K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 giờ trước (18:51)

có bạn nhé

8 giờ trước (18:59)

9 giờ trước (18:34)

haha


9 tháng 9

- Câu chuyện: Cô bé quàng khăn đỏ

- Bài thơ: Ước mơ của bé

9 tháng 9

thơ: Nhớ ghi vâng lời

câu chuyện: chú bé chăn cừu

20 tháng 2 2022

a) bộ lông của quạ và công chưa có màu nên chúng bàn nhau đi tìm màu vẽ lại bộ lông cho thật đẹp.

b)Nhờ quạ vẽ rất khéo nên công có một bộ lông tuyệt đẹp.

c) Vì quạ sốt ruột muốn đi kiếm một bữa ăn ngon trong làng nên quạ bảo công đổ hết các màu lên mình nó.

d)Qụa có bộ lông xám xịt,nhem nhuốc vì nó không chịu nghe theo lời khuyên của công.

20 tháng 2 2022

 ✎H̸i̸ế̸u̸ ❖ ℜ𝔒S̼𝓔 ²ᵏ¹¹❖ᵀᴹ (Bị dính...lời nguyền không đổi được avatar. cho mik nói 1 chút liên quan đến tên bạn nhé  

Thật ra ko có lời nguyền nào đâu, chỉ là

+olm beta ko cho đổi ảnh

+olm khóa chức năng đó rồi

thế nhé

còn câu Tl cho câu hỏi thì mik ko rõ nghen

HT

9 tháng 9

mk

pi

9 tháng 9

...sorry bn nha mik ấn nhầm

9 tháng 9

t nghĩ là b

9 tháng 9

Đáp án chuẩn là: B. Tăng cường sự hấp dẫn và kích thích tính tò mò của người đọc, người nghe, khiến cho họ muốn tiếp tục đọc để tìm hiểu về nhân vật và câu chuyện

10 tháng 8

được rồi

10 tháng 8

Bàn Tay Vàng

Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng xanh tươi, có một cậu bé tên là Minh. Minh là một cậu bé hiền lành, chăm chỉ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Minh là đôi bàn tay của cậu. Mọi người trong làng thường gọi cậu là "cậu bé bàn tay vàng" vì bất cứ thứ gì Minh chạm vào đều trở nên tốt đẹp hơn.

Một hôm, khi đang đi dạo trong rừng, Minh phát hiện ra một cây cổ thụ lớn. Cây đã già cỗi, lá rụng đầy đất, và có vẻ như nó sắp chết. Minh cảm thấy xót xa và quyết định chạm vào thân cây. Ngay lập tức, một điều kỳ diệu xảy ra! Bàn tay vàng của Minh phát ra ánh sáng rực rỡ, và cây cổ thụ bỗng hồi sinh, đâm chồi nảy lộc, lá xanh tươi trở lại.

Tin tức về bàn tay vàng của Minh nhanh chóng lan rộng khắp làng. Người dân đổ xô đến tìm cậu, cầu xin cậu giúp đỡ họ với những vấn đề của mình. Có người cần chữa lành bệnh tật, có người muốn khôi phục mùa màng, và có người chỉ muốn có được một chút hạnh phúc trong cuộc sống. Minh không từ chối ai cả. Cậu dùng bàn tay vàng của mình để giúp đỡ mọi người, và mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy niềm vui trong lòng.

Nhưng rồi, một ngày nọ, một người lạ mặt xuất hiện trong làng. Ông ta tự xưng là một thương nhân giàu có và hứa hẹn sẽ mang đến cho Minh những món quà quý giá nếu cậu đồng ý sử dụng bàn tay vàng của mình để làm giàu cho ông. Minh đã bị cám dỗ bởi những lời hứa hẹn về sự giàu có và danh vọng. Cậu quyết định giúp người thương nhân, nhưng điều đó đã khiến cậu dần xa rời những giá trị tốt đẹp mà cậu đã từng sống.

Khi Minh bắt đầu chạm vào những thứ chỉ vì lợi ích cá nhân, bàn tay vàng của cậu bỗng nhiên trở nên vô dụng. Không còn ánh sáng rực rỡ, không còn phép màu. Người dân trong làng dần dần quay lưng lại với cậu. Minh nhận ra rằng mình đã đánh mất bản thân, đánh mất những gì làm nên giá trị của cậu.

Sau một thời gian dài cô đơn, Minh quyết định quay trở lại với cuộc sống bình dị. Cậu bắt đầu giúp đỡ mọi người một cách chân thành, không mong đợi điều gì đáp lại. Dần dần, bàn tay vàng của cậu lại trở nên kỳ diệu. Cậu không chỉ giúp đỡ người khác mà còn tìm thấy niềm vui trong việc cho đi.

Cuối cùng, Minh hiểu rằng sức mạnh thực sự không nằm ở bàn tay vàng, mà nằm ở trái tim nhân ái và lòng tốt. Từ đó, cậu sống một cuộc đời hạnh phúc, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người mà không cần đến những món quà vật chất hay sự công nhận.

