K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 11 2021

MÌnh lấy đề là gửi cho các bác sĩ tuyến đầu chống dịch nha

Thứ Tư - 17/11/2021 

  •  
  •  
  •  

Mắt ướt nhòa khi không thể gặp mặt cha mẹ lần cuối; lòng đau nhói nhìn đứa con thơ khóc ngằn ngặt đòi sữa mẹ; lo lắng đến nao lòng cho sức khỏe của người thân mà chẳng thể ở bên chăm sóc… Tất cả những nỗi niềm ấy được họ - những người chiến sĩ áo trắng của nhân dân gói gém và dấu kín trong tim, để tiếp tục kiên cường đứng vững trong cuộc chiến Covid chưa biết ngày nào kết thúc. Những hy sinh thầm lặng ấy chỉ người trong cuộc mới hiểu…


Đất nước tôi những ngày này, thông tin nóng nhất mà ai ai cũng quan tâm là số ca mắc Covid mới bao nhiêu, ở tỉnh/ thành phố nào, diễn biến dịch bệnh ra sao… Cả dân tộc đều dõi theo từng bước chân của họ - những y bác sĩ trong tuyến đầu đang gồng mình chống dịch.

Những mệnh lệnh từ quê hương truy vết thần tốc, khoanh vùng, dập dịch thật nhanh là điều họ luôn ghi nhớ. Để hoàn thành nhiệm vụ cao cả ấy, họ đã phải trải qua những tháng ngày khắc nghiệt nhất trong cuộc đời, quên đi sức khỏe của chính bản thân mình. Đó là những ngày làm việc xuyên ngày trắng đêm, ăn không đúng bữa, ngủ tính từng giây, toàn cơ thể rã rời và ướt sũng trong bộ đồ bảo hộ, da sạm đi, mắt thâm quầng… Và tất cả vẫn đang trong thời kỳ nóng nhất, chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Họ chỉ biết kiên cường chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu.

Nhưng… đằng sau sự cứng rắn, kiên cường ấy là cả một bầu trời tâm sự thầm kín, là những phút yếu lòng rơi lệ, là những hy sinh không lời nào diễn tả. Bởi họ đâu chỉ mang trên vai nhiệm vụ chống dịch! Họ còn là những người con hiếu thảo, là cha mẹ của những đứa trẻ thơ ngây, là trách nhiệm đối với cả một gia đình… Và vô số câu chuyện cảm động đã, đang diễn ra trong thời kỳ dịch dã này.

Đó là nỗi đau tột cùng khi chẳng thể về tiễn biệt mẹ lần cuối. Là câu chuyện của người mẹ xót xa khi nhìn đứa con thơ 4-5 tháng tuổi ở nhà khóc ngằn ngặt đòi sữa. Là những lo lắng, bồn chồn của người vợ trong vùng dã chiến khi chồng vẫn đang điều trị bệnh nơi quê nhà. Là nỗi buồn của người mẹ chẳng thể ở bên động viên con trước bước ngoặt cuộc đời, trong kỳ thi quan trọng sắp tới… Họ và gia đình thân yêu của mình đã phải hy sinh những niềm hạnh phúc vốn có của bản thân vì cuộc chiến không tiếng súng này.

Để họ vững tâm nơi đầu chiến tuyến thì không thể không nhắc tới sự hy sinh của những người thân nơi quê nhà khi buộc phải trở thành “hậu phương” vững chắc. Và hơn ai hết, chính những đứa con thân yêu của các y bác sĩ ấy sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn cả. Vì Covid, những đứa trẻ thơ không còn được ăn bữa cơm mẹ nấu mỗi ngày, không được cha ân cần hỏi han, không được nghe chuyển kể mỗi đêm, không được cha mẹ ở bên chăm sóc lúc ốm đau… Chúng bị tước đi niềm hạnh phúc giản đơn mà đáng lẽ mọi đứa trẻ đều có quyền được hưởng. Rồi thay vì vô tư lo nghĩ, giờ những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi chơi đã “trưởng thành” hơn, thay cha mẹ chăm em, quán xuyến việc nhà… Tất cả chỉ vì “con ngoan để cha mẹ yên tâm chống dịch nhé”!

