọng tụi nó nói rằng chắc là mày nhìn nhầm. nhưng k….con bạn e nó nói “Mày cũng thấy nữa hả ” Vừa nghe câu đó xong e k cần hỏi tiếp làm gì. mặt e xanh lè lật đật chào nó r xuống đón xe ôm chạy về cho nhanh.tuy chuyện đã qua lâu và đến h e k còn gặp gì nữa nhưng cạch luôn việc qua bn ngủ. hát lảm nhảm vào giữa khuya như thê.hic e xin hết ạ :(*

0
Xin chào các bạn đây là lần đầu tiên tôi viết truyện ma,tôi ko phải là 1 nhà văn hay là 1 nhà thơ cũng chẳng phải là 1 tác giả viết về ngôn tình soái ca nên khi viết truyện này có vài chỗ lủng củng hoặc sai chính tả mong mọi người bỏ qua.Nếu như các bạn ai đã đọc những câu truyện của tác giả Heo Ngốc thì trong các bạn cũng biết về “chị Th” mà Heo Ngốc hay kể lại truyện của...
Đọc tiếp

Xin chào các bạn đây là lần đầu tiên tôi viết truyện ma,tôi ko phải là 1 nhà văn hay là 1 nhà thơ cũng chẳng phải là 1 tác giả viết về ngôn tình soái ca nên khi viết truyện này có vài chỗ lủng củng hoặc sai chính tả mong mọi người bỏ qua.Nếu như các bạn ai đã đọc những câu truyện của tác giả Heo Ngốc thì trong các bạn cũng biết về “chị Th” mà Heo Ngốc hay kể lại truyện của người ấy và tôi xin giới thiệu tôi là “chị Th” trong truyện của tác giả ấy.
Năm nay tôi 30 tuổi và lần đầu tiên trong đời tôi gặp ma vào lúc 18 tuổi, tôi ko sinh ra vào tháng 7 âm lịch,cũng chẳng sinh ra làm nhà ngoại cảm như bà Nguyễn Thị Bích Hằng và cũng ko có đôi mắt âm dương để nhìn thấy rõ mồn một những người đã khuất. Nói chính xác hơn tôi xin ra bởi 1 vì sao xấu, như các bạn đã đọc những truyện của Heo Ngốc thì biết tôi là 1 trẻ mồ côi, năm 3 tuổi ba mẹ tôi chết vì tai nạn giao thông,sống với bà ngoại là người thân duy nhất trong gia đình thì đến cuối năm 17 tuổi cũng bỏ tôi mà đi. Bước qua tuổi 18 với 1 cô gái tỉnh lẻ để lên sài gòn kiếm sống vì tôi nghĩ chỉ có làm và trao dồi kiếm thức mới có thế thay đổi cuộc sống của chính bản thân mình. Khi xe dừng lại tại bến đã gần 10h đêm, ko biết đi đâu và về đâu,tôi đeo trên người 1 cái ba lo cứ đừng lố nhố nhìn quanh xem người quen để đến đón chưa nhưng đợi mãi chẳng thấy ai,1 hồi sau có 1 chú xe ôm chạy đến hỏi tôi rằng :
– Đi xe ôm ko cháu,giờ khuya rồi lên xe ôm chú chở về cho nhanh,chứ đợi gì nữa.
Lúc đầu,tôi ngoắc đầu ngoay ngoảy vì ko dám đi vả lại trong túi chỉ có 1 ít tiền nho nhỏ nên chẳng dám phung phí,tôi đi đến 1 quán nước mua 1 chai nước suối và ổ bánh mì vì quá đói nhưng do mệt quá nên ko thể ăn hết, tôi xin chủ quán cho tôi 1 cái bao bỏ nước và bánh mì còn lại vào.Đợi tầm hơn 1 tiếng vẫn ko thấy ai đến thì ngay lúc này có 1 chàng thanh niên lại chạy đến:
– Xe ôm đi cho nhanh,đợi ở đây càng khuya càng nguy hiểm đấy,lên đi anh lấy rẻ cho.
Có lẽ,do đợi lâu sốt ruột và nghe anh xe ôm kia nói thế tôi chìa cái địa chỉ nhà của người quen ra cho anh và hỏi :
– Bao nhiêu ạ?
– 10 nghìn thôi,anh chở xong rồi anh về luôn,địa chỉ này gần nhà anh.Thôi lên đi.
Thấy giá 10 nghìn cũng trong tầm tay mình,mặc dù chẳng biết từ bến xe đến chỗ nhà người quen gần hay xa thôi thì tôi cứ lên đại chứ đã gần 12h đêm rồi còn gì.Khi xe đi được tầm 15p tôi thấy anh xe ôm lại đi vào 1 con đường vắng tanh,cảm giác thấy sợ sợ rồi nhưng ko biết làm gì hơn vì đã ngồi lên xe,đi được 1 lúc nữa anh xe ôm lên tiếng:
– Em đứng đây 1 chút,anh đi vệ sinh 1 chút.
Tôi bước xuống xe và ngoảnh mặt ra chỗ khác để cho anh ấy đi vệ sinh,thì ko ngờ rằng vừa ngoảnh mặt đi tiếng xe máy nổ lên và vọt đi mất và lúc này trên người tôi chỉ còn lại được 1 chai nước và ổ bánh mì ăn dở,cái balo tôi đã đưa cho anh tài xế và cả cái địa chỉ người quen nữa. Đứng giữa 1 con đường vắng ,nhìn xa xa có mấy ngôi mộ lỏm chỏm lòng vừa sợ lại vừa muốn khóc vì giờ ko biết nên đi đâu và về đâu trong thời gian này.Nhưng rồi vẫn cứ lê đôi chân để cố đi hi vọng sẽ gặp được đi đường nhờ giúp.Đi mãi đi mãi hơn 30p đường cũng chẳng 1 bóng người tôi bắt đầu tuyệt vọng,những giọt nước mắt cũng như muốn rơi ra,trong đầu tôi lúc này lại nghĩ về bài hát “ Dấu Chấm Hỏi của ca sĩ Mỹ Tâm”,tôi thầm hát 1 mình để quên đi những muộn phiền mà tiếp tục đi tiếp “cha ơi,cha là ai……Mẹ ơi,mẹ là ai…đêm khuya bên hè vắng….đứa bé mồ côi đang nằm co ro như dấu chấm hỏi đặt giữa cuộc đời….Cha ơi,cha ở đâu…mẹ ơi,mẹ ở đâu…mưa rơi ,ôi lạnh quá,gió buốt từng cơn..em nằm bơ vơ,nằm mơ 1 mái nhà…có mẹ và có cha.” Vừa dứt câu hát thầm thì hỡi ôi trời mưa,chẳng biết sao cái miệng mình hát linh thế,tôi cố chạy cho thật nhanh miễn sao tìm được chỗ trú chứ ko lại ướt hết bộ đồ duy nhất trên người,chạy đi được 1 lúc thì tôi thấy 1 căn nhà nên nhanh chân hơn 1 chút ko thì mưa lớn mất. Vào được đến đó,tôi đứng ngoài hiên nhưng cũng chẳng dám nhìn vào vì nói thật tôi sợ ma kinh khủng,mưa càng ngày 1 lớn,thậm chí tạt mạnh vào phía chỗ tôi đứng nên tôi phải xít vào trong nữa.Lần này thì tôi cố nhìn khung cảnh xung quanh thì hỡi ôi,cỏ mọc đầy xung quanh căn nhà và xa xa có mấy ngôi mộ lỏm chỏm gần căn nhà này,nhà ko có 1 cánh cửa gì hết,nếu có thể nhìn thì nhìn được thấu từ ngoài vào trong ,ko hề có vật dụng hay dấu hiệu người ở,đây là 1 căn nhà hoang chắc đã được bỏ từ rất lâu. Trời ngày càng lạnh mưa càng lớn nên lấy hết can đảm bước vào trong nhà đó,ngồi co ro 1 lúc,có lẽ vì do mệt khi đi đường xa và đi bộ khá lâu tôi đã thiếp đi,trong giấc ngủ tôi năm mơ thấy 1 người lớn tuổi mặc 1 bộ đồ màu trắng hiền từ đang ngồi cạnh tôi bắt chí,và khẽ vuốt mặt mình,cơn mơ y như thật rồi tôi choàng tỉnh dậy thì nhìn xung quanh chẳng có ai nhưng mưa ở ngoài cũng ko có dấu hiệu dứt đi,đang ngồi nghĩ miên mang thì ở đâu từ sau nhà tôi lại nghe tiếng ru con “ à…ơi…ví..dầu…cầu..ván…đóng…đinh…cầu…tre…lắc ….lẻo …gập ….ghềnh..khó….đi”.Mừng vì có người nên tôi mới lên tiếng hỏi:
– Xin hỏi ai vậy,có ai ko giúp cháu với?
Ko nghe tiếng trả lời và hình như tiếng ru con lại dứt khoảng,tôi nghĩ chắc mình nghe lầm nên đành thôi,được 1 lúc sau tiếng ru ấy lại vang lên “khó…..đi….mẹ…dắt….con…đi…con….đi….trường…học….mẹ…đi….trường…đời….ầu…..ơ…”
– Ai vậy?Có ai ko?
Tiếng hát lại nhưng bặt khi tôi cất giọng hỏi, tôi cố lê bước chân đi xuống phía dưới nhưng rồi chẳng thấy ai,thôi thì đi lên trên lại,lần này đói rồi lôi ổ bánh mì và chai nước trên tay ra định ăn tiếp thì tôi nghe tiếng nói như thì thầm bên tai “tôi…đói…quá,tôi…khát quá….làm ơn…cho…tôi …1 miếng”.Một lần nữa tôi lại hỏi:
– Ai đấy,nếu đói thì tôi nhường cho nè,ra đây mà ăn.
Đợi 1 hồi ko nghe tiếng trả lời đột nhiên nghe tiếng mèo kêu vọng vào nghe rất ghê rợn “meo…meo…meo…meo..” nghe như giọng ai oán và rồi tiếng mèo kêu lên inh ỏi như đang cắn nhau với ai đấy “méo…méo…meo..”tiếng “lẹt…xẹt…lẹt…xẹt ….”,rồi con mèo hét vang lên “Méo…” hình như con mèo này gặp 1 đối thủ nặng kí hơn nên bỏ chạy đi mất. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa vì nghĩ tụi mèo hoang cắn nhau thôi. Và khi quay người lại định ăn nốt bánh mì thì hỡi ôi,ổ bánh mì ko cánh mà bay,rõ rang khi nãy bịch bánh mì còn để đây cơ mà giờ đâu mất tiêu rồi,cứ tìm trước lại tìm sau ko có thì lại nghe 1 tiếng người thì thầm bên tai “cám….ơn….cám…ơn….”. Chẳng hiểu điều gì những cũng chẳng màn mình đã nghe được gì cả cứ tìm ổ bánh mì đã,tìm mãi vẫn ko thấy thôi thì đành cố nhắm mắt ngủ đợi trời sáng vậy. Bỗng nhiên “két…két…” giống như tiếng ai mở cánh cửa gỗ cũ kĩ bị xét ấy,lạ thay đây là ngôi nhà hoang thì làm gì có cánh cửa nào đâu mà nghe tiếng mở cửa,cố đưa mắt nhìn về phía sau 1 lúc thì tôi thấy thấp thoáng 1 cái bóng trắng như đang đứng ngoắc tôi,lúc ấy tôi ko nghĩ là ma cỏ gì hết,nghĩ là người nào đang muốn giúp mình nên cố đứng dậy và chạy theo sau.Nhưng khi tôi càng đi đến gần người đó càng xa hơn,tôi chỉ nghe tiếng văng vẳng bên tai “mau….lên….mau…lên…sắp…tới…rồi….” ,Lúc này giống như có ai thúc giục mình đi theo tiếng nói đó,cứ đi mà chẳng biết mình đi đâu,và rồi tôi vấp phải cái mô đất té xuống,mưa thì ko còn lớn nữa mà chỉ lất phất thôi,cái té đó làm cho bộ đồ tôi dính đất rất dơ,vừa cố đứng lên và ngước mặt lên thì trước mắt tôi là vài cây chuối,và trong đó có 1 cây chuối bị ngoằn cong xuống giống như là đang có ai uốn cong nó vậy,tiếng gió làm cho những cây chuối va vào nhau nghe “lẹt…xẹt…” lạnh hết cả sống lưng.Nhưng chẳng hiểu sao và cái động lực nào cứ bắt con mắt tôi dán vào cây chuối cong kia,rồi tôi thấy 1 dáng người áo trắng ngồi trên cây chuối đong đưa như là đưa võng vậy đó cất lên tiếng hát ru con nghe nổi cả da gà “ầu…ơ…ví…dầu..cầu…ván…đóng….đinh…cầu…tre..lắc…lẽo…gập…ghềnh…khó…đi…ầu…ơ…” Tôi cứ đứng ngẩn ngơ 1 lúc cứ nghĩ sao con người nào có thể đu trên cây như vậy được nghĩ,vừa dứt cơn suy nghĩ thì bóng người áo trắng quay qua…gương mặt trắng bệch cất tiếng cười “ha…ha…há…há…” Quá sợ tôi chỉ kịp la lên “Á…Á…” và ngất đi ko còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Được 1 lúc sau tôi nghe tiếng người gọi:
– Này,cô gì ơi,cô bị sao thế dậy đi.
Kèm theo cái mùi dầu ai đang bôi lên mũi mình ấy,nên tôi đã giật mình dậy và thấy xung quanh mình lại có đông người như thế. Những người xung quanh hỏi tôi sao lại ở đây,tôi cũng thành thật kể lại chuyện mình bị gạt hôm qua cho mọi người biết. Một trong số đó lên tiếng:
– Đất Sài Gòn này đủ loại người nên cô phải cẩn thận đấy, lúc 5h sáng tôi dắt bò đi ăn cỏ đi ngang thì thấy hình như có người đang nằm trên ngôi mộ thế này nên tôi đến coi thử thì thấy cô.Bèn chạy đi kêu những người xung quanh qua đây giúp.Hên là cô tỉnh lại,thôi thì cô về nhà chúng tôi lấy điện thoại và gọi về gia đình.
Tôi nghe lời và đứng dậy ra về nhưng trước khi về tôi còn ngoảnh mặt nhìn lại ngôi mộ và thấy trên bia để tên “Trinh Thị Tr…mất năm 19xx” và khi nhìn tấm hình trên ngôi mộ ấy..thì chính là gương mặt của người con gái tối mà tôi đã thấy. Về đến nhà dân tôi cũng ko dám kể lại những gì bất thường tôi đã gặp vì nghĩ chắc sẽ ko ai tin nên thôi.Nhờ sự giúp đỡ của những người tốt bụng nên tôi cũng đã gọi đt được về nhà và xin lại địa chỉ của người quen. Trước khi đi tôi cũng xin vài cây nhang để quay lại ngôi mộ đó để thắp cho cô gái ấy vì nghĩ trời sáng nên sẽ ko có chuyện gì xảy ra. Khi ra tới ngôi mộ xung quanh thì cỏ chằn chịt,tôi chịu khó lấy tay bứt những cọng cỏ cho gọn hơn,rồi cúi đầu thành khẩn thắp nhang cho cô gái chết trẻ,tự dưng có người như đang đứng bên cạnh nói vào lỗ tai tôi
“cám..ơn..tôi..cảm…thấy…ấm..áp…lắm…đã…lâu…rồi…ko…ai…thắp..nhang…cho…tôi…” quay lại thì chẳng thấy ai cả,và trước mắt tôi ngay ngôi mộ đó, chỗ tôi thắp nhang thì ổ bánh mì và chai nước dở dang hôm qua lại được đặt ngay ấy,vậy ai…ai vào đây….tôi sợ quá cắm đầu mà chạy ra ngoài.
Truyện kể của tôi đến đây là tạm dừng,cuộc đời tôi khá gian truân và vất vả…có lẽ tôi là 1 ngôi sao xấu nên truyện tôi gặp ma ko ít.Thôi thì hẹn các bạn vào 1 thời gian rảnh rỗi tôi lại vào kể tiếp,nếu ko thì tôi sẽ kể cho tác giả Heo Ngốc nghe và viết lại cho các bạn đọc nhé! Tôi cam đoan những truyện ma về tôi mà đã kể lại cho các bạn nghe hoàn toàn là sự thật!Xin chào các bạn!

