Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em là một cô học sinh lớp sáu đầy mơ mộng, hồn nhiên với bao nhiêu những ước mơ vĩ đại cùng với nguồn sống đầy mạnh mẽ, dồi dào. Lứa tuổi học sinh là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, đó là lúc con người ta vô lo vô nghĩ, những suy nghĩ giản đơn, ôm ấp những giấc mơ đẹp. Em cũng như bao bạn học sinh khác, sống đúng với lứa tuổi của mình với những suy nghĩ và hành động vẫn còn những nét ngây thơ, hồn nhiên.
Em tên là Mai Anh, năm nay em mười hai tuổi và đã là học sinh lớp sáu của trường trung học cơ sở Nguyễn Huệ. Điều em tự hào nhất đến bây giờ chính là em có thể trở thành một thành viên trong mái nhà Nguyễn Huệ yêu dấu. Từ rất lâu rồi em luôn mong muốn có thể thi vào trường bằng năng lực của mình. Bởi trường Nguyễn Huệ không chỉ là một mái trường truyền thống trong đào tạo ra rất nhiều thế hệ học sinh, mà đó còn là nơi em luôn ngưỡng mộ, yêu mến, em biết đến ngôi trường này qua những lời kể của các anh chị đi trước. Vì vậy mà giờ đây khi đã trở thành học sinh của trường thì trong em không chỉ có niềm vui sướng mà còn dâng lên biết bao tự hào.
Lớp em học là lớp 6A1, trong lớp có hai mươi lăm thành viên, trong đó chỉ có mười một bạn là nam, còn lại đều là nữ. Tuy có sự chênh lệch về tỉ lệ nam nữ nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến hoạt động học tập cũng như quan hệ bạn bè giữa chúng em. Lớp chúng em là một trong lớp đoàn kết nhất trong trường, sự đoàn kết ấy thể hiện trong quan hệ tốt đẹp giữa học sinh với giáo viên, giữa các thành viên trong lớp với nhau. Vì vậy mà dù là lớp nhỏ nhất trường nhưng tập thể lớp 6A1 của chúng em luôn xếp thứ hạng cao trong danh sách những lớp có thành tích học tập, thi đua xuất sắc nhất trường.
Các thành viên trong lớp luôn có ý thức giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, đoàn kết trong cuộc sống. Em rất yêu lớp của mình, đối với em, thầy cô giáo là những người cha mẹ thứ hai, các thành viên là những anh chị em ruột thịt đầy thân thiết của mình. Sau đây em sẽ tự giới thiệu về những đặc điểm của bản thân mình. Em là con út trong một gia đình hai chị em gái, vì là con út trong nhà nên em được bố mẹ, ông bà hết mực yêu quý, quan tâm, chị của em tuy chỉ hơn em hai tuổi nhưng luôn nhường nhịn em mọi thứ, dành cho em phần nhiều và những thứ tốt. Có thể nói em rất may mắn khi có một gia đình hạnh phúc, các thành viên yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.
Gia đình em sống ba thế hệ, gồm có ông bà, bố mẹ và chị em em, ngôi nhà của em tuy không lớn, cũng chẳng giàu sang phú quý nhưng gia đình em lại là một gia đình hạnh phúc, trong nhà không bao giờ ngớt tiếng cười, không bao giờ thiếu đi sự ấp áp, hơi ấm của tình thương. Em rất hài lòng đối với cuộc sống của mình.
Về hình dáng, em là một cô bé cao nhưng hơi gầy, mọi người đều nói em giống bố về chiều cao, còn gầy thì lại giống mẹ. Khuôn mặt của em tròn trịa, chị em thường xuyên trêu trọc, nói em rất giống một cái bánh bao nhân đậu, em không thấy buồn vì em biết chị em chỉ đang đùa giỡn, mặt khác thì em thấy bánh bao nhân đậu rất dễ thương, là một món ăn mà em vô cùng yêu thích. Em có một đôi mắt to, màu nâu rất đặc biệt khiến cho mọi người khi nhìn em đều ấn tượng về đôi mắt nâu ấy. Nước da của em hơi ngăm đen, nhiều khi em thường than thở rằng sao mình không được trắng như bạn Mai cùng lớp thì mẹ em thường nói rằng da ngăm mới khỏe mạnh, phải tự tin vào mình.
