K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 7: ......................

(xl mn nha ra hơi chậm)

Hôm sau Mộc Khả Hân ngồi trên ghế cho Nhuỵ Nhi chải tóc.

“ Tiểu thư, hôm nay ngươi..” Nàng ấp úng hỏi.

“ Hôm nay ra phố, nhớ đem theo ngân lượng “ Nàng nói.

“ Vâng” Nhuỵ Nhi tuân theo, nàng không biết tại sao tiểu thư lại quyết định như vậy, nhưng nàng tin tưởng tiểu thư.

“ Đi thôi” Nàng đứng dậy đi ra cửa.

Hai người theo cửa sau đi ra ngoài, Mộc Khả Hân đi dạo quanh khu phố, nàng đi vô một tiệm ăn vắng khách.

“ Cô nương mời vào, mời vào “ Chủ quán vui vẻ chạy ra nói.

“ Ta không vô ăn “ Nàng lạnh nhạt nói.

“ Vậy... cô nương “ Hắn ngạc nhiên.

“ Ta muốn mua tiệm của ngươi “ Mộc Khả Hân bình thản nói.

Nhuỵ Nhi trố mắt nhìn nàng, chủ tiệm cũng há to miệng.

“ Cô...cô nương không nói giỡn đi “ Hắn lấp bấp nói, không phải hắn già rồi nên nghe nhầm chứ, nữ tử này muốn mua lại tiệm của hắn sao.

“ Ta không nói giỡn “ Nàng lạnh tanh trả lời.

“ Cô nương, ta khuyên cô một câu tiệm ta lâu năm chưa từng đông khách, cô đừng dại dột, ta cố gắng lắm để kiếm tiền nuôi sống bản thân thôi.” Hắn cố gắng khuyên nhũ nàng.

“ Ta chỉ hỏi ngươi bán hay không? Đừng nói nhiều “ Nàng nhăn mi lạnh nhìn hắn.

“ Ta..” Chủ tiệm do dự.

Mộc Khả Hân liếc qua Nhuỵ Nhi, nàng ta hiểu ý nàng nên lên tiếng “ Tiểu thư ta đã quyết đừng do dự, đây là tiền “

Nhuỵ Nhi đặt xấp ngân lượng lên bàn, Chủ Tiệm trố mắt ra nhìn, nhiêu đây thật nhiều so với tiệm hắn.

“ Ý của ngươi?” Mộc Khả Hân nhìn hắn hỏi “ Hay ngươi chê không đủ?”

“ Không không, quá đủ quá đủ” Hắn vội gật đầu nói.

“ Được, làm giấy tờ chuyển tiệm cho ta” Nàng muốn việc gì cũng nhanh chống.

“ Vâng vâng, ta làm liền “ Hắn vội chạy đi.

Sau khi mua tiệm ăn nàng đi sang chỗ bán y phục, cũng trao đổi y chang như vậy.

“ Tạm thời là như vậy “ Mộc Khả Hân cười khẽ.

“ Tiểu thư, ngươi mua những tiệm ấy làm gì? “ Nhuỵ Nhi khó hiểu hỏi.

“ Ngươi từ sẽ biết “ Nàng nhẹ nhàng vừa bước đi vừa nói.

“ Nhuỵ Nhi, đi ăn thôi” Mộc Khả Hân đi vô một tửu lâu kế bên đường, từ sáng nàng đi sớm chưa kịp dùng bữa sáng.

Thức ăn được dọn ra, hai người bắt đầu dùng bữa.Mộc Khả Hân nhìn món ăn trên bàn, sau này nàng sẽ đem các món ăn tại hiện đại về cổ đại này. Trên lầu, Phượng Mặc Khuynh nhìn xuống dưới bàn nàng.

“ Tam Ca, sao vậy?” Phượng Mặc Yên theo mắt hắn nhìn xuống, đôi mắt mở to kinh ngạc.

“ Sao nàng lại ở đây?”

“ Yên, Vương Phi của ngươi, ngươi không phải nên biết sao?” Hắn lạnh lùng nói mắt vẫn nhìn hướng nàng.

“ Nàng ta chưa xin phép đệ đã tự tiện ra phủ “ Phượng Mặc Yên đứng dậy đi xuống chỗ Mộc Khả Hân.

“ Vương Phi của ta có vẻ nàng đang rất vui vẻ khi ở đây “ Phượng Mặc Yên đến bên cạnh nàng nói.

“ Vư..Vương Gia” Nhuỵ Nhi hoảng sợ rớt đôi đũa xuống dưới, làm sao bây giờ Vương Gia biết bọn nàng tự tiện ra khỏi phủ, vậy tiểu thư phải ra sao?

“ Ngươi không thấy sao lại hỏi?” Mộc Khả Hân đặt đũa xuống lạnh nhạt trả lời.

Phượng Mặc Yên khựng lại một chút, khí chất này không phải Mộc Khả Hân nên có “ Vương Phi nàng nên đi cùng ta không phải sao?”

“ Ngươi trả tiền?” Mộc Khả Hân ngước lên hỏi hắn.

“ Đương nhiên “ Từ bao giờ nàng thành kẻ mê tiền như vậy?

“ Vậy đi thôi “ Có người bao sao nàng lại không đi.

“ À nhưng phải cho nô tỳ của ta ăn nữa “ Nàng chỉ vào Nhuỵ Nhi đang đứng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

“ Sao?” Phượng Mặc Yên nhăn đôi mi thanh tú, một nô tỳ mà ngồi ăn chung với chủ nhân sao? Khi nãy hắn thấy nàng ta ngồi chung với nàng đã rất là ngạc nhiên.

“ Không được sao?” Mộc Khả Hân lên tiếng.

“ Tiểu thư nô tỳ no rồi, là thật “ Đùa sao kêu nàng ngồi chung với Thất Vương Gia? Nàng không nghẹn chết là may rồi.

“ Vậy em ăn tại bàn này đi, hắn sẽ trả nên đừng lãng phí” Nàng cũng không tiếp tục làm khó Nhuỵ Nhi.

Nàng lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

Bước lên trên lầu từ xa đã nhìn thấy Phượng Mặc Khuynh lạnh lùng ngồi đó.

“ Sao vậy? Nàng vẫn không quên Tam Hoàng Huynh sao?” Phượng Mặc Yên cười nhưng trong lòng đột nhiên khó chịu.

“ Ta có nói vậy sao?” Nàng thản nhiên nói sau đó đi đến bên bàn ngồi xuống.

“ Chào Tam Vương Gia” Mộc Khả Hân lên tiếng như có lệ.

Phượng Mặc Khuynh sửng sốt, trong mắt nàng không có say mê, không đau buồn, chỉ có thản nhiên như đối mặt với người lạ, lòng hẵn thoáng mất mác nhưng nhanh chóng trở về như cũ.

“ Chào Thất Vương Phi “ Hắn gật nhẹ đầu.

Phượng Mặc Yên nhìn qua hai người sau đó ngồi bên cạnh Mộc Khả Hân.

“ Hân Nhi, nàng muốn ăn gì?” Hắn vui vẻ hỏi nàng, giờ đây hắn đang rất hứng thú với Vương Phi của hắn.

Mộc Khả Hân nắm chặt đôi đũa, Hân Nhi sao? Xưng hô này làm nàng nhớ tới tên tối qua, hắn dám cướp nụ hôn của nàng.
2
19 tháng 12 2018

hay wa ban oi dang nhieu len nha, mak nhanh nhanh cai bn dang cham wa akyeu

2 tháng 12 2018

Kết quả hình ảnh cho hentai

CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 11: ...................... Về đến Thất Vương Phủ, Mộc Khả Hân đi vào trong điện, Phượng Mặc Yên cũng theo sau vào. “ Ra ngoài “ Nàng lạnh nhạt nói, hắn cứ theo nàng suốt 24 tiếng đồng hồ thế này thì nàng làm sao đi là việc được. “ Hân Nhi, nàng không có quyền đuổi ta đi, trong Vương Phủ này đều là chỗ của ta “ Hắn tự động ngồi xuống ghế, Nhuỵ Nhi chảy mồ hôi hột nhìn...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 11: ......................

Về đến Thất Vương Phủ, Mộc Khả Hân đi vào trong điện, Phượng Mặc Yên cũng theo sau vào.

“ Ra ngoài “ Nàng lạnh nhạt nói, hắn cứ theo nàng suốt 24 tiếng đồng hồ thế này thì nàng làm sao đi là việc được.

“ Hân Nhi, nàng không có quyền đuổi ta đi, trong Vương Phủ này đều là chỗ của ta “ Hắn tự động ngồi xuống ghế, Nhuỵ Nhi chảy mồ hôi hột nhìn Mộc Khả Hân đang chuẩn bị nổi giận.

“ Ta không nói lại lần hai, ta cần nghỉ ngơi “ Nàng trầm giọng nói, tên nàng sao cứ bám theo nàng, không phải hắn ghét nàng lắm sao.

“ Vương Gia “ Ám vệ đột ngột nhảy vào hành lễ trước hắn sau đó nói nhỏ gì đó.

Phượng Mặc Yên gật đầu sau đó phất tay cho ám vệ lui, hắn đứng dậy cười “ Hân Nhi, ta đi đây, nàng ngủ ngon, mai ta lại ghé “

Mộc Khả Hân hừ lạnh, hắn không đến nàng càng vui.

“ Tiểu thư ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi “ Nhuỵ Nhi lên tiếng nói.

Nàng bước vô thùng tắm, hơi nước nóng xông lên làm Mộc Khả Hân như một tiên nữ, Nhuỵ Nhi ngơ ngác nhìn, tiểu thư đúng là rất xinh đẹp nha.

“ Lau nước miếng của em đi “ Nàng buồn cười nói, cô bé này nhìn nữ tử mà mắt cũng hiện trái tim là sao.

Nhuỵ Nhi vội vàng quẹt miệng “ A tiểu thư người lại chọc ta”

Không trách được nàng nha, ai bảo tiểu thư lại có dung nhan như vậy.

“Ra ngoài đi, có gì ta sẽ gọi ngươi “ Nàng nhắm hờ mắt nói.

“ Vâng “ Nhuỵ Nhi đi ra, Mộc Khả Hân đột ngột mở mắt, nàng bước ra khỏi thùng tắm, thay bộ y phục gọn gàng , nàng nhanh chóng bay ra bằng cửa sổ.

Trong hoa viên của Thất Vương Phủ, hai nam nhân tuấn mỹ ngồi đối diện.

“ Hoàng Huynh, hôm nay sao lại có nhã hứng đến Vương Phủ của đệ?” Phượng Mặc Yên tò mò nhìn vị Hoàng Huynh lạnh như băng của hắn.

“ Ta không có quyền đến sao?” Hắn lạnh nhạt nhấp ngụm trà, hắn cũng không biết tại sao lại đến đây.

“ Ta không hề nói vậy “ Phượng Mặc Yên cười nhẹ.

“ Ta nghe nói đệ sủng ái lại Mộc Khả Hân “ Hắn không để ý nói, từ ngày phát hiện sự khác lạ của nàng, hắn luôn cho ám vệ theo dõi nàng, nhưng hầu hết bọn họ đều mất tích.