0
Mình là con gái lại vía nhẹ nên ra đường mẹ hay dặn không nhòm ngó chỗ tối tăm , thấy tai nạn hay chết oan ức không được lại gần tò mò . Cái tánh mình thì nhìu chuyện nên cứ thích tò mò đến khi bị rồi mới đâm hoảng . Mình k phải nhà văn nên câu cú lũng cũng chủ yếu chia sẽ cho mọi người đọc tại hay đọc chuyện ma mị quỷ ám này kia chùa nhìu quá !! Thôi không lan mang mình xin chia...
Đọc tiếp

Mình là con gái lại vía nhẹ nên ra đường mẹ hay dặn không nhòm ngó chỗ tối tăm , thấy tai nạn hay chết oan ức không được lại gần tò mò . Cái tánh mình thì nhìu chuyện nên cứ thích tò mò đến khi bị rồi mới đâm hoảng . Mình k phải nhà văn nên câu cú lũng cũng chủ yếu chia sẽ cho mọi người đọc tại hay đọc chuyện ma mị quỷ ám này kia chùa nhìu quá !! Thôi không lan mang mình xin chia sẽ :

Câu chuyện thứ nhất : Bạn âm !

Mình tên Na và cái người theo mình tên P ( mình ngại đọc tên người đã khuất tại sợ . Bạn nam ấy linh lắm ) . Mình và P học chung 2 năm cấp 2 mà ngặt cái tên cũng sắp sát nhau , ngồi học 2 năm 8,9 cũng ngồi kế nhau . Lúc đó hai đứa k ai ưa ai như chó vs mèo hay cãi nhau .

Học hết cấp 2 chả ai nhớ ai có nhìu lần lớp mình họp lớp nhưg mình k đi . Mãi đến khi 1 ngày nọ năm 2015 con bạn thân tên T hượt xe đạp qua nhà mình báo vs mình : ” ê mày th P nó bị tai nạn nó chết r cả lớp vs cả cô giáo ai cũng đi viếng nó có mõi mình mày là vắng mặt ! ” úi giào thật sự nghe nó mất thì mình cũng k có gì quan tâm mấy chĩ khi nghe con quỹ bạn thân nó phán câu cuối :” mày hay ngồi kế nó mà h cả lớp ai cũng đi mày lại k đi coi chừng nó về gặp mày cho coi ! ”

Thật ra con quỷ bạn nó hù mình thôi nhưng ai ngờ do bản tính sợ ma mà hay si nghĩ tưởng tượng linh tinh nên mới gặp P . Chả là vụ tai nạn nó xảy ra ở bãi dứa đoạn Ngọc trai đen ( mình ở Vũng tàu nha !) tự xử vào lề đường và chết ngay tại chỗ ! ( cái kiẻu chết oan vs lại chết bụi bờ đường xá như vậy mà mình k biết cứ hay nghĩ đến hay nhắc tên là sẽ gặp lièn đó là những ai vía nhẹ như mình ) . Cách khoảng 1 tuần sau mình đi dạo biển cái đi ngang qua đoạn đó mà chả biết chính xác chỗ nào thôi thì lại nhớ lại lời con bạn nó nói ôi thoii tôi lại linh tinh thầm nói trog bụng mới ghê 📷 ” ê P hôm đám ma mày tao k biết nên k đi viếng . Mày đừeng có về hù tao nha . Tao sợ ma lắm ”

Đấy chả hiểu ai sui khiến sao lại đi ngag đoạn đó r lầm bầm nói như kiểu khấn đường khấn xá như vậy và rồi chuyện cũng đến .

Qua 2 ngày sau mình ngủ cứ liên tục mớ thấy quay về cái thời còn áo sơ mi đóng thùng đi học mà lại gặp ngay P nó ngồi kế bên . Trog giấc mơ mình thấy P vs mình rất là thân thiết .P hay mua đồ ăn nc vs lại hay nựng mình như kiẻu hai đứa yêu nhau ấy ! Thề vs các bạn là khoảng time ấy hai đứa dòm mặt nhau còn k dòm mà ghết nhau lắm !

Giấc mơ về P cứ kéo dài từ ngày này qua ngày nọ cũng đc 1 tháng nhưng trog mơ lúc nào P cũng mặc đồng phục r hai đứa quen nhau yêu nhau . Trog mơ mình rất là ngại khi P lại gần hay tỏ tình tại tâm trí mình còn nhớ là hai đứa ghét nhau cực ! Đến tháng thứ 2 vẫn giấc mơ thời đi học r ngủ chung r ăn chung như tình nhân vậy ! Còn có khi mơ thấy P dẫn về nhà P ra mắt ba P cơ ! ( thú thật vs các bạn đoạn mơ về ra mắt này mình mới thật sự sợ tại thực tế sau 1 tháng P mất ba P mất theo .. Có nghĩa trog mơ mình gặp 2 người k còn trên đời nữa !)

Mình cứ kể cho con bạn làm chung nghe thì mẹ nó bảo do có thể lúc đi học nó thích con nhưg con lại ghét nó nên bây h nó mới về nó mún tỏ tình ! Má ơi nghe cái câu thích con r về đi theo con thì sởn da gà da vịt . 2 tháng đó mình chả có dám ngủ vì ngủ là mơ thấy P liền nhưg k dám kể mẹ nghe sợ mẹ lại chửi vụ sao đi ngoài đg là khấn đường khấn xá người khuất mặt có khi mẹ vả cho vài cái nên giấu lun ! Mẹ con bạn làm chug kiu mình sắm quần áo giấy trái cây nhang đèn r tầm 12g ra đoạn nó chết cúng đốt cho nó kiu nó đừng đi theo nữa . Lúc đó mình hoảng nên nhìn mình xanh xao tại k ngủ đc nhìu . Nhưg thề lun ai dám ra đoạn đó 12g lỡ nó ốp vào mình thì ai biết đg mà gỡ nó ra còn k nó sợ mình k cho nó đi theo nó xui nó khiến tai nạn để mình đi theo nó có mà ăn cức lun !

Mình đi hỏi hết lũ bạn trog lớp kể cả cái th chơi thân vs P lúc đó nó còn nói là nó mong th P về để nó gặp mà còn k gặp đc ( th mặt l’ này nc cứ như ý là nói mình đc gặp P 2 tháng trời sướng như vậy mà còn sợ đi than vãn … Lúc đó nc qua msg chứ nói thẳng mặt có khi ăn vài quả tát tứ bề của mình r )

Cả lớp có ai mơ thấy dù chĩ 1 lần đâu . Rồi cái số e con rệp mẹ r mơ lận 2 tháng trời . Nhưg vẫn chưa hẳn ghê lắm đến khi trường cấp 2 thông báo lên lấy bằng cấp 2 . Mình lựa ngày đẹp trời lên lấy bằng . Gặp ngay con mẹ giám thị trời ơi hồi đi học hay bắt bớ mình đủ kiểu mới ghê ! Vào chào r dò tên kí 1 phát lấy bằng mà chả hiẻu sao tên P nằm trên tên mình. Mình nhớ dò kĩ r mới đặt bút kí . Bà nội giám thị nhìn chữ kí hỏi ủa sao e nói e tên Phụng mà h kí vô bạn tên P r làm sao ngừi ta kí lấy bằng đc hả???

Má nghe dứt câu : mặt mình vốn đã xanh xao bây h nó trắng bệch . Tim mình đập mạnh như kiểu đứng kế cái loa trog vũ trường á . Nhìn lại cái chữ kí ngay cái tên P đó thiệt mún đi về lun khỏi lấy bằng á. Đã mình sợ r mẹ giám thị cứ đọc đi đọc lại cái tên P mình điên máu quay qua nói lớn : ” cô ơi bạn này chết rồi cũng k lên lấy bằng đc đâu cô đừng nói nữa !” Thật sự lúc đó nói xog mình bụm miệng k kịp lun á . Ghê hơn nữa vừa ra khỏi trường thì trời lại mưa .. Rõ ràng trời nắng chan chan mình còn trùm như ninja mà ! Mưa 1 cơn rào qua r dứt . Nhìn mưa mà khóc theo lun .. Mẹ nó sợ quá á … Chắc P nó nhờ mình lấy hộ bằng cấp 2 á ! Nghĩ đến đó chạy về kiếm liền bà thầy bói . Kể hết cho bả nghe bả đồng ý giúp cúng kính . Mua đồ nam , vàng bạc tiền mã , trái cây nhang đủ kiểu . Nêu tên tuổi nhà ở đâu của P . Bà thầy bói còn nói nhấn 1 câu : ghê không tên tuổi người đã khuất mày nhớ làm gì nhớ kĩ vậy ! Nghe mà mún rụng trứng lun .