Em có một mái tóc dài, đen nhánh, mẹ em nói em có mái tóc giống tóc của bà nội, đen và mượt. Em cũng rất yêu và tự hào về mái tóc của mình, em có thể nhờ mẹ làm rất nhiều kiểu tóc đẹp cho mình, đến lớp các bạn nữ trong lớp đều trầm trồ ngưỡng mộ khiến cho em rất tự hào. Em là một người nói rất nhiều, hay bắt chuyện, em có thể nói huyên thuyên rất nhiều chuyện, có thể bắt chuyện với những người chưa từng quen biết. Lúc nào em cũng cười vì em muốn làm cho mọi người cũng vui vẻ theo, không bị căng thẳng bởi những tiết học hay những viêc buồn trong cuộc sống.
Trong lớp, em chỉ là một học sinh có lực học bình thường, nhưng hạnh kiểm của em luôn xếp hạng tốt và được mọi người yêu quý vì tính tình cởi mở, hòa đồng của mình. Tuy nhiên, em cũng có một số tính xấu như, rất dễ nổi nóng vì những chuyện xung quanh và những lúc ấy, bạn bè thường phải nhường nhịn em, khiến cho em lúc đã bình tĩnh hơn cảm thấy rất có lỗi với các bạn.
Em có những tính xấu, em không hề phủ định điều đó, nhưng em ý thức được nó và sẽ sửa chữa để bản thân thêm trưởng thành, toàn diện hơn. Em sẽ sống chân thành, thành thật hơn với bản thân và với mọi người để có thể trở thành một người học sinh tốt, một người con ngoan, trò giỏi.
Nếu cô em gắt thì em tự làm đi, đừng hỏi làm gì. Tự làm thì văn mới hay lên được.
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rứt mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bảng làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin "chấn động" làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay vào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.
Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý... Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to "Tám ạ!". Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ: "Chắc cô không để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!". Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm "tám" theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời "tiên tri", trời xui đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám không khớp với con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy "ghét" cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng "ghét" cô hơn... Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng... Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết... Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.
Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ... Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi: "Không hiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép..."Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình... Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian... Cái tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trong cặp của tôi. Tôi không biết làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rứt như bây giờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây giờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi...
Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có người thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung của cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô...
Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: "Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?"
Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: "Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?" Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: "Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!" Tôi giận dữ: "Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!".
Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi,... Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: "Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu". Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.
Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người
TL:
Bạn tham khảo\(\downarrow\)
Năm nay tôi học lớp 8. Nhà tôi tuy nghèo nhưng tôi luôn được cha mẹ quan tâm và cũng luôn cố gắng là con ngoan trò giỏi. Ấy vậy mà, cuối năm học lớp 7 tôi đã một lần làm mẹ buồn.
