K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 4 2021

So sánh:

+ Hình thức:

Câu "Trước cảnh đẹp đêm nay biết làm thế nào?" là câu nghi vấn.

Câu "Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ" là câu trần thuật.

+ Nội dung:

Câu "Trước cảnh đẹp đêm nay biết làm thế nào?" bộc lộ cảm xúc, tâm trạng băn khoăn, bối rối; ko biết làm thế nào, ứng xử như thế nào cho xứng với đêm trăng đẹp như vậy. Đồng thời thể hiện tình yêu thiên nhiên vô bờ của Bác Hồ trong hoàn cảnh ngắm trăng hết sức đặc biệt.

Câu "Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ" ko những làm mất đi sự tinh tế trong cảm nhận tâm trạng bồi hồi, xốn xang đó mà còn gây cho người đọc hiểu nghĩa khác với bài thơ gốc và bản dịch thơ.

Chúc bạn học tốt :))

3 tháng 4 2021

-Kiểu câu: Dịch nghĩa là câu hỏi tu từ thể hiện rõ hơn sự bối rối, hộp hộp của nhà thơ so với dịch thơ là câu trần thuật chỉ thể hiện được sự xúc động của nhà thơ trước cảnh trăng đẹp, mất đi sự bối rối, hồi hộp.

-Ý nghĩa:+ Bi kịch của 1 thi nhân giàu tình yêu quê hương, nếu câu trước là hành động, là cử chỉ (tìm kiếm) thì câu 2 là gọi thành tên (cảm giác bối rối)=>Nhà thơ xúc động mãnh liệt trước cảnh đẹp của đêm trăng sáng.

  cho mình 1 like nhé Chúc bạn học tốt              

28 tháng 12 2018

ko đăng câu hỏi linh tinh nha bn
 

thuyết phục j chứ ?

Nhận xét : Ông đốc là một người lãnh đạo nhà trường rất hiền từ, nhân ái với học sinh.

=> Qua đó có thể thấy từ cha mẹ, thầy cô giáo đều có trách nhiệm và rất quan tâm đến con em mình trong ngày đầu tựu trường, để tạo ấn tượng tốt đẹp và giúp các em cảm thấy an tâm, vui vẻ trong lần đầu tiên đi học.

18 tháng 8 2016

Tình cảm người lớn cho trẻ nhỏ:nâng niu trân trọng và yêu thương 
tình cảm thầy trò:thực sự rất đỗi thân thương.ông đốc biểu hiện cho lớp lớp ng thầy cô đang ngày đêm ngồi trên ghế nhà trường đem từng chút sức lực và tri tuệ của mình dành trọn cho học sinh.....

=> Tình cảm đáng trân trọng

14 tháng 4 2019

\(\Rightarrow\orbr{\begin{cases}2x-4=6\\2x-4=-6\end{cases}}\)

\(\Rightarrow\orbr{\begin{cases}x=5\\x=-1\end{cases}}\)

Vậy ...

14 tháng 4 2019

em chỉ làm đc thôi chứ cách gì em ko bít đâu 

tham khảo:

Mỗi thầy cô giáo đều là một người cha người mẹ thứ hai, là người mà ta phải hết mực tôn trọng. Đối với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ về nhất chính là cô giáo dạy tôi năm lớp một. Bởi đã có lần tôi mắc khuyết điểm khiến cô buồn, và tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình cùng những bài học xoay quanh câu chuyện ấy.

Ngày đầu bước vào lớp một, tôi vẫn là cô bé non nớt rụt rè. Tôi không muốn đến trường, bởi ở đó tôi không được chơi, cũng không được thoải mái làm việc mà mình thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi cảm hoá được những điều ấy. Sự dịu dàng tận tâm của cô làm tôi phải cảm động. Mỗi lần tôi buồn hay chán học, cô gọi tôi lại để tâm sự như một người bạn, có khi cô lại dẫn tôi đi ăn để tôi thấy vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ để cô buồn. Vậy mà ngày hôm ấy, tôi đã mắc sai lầm như vậy.