HT

NGHĨA

17 tháng 11 2021

“Kính gửi các bác sỹ ở Bắc Giang!  
Bọn con là ba chị em – Trần Phương Linh, Trần Phương Uyên, Trần Hoàng Bách. Chúng con học trường Vinschool Times City Hà Nội. Ở nhà, con thường xem tivi cập nhật bản tin thời sự,….và thấy được sự vất vả của các bác sỹ ngày đêm chống dịch bệnh để bảo vệ sức khỏe và tính mạng của người dân trước dịch Covid – 19 đang bùng phát, đặc biệt là ở Bắc Giang. Con đã thấy những cảnh các bác sỹ ngủ trên đất, ngủ gục ở ghế, bữa ăn cũng như không được tử tế, phải tranh thủ ăn để còn phải làm việc, thậm chí còn bỏ bữa để cấp cứu bệnh nhân….Bọn con ngồi xem tin tức mà cảm thấy rất buồn lòng và muốn đóng góp một chút công sức nhỏ bé cùng đất nước và các bác sỹ chống lại dịch bệnh. Ba chị em con đã dung tiền tiết kiệm để mua đồ về làm mũ chắn giọt gửi về tặng các bác sỹ với một niềm tin nhất định chúng ta sẽ chiến thắng đại dịch để cuộc sống trở lại bình thường. Các bác sỹ sẽ được trở về nhà đoàn tụ với gia đình, công nhân được đi làm bình thường, học sinh chúng em sẽ được quay lại trường học và bọn em được về thăm ông bà nội.

Chúng con chúc các bác sỹ luôn mạnh khỏe vững vàng chiến đấu để chúng ta chiến thắng được đại dịch. Nhất định chúng ta sẽ chiến thắng!

 Ba chị em Phương Linh, Phương Uyên, Hoàng Bách.”

Bức thư gây xúc động đối với nhiều người, đặc biệt khi kèm theo bức thư là những tấm kính chắn giọt bắn tự tay các em làm gửi đến nơi tuyến đầu chống dịch.
Đội ngũ bác sỹ ở bệnh viện dã chiến khu nhà ở xã hội của công ty cổ phần Fuji cám ơn và sẽ nỗ lực đẩy lùi dịch bệnh, sớm quay trở lại những ngày bình thường chân quý, yêu thương.
Cuộc chiến chống dịch Covid-19 còn cam go, nhưng chắc chắn chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta khi cả "tiền tuyến" và "hậu phương" đều chung ý chí - một ý chí thể hiện niềm tin và sức mạnh Việt Nam!
Chúc các con luôn khỏe mạnh, chăm chỉ học tập tốt, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, ông bà. Hẹn các con sau khi hết dịch Covid, một ngày gần nhất về quê hương Bắc Giang xinh tươi!

bạn tham khảo nghe! nhớ k cho mình

Gần 20 ngày qua có lẽ là những ngày rất dài với những đứa trẻ mà bố, mẹ các con hiện đang công tác tại Bệnh viện K.

Khi Bệnh viện K cơ sở Tân Triều (Thanh Trì, Hà Nội) thông báo có ca mắc Covid-19 tại bệnh viện và phải thực hiện phong tỏa để truy vết ca bệnh, ngăn không cho dịch lây lan, cả hai vợ chồng bác sĩ Phùng Thị Huyền (Trưởng khoa Nội 6) đều quyết định tham gia trực chống dịch và để hai con nhỏ ở nhà. Trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh lần này, không riêng bố mẹ Hà Anh mà rất nhiều y, bác sĩ cũng đang gồng mình cùng các bệnh nhân ung thư vượt qua đại dịch.

Giữa những ngày như "thời chiến" ấy, hai anh chị bất ngờ nhận được thông tin "có thư nhà"!

Thư nhà! Ai gửi thư lúc này? Giữa nhịp sống xã hội công nghiệp xô bồ, bấy lâu nay còn ai viết thư tay? Cả hai vợ chồng cứ đoán già đoán non không biết ai mà lại gửi thư? Mà lại là thư nhà?

Cho đến khi người trực ban Bệnh viện trao bức thư cho chị Huyền, nhìn bì thư với nét chữ thân quen của cô con gái bé nhỏ, chị lặng đi rồi bật khóc trong bất ngờ, xúc động...