Cúng r đọc sơ đọc câu văn gì đó dài ngoằn . Lúc đốt giấy áo này kia lửa táp nhanh lắm đốt đúng lẹ . Bà bói nói : nó nhận r á nó mừng lắm hay sao nó lấy lẹ quá . Chời mình ngồi dòm bả mà tay k nhúc nhích để thả giấy vô thau nhôm đag đốt tiếp nổi lun á . Về sau thật có khi mình thử nghiệm cả đêm si nghĩ về nó thử coi sao nhưg k mơ thấy nó . Mừng chết mẹ lun . Thoát đc rồi .

Mình chia sẽ câu chuyện này chĩ mún nhắc mấy bạn có giống mình thì rút kinh nghiệm chứ k dạy đời ai hết nha :

– con gái mà yếu vía giống mình gặp tai nạn hay người chết tại chỗ mần ơn đừng lại gần nó thấy yếu vía nó theo hoặc nó nhập tại chỗ lun ..

– Đi đêm ngang qua mấy chỗ có ngừi chết thì đừng nhìn kĩ hay lầm bầm giốg mình người ta gọi là khấn đường khấn xá lỡ khi cả chục người theo chứ k như mình có 1 người

– Đi đêm đừg gọi tên nhau ngay chỗ hay xảy ra tai nạn . Mình thíc nhất xoả tóc dài bay lất phất nhưg sau khi nge bạn mình bị vì cái dụ xoà tóc thì bây h đi khuya mình cột tóc giấu lun vào áo khoác

– Đừg cứ hay gọi tên ngừi đã khuất cho dù bạn bè thân cách mấy . Cách biệt âm dương ai biết đc họ có còn như thuở còn sống đâu .

– E còn mấy câu chuyện nữa nhưg rãnh e sẽ up tiếp … Mình chĩ chia sẽ vui ai tin vào câu nói : có thờ có thiêng có kiêng có lành thì đọc còn ai k tin thì é chứ đừg anh hùnh bàn phím cmt bá đạo chĩ tổ tội cho mấy bạn thôi người ta đọc người ta qở mau lên nóc tủ ngắm gà khoả thân nhâm nhi nải chuối lắm . Thân !!

0
Trong thế giới này có ai tự tin là mình biết hết tất cả mọi thứ , tất cả mọi chuyện không .Chúng ta đang sống trong một vũ trụ , một thiên hà rộng lớn .Chúng ta được sinh ra ,sinh tồn và chết đi . Có ai thắc mắc là khi chết đi chúng ta sẽ đi đâu không ,và thật sự có thế giới khác chứ.📷Mình đã từng nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nên mình không bao giờ tin vào những thứ hư vô ,...
Đọc tiếp

Trong thế giới này có ai tự tin là mình biết hết tất cả mọi thứ , tất cả mọi chuyện không .Chúng ta đang sống trong một vũ trụ , một thiên hà rộng lớn .Chúng ta được sinh ra ,sinh tồn và chết đi . Có ai thắc mắc là khi chết đi chúng ta sẽ đi đâu không ,và thật sự có thế giới khác chứ.