Sáng hôm đó, cô đã nhắc là ngày mai sẽ làm bài kiểm tra môn toán. Đáng lẽ ra tôi đã phải chăm chỉ học bài trong buổi tối hôm trước. Nhưng tôi lại thản nhiên ngồi xem tivi, mặc kệ ngày mai có bài kiểm tra ấy. Và buổi sáng cũng đến, cô bước vào lớp phát đề cho cả lớp. Tiếng trống báo hiệu vang lên, cả lớp cặm cụi làm bài. Chỉ riêng tôi vẫn loay hoay với mấy bài toán ấy. Giá mà tối hôm qua tôi chịu học, tôi đã có thể dễ dàng giải quyết bài toán ấy. Nhưng những người xung quanh tôi đều đã làm được. Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp, tôi không thể thua kém ai được. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi cúi gằm mặt xuống, thì chợt nhìn thấy quyển vở toán dưới ngăn bàn. Chỉ cần mở ra, tôi đã có thể làm được rồi. Hay là...

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô nhìn chúng tôi đầy âu yếm và tin tưởng. Liệu tôi có nên làm điều ấy không? Nếu bị cô phát hiện thì sao? Cô có gọi về cho bố mẹ không nhỉ? Nhưng nếu điểm kém, bố mẹ cũng sẽ mắng mình thôi. Nhưng ý nghĩ cứ chồng chéo lên nhau, khiến tôi chẳng thể phân định được phải trái đúng sai nữa.

Bàn tay tôi khẽ lần xuống ngăn bàn. Tôi rón rén lật từng trang sách, vừa lật vừa canh chừng mọi người. Có vẻ sẽ không ai biết chuyện này đâu, tôi thầm trấn an mình. Đến đúng chỗ cần, tôi cặm cụi chép lấy chép để, và nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đến bây giờ, tôi còn làm xong trước cả lớp. Tôi đã nắm chắc điểm mười trong tay rồi. Tôi cười thầm ngồi nhìn các bạn. Vậy là đã xong rồi.

Tiếng trống trường vang lên, tôi xách cặp định về thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Cô và tôi ngồi đối diện với nhau. Tôi lo lắng hồi hộp đến nghẹt thở. Cô lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, mỉm cười với tôi:

- Chúc mừng em, bài của em đạt điểm cao nhất lớp. Nhưng liệu em có thấy xứng đáng với điểm số ấy không. Hôm nay, cô rất buồn, vì người học trò mà cô tin tưởng nhất lại gian lận như vậy. Em có biết rằng, làm như thế chính là đánh mất nhân cách của mình không?

Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt chực trào ra. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình thật rồi. Tôi ân hận quá, không phải vì không học bài, mà vì đã làm cô buồn. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi lắm. Từ bây giờ, có lẽ cô sẽ không yêu thương tôi như trước nữa. Nước mắt tôi lăn dần.

- Em đừng buồn nữa. Cô sẽ tha thứ cho em lần này. Nhớ rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhé!

Nụ cười ấy đã quay trở lại rồi, tôi vui vẻ gật đầu. Cô trò cùng về nhà trong buổi chiều đã tắt nắng.
Các bạn thấy đó, những kỉ niệm với thầy cô luôn là dấu ấn khó quên nhất, bởi ở đó ta học được muôn vàn những bài học hay, cách ứng xử đẹp. Lần mắc lỗi ấy, có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên!

17 tháng 8 2016

Hình ảnh người lớn diễn tả rõ sự quan tâm của gia đình, nhà trường đối với thế hệ trẻ

17 tháng 8 2016

bạn nhiều bài tập lắm à?

Mình thấy 3 câu của bạn liên tiếp luôn á?

Bạn khi nào nạp vậy? Nếu là mai chắc mình k giúp được rồi...

4 tháng 10 2021

Em tham khảo:

Em bé thấy:

 thấy lò sưởi vì rét.

thấy bàn ăn thịnh soạn vì đói.

thấy cây thông Nôel, mong ước được đón giao thừa.

thấy bà hiền hậu hiện ra.

 mong ước hai bà cháu bay lên trời.

Được gọi là những cái kì diệu vì đó là những thứ xảy ra trong tưởng tượng của cô bé, nơi cô bé thấy bình yên và ấm áp, khác xa so với thực tại tàn nhẫn.