“ Phải, ta mới nhận ra không phải nàng cũng rất thú vị sao?” Hắn bất giác bật cười khi nghĩ đến nàng, nữ nhân ngoan cường đó, xem hắn trị nàng ra sao. Phượng Mặc Yên ngước mắt nai tơ lên nhìn hắn “ Hoàng Huynh, ngươi không phải chỉ đến đây hỏi ta vì thế thôi đấy chứ?”

Phượng Mặc Khuynh im lặng, quả đúng là vậy, nàng dạo gần đây luôn xuất hiện trong mỗi lúc hắn lơ là, khi nghe Yên ở điện nàng, hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

“ Hoàng Huynh, ngươi hối hận? Vì đã đưa nàng cho ta?” Hắn híp mắt lại hỏi, quả đúng là Mộc Khả Hân đã đổi tính, nhưng tình yêu nàng giành cho Hoàng Huynh thì sao? Còn hay không? “ Yên, ngươi suy nghĩ nhiều “ Phượng Mặc Khuynh mở miệng, sau đó đứng lên rời đi.

“ Ta cũng mong do ta suy nghĩ nhiều thôi “ Nhiều cái mất đi không lấy lại được, nàng là người cho hắn cảm giác hứng thú muốn tìm hiểu, hắn không định nhường cho ai.

Bước đi trên nóc nhà, Mộc Khả Hân nhảy vào trong căn tiệm nàng mua cùng Nhuỵ Nhi.

“ Dậy “ Nàng đi vào phòng chủ tiệm đánh thức hắn.

“ Ai? Ai?” Hắn lờ đờ giật mình ngồi dậy, đêm khuya như vậy ai lại đến chỗ hắn vậy.

“ Là ta, người đã mua tiệm của ngươi “ Nàng thắp đèn cày lên, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt khuynh quốc của nàng.

“ Cô nương đã khuya lắm rồi, có gì mai đi “ Hắn khóc nha, sao lại đến vào giờ này.

Mộc Khả Hân lắc đầu “ Ta không có thời gian, giải quyết nhanh “

Chủ tiệm ngập ngùi gật đầu, hắn đứng dậy lấy giấy mực.

“ Đầu tiên, ngươi hãy thay ta làm chủ tiệm, ta sẽ điều khiển phía sau “ Nàng lấy ra các tờ giấy đặt lên bàn “ Đây là công thức nấu ăn, hãy thay đổi tất cả các món ăn trong tiệm”

Khi còn ở hiện đại nàng rất mê nấu ăn, nếU không phải là người thừa kế tập đoàn Mộc Gia, chủ nhân của Sát thì có lẽ nàng sẽ đi làm đầu bếp, làm các món ăn yêu thích.

Chủ tiệm cầm các công thức lên xem, hai mắt mở to, làm bếp mấy chục năm lần đầu tiên hắng thấy những thức ăn kì lạ này.

“ Còn có hãy ghi chép tờ giấy này ra thành 100 tờ giống nhau, và phát cho người qua đường.” Nàng đặt tờ giấy lên, nàng biết trước tiên cần phải tiếp thị như vậy mới thu hút khách.

Chủ tiệm há hốc, rốt cục nữ tử này là gì sao có thể nghĩ ra những điều này được, thật sự quá tuyệt.

“ Còn có khi khai trương hãy thuê mấy người mở đầu bước vào tiệm “ Nàng giải thích tất cả cho hắn, hắn càng nhìn nàng bằng ánh mắt cảm phục.

“ Xong rồi, cứ làm theo vậy, ta đi đây “ Nàng xoay người “ Ta quên hỏi tên ngươi “

“ Ta...ta tên Tiêu Thành “ Hắn lấp bấp trả lời.

“ Mộc Khả Hân “ Nàng nhảy khỏi cửa sổ đi ra ngoài.

Bước dọc theo phố đêm, nơi đây không giống hiện đại suốt ngày nhộn nhịp, ban đêm mọi người đều tắt đèn đi ngủ. Nàng thấy một quán mì ven đường.

Mộc Khả Hân ghé vô kêu một tô mì, nàng cũng đói lắm rồi. Đang ăn đột nhiên có một bóng đỏ ngồi đối diện nàng “Tối như vậy sao không ở trong nhà mà lại ra đây “

Hắn ngồi trong tửu lâu đối diện khi thấy nàng một mình tại quán mì liền nhảy xuống, Vương Phi của Hoàng Thất cũng có lúc giản dị vậy sao?

Mộc Khả Hân chuyển đôi đũa phóng về phía hắn, nam nhân áo đỏ vội né sang một bên, không nội lực nhưng lực đạo lại mạnh như vậy.Nàng che dấu quá sâu, nhưng nếu vậy thì sao bây giờ lại bộc lộ ra.

“ Nếu không muốn bị giết thì cút đi “ Nàng ngước lên nhìn nam nhân yêu mị trước mắt, hắn ta dám cướp nụ hôn đầu của nàng.

“ Hân Hân ngươi vẫn còn giận ta hôn ngươi sao?” Hắn vuốt tay áo bất đắc dĩ nhìn nàng.

Mộc Khả Hân đứng phắc dậy, đặt tiền lên bàn sau đó bỏ đi, hắn ta tránh được ám khí của nàng chứng tỏ võ công không phải vừa, nàng bây giờ chưa đủ mạnh để có thể gây sự với hắn.

“ Hân Hân đợi ta, ta dẫn nàng tới nơi này “ Hắn chạy lại nắm tay nàng, Mộc Khả Hân vùng ra.

“ Đừng đụng vào ta “ Nàng lạnh nhạt nói

“ Đi theo ta “ Hắn không để ý cầm tay nàng đi, Mộc Khả Hân cũng đang buồn chán nên tuỳ hắn dẫn đi.

Đến bãi cỏ xanh mát trên đồi, hắn dắt tay nàng ngồi xuống “ Đến, đây là nơi ta thích nhất “

“ Trò con nít” Nàng định đứng dậy nhưng hắn lại kéo xuống.

“ Nhìn đi nơi đây nàng sẽ thấy nhiều sao lắm đấy” Hắn vội chỉ lên trời.

Nàng cũng nhìn theo, đúng là rất nhiều sao, cảnh tượng này khi ở hiện đại nàng cũng chưa bao giờ thấy qua, không phải nói người bận rộn trên thương trường và hắc đạo như nàng ngắm sao có vẻ xa vời. Mộc Khả Hân yên lạnh nhìn lên bầu trời.

Nam nhân hồng y chuyển hướng qua nhìn nàng, nữ nhân này luôn lạnh lùng như vậy nhưng có lẽ hắn sai rồi, nàng cũng rất đa cảm không phải sao, nếu không trong mắt nàng khi nãy không loé ra buồn bã như vậy.
3
20 tháng 12 2018

ung ho bn

20 tháng 12 2018

Hỏi đáp Mỹ thuậtHỏi đáp Mỹ thuậtHỏi đáp Mỹ thuậtHỏi đáp Mỹ thuậtHỏi đáp Mỹ thuậtHỏi đáp Mỹ thuậtHỏi đáp Mỹ thuật

CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 4: ...................... Hai người đi dọc trên đường , do dung mạo của Mộc Khả Hân nên rất nhiều ngừơi chú ý , bỗng một người kéo nàng lại. " Cô nương coi bói chứ " Một ông lão cười nhìn Mộc Khả Hân. Nàng lạnh nhạt từ chối , nàng không tin vào mấy việc này . " Ta coi không lấy tiền đâu , chỉ thấy do cô nương hữu duyên thôi " Lão cười nói . " Tiểu thư coi miễn phí đấy ,...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 4: ......................

Hai người đi dọc trên đường , do dung mạo của Mộc Khả Hân nên rất nhiều ngừơi chú ý , bỗng một người kéo nàng lại.

" Cô nương coi bói chứ " Một ông lão cười nhìn Mộc Khả Hân.

Nàng lạnh nhạt từ chối , nàng không tin vào mấy việc này .

" Ta coi không lấy tiền đâu , chỉ thấy do cô nương hữu duyên thôi " Lão cười nói .

" Tiểu thư coi miễn phí đấy , ngươi thử đi " Nhuỵ Nhi bên cạnh vui mừng nó.

Mộc Khả Hân thở dài đông ý , dù sao nàng cũng đang rãnh .

" Cô nương " Ông lão gọi nàng , sau đó nói tiếp "Mệnh phạm đào hoa "

"Mệnh phạm đào hoa ?" Nàng nhíu mày , ý này là thế nào ?

Ông lão cười gật đầu vuốt râu .

" Đừng nói tiểu thư như vậy " Nhuỵ Nhi bên cạnh tức giận . Nếu nói vậy ai muốn lấy tiểu thư nữa, hơn thế nếu có người nghe được báo cho Vương Gia tiều thư sẽ gặp chuyện . Trong xã hội cổ đại , trinh tiết nữ nhân rất quan trọng

" Không cần nói " Dù sao nàng cũng không tin mấy cái này " Đi thôi , cảm ơn lão " nàng đưa ông lão hai đồng tiền .

Hắn từ chối đưa lại cho nàng , lúc đầu hắn đã nói hắn không lấy tiền . Mộc Khả Hân không quan tâm nhét lại cho hắn sau đó xoay người bỏ đi .

" Đúng là rất đặc biệt " Lúc nãy còn vế sau hắn chưa nói ra đó là những đào hoa của nàng đều là nhân trung long phụng.

" Tiểu thư " Đi được một lúc Nhuỵ Nhi kêu nàng .



Mộc Khả Hân liếc nhìn nàng ý bảo nàng nói tiếp .

" Ngươi có đói chứ ?" Nàng ngập ngừng hỏi .

Nhuỵ Nhi nói làm nàng nhớ ra bụng đang biểu tình " Ta cũng đói rồi , đi tìm tửu lâu đi "

Nàng bước vô một tửu lâu lớn " Cho ta một cái bàn , ở chỗ khuất thôi ."

" Hai cô nương mời đi hướng này " Tiểu nhị vui vẻ dẫn đường cho nàng .

Đang chuẩn bị đi sau lưng chuyền đến một giọng nói " Khả Hân ? "

Mộc Khả Hân quay đầu , người nói là một nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu trắng , tóc đen dài như thác nước , đôi mắt đen láy , khí chất thuỳ mị thanh tao . Bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mĩ lạnh lùng , tóc dài cột đằng sau . Nàng nhíu mi nhìn hai người , đây là người khối thân thể này quen sao ? Nhưng tại sao nàng nhìn trong mắt nam nhân kia có sự chán ghét ? Mộc Khả Hân liếc mắt qua Nhuỵ Nhi hỏi nàng .

Nhuỵ Nhi mặt đã sớm tái lại , may mắn lắm tiểu thư mới quên được Tam Vương Gia , vậy mà tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này , còn đi theo Khổng Vân Khuê - nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư .

" Khả Hân là muội sao ? Từ hôm tân hôn đến giờ muội vẫn tốt chứ ? Hôm nay muội khác quá ta nhận không ra " Nàng dịu dàng nói , còn len lén liếc sang người nam nhân bên cạnh .