📷

Mình đã từng nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nên mình không bao giờ tin vào những thứ hư vô , hồn ma đối với mình chỉ là chuyện hoang đường từ trí tưởng tượng của con người .
Bạn bè mình mỗi khi tụ họp với nhau chúng hay kể những câu chuyện ma mà được ông bà hay người thân kể lại , nào là người không đầu , người phụ nữ răng nanh dài , khuôn mặt trắng bệch …….Lúc đấy mình chỉ cười thầm và nghĩ rằng trí tưởng tượng của con người đúng là kinh khủng thật . Vì lý do đó mình và nhóm bạn mình thường hay tranh luận với nhau về điều này , nhóm bạn của mình thường hay thách đố với mình chơi những trò chơi về gọi hồn như ma lon , cầu cơ và những trò chơi được xem trên mạng , mình đã tham gia hết nhưng hầu như chẳng có hiện tượng gì xảy ra làm cho mình càng chắc rằng quan niệm của mình là đúng. và thứ đã làm mình thay đổi quan điểm đó bắc đầu từ câu chuyện thách đố của đám bạn .
1 lời thách đố
Như bao buổi sáng khác mình đến trường , khi vữa bước chân vô cửa lớp đám bạn đã quay lại nhìn mình như đang đợi mình đến
-lại có chuyện gì nữa đây, bầy trò gì nửa hả
– tao có cách để mày nhìn thấy ma rồi phong nói ( phong luôn là đứa hay tranh cải với tôi về vấn đề ma quỷ )
– hazzzz lại nữa hả , cách gì mày nói luôn đi
-hehe vậy tụi tao thách mày tối nay giám 1 mình ra ngủ lại ở căn nhà mồ
mình xin nói một tí về căn nhà mồ ,không biết chổ các bạn thì sao chứ chổ mình mỗi nghĩa địa đều có một căn nhà mồ ,mình cũng không biết ngôi nhà đó dũng để làm gì chỉ biết người ta hay gọi đó là căn nhà mồ . Quay lại với câu chuyện ,thì mình là một người coi những lần thánh đố như những thử thách để chứng tỏ mình , mình đồng ý với thằng phong mà đâu biết rằng, đó chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình .
Nói là làm ,tối đó mình và một đám bạn đi đến nghĩa địa, bọn nó giúp mình trải nệm và mùng rồi đi về , chỉ còn lại một mình trên cái nghĩa địa này ,cái lạnh cấu xương , tiếng gío lùa như như tiếng người ân oán cũng đủ làm cho những người yếu tim phải chết ngắt , mình nằm xuống lấy điện thoại ra lước fb , khoe khoang với đám bạn được một Lúc thì cơn bù ngủ ập đến và mình chìm vào giắc ngủ Lúc nào không hay , mình có một giắc mơ rất kỳ lạ mình bị rược đuổi mởi một thứ gì đó rất khủng khiếp, nhưng lại không biết đó là thứ gì ,mình chạy mãi và cuối cũng mình bị rớt xuống vực thẩm, khi tới mặt đất cũng chính là lúc mình tỉnh dậy , thở hổn hển ,mồ hôi đầm đìa vì giắc mơ vừa rồi . Vừa định hình lại tinh thần thì mình nghe một tiếng gì đấy gần giống như tiếng đọc kinh nhưng không phải, tiếng đấy cứ to lên dần . Ngồi dậy nhìn đồng hồ thì chỉ mới có 1h, không biết ai tới đây sớm thế nhỉ , bất chợt mình nghe rất nhiều người họ đồng thanh như một lớp học hát , từ ngữ thì mình nghe nhưng chẳng hiểu gì nó cứ ngang ngang như đọc kinh . Trí tò mò của mình đang ở đỉnh điểm , mình nhẹ nhàng mở he hé để vừa con mắt nhìn ra ngoài ,và mình bắt gặp một thứ khủng khiếp nhất mà mình từng thấy , những người mặc áo cà sa như những thầy tu họ ngồi xếp hàng xung quanh và đang đọc những thứ mà mình đã nghe Lúc nãy ,còn chính giữa là một con quỷ khuôn mặt lở loét kinh tởm , mái tóc dài thưa thớt ,nó có vẻ đang rất đau đớn ,quằng quại ,la hét những âm thanh nghe ai oán rùng rợn nó có vẻ đang cố thoát thân ra khỏi vòng vây , cảnh tượng đó trông rất kinh khủng , bỗng nhiên nó dừng la hét lại , nó quay người lại nhìn thẳng vào cánh cửa mà đúng hơn nó đang nhìn thẳng vào mặt mình, đôi mắt của nó đỏ kè nhìn vào mắt mình, nó nở một tràng cười ghê rợn hehehehe….hehehehe và các thầy tu xung quanh từng người một họ gục xuống đến người cuối cùng . Nó rít lên một tiếng , rồi chạy thẳng về phía mình . Vì quá hoảng sợ mình đã ngất đi .sáng hôm sau đám bạn mình đánh thức mình dậy .
-gớm ngủ ở nghĩa địa mà ngủ ngon quá nhỉ”thằng phong nói . Mình đã tỉnh lại hẳn nhưng khi nhớ lại chuyện tối qua chân tay của mình vẫn đang run cập cập , mình cố trấn an bản thân ,đó chắc chỉ là giấc mơ thôi ,cố gắng lấy lại bình tĩnh .
-Tối qua mày thấy gì không
-thấy cái gì ,chẳng có gì cả . Vậy là trận thách đố này mình đã thắng .
Nhưng mình vẫn luôn suy nghĩ về giấc mơ đó , mình không biết là mơ hay không , nhưng mình tự nhủ với bản thân đó chỉ là giấc mơ
Chạy về nhà ,thay bộ đồ và tới trường ,vừa bước tới cửa thì nghe thấy giọng nói
-nó ….sẻ ….không …..tha….cho…..cậu….đâu” giật mình nhìn lên thì ra đó là thằng vĩnh , cái thằng này rất ít nói dù học chung một lớp, mà mình không mấy khi nghe nó nói
-cáiiii gì ,mình ấp úng .
– nhớ …..kỹ …..đấy ,
nó nói từng chữ một làm tôi nổi hết da gà , rồi nó bỏ đi , ”
-thằng này bị sao ấy nhỉ ” dù nói vậy nhưng trong đầu tôi lại suy nghĩ khác không lẽ nó biết cái gì.
2. MƠ HAY THẬT
Thằng vĩnh ngồi ở bàn dưới mình có cảm giác nó cứ nhìn chầm chầm , quay đầu xuống thì đúng như vậy, nó đang nhìn mình bằng một ánh mắt không thiện cảm mấy, mình cảm thấy cực kỳ khó chịu cái ánh nhìn của nó . Cuối cùng cũng học xong buổi học , về tới nhà , bật điện chẳng có cái nào sáng cả , mà hôm nay tự nhiên cảm thấy không khí trong ngôi nhà lạnh bất thường ” thôi kệ đi tắm cái đã” vừa bước chân vào nhà tắm mình hoảng hốt , phải nhảy lùi lại phía sau vì trong gương hiện lên khuôn mặt của con quỷ hôm ấy, ngồi bệt xuống sàn , tay ôm ngực thở gấp ,cố lấy lại bình tĩnh , được 15p sau mình bình tĩnh trở lại , lấy hết can đảm cố ngóc đầu nhìn lại vào gương thì chỉ thấy có mặt mình trong gương , đứng bật dậy nhìn vào gương cười thầm ” không ngờ giấc mơ đó làm mình ám ảnh đến thế” . bất chợt có một cái bóng đen lướt qua sau lưng mình , chết mẹ không phải là tưởng tượng rồi ,cắm đầu cắm cổ chạy ra phòng khách , thở như chưa bao giờ được thở , chân mình tê cứng không thể bước được nữa phải lết ra ghế sofa một cách mệt nhọc,
-chuyện quái quỉ gì đang diễn ra thế này ” . chẳng lẽ là do mình tưởng tượng ra , đúng rồi chắc là do mình mất ngủ và giấc mơ kia đã làm cho mình tưởng tượng mà thôi”, mình cố trấn áp bản thân .suy nghĩ nhiều làm mình ngủ lúc nào không hay mình lại mơ thấy mình bị rược đuổi nhưng cái thứ đuổi mình không còn mơ hồ mà đó chính là còn quỷ đó , giấc mơ kết thúc khi mình bị rơi xuống vực thẩm .giật mình tỉnh dậy
– chết tiệt ngủ cũng không yên nữa , chắc mai mình phải đi khám thử thôi” . tối hôm đó mình đi ra ngoài dạo một tí cho cho sản khoái đầu óc, vừa đi vừa huýt sáo . giật mình khi nghe một tràn tiếng cười ghê rợn phía sau mình”héhéhéhéhé……héhéhéhéhé ” quay đầu lại, thì miệng mình cứng đơ khi nhìn thấy ở cành cây xa xa có một người ốm nhách , tóc dài lưa thưa ,không nói chắc ai cũng biết đó là gì , mình sợ tới mức không còn biết suy nghĩ gì nữa chỉ biết nhấm mắt nhấm mũi mà chạy , dù rất muốn la lên nhưng cổ họng cứng ngắc, không thể phát ra được âm thanh gì nữa , chỉ biết chạy chạy và chạy . có một ai cầm lấy bàn tay của mình không cho mình chạy nữa, vì nhấm mắt nên không biết đó là ai , giờ trong đầu mình chỉ nghỉ đến con quỷ , cố vùng vẫy thoát thân . có một tiếng nói vang lên
-BÌNH TỈNH LẠI ĐI , NÓ KHÔNG CÒN ĐUỔI THEO NỮA” mở mắt ra thì nhìn thấy thằng vĩnh
-sao …..cậu” mình ấp úng .
-cậu vẫn còn sống , làm tôi bất ngờ đấy ”
-sao …sao….chứ ”
-chắc cậu đã biết những gì xẫy ra xung quanh cậu rồi,và cậu nên hiểu rằng cậu đang phải đối mặc với thứ gì ”
bỗng nhiên nó ép sát mặt vào mặt tôi
-cậu…..sẽ…chết”
trong khoảng khắc đó những gì sẩy ra từ tối quá tới giờ bổng nhiên xuất hiện rõ mồn một trước mắt mình , nước mắt lăn dài , vậy những gì mình thấy không phải là giất mơ , hay mình tưởng tượng ra, mình thật sự sợ mình chưa bao giờ có cảm giác tệ hại như thế này
– xin cậu hãy giúp tôi…..xin cậu ”
3 CHẠY TRỐN
– nếu giúp được cậu thì tôi đâu để đến lúc này, cậu đã đưa con quỷ đó lên và cậu sẽ là chính người đưa nó trở về địa ngục”
Mình ngạc nhiên
-mình đã đưa nó lên hồi nào chứ ” .
-Cậu thử nhớ tối hôm đó đi , nếu cậu không tiếp thêm dương khí cho nó ,có lẽ nó đã trở về địa ngục rồi , cậu đã phá tan công sức của nhưng anmi ”
-Anmi là ai chứ ” mình thắc mắt .
– đó là những người cậu đã thấy hôm nọ ,trong đó có cả tôi , nhưng điều đó giờ không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là phải diệt được con quỷ đó ”
Mình bối rối càn thêm bối rồi
-vậy bây giờ phải làm sao ”
Trái ngược với sự bối rối của mình thằng vĩnh có vẽ rất bình tỉnh
-cậu có một vị thần bảo hộ ,luôn đi theo và bảo vệ cậu đó là lý do vì sao tới giờ này cậu vẫn còn sống , nhưng vì thần đó sẽ không thể bảo vệ cậu hoài được , nên mạng sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ”
vĩnh tháo trên cổ ra một sợi dây chuyền có hình con mắt ,nhìn rất kì lạ đưa mình
-cầm lấy đi sợi dây chuyền này có thế bảo vệ cậu ,dù chỉ là một phần nào đó , 7 ngày con quỷ đó sẽ có 7 ngày để bắt cậu , nếu trong 7 ngày nó không bắt được cậu , dương khí nó sẽ yếu đi lúc đó tôi và các anmi có thể giúp cậu ”
vỉnh nói tiếp
-tôi không cần biết cậu sẻ làm gì trong 7 ngày đó , trốn chạy ,ẩn nấu …nhưng nên nhớ cậu không được chết , nếu cậu chết đi con quỷ sẻ vô cũng mạnh , và một điều khủng khiếp sẻ sẩy đến với con người ”
– mình….mình hiểu rồi ” mình ấp úng vì quá sợ hải .
sau khi nói chuyện xong vĩnh đưa mình trở về nhà , khi vừa đến đầu ngỏ thì gập bác tư .mình sẻ nói sơ về bác tư , bác ở một mình trong một căn nhà nhỏ gần nhà mình , bác đã ngoài 70 tuy nhiên bác chỉ sống một mình không vợ , không con , mình nghe mọi người nói bác từng là một pháp sự nỗi tiếng , nhưng không biết tại sao bây giờ lại thành ra thế này , bác và nhà mình khà là thân , hể có món gì ngon thì mẹ mình thường đêm qua cho bác , mình cũng coi bác như ông của mình.
bác tư thấy mình liền nói
-cháu đi đâu tối thế ”
-dạ , cháu đi dạo với bạn một tí ” mình trả lời.
bất chợt bác tư nhìn qua thằng vĩnh , mặt bác sầm lại , lông mày nhíu lại để nhìn rỏ hơn , khuôn mặt bác trở nên rất nghiêm trọng , còn vĩnh thì nhìn đi chổ khác như đang cố tình lảng tránh ánh nhìn của bác tư. – chào bác” vĩnh nói
-À..à chào cháu , cháu là bạn của tuấn hả” tuấn là tên của mình
-cháu tên là gì” bác tư hỏi
-dạ.. vâng cháu tên vĩnh ” vĩnh trả lời
trong giây phút ấy mình có cảm giác rất kỳ lạ về cách nói chuyện của bác tư cũng như là vĩnh .
khi mình định bước vào cổng thì vĩnh cầm tay mình lại và nói
-cậu hãy cận thận với người đàn ông lúc nãy nhé , tốt nhất là 7 ngày tới , cậu không nên gập ông ta”
gì chứ , lúc này mình càng chắc cách nói chuyện kỳ lạ của hai người , có điều gì ẩn khuất mà mình không tài nào hiểu được , vừa dứt suy nghĩ định quay lại định hỏi vĩnh thì chẳng thấy nó đấu cả ,
-thằng này đúng là ,đi ít nhất cũng chào hỏi một tiểng chứ ”
mình quay đâu bước vào nhà , lúc này trong đâu mình không còn suy nghĩ về con quỷ nữa, thay vào đó mình lại suy nghĩ về những lời của thằng vĩnh , tại sao phải cẩn thận với bác tư chứ , không lẽ bác tư có liên quan gì trong chuyện này , suy nghĩ hoài cũng mệt , mình quyết định đi tắm một lần nữa , đúng là lần này không có chuyện gì xẩy ra cả , đúng là ngày hôm nay mệt mỏi quá rồi , vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ một giắc tới sáng, có lẽ đây là giắc ngủ ngon nhất từ hôm qua tới giờ , bởi mình không gập giấc mơ , hay mộng mị gì cả , nhìn sợi dây chuyền mà hôm qua thằng vĩnh đưa cho mình , chắc có lẽ nó đã giúp mình .
ngày thứ 2
Mình thay đồ chủng bị đi học ,thì nhớ rằng hôm qua lo chuyện con quỷ quá mà chưa học bài , hazzzz hôm nay dò bài củ chắc mình chết sớm . Vừa bước chân ra khỏi cổng thì đã gập bác tư ,mình có cảm giác như bác tư đang đợi mình ra
– chào bác tư , bác làm gì ngoài này sớm vậy ạ”
– à bác đang tập thế dục cho nó khỏe ,dạo này bác thấy hơi mệt trong người ”
– à vậy ạ, thôi cháu đi học đây ”
– khoan đã , cháu có thể kể cho ta vài điều về bạn cháu được không ”
– bạn cháu , ý bác là thằng vĩnh á hả ”
– đúng rồi”
lúc này mình nhớ lại những lời dặn của thằng vĩnh tối hôm qua , mình tìm cách lảng đi câu hỏi của bác tư
– thôi trể học rồi , có gì cháu sẻ nói chuyện với bác sau
– ừ, vậy cũng được
tự nhiên mình cảm thấy có lỗi với bác tư , vì bình thường có chuyện gì cũng hay qua nhà để tâm sự với bác , mà hôm nay phải nói dối bác như vậy , thôi để tí nữa hỏi thằng vĩnh xem sao .
cũng như thường ngày mình đến lớp , mấy thằng bạn thì lúc nào cũng cấm đầu vào chiết dt chơi game , thằng vĩnh ngồi bàn cuối để đọc sách , mình liền chạy ngay đến chổ thằng vĩnh
– Ê ,vĩnh ”
– có chuyện gì sao ” nó nói chuyện với mình trong khi trong tay vẫn cầm chầm chầm cuốn sách
– về chuyện hôm qua đó , tại sai cậu lại keo mình cẩn thận với bác tư , không lẻ bác tư có liên quan gì sao ”
khi nghe mình nói tới chuyện này thằng vĩnh buôn cuốn sách trên tay xuống , nó nói nhỏ vào tai mình
– mình nghi ngờ chính bác ấy đã chỉ điểm cho con quỷ tới bắt cậu ”
– gì chứ , sao cậu lại nghĩ như vậy ”
– vì tớ thấy âm khí tỏa ra trên người bác ấy rất nhiều , tớ chắc rằng bác ấy với con quỷ có liên quan gì đấy ”
– không đâu , không thể nào bác ấy đối sử với mình như vậy ”
– tại cậu không biết thôi , nếu cậu chết đi con quỷ sẻ có một sức mạnh rất lớn và nó sẻ chia sẻ một phần sức mạnh của mình cho những người đã giúp nó”
vĩnh tiếp tục :
– theo tớ biết bác tư từng là một pháp sư , tuy nhiên ông ấy đã mất hết sức mạnh , cho nên ông ấy làm chuyện này cũng không có gì khó hiểu ”
– nhưng ông ấy rất thân với tớ , với gia đinh tớ , làm sao ông ấy hại tớ được chứ ”
– trong thế giới của pháp sư , không có chuyện gia đình , hoặc tình cảm , họ chỉ nghỉ đến làm sao để đạt sức mạnh cao nhất , thậm chị phải đánh đổi hết tất cả mọi thứ ”
vĩnh nói tiếp :
– cậu biết vì sao hầu hết pháp sư không có gia đình không , vì họ đã giết cả gia đình để mua lấy sức mạnh ”
mình đã ngồi bệt xuống ghế sau khi nghe vĩnh nói , chân tay mình trở nên bủn rủn , không còn tí sức lực nào , lúc này mình cảm thấy ghê tởm ông ta , vậy mà bao năm qua mình đã yêu quý ông ấy , còn xem ông ấy như ông ruột của mình vậy mà….TÙNG,TÙNG….TÙNG , tiếng trống báo hiệu cho giơ vô lớp , mình lết đôi chân mệt mỏi trở về bàn học , trong những tiếp học ấy , đầu óc mình không thể nào ngừng suy nghĩ về ông ta

0
Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải,...
Đọc tiếp

Tôi bị cụt tay. Bác sĩ nói tôi phải đeo tay giả một thời gian. Sáng nay tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng đang đặt lên chiếc tay giả của mình.

3. Mọi thứ đều tối đen, tôi không thể thở, không thể cử động, không thể nói chuyện. Nếu biết trước mình phải cô đơn như thế này thì thà chọn hỏa thiêu còn hơn.

4. Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm họ! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, họ không thích bị nhìn thấy đâu.

5. Tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Tôi vừa định xuống giường xem thì nhận ra tiếng gõ xuất phát từ tấm gương đối diện mình.

6. Họ mừng rỡ vì ca ướp lạnh xác đầu tiên đã thành công. Làm sao anh ấy có thể nói cho họ biết anh vẫn còn tỉnh táo đây?

7. Đèn sáng. Cô thấy bóng của mình hắt lên sàn nhà. Bên cạnh nó là một cái bóng khác. Cô sống một mình.

0
Hôm nay rãnh rỗi, em sẽ kể vài chuyện từng trải qua hoặc ít nhất là có mặt lúc nó xảy ra. Không biết bạn nào còn nhớ 2 câu chuyện lúc trước mình đăng không, vì những câu chuyện hôm nay sẽ xoay quanh ngôi nhà mình đã kể…Chuyện 1: Những âm thanh kỳ lạKể sơ qua ngôi nhà cho các bạn chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên rồi biết. Nhà đó là nhà tường xây kiểu chữ L, của dì hay cô gì đó...
Đọc tiếp

Hôm nay rãnh rỗi, em sẽ kể vài chuyện từng trải qua hoặc ít nhất là có mặt lúc nó xảy ra. Không biết bạn nào còn nhớ 2 câu chuyện lúc trước mình đăng không, vì những câu chuyện hôm nay sẽ xoay quanh ngôi nhà mình đã kể…

Chuyện 1: Những âm thanh kỳ lạ

Kể sơ qua ngôi nhà cho các bạn chưa đọc hoặc đã đọc nhưng quên rồi biết. Nhà đó là nhà tường xây kiểu chữ L, của dì hay cô gì đó của thằng em trong nhóm…cô đó không ở nữa nên bỏ không…thằng em mình mới xin rồi vô ở. Nhà trước có bàn thờ tổ tiên, bàn thờ của đạo Cao Đài, ông Địa…nói chung đầy đủ…chỉ có cái không có người thờ cúng nhang khói thường xuyên nên hơi ghê. Tiếp theo là 2 phòng ngủ, 1 phòng đã khóa từ lâu, phòng tiếp là của em mình ngủ, đối diện phòng nó là bộ salon, xuống nữa là toilet và bếp.