Để tiếp sức cho bố mẹ cũng như các y, bác sĩ, nhân viên y tế, ít ai biết rằng, Hà Anh - con gái của chị đã lặng lẽ viết thư chia sẻ tâm sự của em cũng như của nhiều bạn nhỏ khác có bố mẹ đang kiên cường chiến đấu trong tâm dịch.

12 tháng 11 2021

kể ước mơ thì phải ghi cả dàn ý

28 tháng 10 2017

............., ngày .... tháng .... năm 2008!

Thư thương nhớ!

Thư ơi, giờ ở dưới đó chắc Thư buồn nhiều vì mình về thành phốrồi! Thư nhỉ? Mình còn nhớ rất rõ những chiều mùa hạ, chúng mình khoác tay nhau cùng đi quanh dòng sông. Rồi những đêm trăng sáng, chúng mình leo lên cây chơi, lại có khi ngủ quên luôn tới sáng. Thư còn dạy mình chăn trâu nữa. Ôi, nếu mà kể lại thì không tờ giấy nào kể hết được những kỷ niệm tuổi thơ của tụi mình. Phải không Thư?

Lần trước, Thư đã kểcho mình nghe ước mơ làm y sĩ của Thư. Ước mơ ấy thật đẹp, nếu quyết tâm thì cậu sẽ làm được chứ không hề viễn vông đâu, Thư ạ! Mình luôn ủng hộ cậu dù thế nào. Hôm nay, như lời hứa, mình sẽ kể cho Thư nghe ước mơ của mình. Đầu thư, mình chúc Thư luôn khỏe mạnh!

Thư thân mến! Từ cái ngày ấy,cái ngày bắt đầu ước mơ này. Hôm ấy, mình lỡ thốt ra lời nói làm cô Dung buồn mà cô không hề trách mắng lại ân cần, độ lượng giải bày sự khúc mắc cho mình rõ. Từ đó, mình thấy sao tình thầy trò thiêng liêng, cao đẹp thế! Và trở thành giáo viên là ước nguyện của mình. Mình nghĩ, muốn làm cô giáo phải bắt đầu tập từ bây giờ thôi.

Thế là cứ mỗi chiều, mình tập hợp các đứa trẻ trong xóm lại để dạy chúng. Bọn trẻ lao nhao, thích thú. Chúng tranh nhau viên phấn, cái bảng. Vui lắm Thư ạ! Mình cũng viết chữ lên bảng rồi tập cho tụi nó đọc, dạy tụi nó viết. Thếmà chẳng đứa nào đọc thành lời, viết thành chữ cả. Tuy vậy mình rất yêu quý chúng nó. Mấy lần đang giờ tập viết, bé Hoài đòi chơi búp bê. Mình bảo đang giờ học, không được chơi. Nó khóc òa lên. Chẳng biết làm thế nào, tớ đành vào nhà bê mấy con búp bê cũ mèm ra. Mấy con búp bê chẳng có gì đẹp, đã thếlại có con bị cụt tay, cụt chân mà bọn trẻ cứ mân mê, ôm ấp mãi. Bọn trẻ cứ tấm tắc khen đẹp... Lúc nhìn thấy thế, Thư ơi! Mình thấy tội nghiệp bọn nhỏ quá! Tiếp theo sau đó, mình cho bọn trẻ học vẽ. Chúng nó vẽ lung tung và nguệch ngoạc hết sức nhưng mình cũng chấm điểm và cho lời phê. Đứa bảy, đứa tám, đứa nào cũng vui mừng khoe điểm của mình.

Có buổi mình đang dạy thì tự nhiên mẹ về. Mình vội vàng dọn dẹp mọi thứ núp sau cửa và giải tán bọn trẻ. Nhưng rồi, mẹ cũng phát hiện Mẹ xoa đầu tớ, mắng yêu: “ Gớm! Con gái mẹ mới lớp năm mà đòi làm có giáo cơ đấy!”. Mẹ làm mình thẹn, đỏ cả mặt. Ngày đó, mình cứ nghĩ sẽ không làm cô giáo nữa nhưng ít hôm sau đó. bọn trẻ năn nỉ mình đừng bỏ dạy, vì: “Cô ơi! Em thương cô lắm!” có đứa khóc bật khóc nức nở. Bỗng nhiên, mình thấy mũi mình cay cay, mình đã khóc và hứa với bọn trẻ sẽ tiếp tục dạy chúng. Thếlà chúng hò reo tán thướng. Thư đọc tới đây chắc thấy buồn cười lắm nhưng tớ kể không phải là truyện cười đâu. Mình không nỡ bỏ những đứa trẻ đáng yêu ấy tí nào.