" Ta vẫn khoẻ " Nàng lạnh lùng nói , bao năm trên thương trường và hắc đạo nàng đương nhiên nhận ra nàng ta không có ý tốt thông qua đôi mắt .

" Muội không còn giận tỷ chứ ?" Khổng Vân Khuê e dè hỏi nàng .

Mộc Khả Hân nhướng mày , nàng nhìn qua Nhuỵ Nhi . Giận sao ? Có vẻ cô bé này còn giấu nàng chuyện gì.

" Tiểu thư " Nàng lau mồ hôi hột .

" Khuê Nhi nàng làm điều dư thừa vậy làm gì ?" Người nam nhân kế bên lạnh lùng lên tiếng .

" Khuynh , ta ..." Nàng nép vào người hắn .

" Ta đói , đi trước đây " Nàng không rãnh coi họ diễn trò .

" Khả Hân , ta không phải cố ý , nhưng ta thật sự yêu Khuynh , chúng ta yêu nhau " Khổng Vân Khuê hơi nâng giọng làm nhiều người chú ý bên này .

" Ngươi yêu ai thì liên quan gì đến ta " Nàng bình tĩnh nhìn nàng ta .

"Sao cơ ?" Khổng Vân Khuê kinh ngạc , Phượng Mặc Khuynh cũng hơi nhíu mày , hôm nay hắn cảm giác Mộc Khả Hân rất khác , gặp hắn không còn bám theo , cũng không còn hận thù nhìn Khổng Vân Khuê , hơn nữa nàng không mặc y phục trắng nữa mà đổi sang màu tím , tóc cũng búi đơn giản nhưng không mất vẻ đẹp , hôm nay nàng nhìn khuynh quốc khuynh thành .

" Ta nói ta đói rồi , còn ngươi yêu ai không liên quan đến ta " Nàng lạnh như băng lên tiếng , nàng ghét ai cản trở nàng khi nàng dùng bữa .

" Ta .. "

" Để cho nàng đi " Phượng Mặc Khuynh giữ tay Khổng Vân Khuê .

" Vậy được , Khả Hân chúc ngươi ngon miệng " Khổng Vân Khuê bùi ngùi nói , nhưng trong lòng sớm đã kinh ngạc không chịu nổi , Mộc Khả Hân hôm nay rất đáng sợ .

Phượng Mặc Khuynh nhìn theo hướng nàng đi , lúc nãy hắn không cảm nhận lầm , trên người Mộc Khả Hân có sát khí , khí chất này lúc trước nàng ta chưa bao giờ có .

" Khuynh " Khổng Vân Khuê thấy hắn nhìn theo Mộc Khả Hân thì vội lên tiếng.

" Đi thôi " Hắn thu hồi tầm mắt .

Trong phòng chữ Thiên , một nam nhân tóc trắng như tuyết , khuôn mặt mĩ lệ ngồi trên quan sát hết thảy , hắn phất tay cho một ám vệ đi vào.

" Điều tra nữ nhân đó " Hắn nhẹ giọng ra lệnh .

" Dạ " Ám vệ thoắc cái biến mất .

" Tiểu thư hồi nãy ngươi thật giỏi nha " Nhuỵ Nhi ngồi đối diện mắt ngưỡng mộ nhìn nàng , nàng có thể đả bại được Khổng Vân Khuê đáng ghét đó .

" Ta cho muội ba phút kể lại cho ta tất cả , họ là ai ?" Nàng nhìn Nhuỵ Nhi .

" Tiểu thư , ngươi thật sự muốn biết sao ?" Nàng e ấp hỏi .

" Phải " Mộc Khả Hân lạnh nhạt gật đầu .

" Dạ , nữ nhân tên Khổng Vân Khuê là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư , cũng là Nam Quốc đệ nhất tài nữ , còn nam nhân là Chiến thần Tam Vương Gia của Nam Quốc , hai người đã đính hôn và sẽ tổ chức hôn lễ vào mấy tháng nữa " Nhuỵ Nhi bất bình nói , tại sao lại là Khổng Vân Khuê ? Rõ ràng tiểu thư nàng tốt hơn nha , Nam Quốc đệ nhất tài nữ gì chứ , tiểu thư còn hơn như thế .

" Vậy tại sao nàng ta lại nói những lời như vậy " Nàng tiếp tục hỏi .

" Là vì ... tiểu thư ngươi từng thích Tam Vương Gia " Nàng cúi thấp đầu nói .

" Vậy sao ?" Mộc Khả Hân cười nhẹ .

" Tiểu thư ngươi không sao chứ ?" Nàng ngẩng đầu nhìn. Nàng biết tiểu thư yêu Tam Vương Gia từ lâu , vậy mà Tam Vương Gia luôn không để ý đến nàng .

" Ta không sao , hắn không thích ta , ta cần gì theo đuổi hoài " Mộc Khả Hân lạnh nhạt nói .

Nhuỵ Nhi vui mừng kêu to , cuối cùng nàng cũng quên được Tam Vương Gia , tiểu thư sẽ không còn buồn vì hắn nữa . Mộc Khả Hân cười nhạt , nàng vốn không phải nàng ta đương nhiên sẽ không yêu hắn.

1
3 tháng 1 2019

đây là ngữ văn cỏ mà

CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 3: ...................... " Tiểu thư , ngươi thật giỏi nha , ngươi đã học võ sao ? Sao nô tỳ chưa bao giờ thấy " Lúc trước nàng chỉ nhìn thấy tiểu thư yếu đuối thôi , chưa bao giờ nhìn được người như bây giờ . "Nhuỵ Nhi từ bây giờ ta không còn hèn yếu như trước , ta sẽ không để ai bắt nạp coi thường" Nàng khi ở hiện đại cũng vậy , bây giờ cũng vậy , sẽ không bao giờ...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 3: ......................

" Tiểu thư , ngươi thật giỏi nha , ngươi đã học võ sao ? Sao nô tỳ chưa bao giờ thấy " Lúc trước nàng chỉ nhìn thấy tiểu thư yếu đuối thôi , chưa bao giờ nhìn được người như bây giờ .

"Nhuỵ Nhi từ bây giờ ta không còn hèn yếu như trước , ta sẽ không để ai bắt nạp coi thường" Nàng khi ở hiện đại cũng vậy , bây giờ cũng vậy , sẽ không bao giờ cho ai khinh thường.

" Đựơc tiểu thư " Nhuỵ Nhi cười lên , tiểu thư lớn thật rồi .

Nàng cười nhẹ sau đó kêu nàng đi theo ra ngoài .

Y như Mộc Khả Hân dự đoán , một lúc sau đồ ăn đã được mang tới , mùi thơm bay khắp căn phòng .

" Cùng ngồi xuống ăn đi " Nàng nhìn Nhuỵ Nhi đang đứng nói .

" Không được , vậy không hợp quy cũ" Nàng vội xua tay .

" Đừng nói nhiều ngồi xuống " Mộc Khả Hân nhíu mày .

Nhuỵ Nhi thấy phản đối không hiệu quả , nàng kiên dè ngồi xuống ghế .

" Ngươi cần để ta đưa đồ ăn lên miệng sao ?" Nàng buồn cười đùa giỡ , xã hội cổ đại phân chia giai cấp rõ ràng , nàng biết . Nhưng nàng vốn không phải người tại đây , cho dù hoà nhập đến mấy cũng có những việc không thoải mái . Giống như không thể nào ăn được khi một người đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh nhìn chầm chầm mình .

Nhuỵ Nhi xua tay từ chối liên tục, nhanh tay tự gắp đồ ăn vô chén .

" Còn có Nhuỵ Nhi , ngươi không cần kêu nô tỳ , cứ kêu " Ta" là được " Nô tỳ , nô tỳ nàng nghe không quen .

" Sao có thể được , tiểu thư vậy không tốt " Nàng há miệng , tiểu thư đây là làm sao ?


" Nhiều lời quá , cứ nghe đi " Mộc Khả Hân nhíu mày .

" Dạ , nô .. ta đã biết " Nàng định sử dụng từ nô tỳ nhưng Mộc Khả Hân đã mắt lạnh liếc qua làm nàng phải thay bằng chữ ta .

Chiều tối , Phượng Mặc Yên về Vương Phủ .

" Vương Gia " Một ám vệ xuất hiện quỳ trước mặt hắn .

" Trong phủ hôm nay có chuyện gì sao ?" Hắn nghịch cây bút lông trên tay lơ đãng hỏi .

" Dạ , là về Vương Phi " Ám vệ nuốt nước miếng nói , cảnh tượng sáng nay hắn có chứng kiến nha.

" Ồ , là thị thiếp nào bắt nạt nàng ta sao ?" Phượng Mặc Yên cười , nàng ta yếu đuối như vậy , lại không có sự sủng ái của hắn làm sao có thể sống yên trong chốn này .

" Dạ không phải " Thị thiếp bắt nạt sao ? Ám vệ chảy mồ hôi hột , hắn cầu cho bọn họ nếu muốn sống thì đừng động đến nàng .

" Nói " Hắn nhướng mày .

" Là Vương Phi đánh tổng quản phòng bếp , nghe nói là do đem thức ăn nguội cho nàng , nàng còn nói dù được sủng hay không sủng thì nàng vẫn là Vương Phi , nếu không biết cách đối xử bề trên nàng không ngại làm giúp " Ám vệ tường thuật lại sự việc , hắn còn nhớ rõ ánh mắt sắc lạnh như dao của nàng , nó làm hắn cũng phải run sợ .

" Là thật sao ?" Phượng Mặc Yên kinh ngạc , Mộc Khả Hân đã làm ra những điều đó sao ?

" Dạ , là thật " Hắn nghiêm túc trả lời .

" Ta đã biết lui ra " Phượng Mặc Yên phất tay , một người làm sao có thể gây sự với tổng quản , theo như ám vệ nói thì nàng có võ công , nếu không một nữ nhân chân yếu tay mềm làm sao đánh nổi nam nhân cao to .

" Có vẻ ta nên để ý Vương Phi nhiều hơn " Phượng Mặc Yên cừơi nói nhỏ .

Sáng hôm sau , Nhuỵ Nhi chạy vô phòng nàng " Tiểu thư , ngươi tỉnh rồi sao ?"

Mộc Khả Hân gật đầu ngồi dậy , nàng được Nhuỵ Nhi bưng một thao nước gửi mặt . Nhuỵ Nhi lục trong tủ quần áo đưa cho nàng một chiếc váy lụa dài .

" Màu trắng sao ?" Mộc Khả Hân nhíu mày .

" Sao vậy ạ ?" Không phải nàng thích nhất màu trắng sao ? Tiểu thư không mặc màu gì khác ngoài màu đó .

" Ta không thích màu trắng nữa , mau lựa màu khác đi , nó quá tinh khiết và mỏng manh " Nàng giải thích .

" Vâng " Nhuỵ Nhi lục trong tủ đồ lấy ra một bộ màu tím .

" Bộ này đi " Có lẽ nàng cần đi mua sắm thêm vài bộ đồ ." Búi tóc cho ta , kiểu bình thường thôi đừng cầu kì "

" Vâng " Không chỉ tính tình đổi mà sở thích của tiểu thư cũng đổi luôn , ngày trước nàng thích búi những kiểu tóc đẹp để xuất hiện trước Tam Vương Gia .

