Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài thơ “Đêm nay Bác không ngủ” của Minh Huệ luôn để lại trong em một niềm xúc động lắng sâu và thiêng liêng khó tả. Hình ảnh Bác Hồ giữa núi rừng Việt Bắc, giữa đêm khuya gió lạnh, vẫn thức canh giấc ngủ cho bộ đội, khiến em vừa ngưỡng mộ vừa thương kính vô cùng. Bác hiện lên không chỉ như một người lãnh tụ vĩ đại mà còn như một người cha già hiền từ, lo toan từng miếng ăn, giấc ngủ cho con. Tấm lòng nhân ái và tình thương mênh mông của Bác bao trùm, sưởi ấm cả núi rừng lạnh giá, soi sáng từng bước đi của dân tộc. Em càng cảm nhận rõ sự hy sinh lặng thầm và vĩ đại của Người: lo cho nước, cho dân, cho cách mạng mà quên cả bản thân mình. Đọc bài thơ, em thấy lòng mình dâng trào niềm kính yêu và biết ơn sâu sắc. Em tự nhủ phải sống xứng đáng với những điều Bác hằng mong ước, phải học tập, rèn luyện để góp một phần nhỏ bé vào công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Với em, “Đêm nay Bác không ngủ” không chỉ là một bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, mà còn là ngọn lửa ấm áp, thức nhắc mỗi thế hệ mai sau về một trái tim lớn luôn vì dân vì nước.
nếu thấy hay hãy cho mình 1 tick nhé💢
cảm ơn bạn nhé.Bạn xem mình đã tick chưa nhé chứ mình không biết

Tôi vẫn nhớ lần đầu đọc bài thơ Mẹ ốm, lòng tôi như thắt lại. Hình ảnh người mẹ nằm lặng lẽ trên giường bệnh, gầy gò và yếu ớt, khiến tôi liên tưởng đến mẹ mình những hôm trái gió trở trời. Cậu bé trong bài thơ hiện lên thật hồn nhiên mà đầy yêu thương—em đi hái hoa, bắt bướm, tìm quả ngọt, chỉ mong mẹ vui và mau khỏi bệnh. Những hành động nhỏ bé ấy khiến tôi xúc động, bởi chúng chất chứa cả một tấm lòng thơ ngây nhưng sâu sắc. Tôi nhớ có lần mẹ tôi bị sốt, tôi cũng lặng lẽ ngồi bên, không biết làm gì ngoài việc nắm tay mẹ thật chặt. Bài thơ không chỉ miêu tả tình cảm mẫu tử thiêng liêng mà còn khiến tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không cần phải lớn lao—chỉ cần chân thành và xuất phát từ trái tim.
Bài thơ "Mẹ ốm" của Trần Đăng Khoa đã chạm đến trái tim tôi bằng những vần thơ mộc mạc mà sâu sắc, gợi lên trong tôi bao nỗi niềm xót xa và biết ơn về người mẹ tần tảo. Khi đọc những câu thơ miêu tả hình ảnh mẹ gầy gò, yếu ớt trên giường bệnh, tôi như thấy lại bóng dáng mẹ mình những ngày trái gió trở trời. Tôi nhớ như in cái cảm giác lo lắng, bất an khi thấy mẹ ho khan từng tiếng, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười trấn an con. Bài thơ đã khơi gợi trong tôi tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ, và tôi tự hứa sẽ luôn cố gắng để mẹ được vui lòng và khỏe mạnh.

Tham Khảo!