Hồi đó em và tụi bạn cứ rãnh giờ nào là kéo nhau qua đó chơi. Thời gian đầu không sao, nhưng từ hồi chơi ngu trong chuyện trước em đã kể thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Có lần cả nhóm mở nhạc bằng điện thoại để tập nhảy, nhạc vừa hết thì nghe có ai đó nói chuyện…nói câu gì đó mà không nghe ra chữ nào. Hỏi ra thì thằng nào cũng nghe, mà mở lại bài nhạc lúc nãy thì không có âm thanh đó. Rồi một lần khác…cả bọn tập nhảy xong rồi…đứa ngồi ghế đá, đứa ngồi dưới sàn nghỉ mệt nói dốc tí rồi về. Đang nói chuyện tự nhiên cả bọn im lặng chẳng biết vì sao…rồi nghe cái “đùng” như ai đó đấm mạnh vào tường sau ghế đá. Ai cũng nghe thấy…ngồi phục dựng hiện trường 1 hồi cũng không biết tiếng đó từ đâu ra nên thôi, ai về nhà nấy. Tụi em còn thường xuyên nghe cửa sổ phát ra tiếng “cộc” như có ai gõ vào…mà tìm không ra nguyên do.

Một lần khác…cả bọn 4 thằng tính luôn cả em, đang nằm dưới sàn kế bộ salon cho mát thì nghe tiếng “bịch” từ nhà trước. Ngó lên thì thấy trái xoài xanh lăn lông lốc dưới sàn, thằng em mới lên đặt lại lên bàn thờ ông Địa (bàn thờ để dưới sàn nhé). Nói chưa hết câu thì trái xoài rớt xuống lần 2…lại quay lại đặt lên. Thằng em lần này nói vui với tụi em “lần này rớt nữa là gọt ăn luôn”. Ai ngờ rớt thiệt…thế là 4 thằng có xoài chua chấm muối ớt…( Trước khi lấy ăn thằng em mình có khấn xin đàng hoàng).

Chuyện 2: Thằng bé ( xảy ra trước lúc chơi ngu)

Hôm đó là sáng chủ nhật…em đang nằm nhà định nướng tới trưa thì nhận được điện của thằng bạn bảo em qua nhà đó gắp. Qua tới thì mới 9h…thấy nó ngồi ở trước sân vẻ mặt thất thần…em mới hỏi han sự tình thì nó kể. ” Nãy tao đang nằm trong phòng nghe nhạc, nhà còn có mình tao, thằng Hiếu đi mua nước đá. Thì tao nhìn ra cửa phòng thì thấy có thằng nhỏ chừng 7 8 tuổi, mặc bộ áo dài cúng, đứng bên cái võng ngoài hành lang, tao sợ quá chạy ra đây ngồi đt cho mày.” Thằng em về tới mói hỏi nó trong nhà có ai như vậy không thì nó bảo không có. Thế là 3 thằng teo nhách…Giải thích sơ về lúc thằng bạn kể…Cửa phòng là cửa sắt, nữa trên là kính mờ, nữa dưới là sắt được sơn bóng nên có thể thấy phản chiếu như gương vậy. Lúc thằng bạn nằm trong phòng là nằm sấp, mắt hướng ra cửa nên có thể thấy phản chiếu của cái võng đặt ngoài hành lang. Những gì thằng bạn em thấy là do hình ảnh phản chiếu lại. Em có vào test thử nhưg chẳng thấy gì khác ngoài cài võng cả.

Chuyện 3: Người lạ ( xảy ra sau khi ngu)

Lúc đó tụi em không còn thân với thằng chủ nhà nữa. Nhưng thấy nó ở nhà 1 mình cũng tội nên tối đó dù mưa lất phất, em cũng chở thằng bạn qua đó chơi. Chỉ có em với thằng chủ nhà ngồi nói chuyện…còn thằng bạn em ngồi nghe. Lúc đó tụi em ngồi trên bộ salon, em với thằng bạn ngồi đối diện phòng ngủ, thằng chủ thì ngồi xoay lưng với phòng ngủ. Đang nói chuyện thì em quay qua thằng bạn ngồi kế bên…thấy nó ngồi im re không chớp mắt nhìn vô hướng phòng ngủ. Em mới hỏi “Nhìn gì nhìn dữ vậy pa” nó không trả lời, dường như là không nghe em hỏi. Em mới nhìn theo mắt nó nhìn vô phòng mà không thấy gì lạ. Kêu lần 2 thì nó mới giật mình. Em hỏi nó nhìn gì vậy, nó trả lời” thôi về mày ơi, chán quá, về tao nói mày nghe cái này.” Lúc em chở nó về nó mới kể “Nãy tao đang ngồi thì tự nhiên thấy trên lỗ thông gió của phòng ngủ có cái đầu, tóc dài, mặt mài xanh xao đang nhìn tao, tao chớp mắt 1 cái thì mất tiêu. Xong tao lại thấy người đó…lần này là nguyên người mặt bộ đồ trắng lướt từ nhà trên xuống nhà bếp”. Lúc này em viết mà cứ nổi da gà :>

Chuyện 4 : Mơ

Hồi đó thằng bạn em ở chuyện 3 có quen nhỏ gệ, nhỏ này là bạn học cũ của thằng chủ nhà…thua tụi em 1 tuổi. Hôm đấy nhỏ này buồn chuyện gia đình nên đi bụi…qua nhà thằng em mình ngủ nhờ. Ở từ sáng tới trưa thì nghe thằng em đt nói nhỏ này khóc dữ quá…Em mới chở thằng bạn qua xem sao. Nhỏ này mới khóc lóc kể là…”Nhà này thấy ghê quá anh ơi…có ai đứng ngoài cửa sổ nhìn em hoài à. Nãy em ngủ trưa em nằm mơ thấy đang ở giữa nhà…trước mặt là bàn thờ…xong em lại thấy 3 người…1 ông già ở trần mặc quần xà lỏn, 1 phụ nữ tóc xõa dài, 1 đứa nhỏ khoảng 7 8 tuổi…tất cả đều nhìn em đăm đăm”. Nghe kể vậy, thằng em chủ nhà phán 1 câu xanh rờn” Đm, đứa nào dám hù bạn đâu, ra đây tui chém chết mịa”. Em với thằng bạn chưỡi nó nói điên. Xong lấy xe chở nhỏ này về. Nói thật lúc em nghe nhỏ kể về giấc mơ thì em cũng hơi xanh. Vì tất cả những chuyện tâm linh tụi em gặp đều không kể nhỏ này nghe mà nó lại kể ra trúng phóc những người mà tụi em từng gặp tại nhà này. Thêm cái nữa là nhỏ này rất yếu vía…hay thấy ma dù là ban ngày.

Hết rồi! Có dịp mình sẽ viết tiếp những câu chuyện được nghe kể lại cho các bạn đọc…Cảm ơn m.n.

0
THU PHỤC TỨ QUÁINăm đó tôi ko về nhà mà ở lại nhà sư huynh đón tết, đang ăn uống vui vẻ thì ông huynh nhận được điện thoại từ chủ hội nói rằng có tin báo là có kẻ trong hội đang bí mật luyện phép cấm, bây giờ cử ông huynh đi ngăn chặn việc này vì nếu để lâu hậu họa sẽ khó lường. Sau khi tắt điện thoại mặt ông huynh hậm hực nói:– lúc sướng thì ko thấy mặt tao đâu, tới...
Đọc tiếp

THU PHỤC TỨ QUÁI

Năm đó tôi ko về nhà mà ở lại nhà sư huynh đón tết, đang ăn uống vui vẻ thì ông huynh nhận được điện thoại từ chủ hội nói rằng có tin báo là có kẻ trong hội đang bí mật luyện phép cấm, bây giờ cử ông huynh đi ngăn chặn việc này vì nếu để lâu hậu họa sẽ khó lường. Sau khi tắt điện thoại mặt ông huynh hậm hực nói:

– lúc sướng thì ko thấy mặt tao đâu, tới lúc có chuyện quái dị toàn bắt tao đi giải quyết.

Cả hai anh em tôi đều hiểu từ sau khi sư phụ mất trong môn chỉ còn lại có một mình sư huynh tôi thân cô thế cô nên luôn bị người của mấy phái khác trong hội ra sức chèn ép, đặc biệt là hai anh em họ Lưu kẻ chủ hội kia lúc nào cũng coi ông huynh là cái gai trong mắt muốn nhổ bỏ, vậy nên mượn chuyện này cũng là một cơ hội để hại sư huynh tôi. Sau vài tiếng thở dài ông huynh nói:

– mày gói đồ đi rồi đi theo tao.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp được chủ hội, hắn tên là Lưu Minh còn em trai hắn tên là Lưu Tam, cả hai đều đáng ghét như nhau. Theo chân ông huynh đến tổng hội chúng tôi được dẫn vào một gian phòng, khi bước vào đập vào mắt tôi là khoảng chục tên mặt mày lạnh tanh, trên tay mỗi người đều có hình xăm, đứng thành hai hàng, ngồi chính giữa là một kẻ vừa lùn vừa mập, mặt mày gian xảo lại toát lên vẻ độc ác đó chính là tên chủ hội. Hắn hất cằm về phía trước nói:

– hai chú ngồi đi.

Sau khi ai chúng tôi đã yên vị vào ghế thì Lưu Minh cũng nói thẳng vào vấn đề.

📷

– hôm trước anh quan sát tinh tượng thì thấy có bốn ngôi sao hung rơi xuống mũi Cà Mau, có lẽ đang có kẻ luyện binh, anh lại nhận được tin báo có kẻ lợi dụng lúc này mà làm loạn. Bây giờ anh đang có việc quan trọng ko thể giải quyết được nên phải nhờ chú Khang đây giúp anh, hơn nữa xét về khả năng thì trong hội cũng ko ai thích hợp để làm việc này hơn chú đâu.

Tôi biết ông huynh chỉ có thể đồng vì nếu ko thì sẽ bị đám thủ hạ kia xử ngay. Sau một lúc đắn đo suy nghĩ thì ông huynh nói:

– Em thân cô thế cô ko có gì trong tay lỡ như mà gặp cái gì quá mạnh làm sai mà đối phó được, xin anh cho em mượn Liệt Âm Kiếm để phòng thân.
Gã Lưu Minh sau một lúc lưỡng lự thì cũng đồng ý nhưng với điều kiện ông huynh phải để lại một thứ quan trọng để làm tin, cụ thể là cái gì thì tôi cũng ko biết chỉ có hai người đó biết. Sau khi đã giao dịch xong thì gã Lưu Minh lấy kiếm ra, đó là thanh kiếm làm bằng đồng đen dài khoảng một mét nhìn qua vô cùng sắc bén, trên thân chạm 7 ngôi sao, ngửi còn có mùi máu tanh. Ông huynh kêu tôi:

– Mày cầm thử đi.

Tôi vừa đưa tay cầm thử thì bất ngờ một tia sét từ trên trời đánh xuống dựng cả tóc gáy, tôi hoảng quá la lên:

– Trời ơi anh muốn em chết hả.

-Ha ha ai kêu mày nghe làm gì, đây là thanh kiếm có ma tính, nó biết người như thế nào mới cầm được chứ ko phải muốm cầm là cầm đâu.

– Anh biết vậy sao ko nói mà còn gài em, hic.

Sau đó ông huynh phải làm lễ khấn hết một con heo thì nó mới cho cầm. Mà lạ cái là lúc sư huynh tôi cầm thì nó nhẹ như không mà tới lượt tôi vác thì nó như nặng cả trăm cân ko tài nào vác nổi. Tôi liền nói:

– Mày làm ơn nhẹ dùm tao đi rồi tao cúng cho.

Vừa nói xong thanh kiếm bỗng nhiên nhẹ tênh.

Theo lời chỉ dẫn chúng tôi xuống đến huyện U Minh, Cà Mau để tìm kẻ đang luyện binh kia. Chúng tôi đã đi điều tra rất nhiều nơi, đến rất nhiều thôn xóm, thậm chí ông huynh đã kêu con Sơn Thần của ổng đi tìm những vẫn ko có chút manh mối gì. Qua nhiều ngày hai chúng tôi bắt đầu chán nản, cảm thấy chuyện này chẳng khác nào mò kim đáy bể. Rồi một hôm vào ngày 16 âm lịch, hai anh em đang ngồi uống cà phê thì bỗng dưng ông huynh nói:

– Quái lạ, cô hồn sao cứ hướng đông nam mà đi.

