Những câu chuyện mình kể thường là k những câu chuyện có thật trong gia đình, hoặc là những mảnh ghép mà những thành viên trong gia đình bên nội kể lại cho mình nghe. có đôi lúc mình quá bé để nhớ hết những tình tiết.
Năm đó mình k nhớ là bao nhiêu tuổi, cái tuổi còn khá bé để hiểu những câu chuyện đã xảy ra, nhưng những cái ký ức thì k thể quên được, 8 tuổi, mình đã nhớ thật dai những kí ức thời còn nhỏ…
Bên nội mình có 5 người con. Trong đó có bác Ba cũng là bác gái. Mình gọi bác theo cách của người Bắc vì gia đình mình gốc bắc.
Thị Trấn Gành Hào năm đó là nơi bác làm công nhân cho xí nghiệp đông lạnh Minh Hải…
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng kể, đúng hơn là một câu chuyện rất buồn về mất mát của một người thân trong gia đình, nhưng mình vẫn muốn kể lại gióng như sống lại ký ức về một người bác đã khuất.
📷
Bác Ba quen một người đàn ông sở khanh, sau khi làm bác có thai hắn ta ruồng rẫy bỏ mặc bác. Xà hội Việt Nam thời bấy giờ k có cái nhìn tốt đẹp về những người k chồng mà có thai… Đến bây giờ vẫn thế, người ta nghĩ đó là một vấn đề nhục nhã, bại hoại gia phong… Và làm muối mặt cả giòng họ.
Bác Ba có thai tới tháng thứ 7 thì uống dây thuốc cá tự tử,
Cái dây thuốc cá không gây chết người, nhưng lại khiến bác sanh non.
Thời đó từ chỗ bác làm muốn ra quốc lộ lên bệnh viện Huyện phải đi đò… làm gì đã có đường xe như bây giờ, chưa kể đi đò phải mất thời gian đi kêu đò, rồi chạy 30 cây số mất hai tiếng… Bác tôi mất trên đường đi đi bệnh viện do băng huyết mất máu quá nhiều.
Người xưa bảo những bà bầu chết thường rất linh, thực ra tôi k hiểu linh là như thế nào, chỉ biết sau khi bác tôi mất, cái xóm trọ công nhân mà bác ở đó thì k đêm nào những người đồng nghiệp được yên giấc.
Đêm xuống cứ tắt đèn, họ lại bị trêu chọc, rồi giật chăn, giật gối… Điều đáng sợ là k ngoại trừ một ai, hồi đó tôi nghe kể lại là có người sợ quá mà rụng cả tóc đầu sau này bị điên.
Rồi cả gần 10 căn phòng trọ dọn đi hết k còn ai ở lại.
Bà nội tôi nhỏ con, năm nay gần 90 tuổi và chỉ nặng có 35kg. Thời còn trẻ bà cũng chỉ tầm 42-45kg, Tôi to con có thể gen từ ông nội (hơn 1.7m)
Cái hồi sau khi bác tôi mất, một năm đầu tiên bác tôi về nhập về bà nội tôi cứ phải gọi là như cơm bữa, tháng 1-2 lần là chuyện bình thường.
Những đêm sáng trăng. Thời đó chưa có đèn điện. nửa đêm nghe tiếng cửa mở là bà nội tôi đi lang thang, Mắt trợn tròng, đảo như rang lạc, ánh mắt thất thần nhìn vào là biết k có tí dương khí.
Bà cứ đi lang thang, năm đó chú tôi và bố tôi phải đi theo sau để phòng khi bác tôi xuất hồn thì còn đỡ kịp, vì khi xuất hồn, bà nội tôi đổ xuống như cây chuối gãy.
Cái điều làm tôi thấy lạnh sống lưng nhất đó là sức khỏe vô địch. Thời đó bố tôi còn trẻ, chú tôi thì là thanh niên mà k ôm giữ được, chỉ vật một cái là hai người ngã lăn quay ra đất… Ban đêm bà nội tôi cứ lang thang ra ruộng, chú và bố tôi đi theo, bờ ruộng mấp mô vấp té ngã lên ngã xuống người dính đầy bùn đất. Riêng bà nội tôi lại k ngã phát nào.
Theo dõi đến đây có thể một số người nói bà nội tôi bị mộng du hay một chứng hoang tưởng nào đó… Mời nghe tiếp
Trong cách xưng hô, bà nội tôi k bao giờ gọi bố và chú tôi là con, xưng mẹ, mà gọi là chúng mày và chị… Chúng mày về đi, kệ chị chị di dạo một lát rồi về…
Gần nhà có mấy con mương nhỏ rộng tầm 3 mét… Bà nội tôi cứ nhón phát là nhảy qua cái mương. Cái mương đó nếu cho mấy anh thanh nien trẻ thì cần phải bắt trớn từ xa nhảy may ra qua được.
Còn tieép….
Giúp mk vs mai p kt