Em rất yêu thích khổ thơ thứ hai trong bài thơ Chuyện cổ tích về loài người của nhà thơ Xuân Quỳnh. Tác giả đã thật tinh tế mà miêu tả những sự vật đầu tiên xuất hiện trên trái đất, sau khi có trẻ con. Điều đó thể hiện ở chỗ, bởi trẻ con rất bé nhỏ và vừa mới xuất hiện, nên các sự vật ấy cũng thật nhỏ xinh. Cây chỉ cao bằng gang tay, lá cỏ chỉ to như sợi tóc, bông hoa chỉ bằng cái cúc áo. Nhưng cũng thật là hợp lí, bởi mọi vật đều sinh ra để chăm sóc cho trẻ con, vậy nên nó phải có kích thước phù hợp. Đặc biệt, cách mà nhà thơ dẫn dắt sự xuất hiện của mọi thứ cũng thật là thú vị. Bởi cái gì cũng hiện diện bởi sự “cần” của em bé. Vì trẻ con cần nhìn rõ, nên mới có mặt trời. Vì trẻ con cần được quan sát, vui vẻ nên có cây cối, cỏ hoa và tiếng chim hót. Điều đó, khiến em cảm nhận được sự ưu ái, yêu thương của vạn vật dành cho em nhỏ - mầm non, tương lai của thế giới. Từ đó, cả khổ thơ đã giúp người đọc mường tượng ra những đốm sáng đầu tiên bắt đầu lan tỏa ra, điểm tô cho thế giới từ chính trẻ con.
Tham khảo nhé:
Đọc bài thơ Chuyện cổ tích về loài người, em đặc biệt thích thú với khổ thơ thứ ba. Tuy không dài, nhưng khổ thơ đã giúp em cảm nhận được sự ấm áp của tình mẹ, thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý chẳng ai có được. Người mẹ xuất hiện, chính bởi vì trẻ cần được yêu thương, cần được vỗ về, cần được chở che. Mẹ đã cho chúng ta tình yêu thương qua những cái bế bồng, những lời ru ầu ơ. Trong biển tình thương ấy, mẹ đem về cho trẻ cả một thế giới rộng lớn diệu kì. Điệp từ “từ” được lặp lại nhiều lần, với các hình ảnh tươi mới, rực rỡ: cái hoa, cánh cò, vị gừng, cơn mưa, bãi sông… Từ khổ thơ, em cảm nhận được sự quý giá, cao cả và quan trọng của người mẹ đối với người con. Thật khó để những đứa trẻ có thể lớn lên, mà thiếu đi tình thương ấm áp ấy.
#Ha maithi

tham khảo
Mẹ tôi vốn vui tính, thích nói thích cười, dẫu cho công việc nhà nông hằng ngày vất vả. Vậy mà mấy hôm nay, mẹ ốm phải nằm một chỗ.
Mẹ nằm thiêm thiếp sau cánh màn buông lỏng. Ruộng vườn vắng bóng dáng cặm cụi cuốc cày của mẹ. Chắc là nắng mưa bao năm lặn trong đời mẹ giờ đây đã làm cho mẹ ốm. Khắp người mẹ nóng ran, đau nhức, khiến mẹ khó chịu vô cùng.
Cô bác trong làng kéo đến hỏi thăm. Người cho trứng, người cho cam. Anh y sĩ ở trạm y tế cũng vào khám bệnh và phát thuốc. Mẹ cố gượng cười cảm ơn. Nhìn vẻ tiều tuỵ của mẹ, em thương đứt ruột!
Sáng nay, bất chợt trời đổ mưa rào. Cơn mưa ập đến rất nhanh và tạnh cũng rất nhanh. Mặt trời lại toả nắng giữa không trung bao la. Trong vườn, ríu rít tiếng chim và thơm ngát mùi trái chín đầu mùa. Chừng như cảm thấy cơn bệnh đã lui, mẹ bước xuống, lần giường tập đi từng bước. Đôi chân cả đời đi gió đi sương, giờ run rẩy đỡ tấm thân gầy của mẹ.
Tự đáy lòng, em cầu mong mẹ mau hết bệnh, ngày ăn ngon miệng, tối ngủ ngon giấc, để rồi mẹ lại tiếp tục những công việc đồng áng quen thuộc, lại đọc Kiều, ngâm Kiều và kể chuyện cổ tích cho em nghe. Mẹ ơi! Mẹ là những gì quý giá nhất! Mẹ là quê hương, đất nước, tháng ngày của con!