" Đẹp rồi , tay nghề muội rất khá " Nàng cười mỉm nói " Đi thôi , ta cần đi mua chút đồ "

" Ngươi muốn đi ra ngoài phố sao ?" Nhuỵ Nhi kinh ngạc hỏi .

" Đúng vậy , có gì sao ?" Mộc Khả Hân nhìn nàng.

" Dạ tiểu thư , nếu muốn ra ngoài phải thông qua sự đồng ý của Vương Gia " Trong Vương Phủ nếu Vương Phi hay Thị Thiếp muốn ra ngoài phải được Thất Vương Gia chấp thuận , thường thì họ ít ra ngoài chỉ có sai nô tỳ đi mua đồ thôi .

" Ta làm gì không cần xin phép ai " Mộc Khả Hân lạnh lùng nói , Chủ tịch tập đoàn Dark và đồng thời là Boss của Sát thì khi làm gì cần hỏi ai sao ?

" Ah " Nhuỵ Nhi không ngậm miệng lại được , nàng không hiểu sao cứ cảm thấy tiểu thư bây giờ thật tuyệt vời nha , nàng thích tiểu thư của bây giờ hơn , mạnh mẽ quyết đoán .

" Nhanh lên " Mộc Khả Hân nhíu mày hối Nhuỵ Nhi .

" Dạ vâng , ta đi bằng đường nào ?" Cổng chính không thể đi được rồi .

" Cửa sau , sau lưng biệt viện có một lối đi " Nàng hôm qua đã đi xung quanh đây nghiên cứu rồi .

" Dạ"

Nhuỵ Nhi háo hức nhìn cảnh vật xung quanh " Tiểu thư đường phố thật nhộn nhịp "

" Muội không thường ra ngoài đường phố sao ?" Mộc Khả Hân khó hiểu hỏi .

" Tiểu thư người thật sự không nhớ rồi " Nhuỵ Nhi làu bàu , ngày trước tiểu thư toàn đi theo Tam Vương Gia thôi , nàng thì phải đi cạnh tiểu thư , giúp nàng tìm Tam Vương Gia làm sao còn tâm trí nhìn cảnh đường phố .

" Còn gì sao ?" Mộc Khả Hân bước vô tiệm đồ cầm một bộ màu đỏ , hỏi Nhuỵ Nhi , có chuyện gì nàng chưa biết sao ?

" Dạ không có gì đâu " Nếu tiểu thư đã quên vậy không có nghĩa là xấu hoàn toàn , dù sao Tam Vương Gia không thích nàng , nếu cứ đi theo ngài ấy người khổ là tiểu thư thôi , quên là tốt rồi , nàng bây giờ không còn thấy ưu thương trên mặt nữa .

Mộc Khả Hân nhìn Nhuỵ Nhi sau đó tiếp tục lựa đồ , nàng tin nàng ta không hại nàng , nàng không muốn nói là có lí do của nó

2
13 tháng 12 2018

ahihi hay à nha

13 tháng 12 2018

tạm thời mình off đi ngủ nha

CUỘC CHIẾN TRANH PHI {CHƯƠNG II: TA KHÔNG YẾU ĐUÔI} " Dạ " Nhuỵ Nhi đi ra ngoài . Mộc Khả Hân đứng dậy đến trước gương , nàng phải xem coi dung nhan thân thể này thế nào , ở hiện đại nàng là một mĩ nhân , nàng không muốn về đây sẽ thành xấu đâu . Nàng nhìn vào trong gương đồng , nó không sáng rõ nhưng cũng nhìn được hình dáng . Trong gương hiện lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành , đôi mắt đen sâu thẫm...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

{CHƯƠNG II: TA KHÔNG YẾU ĐUÔI}

" Dạ " Nhuỵ Nhi đi ra ngoài .

Mộc Khả Hân đứng dậy đến trước gương , nàng phải xem coi dung nhan thân thể này thế nào , ở hiện đại nàng là một mĩ nhân , nàng không muốn về đây sẽ thành xấu đâu .

Nàng nhìn vào trong gương đồng , nó không sáng rõ nhưng cũng nhìn được hình dáng . Trong gương hiện lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành , đôi mắt đen sâu thẫm , chiếc mũi cao , môi đỏ mỏng . Nàng hài lòng gật đầu , tuổi chỉ khoảng 16 , nàng được một món lời nha .

Nhuỵ Nhi bưng đồ ăn vô đặt lên bàn .

" Đây là gì ?" Mộc Khả Hân đơ mặt nhìn rau và cơm nguội trước mặt , đây là bữa ăn giành cho Vương Phi sao ?

" Tiểu thư bọn họ biết hôm qua Vương Gia bỏ đi vào đêm động phòng nên ... nên " Nhuỵ Nhi bất bình nói , tiểu thư nàng thật đáng thương , đã bị gả cho người mình không yêu lại còn bị đối xử như vậy , Thất Vương Gia thật quá đáng .

" Đi thôi " Nàng đứng dậy bước ra khỏi cửa .

" Tiểu thư ngươi đi đâu ?" Nhuỵ Nhi kinh ngạc kêu lên , hôm nay nàng thấy tiểu thư rất khác không giống bình thường yếu đuối nhút nhát , bây giờ nàng như rất lạnh lùng , thêm phần làm người rất run sợ , nhưng nàng lại thích tiểu thư của bây giờ hơn .

" Đi lấy thứ thuộc về mình " Nàng Mộc Khả Hân là có thể dễ dành ăn hiếp sao ?

" Dạ ?" Nàng cất bước chạy theo Mộc Khả Hân .

" Dẫn ta đến phòng bếp " Nàng không biết đường tại đây .

" Ah vâng " Nhuỵ Nhi đột nhiên có một cảm giác những người đó sẽ gặp rắc rối lớn .



Mộc Khả Hân nhìn cảnh vật ven đường , Thất Vương Phủ rộng và trang trí rất đẹp , vì hôm qua là hôn lễ nên khắp phủ treo đỏ rực .

Ở tại một tửu lâu , hai ngừơi ngồi đối diện , nam nhân mặc áo bào màu tím tuấn mĩ lạnh lùng , tóc cột đằng sau dài xuống eo , hắn nhấp ngụm trà xong quay sang nhìn người còn lại " Yên , đêm qua ngươi bỏ lại nàng một mình sao ?"

" Tam ca , ngươi cũng biết ta chưa muốn nạp vương phi , với lại nàng ta rất vô vị không phải sao , nếu không ngươi cũng không bỏ qua nàng ." Nam nhân lục bào bỉu môi nói , hắn có khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời , tóc được cột một nửa còn lại thả xuống . Hai người này là Chiến Thần Tam Vương Gia Phượng Mặc Khuynh và Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên .

" Nàng chưa đủ tư cách làm Vương Phi của ta " Hắn lạnh nhạt liếc mắt .

" Vậy thì Khổng nhị tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư hợp làm nhỉ ? Kể ra còn 2 tháng nữa là đại hôn của hai ngừơi rồi " Phượng Mặc Yên cười nói .

Phượng Mặc Khuynh không trả lời .

" Nói chuyện với Huynh không thú vị gì hết " Phượng Mặc Yên ngã người dựa vào ghế .

Trong Thất Vương Phủ , Mộc Khả Hân đã được Nhuỵ Nhi dẫn đến nhà bếp , nàng bước vô trong.

" Tiểu thư ngươi ..?" Nhuỵ Nhi kêu lên .

" Cứ đi theo ta " Mộc Khảc Hân đi trước nói , vào trong nhiều ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng , nữ nhân xinh đẹp này là ai ? Sao lại đến đây , tuy trong phủ Thất Vương Phủ có thị thiếp nhưng không ai đẹp như vậy .

" Nhuỵ Nhi , nói cho ta biết ai đã đưa đồ ăn đó cho em " Mộc Khả Hân mắt lạnh liếc bọn họ .

" Tiểu thư .." Lúc này nhìn nàng rất đáng sợ .

Lúc này lực chú ý mới dồn vào Nhuỵ Nhi , nhiều người nhận ra nàng là nha hoàn của Vương Phi mới vào cửa .

" Ngươi là Vương Phi ?" Một người lên tiếng hỏi .

" Đã biết ta sao không hành lễ " Nàng trầm giọng nói .

" Thỉnh an Vương Phi " Tuy hành lễ nhưng trong mắt không có sự kính trọng , chỉ là một Vương Phi không được sủng ái mà thôi.

" Nhuỵ Nhi là ai ?" Mộc Khả Hân lạnh nhạt hỏi .

" Dạ là tổng quản và hai người kia " Nhuỵ Nhi nhắm mắt chỉ vào một người nam nhân và hai nha hoàn nói .

" Vậy sao ? " Nàng cười khẽ .

" Ngươi dám ngậm máu phun người " Tổng quản giận tím mặt chỉ vào Nhuỵ Nhi .

" Nha hoàn ta có ngậm máu phun người không ta tự biết , bây giờ ta đến để hỏi ngươi về đồ ăn sáng của ta " Nàng không thích ăn đồ dở , đó là thói quen của nàng , nếu không sẽ rất tức giận .

" Thức ăn có gì sai sao Vương Phi " Tổng quản khinh thường nói , một Vương Phi thất sủng mà cũng đòi ăn đồ ngon sao ?

" Ah vậy là ngươi không biết sai chỗ nào sao ? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết " Nàng lạnh lùng mỉm cười làm tổng quản run lên .

Nàng đến gần hắn thụi một cái vô bụng làm hắn đau kêu lên " Thứ nhất bụng ta không tốt , nên phải ăn ngon và đầy đủ "

Nàng tiếp tục đấm vào mắt hắn " Thứ hai ta không thích cách ngươi nhìn khinh ta "

Nàng bẻ tay hắn " Thứ ba làm đồ ăn cho ta thì làm cho đàng hoàng "

Tổng Quản ăn đau nằm xuống đất không đứng dậy nổi , hai nha hoàn đã sớm sợ xanh mặt nhanh chóng quỳ xuống " Vương Phi tha tội , Vương Phi tha tội "

" Nên nhớ dù ta có được sủng hay thất sủng ta vẫn sẽ là Vương Phi , nên các ngươi nếu không biết cách đối với chủ nhân như thế nào , ta không ngại dạy dỗ " Nàng lạnh giọng nói , nàng không phải Đại tiểu thư Thừa tướng phủ yếu đuối kia , muốn leo lên đầu nàng sao ? Mơ cũng đừng tưởng .

" Dạ dạ " Toàn bộ gật đầu như mổ thóc , bọn hắn điên sao còn dám đụng đến nàng nữa .

" Mau làm đồ ăn khác mang lên chỗ ta , mỗi ngày mang đúng bữa , nếu không các ngươi tự biết " Mộc Khả Hân nhẹ nhàng mở miệng sau đó bước ra khỏi cửa .

Nhuỵ Nhi há miệng không thể tin nhìn nàng , tiểu thư thật kinh khủng .