Hôm đó, tôi dậy sớm để đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Hàng sáng, mẹ tôi thường để chảo cơm trên bếp, sao hôm nay lại chẳng thấy đâu. Tôi lên hỏi mẹ: "Mẹ ơi sao mẹ vẫn chưa rang cơm cho bọn con ăn hả mẹ?". Mẹ nhẹ nhàng nói: "Hôm nay nhà mình hết tiền mua gạo, phải đợi tiền lương của bố và chị con, hay con chịu khó bỏ ăn sáng một buổi có làm sao đâu?". Tôi bực mình dậm chân dậm tay tỏ vẻ không bằng lòng. Tôi thoáng nhìn thấy nét mặt mẹ rất buồn. Mẹ bảo: "Thôi đi học đi con, mẹ phải đi làm việc của mẹ". Tôi tức quá phát khóc lên, bỏ cả cặp sách lên giường ngủ tiếp. Tôi không nhớ là hôm nay có bài để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày mai, thú thực lúc đấy tôi rất bực nên chỉ vì chuyện nhỏ mà quên hết mọi thứ. Tôi chỉ khóc và lẳng lặng lấy chăn ra đắp. Lúc mẹ tôi đánh răng rửa mặt song mẹ lên nhà khoá cửa để đi làm, mẹ có biết đâu là tôi ở trong nhà. Thế là tôi nằm trong chăn ấm áp, chiếc chăn ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Đến khi thức dậy thì đã quá muộn. Tôi giật mình, bổ chổng bổ choảng vùng dậy thì chao ôi, cửa nhà đã khoá. Tôi ngồi trong nhà kêu ầm ĩ lên nhưng vô hiệu, mọi người đều đi làm hết. Nhà tôi là nhà tập thể, xung quanh lúc đó chỉ có mấy đứa trẻ con. Tôi gọi chúng và bảo: "Các em giúp chị mở cửa ra với". Một đứa nhanh nhảu nói: "Thế chìa khoá nhà chị để đâu thì chúng em mới mở được chứ!". Tôi đứng ngẩn người ra, quay lại nhìn đồng hồ thì thấy đã mời giờ rưỡi. Bụng tôi lúc này như có móng tay sắc nào cào vào. Mắt tôi hoa lên vì đói. Tôi lục hết mọi thứ trong nhà xem có cái gì ăn không nhưng vô hiệu, chả có gì cả. Tôi nhìn ra ô cửa sổ thì thấy bạn Lan nhà bên bảo: "Nguyệt ơi sao hôm nay bạn không đi học? Thầy giáo phê bình bạn đấy". Tôi liền nói: "Lan ơi, hôm nay có bài nào không cho tớ mượn để tớ chép?". Lan rút trong cặp ra đưa cho tôi bài chuẩn bị cho tiết kiểm tra. Tôi học vẹt được vài bài nhưng không chịu nổi cơn đói. Vừa hay lúc đó mẹ tôi về bảo: ”ơ, sao hôm nay con không đi học?". Tôi bảo: "Mẹ nhốt con trong nhà thì làm sao con đi được". Mẹ bảo: "Mẹ không biết, cho mẹ xin lỗi". Rồi mẹ rút trong túi ra gói mỳ. Tôi không kịp bỏ vào bát mà vơ lấy vơ để ăn sống. Mẹ tôi ngồi nhìn tôi ăn, chảy cả nước mắt. Tôi nhìn mẹ cũng cảm thấy mẹ không có lỗi trong chuyện này mà chính là mình đã làm mẹ lo. Sáng hôm sau đi học, tôi cố gắng làm bài kiểm tra một tiết, may sao được 5 điểm. Tôi ngượng quá vì mình làm lớp phó học tập mà điểm kém như thế.
HT
@Kawasumi Rin
+ Đọc mà ngượng thay luôn ;D
Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hãy những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên.
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Nhưng khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Nhưng lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng. Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đúng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân...
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Năm tôi học lớp 8, một năm đầy sóng gió, lớp chúng tôi có thêm nhiều bạn mới. Đứa thì từ Cà Mau, nhỏ thì từ Phan Thiết… Ôi thôi, đủ mọi miền Tổ quốc. Riêng có một tên bí ẩn lúc nào cũng lừ đừ không bao giờ nói chuyện với tôi lần nào…
ôi ngồi bên phải của dãy bàn trái, còn nó ngồi bên trái của dãy bàn phải, hai đứa chí cách nhau có một “cái mông” nên việc “đụng nhau” là điều không tránh khỏi. Từ hồi nó chuyển về đây, tôi luôn liếc nhìn nó, một cách rất ư là nghiêm trọng, nhưng chẳng lần nào nó đáp trả tôi bằng con mắt thân thiện. Có lần, nó nhìn ngược lại, trợn mắt nhìn như có vẻ khiêu khích tôi, có lần nó đáp lại bằng ánh mắt phờ phạc như sắp chết đến nơi, có bữa nó nhìn tôi như con rô – bốt hết pin… Nói chung, nó toàn nhìn ngược lại tôi mà không hề hé miệng, lần nào cũng khiến tôi sợ hết hồn…
Không dụ nó nói được, đâm ra tôi… ghét. Mà công nhận nó thấy ghét thật. Nó lùn tịt, còn mập nữa vậy mà được xóm “bà tám” khen là người mẫu mới ác chứ! Còn nữa, chân tay nó bẩn thỉu, da đen sì, tóc tai ngắn tủn tỉn trông như dân châu Phi. Tôi ít khi lại gần nó. À, mà nó tên gì nhỉ? Khổ thật, đến cái tên cũng thấy ghét. Tôi vắt óc, đăm chiêu suy nghĩ, nhìn lên trần nhà. À, phải rồi, nó tên Ngân. Chính xác! Trí nhớ tốt! Khiếp, tên như con gái ấy. Hay nó là con gái? Không đời nào! Cái dáng thế kia mà là con gái thì mất mặt “phe ây” quá! Mà cũng có thể nó là con gái, tuy dơ bẩn, xấu xí, đen sì, thô kệch nhưng nó vẫn còn có chút dáng dấp của con gái ấy chứ! Trai hay gái nhỉ? Gái hay trai nhỉ? Tôi cứ thắc mắc! Chi bằng mình tự làm thám tử đảm nhận vụ án này xem, hay đấy! Thế là tôi bắt tay vào làm cái việc mà tôi cho là ảnh hưởng đến sự cân bằng giới tính của dân số trong lớp.