TK
Mẹ tôi vốn vui tính, thích nói thích cười, dẫu cho công việc nhà nông hằng ngày vất vả. Vậy mà mấy hôm nay, mẹ ốm phải nằm một chỗ.
Mẹ nằm thiêm thiếp sau cánh màn buông lỏng. Ruộng vườn vắng bóng dáng cặm cụi cuốc cày của mẹ. Chắc là nắng mưa bao năm lặn trong đời mẹ giờ đây đã làm cho mẹ ốm. Khắp người mẹ nóng ran, đau nhức, khiến mẹ khó chịu vô cùng.
Cô bác trong làng kéo đến hỏi thăm. Người cho trứng, người cho cam. Anh y sĩ ở trạm y tế cũng vào khám bệnh và phát thuốc. Mẹ cố gượng cười cảm ơn. Nhìn vẻ tiều tuỵ của mẹ, em thương đứt ruột!
Sáng nay, bất chợt trời đổ mưa rào. Cơn mưa ập đến rất nhanh và tạnh cũng rất nhanh. Mặt trời lại toả nắng giữa không trung bao la. Trong vườn, ríu rít tiếng chim và thơm ngát mùi trái chín đầu mùa. Chừng như cảm thấy cơn bệnh đã lui, mẹ bước xuống, lần giường tập đi từng bước. Đôi chân cả đời đi gió đi sương, giờ run rẩy đỡ tấm thân gầy của mẹ.
Tự đáy lòng, em cầu mong mẹ mau hết bệnh, ngày ăn ngon miệng, tối ngủ ngon giấc, để rồi mẹ lại tiếp tục những công việc đồng áng quen thuộc, lại đọc Kiều, ngâm Kiều và kể chuyện cổ tích cho em nghe. Mẹ ơi! Mẹ là những gì quý giá nhất! Mẹ là quê hương, đất nước, tháng ngày của con!

bn nào bít lm giúp mik vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Tham khảo ạ
“Mây và sóng” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà thơ Ta-go. Bài thơ đã gợi ra cho người đọc cảm nhận sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Em bé trong bài thơ được mời gọi đến thế giới kỳ diệu ở “trên mây” và “trong sóng”. Với sự hiếu kỳ của một đứa trẻ, em đã cất tiếng hỏi: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?”, “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”. Nhưng khi em bé nhớ đến mẹ vẫn luôn chờ đợi mình ở nhà, em đã từng chối đầy kiên quyết: “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?”, “Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”. Chẳng có niềm hạnh phúc nào bằng được ở bên cạnh mẹ mặc dù thế giới ngoài kia nhiều hấp dẫn. Để rồi, em bé đã sáng tạo ra những trò chơi còn thú vị hơn của những người “trên mây” và “trong sóng”. Trong trò chơi đó, em sẽ là mây, là sóng tinh nghịch nô đùa; còn mẹ sẽ là vầng trăng, là bờ biển dịu hiền, ôm ấp và che chở con. Những câu thơ giàu tính tự sự và miêu tả nhưng lại góp phần bộc lộ cảm xúc của nhân vật trong bài thơ. Ta-go đã sử dụng trong bài thơ những lời thoại, chi tiết được kể tuần tự, vừa lặp lại vừa biến hóa kết hợp với hình ảnh giàu tính biểu tượng. Bài thơ chính là một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Bài thơ “Mây và sóng” của Ta-go đã gợi ra cho người đọc cảm nhận sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Với hình thức là một bài thơ, nhưng giàu tính tự sự giúp cho bài thơ giống như một câu chuyện kể. Em bé trong bài thơ được mời gọi đến thế giới kỳ diệu ở “trên mây” và “trong sóng”. Với sự hiếu kỳ của một đứa trẻ, em đã cất tiếng hỏi: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?”, “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”. Nhưng khi em bé nhớ đến mẹ vẫn luôn chờ đợi mình ở nhà, em đã từng chối đầy kiên quyết: “ Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?”, “Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”. Chẳng có niềm hạnh phúc nào bằng được ở bên cạnh mẹ mặc dù thế giới ngoài kia nhiều hấp dẫn. Để rồi, em bé đã sáng tạo ra những trò chơi còn thú vị hơn của những người “trên mây” và “trong sóng”. Trong trò chơi đó, em sẽ là mây, là sóng tinh nghịch nô đùa; còn mẹ sẽ là vầng trăng, là bờ biển dịu hiền, ôm ấp và che chở con. Những câu thơ miêu tả hình ảnh sóng, mây thật độc đáo giúp bài thơ trở nên sinh động hơn.