Kết luận

Câu chuyện về Minh và bàn tay vàng nhắc nhở chúng ta rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở sự giàu có hay danh vọng, mà ở lòng tốt và sự sẻ chia. Hãy sống với trái tim rộng mở, và bạn sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.

Tham khảo

13 tháng 8

vậy thì chịu thui:)

13 tháng 8

Dĩ nhiên rồi bro! Đây là bài văn kể chuyện – nhập vai nhân vật trong truyện Tấm Cám, và tớ sẽ nhập vai Cám – người thường bị xem là phản diện, nhưng lần này sẽ kể từ góc nhìn của Cám, để câu chuyện có chiều sâu hơn nhé.


💬 Tôi là Cám – người mang tiếng ác

Tôi là Cám. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm, dù có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ tôi luôn lo tính toán, đấu đá với đời. Tôi không hiểu sao mẹ lúc nào cũng ghen tức với Tấm – đứa con riêng của cha dượng, và bắt tôi phải hơn nó mọi mặt.

Tôi biết mình không hiền như Tấm. Tấm ngoan, dịu dàng, cái gì cũng giỏi, ai cũng thương. Còn tôi – vụng về, ham chơi, lại bị mẹ bao bọc thái quá nên chẳng ai yêu quý. Nhưng... tôi có lỗi không, hay chỉ vì tôi là con của người mẹ ấy?

Hôm đó, mẹ sai tôi cùng Tấm đi bắt tép. Tôi biết mình không thể bắt giỏi như Tấm, nên khi mẹ xúi lấy giỏ tép của chị, tôi đã làm theo. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ mong được mẹ khen. Chỉ sau này tôi mới hiểu, mình đã cướp đi công sức của người khác. Đó là lần đầu tôi thấy ánh mắt buồn của Tấm – mà sau này, tôi không bao giờ quên được.

Rồi bao chuyện xảy ra: chị Tấm được vua chọn làm hoàng hậu, tôi thấy lòng mình dậy sóng. Không phải vì ghen, mà là vì tôi thấy chị đã đi xa quá rồi – cao sang quá, khiến tôi như cái bóng mờ nhạt. Mẹ tôi thì không chịu thua, bà lập kế giết Tấm, bắt tôi thế chỗ vào cung.

Tôi đã sống trong cung một thời gian, khoác áo gấm lụa, ăn sơn hào hải vị… nhưng đêm đêm, tôi không ngủ được. Những chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi… như có hồn, như lời thì thầm trách móc. Tôi thấy sợ… không phải sợ Tấm, mà sợ chính mình – con người đã im lặng để mặc sai trái.

Và rồi, Tấm trở về – rực rỡ, đàng hoàng. Chị không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đứng đó, trong lòng đầy hối hận và lo sợ. Tôi biết, cái giá của việc cướp đi hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả.


📌 Kết bài:

Giờ đây, nếu được làm lại, tôi muốn sống khác. Không ganh đua, không mưu mô, không nghe lời mẹ mà hại người. Nhưng quá khứ là thứ không thể xoá, tôi chỉ mong – ai đó hiểu rằng, đôi khi người ta trở nên xấu không phải vì họ muốn vậy, mà vì họ chưa từng được dạy điều tốt.


Nếu bro cần nhập vai Tấm, dì ghẻ, hay nhà vua, mình cũng có thể viết luôn nhé.

coin tự vào ví ạ

sao mk ko thấy nó tự vào


10 tháng 9

Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng xanh, có một chiếc lá nhỏ tên là Lem. Lem luôn mơ ước được bay cao như những chú chim, chứ không chỉ treo mình trên cành suốt ngày.

Một buổi sáng, gió thổi ù ù qua rừng. Lem thì thầm:
– Gió ơi, cậu có thể đưa tớ bay đi không?

Gió mỉm cười:
– Được chứ, nhưng cậu phải dũng cảm, vì chuyến đi xa sẽ đầy bất ngờ.

Thế là vù vù vù, Lem rời cành, tung cánh giữa bầu trời. Cậu bay qua một con sông, soi bóng mình dưới làn nước trong veo. Cá nhỏ nhảy lên chào:
– Chào lá bay, chúc cậu đi xa thật vui!

Bay tiếp, Lem gặp một cánh đồng vàng rực. Những bông lúa cúi đầu thì thầm:
– Chúng tớ cũng từng là hạt nhỏ, nhờ gió mà đi khắp nơi. Cậu hãy tin vào hành trình của mình nhé.

Cuối cùng, gió đưa Lem đến bên một chú bé đang ngồi học dưới gốc cây. Lem khẽ rơi xuống trang vở trắng tinh. Cậu bé mỉm cười nhặt lên:
– Chiếc lá đẹp quá! Mình sẽ ép vào quyển sách, để nhớ về mùa thu này.

Thế là Lem không chỉ được bay khắp nơi, mà còn trở thành một kỷ niệm lung linh trong tuổi thơ của cậu bé.


Ý nghĩa: Câu chuyện dạy chúng ta rằng, chỉ cần dũng cảm bước ra khỏi chỗ quen thuộc, ta sẽ có hành trình thật đáng nhớ và tìm thấy giá trị riêng của mình.