Con trai thích gì nhỉ? Trái banh! Con gái thích gì nhỉ? Búp bê! Thế là tôi lập ra cả một kế hoạch mà tôi gọi là ‘Thập diện mai phục”. Bữa hôm đó, tôi mang theo trái banh từ nhà đến trường, không quên cả con búp bê tôi “chôm” của nhỏ em gái. Nó vẫn ngồi đó, vẫn cái vẻ mệt mỏi như sắp chết. Tôi ngồi vào chỗ, giả bộ làm rơi cho trái banh lăn đến chỗ nó. Theo dự đoán thì sau khi phát hiện ra trái banh ba giây nó sẽ chộp lấy ngay mà đá. Nhưng… ba phút đã trôi qua, nó vẫn không để ý. Nó cứ chép chép cái gì đó, mê li lắm. Nó không mê banh. Đích thị nó là con gái rồi. Nhưng rồi tôi vẫn thấy không chắc chắn. Tôi rình lúc nó đi lau bảng, len lén đặt con búp bê trên tờ giấy nó đang viết dở dang. Xong, nó về chỗ theo dự đoán thì sau năm giây nó sẽ hét toáng lên vì sung sướng. Nhưng Tu“ mười giây chầm chậm trôi qua, nó cứ nhìn mãi con búp bê rồi nhìn xung quanh xem con búp bê này là của ai. Chẳng có ai nhìn lại. Nó đặt con búp bê qua phải, vẫn không nói tiếng nào. Đích thị nó là con trai rồi! Thằng này láo thật. Im thin thít!… “Nó là con trai hay con gái nhỉ?”
Bao nhiêu nỗ lực của tôi thất bại hoàn toàn cho đến một hôm, cô Văn trả bài kiểm tra một tiết, đề là “Em hãy kể về một người bạn thân của em.” Cả lớp tôi đứa nào cũng bịa, nào là bạn tốt, bạn hiếu thảo, bạn học giỏi, bạn chăm chỉ… Và nào là “Bài văn chưa thật chân thật”, “Câu văn còn mâu thuẫn”,“Cố gắng lần sau nha em”. Tôi cũng bị phê câu đó. Phải công nhận môn văn kinh khủng thật. Tôi cố gắng bịa đến mức tối đa vậy mà vẫn không đạt yêu cầu. Ấy thế mà nó lại đạt điểm 9 to chảng! Nó được cô tuyên dương, nó cũng không cười, im thin thít. Ác độc. Nó đang sỉ nhục mình đây mà. Nhưng phải chấp nhận một điều rằng: nó học cừ thật. Môn nào nó cũng giỏi, đặc biệt là môn Văn. Sự ganh tị, sự thành kiến trước đây hợp lại thành một, khiến tôi vô cùng ghét nó. Cô đọc bài văn của nó:
“Nam ơi! Cậu có biết không, ngoài cậu ra tớ không còn ai để nương tựa, để được an ủi mỗi khi yếu lòng. Mấy đứa em của tớ bệnh nặng quá trời, mẹ tớ thì đã đi từ rất lâu rồi, để lại bọn tớ côi cút nơi thế gian lạnh lẽo này. Vậy mà cậu lại nỡ ra đi không bao giờ trở lại. Tại sao vậy Nam? Tại sao ngay cả cậu cùng bỏ tớ. Tại sao? Tại sao chứ?”