Tham Khảo
" Mẹ ơi " là 2 tiếng con cất lên từ lúc sinh ra gọi mẹ. Mẹ hi sinh cho con tất cả, mẹ là thế giới của riêng con. Con sinh ra và lớn trên trong vòng tay ấm áp được mẹ bồng từ khi bé. Cho đến lớn mẹ vẫn theo con, con vấp ngã, mẹ đỡ con dậy và nói " không sao đâu con " câu nói động viên ấy khắc sâu trong lòng con, những lúc vấp ngã không có mẹ con tựa như mẹ nói câu đó mà đứng dậy lấy thêm nguồn sức mạnh cho bản thân mình. Con là thứ vô cùng quý giá với mẹ, với mẹ con luôn là đứa con bé bỏng chưa lớn khôn. Mẹ ơi ! con không dám nói con yêu mẹ nhường nào nhưng con sẽ thể hiện nó qua lòng hiếu thỏa của mình. Tình yêu của mẹ thiêng liêng rộng lớn như đất trời. Cả đời này con nợ mẹ hai chữ " Cảm ơn "
?
Bài làm
Đọc bài thơ " Lượm " của tác giả Tố Hữu em rất ấn tượng với nhân vật Lượm người liên lạc nhỏ. Hình ảnh cậu bé liên lạc nhỏ hiện lên với vẻ hồn nhiên, ngây thơ. Dáng người chú nhỏ bé, chiếc mũ ca nô đội lệch trên đầu và dáng vẻ rất hoạt bát, nhanh nhẹn. Tác giả đã dùng các từ láy như : " loắt choắt ", " xinh xinh ", " thoăn thoắt", " nghênh nghênh " cộng thêm điệp từ " cái " đã nói lên bức chân dung này. Dù vẫn chỉ ở độ tuổi 12, nhưng Lượm vẫn giữ được tinh thần dũng cảm, yêu nước sẵn sàng hy sinh vì nhiệm vụ này đã được giao cho chú. Giữa mặt trận khốc liệt " đạn bay vèo vèo" nhưng điều đó cũng chẳng thể làm gì để khiến chú sợ hãi. Chú vẫn ung dung cầm lá thư " Thượng khẩn " đang cần được đưa đến tay người nhận. Em vô cùng ngưỡng mộ Lượm trước sự dũng cảm, yêu nước và ý chí kiên cường lớn lao đã cho thấy Lượm là người có trách nghiệm và tham gia cuộc chống quân địch của thực dân Pháp đã càn quét. Nhưng rồi người liên lạc nhỏ của chúng ta đã bị trúng đạn và ngã xuống cánh đồng thơm mùi sữa khi đang làm nhiệm vụ đưa thư " Thượng khẩn ". Đây có lẽ chính là hình ảnh đẹp khi Lượm ngã xuống cánh đồng thơm ngào ngạt mùi sữa. Em nghĩ mẹ thiên nhiên có thể sẽ động lòng và dang rộng đôi tay ôm lấy Lượm vào lòng. Đọc xong bài thơ này em cũng rất cảm động trước sự dũng cảm, yêu nước và ý chí kiên cường đã trở thành tấm gương sáng để mọi người noi theo. Em mong rằng mọi người sẽ luôn học hỏi tấm gương sáng này của " Lượm " người liên lạc nhỏ tuổi của chúng ta.
Mình tự làm á! Nhớ tick cho mình nha!