" Còn không mau đi " Nàng buồn cười nhìn biểu cảm của nàng ta , thôi cứ để nàng từ từ làm quen , không trách được , ai kêu Mộc Khả Hân cũ rất yếu đuối .

" Dạ Vâng " Nhuỵ Nhi đuổi theo sau nàng .

1
13 tháng 12 2018

Xóa thì xóa nhưng truyện bạn viết hay thật mà. Bạn có face ko, có thì kết bạn với mình rồi đăng truyện cũng được

13 tháng 12 2018

ok

CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 5: ...................... Sau khi dạo phố xong Mộc Khả Hân và Nhuỵ Nhi đi về phủ Vương Gia , đương nhiên là bằng cửa sau . Theo như Mộc Khả Hân nói là "Việc nhỏ không nhịn được , việc lớn ắt sẽ hỏng " Dù sao cũng là Vương Phi thất sủng nên dù có đi đâu hay mất tích cũng chả ai thèm quan tâm , như vậy cũng tốt rất giúp ích cho cho nàng . " Nhuỵ Nhi chúng ta có của hồi môn chứ...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 5: ......................

Sau khi dạo phố xong Mộc Khả Hân và Nhuỵ Nhi đi về phủ Vương Gia , đương nhiên là bằng cửa sau .

Theo như Mộc Khả Hân nói là "Việc nhỏ không nhịn được , việc lớn ắt sẽ hỏng "

Dù sao cũng là Vương Phi thất sủng nên dù có đi đâu hay mất tích cũng chả ai thèm quan tâm , như vậy cũng tốt rất giúp ích cho cho nàng .

" Nhuỵ Nhi chúng ta có của hồi môn chứ " Nàng cần tiền để đầu tư buôn bán .

Nhuỵ Nhi gật đầu trả lời , dù sao cũng là Đại tiểu thư Thừa Tướng Phủ không thể nào đại hôn không có lễ vật được .

" Tốt , đi lấy ra cho ta xem " Nàng cười nhẹ nói .

Nhuỵ Nhi vâng lời lấy ra của hồi môn của thân xác này , đúng là tiểu thư quan lại thật sự vàng bạc rất nhiều nha , còn trang sức nữa .

" Được rồi , Nhuỵ Nhi muội hãy đổi số trang sức này thành ngân phiếu " Nàng không thích đeo trang sức để đó cũng vậy thôi thì cho nó làm điều có ích vậy .

" Nhưng tiểu thư đây là của hồi môn của ngươi " Nhuỵ Nhi kinh ngạc .

" Không cần , cứ làm theo ta nói " Mộc Khả Hân lạnh lùng bảo .

Nàng vâng lời làm theo nếu tiểu thư lúc trước nàng có thể nói vài câu thì tiểu thư bây giờ nàng không thể làm trái ý .



"Nhuỵ Nhi đi bộ tiêu cơm thôi " Hồi nãy nàng ăn có hơi nhiều .

" Vâng " Nhuỵ Nhi vui vẻ chạy theo nàng , tuy nàng không làm trái ý tiểu thư của bây giờ được nhưng sống cùng nàng rất thoải mái .

" Đây là đâu ?" Mộc Khả Hân nhìn cảnh vật xung quanh hỏi Nhuỵ Nhi .

" Đây là Hoa Viên " Nàng trả lời " Mai mốt chúng ta cũng trồng hoa trong viện được không tiểu thư"

" Tuỳ muội " Tuy thân thể này theo danh nghĩa là Vương Phi nhưng mà biệt viện lại ở xa tên Vương Gia , và cạnh vật bên trong được trang trí rất sơ sài từ đó thấy được hắn ghét nàng tiểu thư này đến trừng nào .

" Ngươi là ai ? Sao lại đi vào Hoa Viên này ?" Giọng nói chua chát vang lên trước mặt nàng .

Mộc Khả Hân bực bội nhìn , sao nàng lại phải cứ gặp những người ngớ ngẩng vậy ? Ở Hiện đại ai nghe Boss của Sát đều đi đường vòng vậy mà về đây cứ thích tìm nàng gây sự .

" Hạ Trắc Phi hỏi , ngươi dám không trả lời " Nô tỳ bên cạnh hung hăng nói , dù sao nàng cũng là người được Vương Gia sủng nhất phủ .

Một viên đá đập vào miệng nô tỳ , nàng ăn đau la to lên .

" Ngươi dám đánh người của ta " Hạ Uyển nghiến răng tức giận nói , nữ nhân này có dung nhan xinh đẹp , sao trong phủ có người này mà nàng không biết .

" Ta không thích ai sai khiến ta " Nàng lạnh như băng nói .

" Ngươi dám hỗn láo với ta " Hạ Uyển chỉ vào Mộc Khả Hân .

Nàng bước lại gần cầm ngón tay nàng bẻ " Ta cũng không thích ai chỉ vào ta "

" Tay ta , ta sẽ giết ngươi , người đâu lên bắt tiện nhân này lại cho ta " Nàng la to , gia đinh vội bao vây Mộc Khả Hân và Nhuỵ Nhi lại .

Nàng lạnh lùng nhìn bọn họ , lâu rôi không khởi động tay chân .

"Tiểu thư" Nhuỵ Nhi bên cạnh mếu máo , sao lại trêu chọc vào Hạ Trắc Phi , nàng ta được rất được sủng ái , trong phủ không ai dám chọn đến nàng đâu .

" Chuyện gì mà ồn ào vậy ?" Giọng nam trầm thấp vang lên , hai nam nhân bước đến , trong đó một ngừơi nàng đã gặp ở tửu lâu là Tam Vương Gia Phượng Mặc Khuynh , người còn lại mặc lục y , có gương mặt như tạc tượng mang theo nét lười biến quyến rũ , tóc xoã đằng sau , hắn là người đã lên tiếng.

" Vương Gia , nàng dám bẻ tay thần thiếp " Hạ Uyển nhào vào lòng nam nhân lục y khóc lóc .

" Ai dám bẻ tay nàng ?" Phượng Mặc Yên ôm Hạ Uyển , kinh ngạc nhìn Mộc Khả Hân , là nàng làm?

Nàng cũng đánh giá lại hắn , hắn ta là Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên , cũng là người bỏ lại nguyên chủ trong đêm tân hôn .

Phượng Mặc Khuynh cũng nhíu mày nhìn nàng , nàng rất khác , như là một người hoàn toàn khác.

" Là nàng ta , nàng ta..." Hạ Uyển khóc nấc lên chỉ vào nàng .

" Nếu ngươi không muốn ta bẻ đi một ngón nữa tốt nhất bỏ tay xuống " Mộc Khả Hân lạnh nhạt nói .

" Ngươi ..." Nàng tức giận trừng mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn không chỉ tay nữa.

" Vương Gia phải làm chủ cho thiếp " Nàng rút vào lòng hắn .

" Được rồi, đừng khóc nữa " Phượng Mặc Yên dỗ giành nàng , nhưng trong mắt sự chán ghét bị Mộc Khả Hân bắt được .

" Vương Phi của ta nên nói chút gì đó chứ ?" Hắn mỉm cười nhìn nàng .

Vương Phi ? Hạ Uyển kinh ngạc quên khóc , bọn gia đinh hồn phách đã bay , bọn hắn mới vừa đụng đến Vương Phi , tuy nàng thất sủng nhưng thế lực Thừa Tướng không thể xem thường được.

" Ta không sai " Mộc Khả Hân không để ý nói ra .

1
16 tháng 12 2018

hóng ghê:3

CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 8: ...................... “ Có chuyện gì sao?” Phượng Mặc Yên thấy nàng trầm mặt khó hiểu hỏi, sao đang bình thường lại như vậy? “ Không có gì “ Mộc Khả Hân phục hồi lại tinh thần lắc đầu trả lời hắn. “ Ăn đi, nàng ốm “ Hắn cười gấp đồ ăn cho nàng. Hắn quyết định tẩm bổ cho nàng rồi. “ Ta tự làm “ Nàng nhăn mày nói, hắn đang làm trò gì vậy? Thật khó chịu. Phượng...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 8: ......................

“ Có chuyện gì sao?” Phượng Mặc Yên thấy nàng trầm mặt khó hiểu hỏi, sao đang bình thường lại như vậy?

“ Không có gì “ Mộc Khả Hân phục hồi lại tinh thần lắc đầu trả lời hắn.

“ Ăn đi, nàng ốm “ Hắn cười gấp đồ ăn cho nàng. Hắn quyết định tẩm bổ cho nàng rồi.

“ Ta tự làm “ Nàng nhăn mày nói, hắn đang làm trò gì vậy? Thật khó chịu.

Phượng Mặc Khuynh nhìn hai người, trong lòng đột nhiên không thoải mái, vì sao hắn có cảm giác muốn tách bọn họ ra.

“ Hân Nhi, ngày mai ta đưa nàng về phủ Thừa Tướng “ Phượng Mặc Yên quay sang nói với nàng.

Về Thừa Tướng Phủ? Mộc Khả Hân khựng lại, nàng có nghe Nhuỵ Nhi nói sau khi đại hôn sau Vương Gia sẽ dẫn Vương Phi về thăm nhà mẹ đẻ, nàng có thể qua mặt được bọn người ở đây làm sao có thể qua mặt được Phủ Thừa Tướng, nhưng may là nàng là thứ nữ không được sủng.

“ Ta tự về “ Nàng lạnh nhạt trả lời.

“ Vậy không tốt, ta vẫn nên đưa nàng về “ Hắn kiên trì không cho nàng cơ hội từ chối.

“ Tuỳ ngươi “ Mộc Khả Hân tiếp tục lực chú ý vào trong đồ ăn mà bỏ quên hai nam nhân đang tò mò nhìn chầm chầm nàng.

Một người đi ngang qua bàn bọn họ, nàng nhíu mày, mùi hương đó? Nàng ngước lên nhìn, nam nhân mới đi qua.

“ Chờ chút “ Mộc Khả Hân đứng lên gọi hắn, Phượng Mặc Yên cùng Phượng Mặc Khuynh kinh ngạc trước hành động của nàng.

“ Cô nương có chuyện gì sao? “ Hắn quay lại nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách loé lên tia sáng.

“ Không có gì, xin lỗi ta nhầm người “ Nàng trở về chỗ ngồi, hắn ta tuy có khuôn mặt thanh tú nhưng chung quy không phải tuyệt mĩ tà mị như tên đột nhập phòng nàng, nhưng mùi hương trên người hắn rất giống.

“ Hân Nhi, đó là ai? Người nàng tưởng là hắn ta” Phượng Mặc Yên kế bên hỏi nàng, hắn không vui khi nàng bây giờ quan tâm người khác.

“ Tên điên “ Nàng bình thãn trả lời, hắn dám cướp nụ hôn đầu của nàng, gan dạ lắm.

“ Haha, Hân Nhi, nàng thật thú vị “ Phượng Mặc Yên cười lên.

Mộc Khả Hân liếc nhìn hắn, thú vị đầu ngươi, có vẻ lần đầu tiên nàng nghe có người nói Boss của Sát thú vị.