Thư yêu quý! Từ khi “dạy học” mình mới hiểu rõ sự cực khổ của cô giáo và cảm thấy thương cô nhiều hơn. Thư ạ! Mình tự dặn lòng phải học hỏi nhiều điều để làm một cô giáo giỏi khi đứng trước lũ “học trò nhỏ” của mình!. Tối đến, khi chuẩn bị bài cho ngày hôm sau xong rồi, mình lấy giấy chiếc góp thành những quyển tập nho nhỏ và viết chữ mẫu vào vở, nắn nót từng nét chữ, lúc thanh lúc đậm, để ngày hôm sau phát cho các em tập đồ, tập viết. Mình ngồi trong đêm một mình mà cả lòng mình, tâm hồn mình gửi về các em. Thì ra, những đêm cô giáo thức khuya chấm bài là cực khổ, mệt mỏi là vì thương học sinh quá mà thôi. Thư ạ, làm một cô giáo là mệt như vậy đấy nhưng có cái vui của nó. Đang mệt mỏi nhưng nghĩ đến nhưng gương mặt bé nhỏ, tươi sáng lên đến vui mừng khi mình trao cho bọn nó vào ngày mai là mình thấy cái mệt mỏi nó biến đi đâu mất. Ước mơ của mình như thế đấy. Mình sẽ cốgắng hơn nữa để ước mơ ấy sớm được thực hiện. Vào lớp, mình chăm chú lắng nghe cô giảng bài, chỗ nào chưa hiểu mình mạnh dạn phát biểu. Những bài làm sai, mình xem kỹ chỗ sai và tự rút kinh nghiệm để lần sau không sai nữa. Những bài tập cô giao về nhà, mình làm hết tại lớp. Để làm cô giáo là phải thế đấy... Thư ạ!

Thư thân mến! Những điều mình kể trên, Thư hình dung ra được chứ? Ngày xưa mình ước mơ nhiều lắm nhưng bây giờ chỉ có một ước ao là làm cô giáo thôi! Thư ơi, mình luôn mong những đứa trẻ ấy sau này sẽ trở thành những người có ích cho xã hội. Liệu ước mơ đó có thực hiện được không hả Thư? Có lẽ Thư sẽ động viên mình. Chắc để thực hiện ước mơ này, mình cần phải học thật giỏi để ngày mai lớn lên xây dựng đất nước càng tươi đẹp hơn. Đúng không Thư? Tụi mình là học sinh Việt Nam thế kỷ hai mươi mốt thì phải học thật tốt để xây dựng đẩt nước chứ ? Haichúng ta sẽ cùng cốgắng vươn lên, Thư nhỉ?

Một lần nữa, mình xin chúc gia đình Thư gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Riêng Thư, Thư hãy học giỏi lên để ngày sau gặp nhau cả hai đều đạt kết quả tốt đẹp. Nhớ sớm hồi âm, Thư nhé!

28 tháng 10 2017

Tiền Giang, ngày…. tháng….. năm

Hải Như thân!

Mùa xuân đã thay áo, rồi mùa hạ qua đi… và cứ thế thời gian cứ lẳng lặng trôi đi. Một năm rồi phải không Như? Vậy mà chúng mình vẫn xa nhau biền biệt, chưa một lần gặp lại. Mình ao ước có một ngày nào đó Như sẽ có mặt ở Thành phố ven sông Tiền này, lúc ấy sẽ vui biết chừng nào! Còn bây giờ chúng mình đành gặp nhau trên cánh thư ngắn ngủi này vậy.

