Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1:
PTBĐ của văn bản "Cô bé bán diêm " là : tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm
Câu 2: -Câu ghép:
Sáng hôm sau, tuyết /vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt
CN1 VN1
trời/ lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt.
CN2 VN2
-Quan hệ tương phản
Câu 1:
Phương thức biểu đạt: Tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm
Câu 2:
Câu ghép: Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt.
Vế 1: Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất
Vế 2: Mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt
→ 2 vế nối với nhau bằng quan hệ từ "nhưng" → quan hệ đối lập
Tham khảo!
Vế 1: tuyết vẫn phủ kín mặt đất
Vế 2: mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt
2 vế nối với nhau bằng quan hệ từ "nhưng" => quan hệ tương phản
1.
- Đoạn văn trên trích trong văn bản "Cô bé bán diêm" của tác giả An-Đéc-Xen
- Phương thức biểu đạt chính: Tự sự
C1, ngôi kể thứ 3, , tác dụng :bày tỏ sự tiếc thương nhưng cũng mừng cho số phận cô bé đã đc giải thoát , cũng như nổi lòng của người ngoài nhìn vào cảm xót cho cô.
C2:
Trong cuộc sống hiện nay, dường như sự phát triển xh loài người quá nhanh nhẹn , người ta cũng dần dần cũng chỉ biết tới bản thân mình, trở nên ích kỷ hơn . Họ chỉ lo cho mình, cho gia đình những người quen biết mà quên mất đi sự yêu thương còn nên quan tâm cho những người xung quanh nữa, (trong khả năng của mình giúp đc bao nhiêu thì giúp ) . Vì biết những điều này nên An-đéc -xen mới gửi vô câu truyện ngắn này nỗi thương cảm sâu sắc cho những mảnh đời bất hạnh , cũng như là 1 bức thông điệp nhắc nhở chúng ta nên biết yêu thương con người . Vì sao ạ?. Vì chúng ta là đồng loại , giúp đỡ nhau là điều nên làm, khi ta có dư 1 thùng nước đầy hãy cho người không có 1 ngụm nào đang khát 1 ly nước. Những hành động này không lớn lao gì cả, nhưng chắc chắn phẩm chất của con người ta sẽ tốt đẹp hơn rất nhìu, cho đi không cầu nhận sẽ được nhận lại. Người ta gọi là 1 xh, cộng đồng văn minh được tạo nên từ những con người văn hoá , người có tâm hồn đẹp trong sáng lươn thiện , để xã hội phát triển mà không mất đi sự nhân đạo, chúng ta nên xây dựng phẩm chất trong chính mình. Theo tôi,giúp đỡ người nghèo khó hơn mình với trái tim không cầu lợi ích là 1 điều thể hiện "mình là 1 con người ra sao, như thế nào".Sau này có làm việc gì, con người ta cũng sẽ nhìn vào phẩm chất của mình mà đánh giá,bày tỏ thái độ lịch sự hay khinh thường mình.Tất cả chúng ta, từ người già đến trẻ nhỏ, dân tộc này đến dân tộc khác, người nước này đến người nước khác đều phải bớt nhỏ nhen lại ; sống tốt với những việc làm giúp đỡ người xung quanh, xây dựng nên 1 đất nước văn hoá nói riêng và thế giới nói chung.
Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy và nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm”
- Em đã đi vào bầu ánh sáng vĩ đại, vào sống trong một thế giới của ánh sáng, tình thương, nơi ấy có người bà hiền hậu thân thương, có những lò sưởi ấm, những bữa ăn thịnh soạn, những cây thông trang hoàng rực rỡ, được sống trong sự bao dung chở che và lòng độ lượng nhân từ vô hạn của Chúa. Em đã vĩnh viễn thoát khỏi những đọa đày trên mặt đất đau thương, vĩnh viễn thoát khỏi những cơn đói hành hạ, thoát khỏi cái rét cắt da cắt thịt, khỏi nỗi cô đơn, bất hạnh. Em ra đi thanh thản và mãn nguyện “đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”. Chắc hẳn gương mặt ấy sẽ còn ám ảnh độc giả bao thế hệ: cô bé ra đi trong niềm vui, sự bao dung, tha thứ. Cô mỉm cười từ giã tất cả, tha thứ tất cả: những lời chửi mắng thậm tệ, những trận đòn roi, những sự lạnh lùng vô cảm của con người…. Cô bé ra đi tựa như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian đã được trở về với Chúa, về nước thiên đàng. Ở phương diện đó, kết thúc câu chuyện là một cái kết có hậu, ấm áp và đầy tính nhân văn. Andersen đã không dùng đôi cánh tưởng tượng để thoát li mà cúi sát xuống hiện thực khốc liệt của cuộc sống, để cảm thông và yêu thương những số phận bất hạnh, để nhận ra và trân trọng những ước mơ trong sáng, thánh thiện của con người.
- Nhưng không hẳn là một cái kết hoàn toàn có hậu. Truyện của Andersen khép lại nhưng lòng người đọc vẫn không nguôi băn khoăn, trăn trở, day dứt suy nghĩ về con người, cuộc đời, về tình người, tình đời. Nhà văn không né tránh hiện thực nghiệt ngã. Cô bé có tâm hồn trong sáng, thánh thiện ấy đã chết, chết trong chính đêm giao thừa, trong cái đói, cái rét hành hạ. Một năm mới sang hứa hẹn những khởi đầu mới nhưng cô bé đã kết thúc cuộc hành trình của mình tại chính ngưỡng cửa của năm mới. Chẳng có cơ hội, chẳng có tương lai nào cho em. Trước khi chết vì đói, vì rét, em đã chết vì chính sự lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn, ích kỉ của con người. Em không dám về nhà vì sợ những lời chửi mắng, đánh đập của bố, em trơ trọi, bơ vơ, tuyệt vọng chống chọi với cái giá rét trước ánh mắt vô cảm, thờ ơ của những người qua đường, em cô đơn, buồn tủi khi mọi người vui vẻ, hân hoan đón chào năm mới, em nằm đó trong những lời đàm tiếu vô tâm của mọi người. Em từ giã cõi đời, giã từ cuộc sống vì không ai thương em, không ai che chở, bảo vệ em. Cái chết của em mãi để lại nỗi xót thương, niềm day dứt như một câu hỏi ám ảnh trong lòng mỗi người: làm sao để không bao giờ trên mặt đất này còn có những trẻ em bất hạnh như cô bé bán diêm ?
Truyện nhẹ nhàng, dung dị nhưng đặt ra những vấn đề vô cùng sâu sắc, thể hiện giá trị nhân văn cao đẹp qua tấm lòng yêu thương, trân trọng con người của nhà văn. Cái kết truyện như một câu hỏi đầy day dứt, như một lời đề nghị nhà văn gửi tới độc giả nhiều thế hệ, ở mọi phương trời về cách sống, về thái độ, tình cảm đối với những người xung quanh, nhất là những mảnh đời bất hạnh.