– Đâu ? Em thấy quái gì đâu?

Ông huynh thở dài ngán ngẫm:

– hazzz, gặp thêm thằng đệ như mày tao mệt quá.

Nói xong ổng cắn đầu ngón tay cho chảy máu rồi viết lên tráng tôi một chữ gì đó, viết xong ổng nói:

– Mày nhìn xuống háng thử xem.

– Giữa đường mà nhìn xuống háng chi ba.

– Thì mày cứ nghe lời tao đi, nói nhiều quá.

Tôi đành làm theo mặc cho những người qua đường nhìn nhìn với ánh mắt đầy khó hiểu. Khi nhìn xuống thì mới thấy thật khủng khiếp, xung quanh một màu xanh đen tối, những cô hồn đi thành hàng về hướng đông nam.

– Hướng đó là đi đến căn miếu hoang.

Nói xong ông huynh liền làm một động tác tay như níu một người vô hình nào đó lại rồi nói chuyện một mình:

– Vị huynh đây đi đâu mà đông dữ vậy? Ừm….ừm…đa tạ.

Mấy người đi đường thấy vậy thì ngạc nhiên đứng lại nhìn, còn mấy bà thím đang cúng cô hồn ngoài đường thì tưởng ông huynh tôi là thầy bà gì đó lên đồng nên cứ hướng ổng mà vái lạy. Tôi thì ngượng chín mặt liền lôi ổng đi ra thật xa, tới trong một hẻm khuất thì ổng mới nói:

– Nơi này có kẻ đang tác oai tác quái ở đây.

Nói xong cầm ra la bàn âm dương, cây kim chỉ xoay tít mồng mồng.

– Quả nhiên là có yêu tà.

– Lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy?

– Cô hồn chứ ai, vậy mà cũng hỏi. Cô hồn đó nói rằng đang đi lễ cho bốn đại vương, ko biết từ đâu xuất hiện rồi xưng vương luôn, ai cũng sợ chúng nên phải cung phụng.

– Sao có chuyện như vậy?

– Có lẽ có liên quan đến chuyện luyện binh, có kẻ lợi dụng trời đất biến thường để tạo ra chúng. Đi…chúng ta đi xem sao

Theo lời mà cô hồn kia chỉ chúng tôi đi đến thì gặp một căn miếu hoang nằm lọt thỏm trong một khu đất rộng, xung quanh bị cây cối che khuất. Vừa đến nơi ông huynh liền thảng thốt:

– Trời….sao cô hồn đông dữ vậy.

– Đâu? Em thấy tối thui chứ có thấy j đâu?

Ông huynh lắc đầu ngao ngán:

– Nói thật, tao ko hiểu tại sao sư phụ lại nhận mày làm đệ tử luôn.

Nói xong ổng lấy ra một lọ nước gì đó nho nhỏ bảo tôi uống.

– Cái gì đây anh?

– Cát Thống Chi Tán Mệnh, để nhìn thấy cõi khác, uống đi.

Vừa uống xong tôi liền cảm thấy đầu óc choáng váng hai mắt tối sầm.

– Cái này có hiệu lực một nén nhang thôi, mày nhắm mắt lại đi rồi mở ra.

Khi mở mắt ra là cảnh tượng cả đống cô hồn xếp thành hàng,trên tay cầm theo đồ để cống nạp. Điều làm tôi ngạc nhiên là trong số đó có các quan trạng nguyên, ngay cả Thần Tài, Thổ Địa cũng có.

– Mày cứ theo tao xếp hàng vào, ko được nói gì hết để tao xem chúng là cái quái gì.

Hai chúng tôi xếp hàng đứng mỏi cả chân cuối cùng cũng tới lượt đi vào. Đập vào mắt tôi là trên bàn đầy hoa quả, bánh kẹo, gà, vịt, heo quay…vv. nói chung là của những cô hồn kia có gì thì dâng nấy. Khi nhìn lên trên thềm cao thì tôi với ông huynh mới há hốc mồm, một cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy toàn thân tôi. Từ lúc đi theo sư phụ cho tới giờ mặc dù đã gặp qua ko ít ma quỷ nhưng chưa ao giờ tôi gặp được thứ quái dị như thế này.

Phía trên kia là bốn con quái mình người đầu thú, trên người chúng mặc khôi giáp. Một con hổ, một con gà, một con heo và một con trâu đang ăn uống no say, chúng nó nói chuyện với nhau bằng một loại ngôn ngữ mà tôi chẳng hiểu được. Đang suy nghĩ ko biết lấy cái gì để dâng cho bọn chúng thì thấy ông huynh móc từ trong túi ra một bịch phèn chua đặt lên bàn. Cái này là mỗi khi đi đâu xa chị dâu hay chuẩn bị cho ổng để ngâm chân vì ổng bị hôi chân . Dâng lễ xong định quay ra chuồn êm thì đúng lúc này tôi bị ngứa mũi và rồi hắt xì một tiếng rõ to ( thanh niên chuyên tạo kịch tính đúng lúc ).

Nhanh như chớp ông huynh lấy tay bịt miệng tôi lại, mặt ổng tái mét. Con quái có mình người đầu heo bước xuống ngửi ngửi xong nói một tràng tiếng gì đó, giọng nó cứ rè rè như phát ra từ chiếc đài radio cũ, sư huynh tôi cũng trả lời lại bằng thứ tiếng đó rồi thấy nó phất phất tay ý nói đi ra đi rồi tiếp tục quay lại cùng ba con quái kia ăn uống. Ông huynh vội vàng kéo tay tôi vừa đi vừa chạy, khi đã ra xa khỏi ngôi miếu thì ổng ký đầu tôi một cái quát:

– Mày có điên ko? Xém tí nữa là chết cả đám rồi.

– Tại em ngứa mũi quá ko kềm được.

– Kềm cái đầu mày á. Nó biết mình là người, tao phải nói đỡ là nghe oai danh nên tới dâng lễ chứ nếu ko tao với mày bị nó thịt rồi, nó mạnh lắm ko giỡn được đâu cái thằng đầu đất này.

Nhớ tới vụ dâng lễ lúc nãy tôi liền thấy mắc cười nói:

– Nếu lúc nãy bốn con quái đó nó mà biết anh dùng phèn chua ngâm chân dâng cho nó thì có khi bây giờ anh cũng thành mồi ngon cho chúng nó rồi nhỉ.

Ông huynh hung hăng trừng mắt nhìn tôi nhưng cũng ko nói gì thêm. Trời cũng đã tối chúng tôi quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi và kiếm ít đồ ăn lót dạ. Trên đường đi tôi bị đau mắt do vừa rồi nhìn những ko sạch sẽ nên cả hai ghé vào một ngôi chùa gần đó xin nước rửa mặt, đang loay hoay rửa ráy thì một nhà sư với dáng vẻ gầy gò, đôi mắt nhân hậu tiến đến hỏi:

– Sao các cậu đi vào giờ này?

Ông huynh lấy làm lạ hỏi:

– Sao lại ko đi được vào giờ này hả cụ?

Nhà sư thở dài một tiếng

– A di đà phật, gần đầy trong vùng xảy ra nhiều chuyện kì lạ, tôi là người tu hành ko thể ko biết.

Nghe đến đây tôi thầm nghĩ chắc hẳn là có liên quan đến mấy con quái kia, sau đó nhà sư tiếp tục kể:

– Vùng này tự dưng xuất hiện bốn con quái ban đêm hay đi trộm chó bắt gà, con gái đi qua đây hay bị chúng nó trêu chọc, người dân có đến nhờ tôi bắt chúng nhưng tôi là người tu hành chứ ko phải pháp sư nên cũng đành bất lực. Tốt nhất các cậu đừng đi khuya, đêm nay cứ tạm nghỉ ngơi ở đây rồi sáng mai hẵng đi.

Ông huynh ậm ừ rồi hỏi nhà sư:

– Thưa cụ, trước chúng tôi còn có ai khác đến đây ko?

Nhà sư ngồi nghĩ ngợi một lát rồi nói:

– Khách thập phương đến đây cúng dường cũng ko nhiều, nhưng trước các a cách đây khoảng vài tháng thì có một thai phụ đến đây.

Hai chúng tôi đều ngạc nhiên.

– Thai phụ ư?

– A di đà phật, cô gái đó còn rất trẻ, gương mặt thanh thoát, đi lang thang rồi dừng tại đây. Tôi thấy tội cho cô gái đó tá túc được 1 tháng thì cô gái đó biến mất.

Ông huynh im lặng rồi hỏi xin nhà sư chỗ nghỉ ngơi. Đã qua nửa đêm nhưng cả hai chúng tôi ko tài nào ngủ được cứ nằm suy nghĩ miên man.

Ông huynh nói:

– Tao thấy có thể cô gái và bốn con quái đó có liên quan đến nhau.

– Em cũng thấy vậy nhưng bằng cách nào mà cô gái đó có thể tạo ra được chúng.

Ông huynh trả lời ko đầu ko đuôi.

– Oán khí.

Sáng hôm sau chúng tôi lên đường về lại hội để báo cáo sự việc và xin thêm nhân thủ để điều tra về tung tích của cô gái như nhà sư kia đã mô tả.

Ông huynh nói với tôi:

