K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

cac ban doc thu nhe !

Ở Nhật xảy ra một câu chuyện có thực 100% như thế này: Có một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường để một tấm gỗ ở giữa, hai bên trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để rỗng. Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước. Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xemchú thạch sùng này đã ăn gì. Anh muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao. Một lát sau, không biết từ đầu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua. Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa. Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp… ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn?… Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!" Bức thư viết tiếp: "Hãy gửi câu chuyện này tới mỗi người bạn bạn đã từng tiếp xúc trong cuộc đời này, nhất định phải gửi trong vòng 96 tiếng đồng hồ đấy nhé! Cách làm này khởi nguồn từ nước Anh, nó đã từng làm cho trái đất này đảo lộn cả chục lần, bây giờ vận may đang đến với bạn, nếu như bạn làm theo đúng yêu cầu, trong bốn ngày bạn sẽ gặp may mắn, không phải là chuyện đùa đâu nhé, bạn nhất định sẽ gặp may mắn đấy, bạn không cần phải gửi tiền, bởi vì vận mệnh là vô giá! Bạn đừng giữ lại thông tin này, nhất định phải gửi đi trong vòng 96 tiếng đồng hồ. Bạn hãy copy thành 20 bức và gửi đi, hãy chú ý xem trong vòng 4 ngày sẽ có chuyện gì xảy ra với bạn? Bức thư này là do Anthony viết và do Vinilon gửi đi. Vì bức thư này cần được copy lưu chuyển khắp hành tinh cho nên bạn nhất định phải copy gửi cho bạn bè mình, ít hôm sau sẽ xảy ra chuyện làm bạn vô cùng kinh ngạc đó, có thể bạn không tin, nhưng đây là chuyện có thật 100%". "Hãy chú ý sự thực dưới đây!!! Một người Philippin sau khi nhận được bức thư như thế này, anh ta đã không gửi nó đi, anh bị mất đi người vợ của mình, sau đó anh đã làm theo, và trước khi vợ chết anh ta kiếm được 7.775 vạn bảng Anh. Năm 1987, Kostan. Ousi sau khi nhận được bức thư này, anh nhờ thư ký copy ra 20 bản và gửi đi, vài hôm sau anh này trúng xổ số 2.000.000 bảng Anh. Một người trẻ tuổi nước Anh, nhận được bức thư này nhưng anh ta quên mất là phải gửi nó đi trong vòng 96 tiếng, và anh đã bị mất việc, sau đó anh tìm lại bức thư, lập tức gửi đi 20 bản copy, ba ngày sau anh được nhận chức vụ cao cấp trong chính phủ, sau này anh trở thành nhân vật số một ở Anh. Năm 1987 một phụ nữ Califorlia nhận được bức thư này, mặc dù bà đã quyết định gõ lại và gửi đi nhưng sau đó bà đã không làm như thế, sau đó bà gặp phải vô vàn những chuyện phức tạp, ví như phải trả rất nhiều tiền vào việc sửa xe, và bà đã in lại bức thư gửi đi, ngay sau đó bà có được chiếc xe mới. Hãy nhớ bạn không cần gửi tiền! và đừng không thèm để ý gì tới bức thư này! Đây là một bức thư tình yêu chuyền tay, trong bốn ngày bạn nhất định phải chuyển cho 20 người đấy nhé" "Sau 15 ngày, bạn sẽ gặp vận may! Từ năm 1877 tới nay chưa bao giờ sai".