“ Khuynh “ Giọng nói từ phía sau vang lên, Mộc Khả Hân bực bội, nếu nàng biết phiền phức nhiều như vậy nàng sẽ không đi chung với hắn.

“ Khuê Nhi “ Phượng Mặc Khuynh lạnh lùng lên tiếng, hắn hơi liếc qua Mộc Khả Hân tìm biểu cảm của nàng nhưng chỉ là lạnh nhạt không quan tâm.

“ Khuynh, ngươi cũng ở đây sao? A Hân Nhi cùng Thất Vương Gia “ Nàng hành lễ với Phượng Mặc Yên và Phượng Mặc Khuynh sau đó đi lại cạnh hắn.

“ Vân Khuê Tỷ Tỷ “ Một nữ nhân khoảng 16 tuổi bước lại, nàng ta luôn liếc mắt nhìn hai người nam nhân bọn họ.

“ Đây không phải là Khả Hân tỷ tỷ sao? “ Nàng nói lên, trong đôi mắt tràn đầy khinh thường.

Mộc Khả Hân mắt lạnh liếc nàng, đây là ai?

“ Vân Khuê Tỷ và Tam Vương Gia thật hạnh phúc” Lời nói thì như chúc phúc nhưng trong lòng nàng thì ghen ghét, biểu cảm của nàng làm sao qua nổi hai huynh đệ Phượng Mặc cùng người đi thương trường bấy lâu Mộc Khả Hân.

“ Tử Nhiêu “ Khổng Vân Khuê mặt đỏ lên, nhưng lại hả hê trong lòng.

“ Có vẻ như chuyện của ta ngươi không có quyền quản” Phượng Mặc Khuynh lạnh như băng nói.

“ Tam Vương Gia ta chỉ hâm mộ hai người thôi “ Nàng xấu hổ ấm ức nói.

“ Khuynh, Tử Nhiêu không cố ý, dù sao nàng là cô nương tốt “ Khổng Vân Khuê dịu dàng nói tốt cho nàng.

“ Đúng vậy, Tỷ tỷ, ngươi cũng thấy Tam Vương Gia và Vân Khuê tỷ đẹp đôi đúng không?” Tử Nhiêu quay sang hỏi Mộc Khả Hân, nghe như chỉ nói bình thường nhưng trong đôi mắt nàng lại tràn ngập ác ý.

“ Vậy sao? Ta không chú tâm lắm, ngươi làm gì quan tâm như vậy? Người trong cuộc không để ý người ngoài cuộc nói hộ làm gì?” Nàng nhún vai lơ đãng trả lời, trong câu nàng có nghĩa là ngươi đang lo chuyện bao đồng, ngươi muốn xen vào bọn họ sao?

“ Tỷ Tỷ nói phải “ Nàng nghiến răng đáp, tại sao hôm nay nàng ta lại có khí chất như vậy? Chỉ là một Vương Phi thất sủng mà dám lên mặt dạy đời nàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tính toán, vị trí Thất Vương Phi phải là của nàng, nếu không phải Hoàng Thượng đột nhiên đưa cho nàng ta thì người ngồi bên cạnh hắn đã là nàng.

Nam nhân mặc đồ đỏ nhìn cảnh tượng trước mắt, có người đang muốn hãm hại Hân Hân của hắn, nên xử thế nào đây?

“ Ta no rồi, ta đi trước “ Mộc Khả Hân đặt đũa xuống đứng dậy, kiểu này nàng con ăn vô được mới lạ.

Phượng Mặc Yên cũng đứng lên giữ tay nàng “Ta đưa nàng về”

“ Tuỳ ngươi “ Nàng lạnh nhạt lập lại câu nói cũ, sau khi nói chuyện với hắn xong nàng biết dù có từ chối hắn cũng nằn nặc đòi cho bằng được.

Phượng Mặc Yên cười vui vẻ đứng dậy chào “Hoàng Huynh ta đi trước “

Phượng Mặc Khuynh gật nhẹ đầu, xong cũng rời đi. Khổng Vân Khuê hơi cảm thấy kì lạ, hôm nay hắn không giống bình thường, đi cũng không nói với nàng. Tử Nhiêu tức giận nhìn hướng nàng và Phượng Mặc Yên, móng tay bấm sâu vô da thịt.

Người đứng sau lưng nam nhân hồng y tò mò nhìn nàng rời đi hỏi “Chủ nhân ngươi quen nữ tử đó sao?”

“ Xem như vậy đi “ Hắn tà tài cười.
2
CUỘC CHIẾN TRANH PHI {Chương I: xuyên không.........} Chiếc xe hai cửa đậu trước một toà công ty rộng lớn , một người nữ nhân khoảng trừng 25-26 tuổi bước ra , trên người diện toàn hàng hiệu , vẻ đẹp sang trọng quý phái được diễn tả hết trên người nàng . Bước vào trong đại sảnh sau lưng là hai hộ vệ vest đen . Nhân viên công ty lịch sự cung kính chào nàng bằng Mộc chủ tịch , nữ nhân xinh đẹp...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

{Chương I: xuyên không.........}

Chiếc xe hai cửa đậu trước một toà công ty rộng lớn , một người nữ nhân khoảng trừng 25-26 tuổi bước ra , trên người diện toàn hàng hiệu , vẻ đẹp sang trọng quý phái được diễn tả hết trên người nàng . Bước vào trong đại sảnh sau lưng là hai hộ vệ vest đen .

Nhân viên công ty lịch sự cung kính chào nàng bằng Mộc chủ tịch , nữ nhân xinh đẹp bước đi lên thang máy

" Chủ tịch ,đây là toàn bộ hợp đồng chúng ta sẽ kí với các cổ đông lớn của nước ngoài " Thư ký vừa thấy nàng lên đã chạy lại đưa một sấp giấy tờ.

" Để trên bàn , tôi sẽ xem " Nàng lạnh nhạt nói .

Thư ký đặt chồng giấy lên bàn sau đó lui ra đứng phía sau , chủ tịch rất đáng sợ , rất thích đóng băng người khác .

Nàng tên Mộc Khả Hân , là chủ tịch người đứng đầu của tập đoàn lớn Dark , đồng thời cũng tham gia vào hắc đạo với danh Boss của Sát.

Vào buổi chiều tối điện thoại run lên , thư ký vội đưa cho Mộc Khả Hân .

Nàng bắt máy đầu dây bên kia vang lên tiếng nói tức giận , Mộc Khả Hân tối sầm bọn hắn dám trái luật lệ của Sát .Nàng lạnh lùng trả lời , nàng đã tha cho bọn chúng một lần giờ không còn lần hai đâu . Nàng trả lời đã biết cho người trong điện thoại sau đứng dậy cho thư kí chuẩn bị xe

Tuy danh phận ở đây là thư ký nhưng thực tế lại là đàn em dưới chướng Boss .

Chiếc xe màu đen lao trong bóng đêm , một lúc sau có ba chiếc đen cũng bám đi theo .Ni Ni bên ghế phụ quay đầu nói với nàng .

" Cắt đuôi " Mộc Khả Hân liếc mắt phía sau .



Đoàng đoàng , tiếng súng ing ã vang lên ,Ni Ni cầm súng bắn ra ngoài . Bọn chúng chán sống , dám ngang nhiên làm vậy với trùm Hắc đạo.

Nàng cũng hai tay giữ súng chòm ra cửa sổ nhắm bắn súng .

" Ah" Tài xế trúng đạn , ngã sang một bên .

" Chết tiệt , tài xế dính đạn rồi " Ni Ni bực bội kêu lên .

Nàng lạnh giọng nói kêu nàng ta giữ lái , còn nàng thì lên súng bắn vào các xe phía sau .

Ni Ni trèo lên ghế tài giữ lái , Mộc Khả Hân bắn liên tục các xe phía sau , hôm nay nàng quá bất cẩn , chỉ đi một xe .

" Hự" Mộc Khả Hân bị trúng hai viên đạn , nàng lui người ra phía sau .

" Boss không sao chứ ?" Ni Ni lo lắng quay ra đằng sau .

Nàng lắc đầu kêu nàng yên tâm ,một tay vịnh vết thương một tay tiếp tục bắn .

Đến cuối cũng tiêu diệt được hết xe , nhưng nàng cũng bị mất máu quá nhiều mà ngất , trước khi ngất nàng nghe được tiếng Ni Ni và đàn em vừa mới đến .

Mở mắt ra lần nữa xung quanh là căn phòng to trang trí bằng vải đỏ , chiếc giường nàng nằm cũng màu đỏ , trên tường hai chữ uyên ương được dán trên đó . Mộc Khả Hân nheo mắt , nàng nhớ nàng bị ám sát , sau đó do mất máu nhiều mà ngất đi , đây là đâu ? Mộc Khả Hân ngồi dậy .

" Không đau " Thử nhúc nhích cơ thể không cảm giác đau do bị trúng đạn . Mộc Khả Hân nhìn xuống , nàng mặc bộ đồ đỏ thẩm , giống như tân nương trong các bộ phim truyền hình cổ trang , đây không phải tay nàng , tay của người cầm súng lâu năm đâu có mềm mại trắng trẻo thế này.

" Đây là đâu ?" Nàng nhăn mày nhìn vòng quanh căn phòng .

" Tiểu thư ngươi dậy rồi sao?" Một cô gái mặc đồ cổ trang khoảng 16-17 tuổi chạy vô trước giường nàng .

" Ngươi là ai ?" Mộc Khả Hân tăng cao phòng bị nhìn nàng .

" Tiểu thư ? Ngươi không biết Nhuỵ Nhi sao !" Cô bé mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng .

" Ta chưa bao giờ gặp ngươi ,đây là đâu ? " Nàng có trí nhớ tốt nên nàng đảm bảo chưa từng biết người nào như cô gái trước mặt này .

" Tiểu thư ... sao ngươi lại như vậy " Nàng ta oà khóc .

" Nín đi , nói ta biết đây là đâu ?" Nàng vịn đầu nói.

" Đây là Thất Vương Phủ , ngày hôm qua tiểu thư được gả đến đây " Nhuỵ Nhi ngậm ngùi nói .

" Thất Vương Phủ ?" Nàng thật sự xuyên không rồi , điều này có thật sao ?

" Ta hỏi ngươi một số điều , ngươi phải trả lời " Cô bé này có vẻ không phải muốn hại nàng .

" Vâng tiểu thư , nhưng sao ngươi lại như vậy ? " Nàng mắt đỏ lên , tiểu thư rất đáng thương , tuy bên ngoài nhiều người không thích nàng , nhưng nàng vẫn trung thành với tiểu thư .

" Chỉ là chứng mất trí nhớ tạm thời thôi , không sao " Nàng mỉm cười an ủi Nhuỵ nhi .

" Dạ" Chứng mất trí nhớ tạm thời ? Lần đầu nàng nghe , nhưng tiểu thư nói luôn là đúng .

" Được , ta hỏi ngươi , ta là ai ? Tên gì ? Theo ngươi nói là đêm qua là tân hôn nhưng sao ta lại có một mình ?" Nàng hỏi một lượt các câu hỏi , Nhuỵ Nhi cũng trả lời lại , tuy có nhiều chỗ nàng ta không dám nói nhưng nàng kêu cứ bình thường , nàng mới khai thật.