– Tao cần suy nghĩ vài hôm, mày đi đâu chơi hay là ở lại chỗ tao?
Nói rồi ổng vào phòng đóng cửa lại ba ngày liền ko ra ngoài. Tôi ở ngoài chờ đợi cũng thật là buồn chán, tin tức về cô gái cũng chẳng thấy đâu còn ông huynh thì cứ im lặng một cách đáng sợ ở trong phòng. Rồi đến ngày thứ tư ổng bung cửa ra phán một câu.
– Tao có cách rồi, mày kiếm gì về cho tao ăn đi rồi nói.
Má ơi ổng nhịn đói mấy ngày vừa ra khỏi liền ăn liên tù tì hết hai con vịt quay, trong bụng tôi lúc đó nói.
– Bình thường ông mà cũng ăn cỡ đó có nước bán nhà nuôi ông quá.
Sau khi đã no nê ông huynh cùng tôi quay lại tổng hội báo cáo và xin được cấp thêm người. Tên chủ hội lại trưng ra cái vẻ mặt khó ưa nói:
– Việc nhỏ như thế các cậu đâu cần thêm nhiều người như vậy.
Ông huynh đành phải năn nỉ ỉ ôi một hồi hắn ta mới đồng ý, thế là ông huynh xin bốn đệ tử của phái Huyền Hữu, bốn người này gồm có ông Phong là đại sư huynh, ông Sanh nhị sư huynh, ông Tuấn tam sư huynh và cuối cùng là thằng Huy. Bốn người kia sau khi nghe tin chủ hội cấp báo có việc quan trọng liền tức tốc có mặt, khi vừa tới nơi ông huynh liền lôi hết vào phòng kể đầu đuôi sự việc và cách bày binh bố trận mà mấy hôm trước ổng đã đóng cửa suy nghĩ. Sau khi nghe xong ông Phong nổi hết cả da gà trợn mắt nhình ông huynh.
– Khang,ông có bị điên ko? Tôi với ông ko biết có đánh nổi ko, còn chưa nói thằng Huy thì học nghệ chưa tới nơi tới chốn còn thằng K sư đệ của ông thì chẳng biết gì, kiểu này chẳng khác nào đưa nhau đi chết à.
Ông huynh cười cười.
– Chúng ta họp sức lại thì sẽ thành công, thằng Huy tuy bộp chộp nhưng nó được cái nhanh nhạy, xử lý tình huống nhanh, còn thằng K tuy rằng ăn hại thật nhưng chúng ta đều biết thân xác nó như cái chợ ai nhập vào cũng được, đến lúc đó có thể nhờ các hộ pháp linh thần nhập vào giúp đỡ, cộng thêm trận pháp bày sẵn nhất định sẽ đánh thắng.
Sau khi đã chế định kế hoạch kỹ lưỡng ông huynh móc trong túi ra một tấm giấy đưa cho thằng Huy dặn:
– Đến lúc đó nếu nguy cấp hãy đọc nó sẽ cầu được một hộ pháp giúp mình, nhưng nhớ là sau khi xong phải thu nó về, một chữ cũng ko được quên nếu ko thì chúng ta toi hết a.
Thằng Huy vỗ ngực đầy tự tin.
– Anh cứ yên tâm giao cho em đi.
Riêng tôi thì chẳng mấy an tâm cho lắm, ở gần nhà lại học chung với nó bao lâu nay tôi còn lạ gì cái tính của nó nữa.
– Tao lạy mày ráng học cho thuộc dùm tao, tao là cháu đích tôn trong họ còn phải nối dõi tông đường a, còn nữa…hơn hai mươi cái xuân xanh rồi còn chưa biết mùi đời, vậy nên ngàn lần vạn lần tao cũng ko muốn chết vì thằng ngu như mày đâu a.
Mấy ông sư huynh nghe thấy thế thì cười ầm lên, riêng thằng Huy biết tôi trêu nó liền dang chân đá tôi một cái rõ đau.
– Mày biến dùm tao đi.
Hôm sau chúng tôi lên đường quay lại căn miếu hoang, trên đường đi tôi cứ thấy lo lắng bất an, ông huynh cứ trấn an là ko sao đâu. Nói thì nói thế thôi chứ chuyện nguy hiểm thế này mà tôi lại là người duy nhất ko biết chút pháp thuật gì thì sao mà ko lo cho được. Khi đến nơi chúng tôi tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đợi trời tối lại ra đến ngôi miếu chọn vị trí cách đó vài chục mét để bày trận. Sau khi đã bày trận xong năm người đứng xung quanh ai cũng mặc đồ sư môn, mỗi người đều có một linh thú hộ thân. Sư huynh tôi có con Linh Quan Đại Sơn thần, ông Phong có con Bát Ngọc Ngạ Địa Quỷ, ông sanh có con Hỏa Lương Chi Thú, ông Tuấn có con Lạch Ngạc, còn thằng Huy thì lúc đó còn đang học nghệ nên chưa thu được con gì cả. Cả bốn con thú đó đều dữ dằn như để thu phục được bốn con quái kia cũng ko phải dễ. Ông huynh đưa tay bắt quyết miệng lầm rầm đọc chú,lúc này gió lớn cùng sấm chớp nổi lên, rồi từ trên trời một tia sét giáng xuống đánh thẳng vào ngôi miếu hoang kia làm nó sập tan thành. Tôi đưa mắt nhìn từ trong đám khói bụi kia thì thấy bốn con quái bay ra với vẻ mặt giận dữ. Ông Phong dùng Ngạ Quỷ đánh chặn con heo, nó phát ra tiếng kêu éc éc rồi bổ ra một đường rìu đánh trả. Sư huynh tôi thì dùng Sơn Thần đánh nhau với con gà, hai người kia cũng tự bắt lấy đối thủ đánh quấn lấy nhau chỉ có tôi và thằng Huy là làm khán giả đang coi rạp. Hai bên đánh nhau kịch liệt, cả bốn người đều nỗ lực tung ra những tuyệt chiêu của bổn phái nhưng bốn con quái kia cũng quá bá đạo, cả bốn người nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong. “Ầm”… cả bốn ông bị đánh văng ra ngoài, trong số đó thì sư huynh tôi bị đánh thảm nhất ( chắc vì cái tội dâng phèn chua ngâm chân cho tụi nó đây mà, đúng là quả báo mà ). Bốn người chỉ biết than trời, lồm cồm bò dậy cố sức mà chiến đấu. Con quái gà hô “Phong” một tiếng, gió xoáy nổi lên hất tung ông huynh tôi lên rồi rơi xuống đất, thấy tình thế nguy cấp bốn người lui lại điểm chỉ vào tôi gọi thằng Huy đọc chú, nó cũng ko chút chậm trễ.
– Tất tật như phong can vị chi thần,hãn ứng can tịch đã hỏa, hộ pháp linh thần cấp cấp như lệnh.
Chỉ nghe một tiếng gió vút qua sau đó thần trí tôi chìm vào mơ hồ ( từ khúc này là sau khi tỉnh được nghe kể lại vì khi bị nhập tôi ko biết j hết). Hai mắt tôi long lên sòng sọc, cơ thể bộc phát ra một cỗ sức mạnh phi thường. Chỉ trong chốc lát tôi đã ra tay giết chết ba con quái, còn lại con quái gà thấy vậy liền chuồn mất. Thấy mọi việc đã xong thằng Huy đọc chú thu phép lại.
– Thu thần hiển linh vô địch, cừu hữu quy thiên lai ẩn, vạn….vạn…. vạn cái gì em quên rồi anh Khang.
Ông huynh chỉ còn biết kêu trời.
…………………………………….
Tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện,bên cạnh là mấy ông kia người thì gãy tay, gãy chân, người thì sứt đầu mẻ tráng, riêng ông huynh tôi thì còn bị đánh cho nâu mắt với gãy mấy cái răng, chỉ duy nhất thằng Huy là ko thấy bóng dáng đâu.
– Mày tỉnh rồi đó hả K?
Tôi ngơ ngác hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mấy anh lại thành ra thế này? Còn thằng Huy đâu?
Ông Phong nói:
– Cái thằng nhãi đó đã dặn nó là phải nhớ cho kĩ câu chú vậy mà đến cuối cùng vẫn quên, thu phép thất bại. Hậu quả là cả đám bị đánh ra thế này đây. Nó sợ nên chuồn mất rồi, khi nào về phải giáo huấn nó lại mới được.
Về đến nhà, bà chị dâu nhìn thấy bộ dạng của ông huynh liền khóc ầm lên.
– Trời ơi ông Khang ơi là ông Khang, ông đi đâu mà người ngợm thành ra thế kia.
Hai anh em chỉ còn cách nói dối là đi Cà Mau chơi bị xe bò đụng trúng. Bẵng đi 1 tháng sau, con quái gà thì biến mất ko tăm hơi, cô gái kia thì cũng ko có chút thông tin nào mặc dù trong hội đã cho người đi tìm khắp nơi. Mùa hè năm đó trôi qua nhanh, cũng sắp tới ngày tôi phải quay lại trường học. Hôm đó vợ chồng ông huynh rủ tôi đi chợ Long Hoa chơi rồi làm bữa tiệc chia tay. Khi đang dạo chơi nói chuyện thì bất giác chúng tôi dừng trước một thư quán. Đang mải mê ngắm những đường nét thư pháp và những bức tranh thủy mặc thì có một cô gái tiến đến hỏi:
– Các anh có muốn mua ko?
Tôi quay lại thì thấy đó là một cô gái trạc tuổi tôi, gương mặt xinh đẹp và mái tóc đen xõa dài. Sau đó chúng tôi trao đổi vui vẻ và có mua vài bức về làm quà. Ông huynh thì nhìn cô gái đó chằm chằm tới mức bà chị dâu phát ghen lên bỏ về trước. Về nhà tôi thấy ông huynh cứ đăm chiêu suy nghĩ cái j đó.
Tôi hỏi:
– Sao vậy? Thấy gái đẹp cái bị hớp hồn luôn rồi hả?
Ông huynh gắt:
– Cái thằng này mày còn ko hiểu tính tao hay sao, con bé đó có vấn đề, lúc nãy tao thấy trên người nó phát ra linh lực rất mạnh lại có oán khí nữa.
– Thôi đi cha nội, mê gái thì nhận đi còn viện lí do nữa.
Ông huynh tức quá cốc đầu tôi một cái.
– Cái thằng này tức thiệt, mày ko tin thì tối nay đi theo tao.
Tối hôm đó chúng tôi đi theo về đến nơi mà cô gái đó ở, hai thằng trèo tường vào trong sân rồi nấp vào góc tối chờ xem. Một lát sau thấy cô gái bưng chậu quần áo ra sân sau ngồi giặc, lúc này ông huynh cầm ra một cái hũ sành nhỏ.
Tôi hỏi:
– Cái gì vậy?
– Tao có bắt một oan hồn nhốt trong cái hũ này, đêm nay tao muốn thử xem con bé kia có đúng như tao nghĩ hay ko.
– Anh có vẻ đa nghi quá rồi, chứ e thấy cô gái đó hiền lành vậy sao lại là người xấu được.
– Mày dễ tin người quá, chờ xem đi.
Nói rồi ông mở nắp hũ sành thả oan hồn kia ra, cô gái kia đang giặc đồ bỗng dưng đứng dậy chộp lấy oan hồn kia ăn ngấu nghiến vẻ thèm thuồng. Tôi lúc đó chỉ biết trợn mắt há miệng nhìn mà ko nói nên lời. Xong việc ông huynh lôi tôi về, trên đường đi tôi vẫn cứ thừ người ra ko tin vào những gì mình chứng kiến. Ông huynh thì nói:
– Đó…cô gái thánh thiện của mày đó. Thần tiên tỉ tỉ của mày đó. Nhìn rõ chưa con.
Tôi chỉ biết im lặng. Về đến nhà ông nói:
– Tao nghĩ con bé đó chính là cô gái có liên quan đến bốn con quái kia. Bây giờ mình phải tìm cách bắt nó lại.
– Chuyện này anh tự đi làm đi em ko tham gia đâu.
Rồi sau đó tôi ko biết ông huynh làm cách nào bắt được cô gái đó rồi trói lại đưa đến nhốt ở ngôi miếu cũ của sư phụ tôi. Cô gái đó kể về bản thân rằng cô ko còn người thân cả, bị hãm hiếp rồi mang thai, nhưng cô ko hề biết rằng mình mang dòng máu dị biệt, những oán khí tích tụ khiến cho cô sinh ra bốn con quái cực mạnh, rồi cô bỏ đi để làm lại cuộc đời. Nhưng cô đã sai, những oán khí kia khiến cô càng ngày càng thèm khát linh hồn. Chính vì việc này khiến cho ông huynh muốn giết cô gái đó nhưng tôi đã cản lại. Ông huynh nói:
– Ko có dã tâm thì ko làm được đại sự. Nếu mày ko muốn giết con bé thì hãy canh gác ở đây đi, để tao về nghĩ cách.
Một hôm nhân lúc tôi lơ đễnh cô gái đó đã biến mất. Ông huynh trách tôi nếu để cố gái đó trốn thoát thì hậu quả sẽ khó lường. Rồi từ xa xa nghe có tiếng người la lên.
– Có người nhảy cầu.
Cô gái đã tự sát để ko làm hại đến ai nữa. Một kết thúc buồn.
Đón đọc chương cuối nhé mọi người.

0
Chào các Bạn.M tên là Tuấn, quê mình ở Lương Tài, Bắc Ninh. Sau đây m xin kể về 1 câu chuyện có thật 100% mà chính mình là người đã trải qua. Mình xin miêu tả qua về ngôi nhà của mình, Ngôi nhà của mình được bố mẹ mình vất vả xây dựng vào năm 2002 , lúc đó m đang học lớp 2, và nó được xây dựng trên ven của 1 bãi bóng ở làng. Bãi bóng đó còn được gọi là bãi Mả Chùa vì trc thời...
Đọc tiếp

Chào các Bạn.

M tên là Tuấn, quê mình ở Lương Tài, Bắc Ninh. Sau đây m xin kể về 1 câu chuyện có thật 100% mà chính mình là người đã trải qua. Mình xin miêu tả qua về ngôi nhà của mình, Ngôi nhà của mình được bố mẹ mình vất vả xây dựng vào năm 2002 , lúc đó m đang học lớp 2, và nó được xây dựng trên ven của 1 bãi bóng ở làng. Bãi bóng đó còn được gọi là bãi Mả Chùa vì trc thời chiến tranh nó dùng để chôn ngươi chết.. mình nhớ lúc đào móng nhà bố mẹ mình kể là đào được 4 hay 5 cái tiểu ý. Xung quanh nhà thì 3 hướng là ao vs mương, thì do nuóc đánh sạt đất nên chỗ nào cũng lộ ra nửa cái tiểu các B ạ.

📷

Mình giờ đã trưởng thành và đang lm quản lý tại 1 siêu thị tại Hà Nội, nay ko ngủ đk nên mình nhớ ngày trc hay vào trang truyện ma có thật để đọc nên hôm nay m vào m đọc, do trc kia máy cùi nên ko kể lại truyện cho mn đuọc nên hôm nay m xin kể cho các bạn nghe.