Như ơi! Cậu có khỏe không? Thành phố Vũng Tàu của cậu có gì vui kể cho mình nghe với nhé! Thư này mình muốn trao đổi với cậu một chuyện vô cùng quan trọng. Nghe xong, cậu mong hãy góp ý cho mình. Tuần vừa rồi, trường mình tổ chức một chuyến xe đưa những học sinh đạt thành tích học tập xuất sắc đến thăm một trại thương binh cách thành phố Mỹ Tho chừng hai mươi cây số. Sau chuyến đi ấy trở về, trong mình xuất hiện ước mơ trở thành bác sĩ và sẽ xin về ngay trại thương binh này công tác. Như biết không? Mình đã phải rơi nước mắt trước, tình cảnh của các bệnh nhân – các chú ấy cũng bằng tuổi bố mình ấy – bị nhiễm chất độc màu da cam. Sức khỏe các chú ấy mỗi ngày mỗi yếu đi. Nhìn cảnh ấy, mình không cầm được nước mắt. Các chú ấy đã hy sinh quá nhiều rồi, hy sinh cho tương lai đất nước, cho chính chúng ta hôm nay đấy, phải không Như? Bởi vậy mà sau chuyến đi ấy, mình quyết tâm sẽ đi vào ngành y, góp một phần công sức và tình cảm nhỏ bé của mình xoa dịu nỗi đau cho các chú ấy. Ước mơ của mình thế đấy. Như hãy góp ý cho mình nhé!

Mình tạm dừng bút đây. Chúc Như và gia đình vui khỏe. Nhớ hồi âm cho mình nhé.

Bạn gái thân Bích Trâm 

k cho mk nha

27 tháng 3 2021

Thị xã Tân An, ngày 15 tháng 11 năm 20.....

Đức Thành thân mến!

Tinh cờ khi đọc lại quyển truyện “Thám tử lừng danh Cô-nan” tập ba mươi sáu mình nhặt được mảnh giấy của cậu ghi lại địa chỉ cho mình, nằm ở trong cuốn sách này, lúc chúng mình chia tay nhau. Chuyến tham quan du lịch Vũng Tàu hè năm rồi đã cho mình thêm một người bạn thật là tuyệt! Mấy tháng nay, mình muốn viết thư cho cậu, nhưng không tài nào kiếm ra địa chỉ của cậu, đành phải chịu. Không ngờ, nơi ở của cậu lại nằm trong cuốn Cô-nan ấy. Giờ thì mình đến với cậu đây! Cậu có khỏe không? sắp thi học kì I rồi nhỉ? Ở đây, mình cũng đang tập trung ôn thi đây. Chúng mình thi đua với nhau, ai được nhiều điểm mười trong kì thi này nhé! Ai thắng, sẽ được nhận phần thưởng tập truyện “Không gia đình” của Hec-tô- ma-lô. Người thua phải chịu trách nhiệm “tặng” cho người thắng qua con đường bưu điện. Đồng ý nghe Thành? Thôi, mình ôn bài đây. Mong thư bạn nhiều.

                                              Kí tên

                                               Huy

                                          Vũ Gia Huy 

28 tháng 3 2021

Huyện Vĩnh Tường,tỉnh Vĩnh Phúc ngày 28 tháng 3 năm 2021

Lan thân mến!

Chắc bạn ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này phải không? Chủ nhật tuần rồi mình có xem trên tivi, qua mục giới thiệu “Những gương vượt khó ở miền Trung” mình mới biết về bạn. Hôm nay, mình cầm bút viết vài dòng gửi đến bạn và chúng mình làm quen nhé!

Bạn có muốn biết về mình không? Mình xin tự giới thiệu, mình tên là Trần Thị Thùy Dương, năm nay tám tuổi, học lớp 3A trường Nguyễn Văn Hưởng.


 
Bạn và gia đình có khỏe không? Tình hình học tập lúc này của bạn ra sao rồi? Ngoài việc học ở trường chắc bạn còn phải phụ giúp ba mẹ nhiều lắm hả? Bạn học giỏi thật đấy, bí quyết gì vậy? Bạn chỉ cho mình với!

Còn mình thì vẫn khỏe. Ở lớp, mình học cũng rất tốt. Hai năm học vừa qua, mình đều đạt danh hiệu học sinh giỏi đấy. Trong năm học này, mình sẽ học thật tốt để đạt được thành tích giống như vậy. Ngoài việc học ở trường thì về nhà mình cũng tìm hiểu thêm những bài khó để nâng cao kiến thức. Vậy bạn thấy mình học như vậy có tốt chưa? Thế bạn có muốn thi đua học tốt với mình không? Chúng mình sẽ cố gắng học thật tốt để cuối năm xem ai học giỏi hơn nhé! Nếu đồng ý thì bạn nhớ hồi âm cho mình nha!

Thôi thư đã dài mình dừng bút đây! Mình chúc bạn luôn mạnh khỏe và học giỏi.