Theo như lời Nhuỵ Nhi , đại lục này có tứ quốc Đông , Tây , Nam , Bắc và nàng đang sống tại Nam Quốc , thân thể này cũng tên Mộc Khả Hân , là đại tiểu thư của Thừa Tứơng Phủ , tính cách không đựơc nhiều ngừơi ưa thích , vào lễ hoa xuân đã đựơc chỉ hôn cho Thất Vương Gia Nam Quốc Phựơng Mặc Yên , đêm hôm qua là ngày đại hôn nàng gả cho hắn , nhưng không hiểu sao hắn lại bỏ đi khi vào phòng được mấy phút , Nhuỵ Nhi vô thì thấy nàng đã ngủ và vì vậy sáng nay đã có tình trạng thế này . Còn Nhuỵ Nhi là nha hoàn từ nhỏ của nàng , theo nàng thấy có thể tin tưởng nàng ta .

" Vương Phi thất sủng sao ? " Nàng thì thầm sau đó nhếch môi cười " Cũng tốt ".

" Tiểu thư ?" Nhuỵ Nhi thấy hành động nàng khó hiểu kêu lên .

" Không có gì , ta đói bụng , đem đồ ăn lên đi " Nàng đói rồi với lại nàng muốn gở thứ đồ nặng nề trên người ra .

2
13 tháng 12 2018

Thể loại này hay đó, viết típ đi a

13 tháng 12 2018

MK MỚI ĐĂNG Á

đọc và tham khảo nha viết nhìu nhg chưa hay

CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 13: ...................... Ngồi trên bàn tròn dùng bữa cùng huynh đệ họ Phượng cùng Lệ Lăng Di, Mộc Khả Hân yên tĩnh ăn, đôi khi nàng trả lời vài câu hỏi của Lệ Lăng Di, có thể nói bữa cơm như vậy là lần đầu tiên nàng thưởng thức, không tránh khỏi cảm giác lạ lẩm. Phượng Mặc Yên thì liên tục gắp thức ăn cho nàng, kêu là gì nàng gầy cần tẩm bổ, Mộc Khả Hân ngẩng đầu thấy...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 13: ......................

Ngồi trên bàn tròn dùng bữa cùng huynh đệ họ Phượng cùng Lệ Lăng Di, Mộc Khả Hân yên tĩnh ăn, đôi khi nàng trả lời vài câu hỏi của Lệ Lăng Di, có thể nói bữa cơm như vậy là lần đầu tiên nàng thưởng thức, không tránh khỏi cảm giác lạ lẩm.

Phượng Mặc Yên thì liên tục gắp thức ăn cho nàng, kêu là gì nàng gầy cần tẩm bổ, Mộc Khả Hân ngẩng đầu thấy Lệ Lăng Di đang nhìn phía nàng vội gắp đại một miếng gà đưa vào bát hắn

“ Ngươi cũng vậy”

Hắn cười rộ lên, Hân Nhi là đang quan tâm hắn nha. Phượng Mặc Khuynh nhìn bọn họ tâm hơi không thoải mái.

Lệ Lăng Di vui sướng hài lòng nói “ Nhìn hai người các ngươi hạnh phúc như vậy, ta cũng thấy vui. Hân Nhi, Yên Nhi khi nào mới cho ta ôm tôn tử?”

Mộc Khả Hân nghẹn cổ họng ho khan, tôn tử? Cho xin đi nàng còn trẻ, sự nghiệp nơi cổ đại này còn chưa đâu vào đâu, nàng chưa muốn có con.

Phượng Mặc Yên mắt cười càng rõ, con của hắn và Hân Nhi, chắc rất xinh đẹp nha “ Sớm thôi, không để mẫu hậu chờ lâu “

Lệ Lăng Di ý cười càng sâu, Mộc Khả Hân liếc lạnh qua nam nhân tươi như ánh mặt trời bên cạnh “ Ngươi..” nàng dùng tay nhéo mạnh hông hắn làm hắn ăn đau kêu nhẹ “ Hân Nhi đừng ngại”

Tên điên, nàng không để ý đến hắn tiếp tục dùng cơm. Phượng Mặc Khuynh tay hơi nắm chặt đôi đũa, hắn không thích nhìn nàng thân mật quá với Yên, sao lại vậy không phải hắn rất chán ghét nàng sao?



Tạm biệt Lệ Lăng Di, rời Phượng Hoàng Cung, Mộc Khả Hân đi theo Phượng Mặc Yên dọc theo con đường đến xe ngựa, ngoài ý muốn là tên Phượng Mặc Khuynh cũng đi theo sau.

Phượng Mặc Yên nhìn hắn tò mò hỏi “ Tam ca ngươi hôm nay không ghé qua Phụ Hoàng sao?” Hắn là Tiêu Dao Vương có thể không quan tâm đến triều chính, nhưng Tam ca lại là người đóng vai trò quan trọng trong triều.

“ Không cần, hôm nay không có sự việc gì “ Thật ra hắn cũng không biết tại sao lại đi theo nàng, chắc có lẽ do hồi trước lúc nào nàng cũng bám theo hắn, bây giờ lại không tỏ thái độ đó nữa nên hắn thấy không quen, đúng chắc chắn là vậy.

Mộc Khả Hân cũng nhìn nam nhân lạnh lùng tuấn lãng, nguyên chủ lúc trước từng yêu hắn sâu sắc, không trách được, hắn đẹp như thế lại còn là Chiến thần nổi danh của Nam Quốc, nữ nhân nào không bị mê hoặc. Tiếc rằng trong đó không có nàng.

Phượng Mặc Yên thấy nàng nhìn Phượng Mặc Khuynh, lòng trầm xuống, nàng quả nhiên còn thích Tam ca, hắn đi lại ôm vai nàng “ Hân Nhi bây giờ trời còn sớm, chúng ta đi chơi được chứ?”

Mộc Khả Hân nhăn mi đẩy tay hắn xuống, đây còn có Hoàng Hậu đâu, đóng kịch làm gì “ Cũng được” dù sao tại cổ đại này không có TV, internet hay bắn nhau trong giới Hắc đạo, ngồi trong điện hoài cũng chán, chi bằng ra ngoài dạo chơi.

Phượng Mặc Yên thấy nàng tránh tay hắn mất mác bỗng trào lên, nhưng cũng vội tan biến khi nghe thấy nàng đồng ý, hắn nhìn qua nam nhân đứng bên cạnh “ Tam ca, ngươi thì sao?” Theo như suy đoán của hắn, Tam ca sẽ không đi chung, vì hắn ta không thích những nơi như vậy.

Phượng Mặc Khuynh hơi liếc qua nữ tử, sau đó lạnh lùng nói “ Ta cũng không có việc gì làm “

Phượng Mặc Yên co rút khoé miệng, Tam ca ngươi đây là bị gì? Hôm nay hắn trúng tà sao?“ Được đi thôi “

Xe ngựa dừng tại một con đường, hai nam nhân một nữ nhân bước xuống thu hút toàn bộ ánh bắt người đi bộ, nữ nhân xinh đẹp khuynh thành, bên phải nàng là nam tử tuấn lãng mặc lục y, hắn lúc nào cũng nở nụ cười với nữ tử bên cạch, phía trái là nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng vận trang phục xanh hắc y.

“ Hân Nhi, nàng muốn nếm thử mức hoa quả ở đây chứ? Ta đi mua cho nàng, rất ngon đấy” Phượng Mặc Yên nhiệt tình hỏi nàng.

Mộc Khả Hân hơi ngẩng ra, mức hoa quả? Là thứ khi còn bé trẻ em nào cũng được ba mẹ cho ăn?Nàng khi bé là trẻ mồ côi, nàng chưa thử bao giờ, Mộc Khả Hân gật đầu.

Hắn đi mua, chỉ còn Phượng Mặc Khuynh cùng nàng đứng lại, cả hai cùng im lặng, Mộc Khả Hân thấy bên hồ đang thả hoa đăng, nàng xoay người đi đến. Phượng Mặc Khuynh cũng khó hiểu đi theo hỏi nàng “ Ngươi muốn thả?”

“ Ừ” Mộc Khả Hân không để ý đáp lại, hắn đi ra mua hai cái hoa đăng, nữ nhân bán đồ nhìn hai người cảm thán.

“ Công tử, ngươi cũng rất yêu thương tiểu thư xinh đẹp này nha, hai người rất hợp đôi”

Nàng nhăn mi “ Ta với hắn không phải một đôi “

“ Vậy sao? Thật tiếc, hai người rất đẹp mà” Nàng ngậm ngùi tếc nuối.

Phượng Mặc Khuynh trả tiền sau đó đưa nàng một cái, chính mình cầm một cái, khi nãy khi nghe nàng ta nói nàng và hắn hợp nhau trong lòng đột nhiên toát ra cảm giác vui vẻ, nhưng khi nghe nàng chối lại cuồn cuộn mất mác.

Mộc Khả Hân cầm hoa đăng trên tay, sau đó thả nó xuống nước, Phượng Mặc Khuynh cũng vậy, nhìn hai cái hoa đăng trôi dần lẩn trong một dàn hoa đăng, Mộc Khả Hân cười nhẹ, hắn nhìn nàng cười đột nhiên tim đập mạnh, sao hắn khi trứơc không chú ý ra nàng rất đẹp.

Phượng Mặc Khuynh lấy lại tinh thần, vẫn giữ thái độ lạnh lùng hỏi nàng “Ngươi ước gì?”

Mộc Khả Hân lạnh lùng lắc đầu không nói, nàng ước nàng sẽ cường hơn nữa, và Sát tại hiện đại vẫn mạnh khoẻ.

Phượng Mặc Khuynh định nói thêm gì nhưng Phượng Mặc Yên đã chạy về “ Hân Nhi của nàng, hai người thả hoa đăng sao? Sao không đợi ta “ Hắn đưa túi mức hoa quả cho nàng, ấm ức nói, lúc nãy từ xa hắn đã thấy hai người đứng kế nhau, thật sự rất hợp đôi, làm hắn nhìn đau cả mắt. Hắn không thích vậy.

Mộc Khả Hân đón túi mức bỏ vào miệng “ Cảm ơn “ vị ngọt của đường vài hoa quả tan ra trong miệng.

“ Nàng thích là được” Hắn cười ôn nhu nhìn nàng, không để ý đến bàn tay hơi nắm chặt của Phượng Mặc Khuynh đang để sau lưng.

Mộc Khả Hân lạnh nhạt bước đi “ Buồn nôn “ một sát thủ máu lạnh như nàng đương nhiên không quen nghe những lời đường mật.

3
CUỘC CHIẾN TRANH PHI chương 12: ...................... Dưới màn đêm đầy sao của Nam Quốc, một đôi tuấn nam mỹ nữ lẳng lặng ngồi, nam nhân tóc đen xoã dài, hồng y như lửa, gương mặt tà mị tuấn lãng, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, hắn chăm chú ngắm nhìn nữ tử bên cạch, dung nhan tuyệt sắc, mắt to linh động, cùng mặt trái xoan. Mộc Khả Hân thu hồi lại tâm trạng, nàng quay sang bên nam nhân thấy hắn đang nhìn...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

chương 12: ......................