Hồi đó mình nhớ vào năm 2009 hay là 2010 ý, lúc đó m đang ôn thi lên lớp 10 nên m học rất nhiều, m thường dậy học vào tầm 2h 3h sáng ý. Khi đó là mùa hè nên cả nhà mình lên tầng 2 ngủ cho mát, vì ở quê nên mn biết buổi tối mà mở cửa ngủ thì thích ntnao r đấy. Hôm đó 2h sáng m xuống nhà để học, vừa bước xuống đến lan can giữa tầng 2 vs tầng 1 thì m nghe thấy tiếng gõ cửa “ h mình kể lại mà tay mình nổi hết cả da gà r đây này”. Lúc đó m cũng rất sợ r nhưng do tò mò nên mình bước từng bước xuống, càng xuống thì tiếng gõ càng to, khi bước gần đến cửa cách khoảng còn 2 bậc thang thì m thấy 1 cánh tay đen sì đang gõ cửa, m khi đó sợ đến mức ko đi đk nữa. M định chạy lên tầng để gọi bố nhưng sợ quay lại thì nó ở đằng sau nên mình đánh liều bước xuống đối diện nó xem là nó là ma hay là trộm trêu mình..khi mình đứng đối diện cái cửa “ nhà mình cửa kính nhé các bạn” thì ko thấy ai hết, cánh tay đen sì kia cũng biến mất, nhưng tiếng gõ cửa thì vẫn còn..lúc đó m sợ quá chạy 1 mạch lên tầng 2 gọi bố mình. Bố mình vs mình xuống mở cửa thì ko thấy gì hết. Bố mình bảo mình mơ ngủ nên thấy linh tinh nhưng m ko hề mơ ngủ hay hoa mắt. Mà trong khi đó con chó nhà mình nó vẫn nằm ngay ngoài cửa đó luôn, mà nó cũng ko sủa câu nào. Đièu kỳ lạ là con chó nhà m từ hôm đó trở đi nó như bị ốm mất 1 tuần, ko ăn uống gì suốt ngày chỉ nằm.

Từ đó trở đi m ko gặp cảnh tượng nào như v nữa. Nhưng cũng từ hôm đó trở đi mình hôm nào cũng bị bóng đè, ngày 30 hôm thì cả 30 hôm bị bóng đè. M bị nhiều đến nỗi là để dao ở đầu giường mà vẫn bị. Có 1 lần mình đang ngủ thì có cảm giác bị bóng đè nhưng lần này mình lại cử động được, mình ngồi dậy vẫn thấy bố mình nằm ngủ bên cạnh nhưng khi mình nhìn lại chỗ mình nằm thì vẫn thấy mình đang nằm ở đó.. thật sự lúc đó mình rất rất là sợ mình cứ nghĩ lần này chắc mình chết thật r . Trong đầu mình khi đó chỉ biết nằm lại xem nhỡ đầu hồn lại nhập vào xác , khi m nằm lại chỗ cũ thì trong ng mình cảm giác rất khó tả như kiểu cảm giác bị bóng đè ý. Lần này mình tỉnh dậy thì mới biết m còn sống. Chuyện này cũng hơi sợ nên m ko dám kể cho b mẹ mình biết sợ bme mình lại lo lắng.. có 1 hôm bố mẹ mình dậy đi cấy từ 2h sáng vì trưa rất nắng nên bố mẹ mình đi sáng sớm để còn về sớm.

M dậy mở cửa cho bố mẹ mình đi cấy xong mình lại lên giường nằm ngủ, m nhớ m đang ngủ thì có tiếng ng gọi văng vẳng trên trần nhà, m sợ quá chùm chăn ngủ đến sáng, khi bố mẹ mình về gọi cửa thì thấy mình ngã xuống đất từ bao h r. Còn nữa có lần mẹ mình ngủ trưa thì lúc đó 2 ae mình vẫn đang xem tivi, mẹ mình bảo vẫn đang nghe tivi mà bị bóng đè gọi ko gọi đk mà dậy ko dậy đk, lúc đó mẹ mình nhìn ra cửa sổ thì thấy 1 thằng tây mặc bộ quần áo nguỵ đang đứng chỗ cửa sổ. Đấy là mình còn chưa kể vụ toàn bộ hàng xóm nhà mình vs nhà mình cả dãy toàn bị mất trộm quần áo con của phụ nữ. Hôm sau mấy nhà sợ mất nên phơi ở trong nhà nhưng sáng hôm sau vẫn mất. Mấy bà đi sang nhà nhau kể về vụ đấy thỉ nhà nào cũng bị kêu mất như vậy.

Hôm đó cả xóm nhà mình đi xem bói thì thầy bảo ở xóm Mả Chùa nhà mình có 1 con ma nó hay đi trêu người. Sau nhà mình là có 1 ngồi nhà nhỏ, cây vải thiều mọc um tùm quanh ngôi nhà đó, đó là ngôi nhà của bác nuôi vịt ngủ để trông vịt. Mấy hôm sau thì con gái bác chăn vịt kê lại cái giường thì thấy dưới gầm giường có 1 tổ chuột to, lôi ra thì toàn là cóc xê vs quần con..thật sự mình kể lại mà rủn hết cả người. Mình nhớ có lần bác nuôi vịt sang cho nhà mình chùm vải thiều kể răng có lần bác ý đang ngủ thì có 1 ô già gọi dậy bảo s lại ở trên đất của ô ý, thì Bác này cũng bảo là đây là đất của địa phương tôi đã mua và có giấy tờ đàng hoàng.. nói xong bác tỉnh dậy biết là bị ma gọi nên dậy thắp hương r hôm sau khấn bái thì ko gặp vấn đề như v nữa.

Mình cũng xin dừng bút ở đây, mọi chuyện m vừa kể đều là sự thật 100%. Lần sau rảnh thì m xin kể về 1 vài câu chuyện về ngôi đền thiêng của làng mình. M cảm ơn.

0
Vâng…Xin kính chào quý vị…đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau ? Trong khoảng thời gian xa cách đó tôi luôn nhớ về từng câu bình luận của quý vị ở 2 câu truyện trước cho dù đó là khen…Hay chê ! Nhớ để làm gì…? Nhớ để răn đe bản thân mình khi làm 1 việc gì là phải cẩn thận để có một kết quả khả thi nhất vì thế…hôm nay tôi sẽ truyền hình trực tiếp một câu truyện hết...
Đọc tiếp

Vâng…Xin kính chào quý vị…đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau ? Trong khoảng thời gian xa cách đó tôi luôn nhớ về từng câu bình luận của quý vị ở 2 câu truyện trước cho dù đó là khen…Hay chê ! Nhớ để làm gì…? Nhớ để răn đe bản thân mình khi làm 1 việc gì là phải cẩn thận để có một kết quả khả thi nhất vì thế…hôm nay tôi sẽ truyền hình trực tiếp một câu truyện hết sức mới mẻ của tôi.câu truyện này mới sảy ra hôm 30 đây thôi,không phải là do tôi gặp nhưng vì tôi cũng là người trong cuộc nên tôi khá là tình vi đối với câu truyện này… Câu truyện không dài cũng chẳng kinh nhưng tôi vẫn đưa lên cho quý vị cùng đọc giả trí
Tôi xin phép cầm đũa nhé
29/12/2016-22:00p… Tôi và thằng bạn đã suất hiện tại địa điểm như đã hẹn đó là quán ( internet ) chả là năm nay tôi làm ăn cũng tạm ổn nên quyết định đầu tư 8.000.000 vào con ( ACC ) ( crossfire ) để xắm ( VIP ) và rủ thằng bạn game cày xuyên màn đêm cày đến đêm 30 rồi đi xem bắn pháo hoa luôn 1 thể…
30/12/2016-21:00 tối…tôi và thằng bạn mới chịu nhổ neo và loạng quạng bước ra khỏi quán ( internet ) cảm giác bước ra khỏi quán sau khi cày xuyên ngày đêm giông như vừa bước ra từ cõi chết vậy :(( 2 thằng về tắm rửa đánh răng rửa mặt và ăn cơm xong lại tiếp tục đi xem bắn pháo hoa
30/12/2016-23:30p 2 thằng lại gặp nhau tại điểm bắn pháo hoa hằng năm và chờ đợi ( vừa đợi vừa ngáp ) đợi khoảng 30p gì đó thằng bạn nói thôi… Đút c***c vào xem bắn pháo hoa nữa về ngủ cho lành…lúc đó tôi cũng ngán rồi nên cũng nhiệt liệt hưởng ứng. 2 thằng lại lóc cóc phi xe về. Khi về ngang qua ngôi đền thì nó lại nói…Hay là vào đền hái lộc đê , tôi thì chẳng muốn tí nào mắt mở không ra rồi :(( nhưng thấy hắn hào hứng nên cũng vào thử cho biết mà…tôi đi theo sau mà cảm giác cứ ớn ớn sao ý… Sau khi thằng bạn hái một chiếc lá trên xây xuống thì có một luồng gió lạnh buốt thổi qua làm da gà da trâu tôi nổi hết lên.rùng mình một cái tôi quay qua cái cây bên cạnh cách chỗ tôi khoảng 10m… Giật mình khi thấy có đứa cgai mặc đồ đỏ tóc dài đứg sau gốc cây lấp lò nhìn chằm chằm vào 2 thằng và chính xác là nhìn thằng bạn… Tôi không nghĩ đó là ma nên nói với thằng bạn ây…có con nào nó đứng nhìn mày kìa! Đâu…? Vừa hỏi nó vừa quay đầu lại theo hướng tay tôi chỉ… Nhìn 1 lúc nó phán 1 câu… Mắt mày mắt l***n à ? Có con nào đâu ? Tôi nhìn lại thì ngơ ngác…
30/12/2016-00:³0p 2 thằng bắt đầu ra lấy xe về…trên đường đi tôi thấy nó ngồi sau mà thỉnh thoảng cứ ngoái đầu ra đằng nhìn mà tôi cũng không biết nó nhìn cái gì…tôi hỏi…mày nhìn gì thế ? Không thấy trả lời tôi lại nói… Hái lộc xong chắc ra năm nhặt được vàng nhỉ…vàng nổi thì…chưa trả lời dứt câu thì thấy nó vỗ vai có vẻ gấp gáp….có…C.ó..ó…ó con nào nó cứ đi theo mình từ nãy giờ kìa… Tôi cười nhạo và khinh khỉnh…mắt mày mắt l***n :)) tao nói thật… Tôi nge nó nói như kiểu sắp đứt hơi nên tôi quay lại thì cứng người và không làm chủ tay lái được nữa… Đầu tôi và thằng bạn cứ ngoái ra sau nhìn con nhỏ đó đi theo ở sau… Tôi nhìn và nhận ra ngay đó là con nhỏ lúc nãy gặp trong đền đứng nhìn 2 thằng… Tuy nó đi sau khá xa nhưng do có đèn đường nên tôi nhìn khá rõ mặt con nhỏ đó bị dập nát hết trơn…toàn máu… Tay tôi không hiểu sao cứ như có người điều khiển vặn ga càng lúc càng to cho đến khi tôi quay đầu lại được thì…r.ầ..M…mắt tôi mờ đi và tôi quay sang bên cạnh thì thâý thằng bạn cũng đang nằm bất động mặt cũng toàn máu và rồi tôi nge tiếng nói chuyện tiếng hò hét tiếng chân chạy trên đường bê tông… Quay đầu lại nhìn thì thấy có mấy người đang chạy đến nhưng người tôi để ý nhất là con nhỏ đó đang đứng lẫn trong đám đông nhìn chằm chằm vào tôi nở 1 nụ cười bí hiểm và biến mất sau đám đông… Trong khoảnh khắc đó mắt tôi chỉ còn là một màu đen…
1/1/2016-14:00p tôi được ra viện trước vì tôi được chẩn đoán là vì bị chấn động mạnh nên bất tỉnh… Còn thằng bạn thì bị rạn xương bả vai+gãy tay+trệch đốt sống cổ… Lúc bị té nó cày mặt xuống đường sao ý… Mặt mất hẳn mảng thịt to chả bá…
Câu truyện của tôi xin được phép khép lại tại đây và một lần nữa rất cảm ơn quý vị đã bớt chút thì giờ để theo dõi câu truyện này và nhân tiện tôi cũng xin gửi tới mọi người một lời khuyên chân thành…không nên đi hái lộc tại các đền chùa hoặc miếu vì sao ? Vì từng cm vuông đất của đền chùa miếu đều có những vong hồn thậm chí là quỷ cư ngụ .bạn vào hái lộc Nếu không may bạn hợp vía hớp tuổi với 1 ai trong số đó thì họ sẽ đi theo bạn và đó gọi là ( rước quỷ về nhà )

0