Tiếng nó khóc nghẹn ngào khiến cô không thể đọc nữa. Nó nấc từng tiếng nghe thấy mà thương. Hay thật! Nó bịa hay thật! So với nó, tài bịa của mình còn thua xa. À, đúng rồi! Đích thị nó là con trai. Vì Nam là con trai mà. Tôi chắc mẩm đắc ý trong bụng trong khi mấy nhỏ “tám” sụt sùi khóc chẳng biết trời trăng.
Từ đó trở đi, tôi đinh ninh nó là con trai. Như vậy, dễ gây chuyện hơn, không sợ bị thiên hạ cười chê là con trai ăn hiếp con gái. Rất nhiều lần tôi chọc phá nó, nhưng nó đều im lặng bỏ qua khiến tôi tức sôi lên. Bữa đó, cô trả bài văn một tiết, nó lại 9 điểm. Ăn gian! Chắc nó chép văn mẫu rồi, chứ ai lại 9 điểm mấy lần liên tiếp. Thế là tôi quyết định điều tra ngay khi nó ra khỏi lớp giờ ra chơi. Trong lớp chỉ có mình tôi trực nhật. Tôi rón rén, nhè nhẹ bước qua bàn nó, từ từ mở cặp nó ra. Khiếp, cặp gì mà khóa ghê thế? Không sao, không có cái gì có thể ngăn cản ta được! Tôi khéo léo mở khóa như “dân nhà nghề”, tôi lục lọi trong đó. Cái cặp cũ kĩ nhỏ xíu chứa vài ba quyển vở cũ nhèm nhưng sạch sẽ. Ủa? Cuốn gì đây? Tôi bị thu hút bởi một cuốn sổ cũng đã cũ, được bao bọc cẩn thận. Hà hà! Bí kíp làm văn đây rồi! Để lần này cô xử “cậu Ngân” cho xem,…
Tôi giả bộ hồi hộp mở ra xem, mặc dù biết chắc trong đó là văn mẫu.
“Thương tặng con, Ngân”.
Ái chà, cuốn này là sáng tạo đây à? Văn mẫu độc đáo quá. Tôi lật tiếp.
“Con gái của mẹ, khi con cầm cuốn sổ này trên tay, chắc mẹ đã không còn nữa. Mẹ không có gì để lại cho con ngoài quyển sổ đã mục nát này. Chính quyển sổ này ba con đã tặng cho mẹ, và bây giờ mẹ trao nó cho con. Mẹ biết, khi mẹ đi rồi, các con sẽ rất đau khổ. Nhưng mẹ không còn có cơ hội nữa. Mẹ xin lỗi. Mẹ ước được sống và chăm sóc các con mãi mãi. Nhưng mẹ không thể… Ngân à! Con đừng đau khổ, đừng tuyệt vọng. Con hãy cố gắng sống chọ thật tốt nghe con. Mẹ yêu các con lắm lắm!”
Dòng chữ kết thúc trên trang giây đã bị nhòe đi. Tới đây tôi đã hiểu… Trời ơi! Ngân là con gái! Ngân là con gái! Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Từ trước đến giờ tôi luôn so đo với một đứa con gái đáng yêu, tội nghiệp. Chả trách vì sao nó im thin thít suốt ngày. Bị nỗi đau lớn như thế này ai mà nói nổi! Tôi thật sự quá nhỏ bé, quá hèn hạ so với một cô bé tài năng nhưng bất hạnh. Ngân ơi, hãy mắng mình đi, tát mình đi, đấm mình đi! Mình xin chấp nhận tất cả. Bấy lâu nay mình cứ lầm bạn là con trai nhưng thật ra bạn là con gái. Hơn nữa, mình đã đùa giỡn trên sự đau khổ của bạn. Mình mong bạn tha lỗi cho mình.
Tôi lật tiếp, mắt rơm rớm lệ. Tội biết, tôi đang đọc lén nhật kí của Ngân, tôi biết đó là sai, nhưng sao tôi lại cứ muốn đọc.