Người bạn mới
Tùng
Ngô Xuân Tùng

19 tháng 11 2021

undefinedundefinedundefinedundefined

Bn thấy dc ko??Mn ko tra,đó là mn và bn lớp mn tự tay làm

19 tháng 11 2021

RẤT ĐẸP

1 tháng 11 2017

Cà Mau ngày........tháng.........năm

...............thân mến

Đã gần nửa năm kể từ ngày mình chuyển trường vòa đầy. Mình nhớ cậu và trường cũ lắm nên hôm nay mình viết thư thăm cậu , nhân tiện kể cho cậu nghe về tình hình lớp và trường mình hiện nay.Cậu vẫn khỏe chứ? Vào năm học rồi và đã sắp kiểm tra học kì I rồi, chắc là cậu bận học lắm phải không? Hai bác vẫn khỏe chứ? Mình đoán là năm ngoái cậu học tốt vậy, thế nào năm nay cậu cũng được bố thưởng cho chiếc xe đạp để đi học, phải không?Dạo này mình mập và cao hơn. Nhà mình ở gần trường nên mình đi bộ, đỡ cho bố phải đưa đón. Trường mình gần biển nên rất mát. Lớp mình có 36 bạn, đa số là học sinh khá. Lớp trưởng của mình là con gái bạn ấy khảo bài rất gắt nên mình rất ngán, nhưng bạn ấy rất tốt.Sắp kiểm tra rồi, mình phải ôn bài thật kĩ và thỉnh thoảng mình phải nhờ bố giảng. Mình luôn nhớ quê, bạn bè và thầy cô mà mình cùng cậu học suốt ba năm qua.Thôi, mình dừng bút đây. Chúc cậu và gia đình luôn khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn. Cậu nhớ viết thư cho mình nhé

Bạn thân của.................

........................

.....................

 

4 tháng 11 2017

............., ngày ……tháng……… năm……..

Lan Hương mến !

Vậy là chúng mình xa nhau hơn một học kỳ rồi đấy, phải không Hương? Cả mình và Hương nữa đều lười viết thư cho nhau. Điều này thì mình phải trách cậu trước vì cậu không thể đã quên địa chỉ cùa mình, còn mình thì mù tit về nơi ở của cậu. Lan Hương nhớ! Cậu có được khỏe không? Học hành thế nào rồi? Hỏi vậy thôi chứ mình biết sức học của Hương có bao giờ chịu đứng “khiêm tốn” sau các bạn khác đâu! Văn hay, toán giỏi lại là một cô bé cần cù, chịu khó ham học thì nhất định Lan Hương luôn giành vị trí hàng đầu rồi. À cô bé Phương Thảo đã vào lớp một chưa? Nó còn bụ bẫm, dễ thương như hồi ở dưới này không? Cho mình gửi lời chúc sức khỏe em và bảo với nó rằng: Chị Hoài Như rất nhớ và yêu nó. Hương đừng quên nhé!. Giờ thì mình kể vài nét tình hình lớp mình cho Hương biết nhé ! Phong trào học tập vẫn như hồi Hựơng ở đây: chăm chỉ sôi nổi. Dường như trong mỗi tụi mình đều nghĩ rằng: hai năm học cuối cấp của bậc Tiểu học rất quan trọng nên ai cũng đều có ý thức học tập, vươn lên. Chắc Hương còn nhớ bạn Phi Hùng và Hải Yến chứ? Do hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, cả hai phải mất một buổi đi bán vé số để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Phi Hùng thì bố mất sớm, Hùng là anh đầu, sau Hùng còn hai em nhỏ nữa. Hoàn cảnh Hải Yến cũng chẳng hơn gì Hùng. Nhiều lúc hai ban ấy có ý định nghỉ học, cô giáo chủ nhiệm và tụi mình động viên mãi hai bạn mới tiếp tục theo học. Các thầy cô đều khen lớp 4A là một tấm gương về sự đoàn kết, tương thân tương ái đấy!. Giá có Hương cùng học thì vui biết chừng nào!. Thôi, cho mình dừng bút ở đây. Chúc Hương và những người bạn mới của Hương luôn vui tươi, học giỏi. Nhớ hôn hộ mình bé Phương Thảo nhé! Bạn thân của Lan Hương Hoài Như

14 tháng 1 2018

Vị bác sĩ đó là mẹ của john phải không bạn!