Dưới màn đêm đầy sao của Nam Quốc, một đôi tuấn nam mỹ nữ lẳng lặng ngồi, nam nhân tóc đen xoã dài, hồng y như lửa, gương mặt tà mị tuấn lãng, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, hắn chăm chú ngắm nhìn nữ tử bên cạch, dung nhan tuyệt sắc, mắt to linh động, cùng mặt trái xoan.

Mộc Khả Hân thu hồi lại tâm trạng, nàng quay sang bên nam nhân thấy hắn đang nhìn nàng “ Ta vẫn chưa biết tên ngươi” kể ra nãy đến giờ nàng chưa hề biết tên hắn.

Hắn ho khan nhìn qua chỗ khác, sao hắn có thể nhìn một nữ nhân nhập tâm như thế “ Ta gọi Bạch Vân “

Nàng biết đây không phải tên thật của hắn, nam nhân thần bí có khí chất như vậy há lại là người bình thường, nhưng hắn không nói nàng cũng không hỏi, dù sao cũng chưa chắc gặp lại.

Mộc Khả Hân đứng dậy, phủi cỏ dính trên người “ Trễ rồi, ta phải về “ Nàng không về ai biết được tên Phượng Mặc Yên kia có đến tìm nàng buổi sáng không, nàng không sợ hắn nhưng nàng không thể làm liên luỵ đế Thừa Tướng bọn họ cùng Nhuỵ Nhi.

Bạch Vân thoáng mất mác, nhưng hắn biết thân phận nàng bây giờ không tiện “ Về cẩn thận,phải nhớ đến ta đấy”

Nàng khinh thường liếc xéo hắn thấp giọng mắng “ Thần kinh “

Hắn nhìn hướng Mộc Khả Hân đi bật cười, hai mươi ba năm lần đầu tiên có người dám mắng hắn, đợi khi nào tốt nhất hắn sẽ mang nàng về bên người hắn.

Sau khi Mộc Khả Hân rời đi ba hắc y nhân từ đâu nhảy ra quỳ xuống trước mặt nam tử hồng y “Chủ nhân “ Lần đầu tiên bọn hắn thấy chủ nhân chú ý một người lâu như vậy, hơn thế người này còn là Thất Vương Phi Nam Quốc.


Bạch Vân liếc mắt nhìn bọn họ, ngây ngô thiếu niên lúc nãy lập tức biến thành nguy hiểm “ Dạo này không có gì chứ?” Hắn cười tà tà hỏi, nhưng khí phách lại mang theo chỉ có Đế Vương mới có được.

Hắc y nhân run nhẹ “ Hồi chủ tử, trong triều có một số quan viên muốn ngầm tạo phản nhưng tất cả đã bị Nhiếp Chính Vương Gia diệt sạch” Nhắc đến Nhiếp Chính Vương càng làm bọn hắn run sợ, hắn ta là người mang gương mặt trong sáng trẻ con nhưng lại tàn bạo khát máu.

Hắn ồ lên, hắn ta ra tay rồi sao? Đây là muốn chứng minh lòng trung thành của mình à, Bạch Vân nhếch môi huyết sắc. Hắn ta cũng là người rất nguy hiểm.

Sáng hôm sau, Nhuỵ Nhi bước vô phòng Mộc Khả Hân thấy nàng vẫn còn đang ngủ vội vã chạy lại đánh thức “ Tiểu thư dậy thôi, hôm nay là ngày tiến cung không thể chậm trễ đâu ạ “

“ Nhuỵ Nhi cho ta ngủ “ Nàng nhăn mi khó chịu, nguyên tốt hôm qua bị tên kia rủ đi ngắm sao, nàng còn chưa ngủ đủ giấc đâu.

Nhuỵ Nhi khóc ròng, tiểu thư của nô tỳ, người muốn em chết không toàn thây sao “ Tiểu thư Vương Gia sẽ tức giận đấy” Tuy nàng biết được gần đây Vương Gia quan tâm sủng ái tiểu thư hơn nhưng cũng không thể chọc hắn nha.

Mộc Khả Hân bực bội xua tay ngồi dậy, nàng chán ghét vị trí Vương Phi này nọ, mới sáng sớm đã bắt nàng lên triều, nói cỡ nào nàng cũng tưởng nhớ khi còn làm Boss của Sát. “ Được rồi, ta dậy em mau chuẩn bị cho ta đi” “ Vâng “ Nhuỵ Nhi mừng rỡ thở phào.

Mở cửa bước ra ngoài, buổi sáng sớm không khí nơi đây trong lành thoáng mát không giống như hiện đại ồn ào khói bụi, sương sớm còn vương đọng lại trên các phiến lá, Mộc Khả Hân men theo con đường nàng thấy Phượng Mặc Yên đã đứng đợi sẵn tại đó.

Mộc Khả Hân bước lại, hắn cười tươi kéo nàng “ Hân Nhi ta thật nhớ ngươi nha, tối hôm qua ngươi thật ác không cho người ta ngủ lại “ Hắn không nói dối, thật sự khi trở về hắn khắp nơi đều hiện ra hình bóng của nàng, hắn sao không biết được cảm xúc của mình, có lẽ hắn động tâm rồi.

“ Đừng làm ta buồn nôn “ Nàng lạnh nhạt đẩy hắn sau đó bước lên xe ngựa, Phượng Mặc Yên biểu tình mất mác nữ nhân vô tâm, sao khi trước nàng rất điên cuồng yêu Tam ca mà, đến hắn lại lạnh băng như vậy hay nàng còn yêu Hoàng Huynh, hắn nắm chặt tay, hắn không bỏ cuộc.

Phượng Mặc Yên cũng phất tay áo tao nhã bước lên xe, chiếc xe lăn bánh đến Hoàng Cung Nam Quốc. Trên đường hắn luôn líu rít bên tai nàng, đôi lúc nàng cũng trả lời lại hắn vài câu, nàng đối với thằng nhóc này bây giờ cũng không còn ác cảm như trước.

Đến Hoàng Cung, Phượng Mặc Yên đỡ nàng xuống, hôm nay nàng đã chịu cho dìu xuống xe, hắn cười như đón gió xuân. Mộc Khả Hân nhìn Hoàng Cung được khắc bằng vàng óng ánh uy nga, khắp nơi đều thấy kẻ hầu người hạ cùng các quan lại khi thấy Phượng Mặc Yên và nàng đều cung kính chào hỏi, có người còn đưa ánh mắt tò mò nhìn vị Vương Phi của Tiêu Dao Vương

“ Hôm nay chúng ta đi bái kiến Mẫu Hậu” Hắn cười nhẹ vén tóc cho nàng, hắn không ngờ lại động tâm với một nữ nhân mình chưa bao giờ để ý tới.

Mộc Khả Hân cũng tìm được đề tài mới, nàng hứng thú hỏi hắn “ Mẫu thân của ngươi? Là ai?”

“ Là Hoàng Hậu, thật ra nàng không phải mẹ ruột của ta, mẫu phi của ta là Lương Phi, nàng mất từ khi ta còn rất nhỏ từ đó Hoàng Hậu liền nuôi nấng ta, nhưng nàng đối xử với ta rất tốc, nàng là Mẫu Phi của Tam ca” Phượng Mặc Yên ôn nhu kể cho nàng.

Mộc Khả Hân nhìn hắn, trong mắt có thêm vài phần nhu hoà, thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời thì ra có quá khứ như vậy, may mắn hắn không gặp phi tần nào tàn ác, thì ra Phượng Mặc Khuynh là nhi tử do Hoàng Hậu sinh ra, còn Phượng Mặc Yên cũng là do một tay nàng nuôi lớn, nên hai người mới thân nhau.

Hắn thấy được sự chuyển đổi trong mắt nàng không còn lạnh như băng giống trước vui mừng cười lên, Mộc Khả Hân lãng đi sao hôm nay nàng thấy nụ cười của hắn đặt biệt chói mắt vậy.

Bước vào Phượng Hoàng Cung đã nghe tiếng nói chuyện bên trong, trên chiếc bàn tròn gỗ được điêu khắc tỷ mĩ, một nữ nhân trung niên được bảo dưỡng nhan sắc đang cười nói cùng nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng, khuôn mặt như tạc tượng, sóng mũi cao cùng bạc môi hoàn mỹ. Hắn vận cẩm phục xanh hắc y, khi thấy hai người tới thì nhìn qua, đôi mắt hơi liếc sang Mộc Khả Hân đang đứng song song với Phượng Mặc Yên.

Nữ nhân trung niên khi thấy Phượng Mặc Yên thì hiền hậu kêu lên” Yên Nhi, ngươi đến rồi sao? Đây là Hân Nhi nhỉ? Quả đúng là xinh đẹp” Nàng hài lòng đánh giá Mộc Khả Hân, nàng có nghe qua nữ hài tử này khi trước thích Khuynh Nhi, nhưng lại được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Yên Nhi.

“ Hoàng Hậu Thiên Tuế” Nàng lễ phép chào hỏi.

Phượng Mặc Yên cầm tay Mộc Khả Hân kéo nàng cùng ngồi xuống bàn, hắn vui vẻ hỏi thăm Hoàng Hậu. Mộc Khả Hân nhìn nàng ta, nữ nhân này có vẻ không tệ lắm, nàng rất hiền.

“ Hân Nhi, làm khổ con rồi, phải chịu đựng hắn ta “ Hoàng Hậu ôn hoà chọc, tuy hắn không phải thân sinh nhi tử của nàng, nhưng lại là của Lương Tỷ Tỷ, người thân thiết nhất khi nàng ở trong cung, với lâu ngày chăm lớn nàng cũng đem hắn coi là nhi tử.

Mộc Khả Hân cười nhẹ “ Không có đâu Hoàng Hậu Nương Nương, hắn đối với ta rất tốt “

“ Đừng gọi ta Hoàng Hậu gì cả, cứ như Yên Nhi gọi ta hai tiếng Mẫu Hậu là được” Nàng thật sự rất thích nàng dâu này.

Mộc Khả Hân có hơi chút xấu hổ bối rối, nếu để biết được đệ nhất sát thủ hắc bang đỏ mặt vì xưng hô chắc mọi người đều té xỉu, không trách nàng, hai lần được nhận thân nhân rồi nhưng nàng vẫn không quen được, khi còn ở thế kỷ 21 nó qua xa với nàng “ Mẫu Thân”

Phượng Mặc Yên nhìn nàng xấu hổ, trong lòng như từng đợt gợn sóng, nàng cũng đỏ mặt! Phượng Mặc Khuynh như có cọng lông vũ vuốt lên lòng hắn, số lần hắn nhìn nàng cũng tăng lên.

“ Tốt tốt “ Hoàng Hậu hay nên gọi là Lệ Lăng Di vui vẻ cười, đúng là hợp ý nàng cho Yên Nhi lấy được một Vương Phi tốt. Như vậy Lương Tỷ Tỷ cũng sẽ yên lòng.

4
23 tháng 12 2018

đây là mĩ thuật chứ đâu phải ngữ văn