“Mẹ à! Con không có buồn đâu. À, chỉ buồn một chút thôi. Mẹ yên tâm, con sẽ luôn sống tốt, vì con biết mẹ luôn ở bên con, bảo vệ chúng con và tâm hồn mẹ đang ngự trị ở cuốn nhật kí này. Cho dù mai sau có chuyện gì đi chăng nữa con vẫn sẽ luôn ở bên mẹ, không phút nào rời!” Đọc đến đây tôi đóng ngay quyển vở lại. Tôi cảm thấy như mình đã xâm phạm đến cái gì thiêng liêng lắm. Tôi không biết nữa. Giờ đây, tâm trí tôi rỗng tuếch. Bỗng như có ai mách bảo, tôi lật lại quyển nhật kí, lật lật, đến giữa tôi ngừng lại:
“Mẹ ơi! llôm nay con học ở trường mới, vui lắm mẹ ạ! Các bạn, bạn nào cũng vui vẻ, hoạt bát khiến con ganh tị đây, hi hi! Các thầy cô ai cũng hòa nhã, tận tình. Đặc biệt là cô Văn. Con có cái cảm giác lạ lắm, cứ y như cảm giác con tìm thấy mẹ vậy! À, còn nữa, ngồi bên trái con có anh chàng hay đưa mắt nhìn con. Con chẳng biết anh nhìn con làm gì. Mắc cỡ quá, chẳng biết làm sao, con liều nhìn lại, nghĩ lại thấy nó kì kì sao sao ấy mẹ ạ!”
Tôi phì cười, không ngờ cô bé trầm cảm, ít nói mà trò chuyện với mẹ thân mật và vui vẻ như vậy. Tôi lâng làng cảm giác gì đó sung sướng lắm. Có lẽ ít ra cùng được cô bé để ý…
Reeng.. Chuông reo vào tiết. Tôi vội “phi tang chứng cứ” trở về chỗ ngồi. Cả bọn ùa lên. Ngân đi sau cùng. Nhìn kĩ thì Ngân cũng đâu có xấu, đẹp đấy chứ. Rất dịu dàng và rất nữ tính nữa. Tôi ngắm nhìn cô bé mà quên đi sự để ý của đám “húi cua” cực kì lắm chuyện..
Sau bữa đó tôi không còn thành kiến với Ngân nữa, ngược lại tôi vô cùng cảm phục trước một cô bé nghị lực phi thường biết vượt qua số phận. Nhưng tôi lại không hiểu vì sao Ngân lại ít nói như vậy. Đau khổ vì mẹ mất ư? Không thể nào? Cô bé trò chuyện với mẹ vui lắm mà, ít nói vì không thích nói ư? Lại càng phi lí! Tôi tự biên tự diễn như thế đến hết tiết lúc nào không hay. Ra về, tỏi không còn kiên nhẫn nữa, tôi cố gắng bịa ra một lí do để bắt chuyện với cô bé. Tỏi lấy hết cam đảm, lại gần Ngân: “Ngân ơi, Ngân ăn cơm chưa?”. Tôi thở phào, tim tôi muốn nhảy tưng ra ngoài. Ngân múa tay múa chân gì đó rất khó hiểu. Thây tôi đứng đực ra, Ngân cười lấy giấy ra loay hoay ghi. Kì lạ thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngân cười, nụ cười tự nhiên và thu hút làm sao. Nó bình dị và con gái quá. Ngân chìa ra tờ giây. “Tất nhiên là Ngân chưa ăn! Hỏi kì vậy?". Tôi cười, Ngân cười. Hai đứa cùng cười…
“Mẹ à! Hôm nay bạn mới bắt chuyện với con. Con mừng lắm. Đây là lần đầu tiên một tên con trai nói chuyện với con ngoài Nam đó mẹ à. Chắc bạn cũng biết con nói không được nên suốt buổi hai đứa cứ nhìn nhau cười riết, vui ghê!”.
Trên đường về, tôi mới thông suốt, thì ra cái cảm giác Ngân xa lánh mọi người là tự tôi nghĩ ra và lí do Ngân không nói là vì Ngân không thể nói được. Tôi có hơi tiếc, nhưng quan trọng lòng rất vui sướng và thầm cám ơn quyển nhật kí.
Không lâu sau, Ngân đạt giải Nhất cuộc thi Học sinh giỏi Văn cấp thành phố'! Trong buổi trao giải, trông Ngân đẹp lạ lùng. Khắp người Ngân trắng tinh, đẹp như diễn viên vậy. Ngồi dưới khán đài, tôi vỗ tay quá trời. Thông qua người dịch, Ngân phát biểu: “Em có được ngày hôm này là nhờ sự động viên của thầy cô, bạn bè và của mẹ em, người luôn luôn trong tâm hồn em”.