14 tháng 1 2018

Vị bác sĩ đó là mẹ của cậu bé

21 tháng 2 2020

thức khuya dậy sớm   nhé

học tốt nhé

21 tháng 2 2020

koro sensei 

câu tục ngữ mà 

28 tháng 3 2021

mong các bạn giúp đỡ. Mình đang cần gấp.

28 tháng 3 2021

1. Thank you very much for the gift you gave me on my birthday, I know you put a lot of thought to it and I loved it. Love you babe!
Tạm dịch: Cảm ơn bạn rất nhiều vì món quà bạn tặng tôi vào sinh nhật tôi. Tôi biết bạn đã phải suy nghĩ và rất nhiều tâm sức để chọn nó. Tôi rất thích nó. Yêu thương bạn tui nhiều!

2. This gift is amazing! Thank you for everything! It is incredible.
Tạm dịch: Món quà thật tuyệt vời! Cảm ơn chị vì tất cả! Món quá rất thú vị.
=> Đây là lời cảm ơn trong ngày sinh nhật khi được tặng quà ngắn gọn, lịch sự

3. Wow! This is one of the best gifts I have ever received. Thank you so much!
Tạm dịch: Wow! Đây là một trong những món quà tuyệt vời nhất tôi từng nhận được. Cảm ơn bạn rất nhiều!

4. You are one of the best friends I have ever had. I don't say that because you brought a birthday gift. I say that because you gave me one of the best birthday gifts of all time.
Tạm dịch: Bạn là một trong những người bạn tốt nhất mà tôi từng có. Tôi không nói vậy không phải vì bạn đã mang tặng tôi một món quà sinh nhật mà là bởi vì bạn đã tặng tôi một trong những món quà sinh nhật tuyệt nhất mọi thời đại.
=> Lời cảm ơn sau sinh nhật bằng tiếng Anh sâu sắc, ý nghĩa

26 tháng 11 2017

Đảm bảo các yêu cầu sau, được 8 điểm:

- Viết được một bức thư cho một người thân đủ các phần: phần đầu, phần chính, phần cuối theo yêu cầu đã học; độ dài viết khoảng 8 - 10 câu.

- Viết câu đúng ngữ pháp, dùng từ đúng, không mắc lỗi chính tả.

- Chữ viết rõ ràng, trình bày bài viết sạch sẽ. Tùy theo mức độ sai sót về ý, về diễn đạt chữ viết có thể cho các mức điểm: 0,5 - 1 - 1,5 - 2 - 2,5 - 3 - 3,5 - 4 - 4,5 - 5 - 5,5 - 6 - 6,5 - 7 - 7,5 - 8 điểm

Bài mẫu:

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày … tháng … năm 2015

Bác Phương kính mến!

     Ông bà và gia đình cháu vừa nhận thư chúc Tết của bác ở Nam Định gửi vào. Chợt nhớ đến bác nên cháu vội viết thư chúc Tết bác và báo tin cho bác mừng: ông bà ở trong này vẫn mạnh giỏi, ông bà bảo nhận được tin trong dịp Tết của quê hương rất vui và nhớ quê lắm, ông bà bảo sang năm bố mẹ cháu sẽ thu xếp cho ông bà về quê ăn Tết. Vào miền Nam đã 5-6 năm rồi còn gì?

     Bữa cơm chiều hôm nhận được thư của bác Phương, cả nhà mừng rỡ, ông ăn thêm được nửa bát cơm, còn bả thì cứ bảo tại sao nó không nói gì đến con “Vện" mà hôm vào Nam, bà đã dặn bác cố gắng chăm sóc nó.

     Tiện đây cháu cũng xin báo tin để bác và các anh chị biết: Tết này bố mẹ cháu cũng tổ chức cho ông bà đi thăm một số nơi có phong cảnh đẹp ở miền Nam như núi Bà Đen, chùa bà Châu Đốc…

     Khi biết cháu viết thư cho bác, ông bà bảo viết thêm mấy chữ gửi thăm sức khoẻ của mọi người trong gia đình ngoài này.

     Cuối thư xin kính chúc bác sang năm mới vui khoẻ, mùa màng thu hoạch tốt. Các anh chị học tập tiến bộ.

Cháu của bác

Vũ Thị Mai