10
27 tháng 12 2018

Toàn cái xàm l quá đi

27 tháng 12 2018

_Kkkk

1. Sự hiểu lầmTại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.Một hôm...
Đọc tiếp

1. Sự hiểu lầm
Tại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.
Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.
Một hôm người cha để con chó ở nhà trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì….
Người đàn ông ra ngoài có việc, để con chó ở nhà trông đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy.
Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Cảm ngộ: Có rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã đúng như những gì bạn nghĩ. Trong việc đối nhân xử thế, chúng ta hãy cố gắng học cách lắng nghe, nên cho người khác có cơ hội để giải thích. Có như vậy, mới giúp chúng ta tránh được nhiều điều khiến ta phải hối tiếc sau này.
Ngược lại nếu chúng ta không hỏi, không nói, không giải thích mà đã vội vã hành động hay phán xét thì đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
2. Sự nóng giận
Một cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng:
“Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi.
Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác.
Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy.
Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
Cảm ngộ: Con người khi cáu giận thường trút giận dữ lên những người thân yêu ở quanh mình, bởi vì họ biết những người thân yêu của chúng ta sẽ luôn bao dung và tha thứ cho chúng ta.
Nhưng những lời nói khi tức giận luôn giống như những chiếc đinh làm tổn thương người khác. Có thể bạn chỉ là vô tâm nhưng vết thương đó cũng giống như lỗ hổng trên hàng rào vậy, nó đã tạo thành những vết thương nghiêm trọng. Vì vậy nhất định đừng lãng phí tình yêu thương mà những người thân yêu dành cho bạn, bởi vì điều này đối với họ lại là một sự tổn thương lớn.
3. Sự khoan dung
Câu chuyện kể về một người lính Mỹ, cuối cùng đã được trở về nhà sau trận chiến đấu vô cùng ác liệt ở Việt Nam.
Từ San Francisco, anh gọi điện cho cha mẹ mình: “Ba mẹ ơi, con đã trở về nhà này, nhưng con có một chuyện muốn nhờ ba mẹ. Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con”.
“Chắc chắn rồi, con trai yêu quý“, cha mẹ anh vui vẻ trả lời: “Ba mẹ rất muốn gặp bạn con”.
“Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ”, chàng trai tiếp tục, “anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy đã hơi bị đãng trí và còn bị mất một cánh tay và một chân. Anh ấy không có nơi nào để về, và con muốn anh ấy đến sống với chúng ta…
“Ồ, ba mẹ xin lỗi con, con trai… Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp anh ấy tìm một nơi nào khác để sống…”
“Không, ba mẹ ơi, con muốn anh ấy tới sống với chúng ta”.
“Con à“, người cha nói, “con có biết con đang yêu cầu cha mẹ điều gì không? Một người tàn tật đến như vậy sẽ là một gánh nặng khủng khiếp cho ba mẹ. Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình chứ, ba mẹ không thể để một điều như vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng. Ba nghĩ rằng con hãy về nhà đi và quên anh bạn đó của con đi. Anh ấy rồi sẽ tìm được cách lo liệu cho cuộc sống của mình thôi…”
Lúc đó, người con trai gác điện thoại. Cha mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa. Song, một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco. Con trai của họ đã qua đời sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống, cảnh sát đã thông báo như vậy cho họ. Cảnh sát San Francisco nhận định rằng đó là một vụ tự sát.
Cha mẹ người lính, trong đau đớn tột cùng, đã vội vã bay tới San Francisco và được đưa tới nhà xác thành phố để nhận diện thi thể của con trai. Họ nhận ra anh, người con trai yêu quý của mình. Nhưng đột nhiên họ khiếp hãi không thốt nên lời khi nhìn thấy một điều mà trước đó họ không hề hay biết, đó là con trai của họ chỉ còn một cánh tay và một chân.
Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Cảm ngộ: Đừng bao giờ đối xử phân biệt với người khác, bạn sẽ không biết được người thực sự bị gây tổn thương là ai? Hãy bao dung rộng lượng với mọi người và tự nghiêm khắc với bản thân mình!. Nếu mỗi người chúng ta đều có thể dành sự bao dung và nhân ái cho những người lạ như cho chính người thân của mình, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
Bởi vì với sự từ bi, bao dung chúng ta sẽ đủ sức mài mòn bất kỳ hòn đá vô tri vô giác nào để trở thành một viên ngọc lung linh tỏa sáng, đủ sức biến điều khó khăn trở nên dễ dàng, đủ sức biến một người tầm thường hay tàn khuyết thành một vĩ nhân.
Nguồn: sưu tầm ( diendan.hocmai.vn)

0
" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng...
Đọc tiếp

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.

Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng tên bên ngoài kia có tên Trần Mặc Cảnh cái tên vốn ai nghe cũng chẳng muốn tiếp xúc bởi cái tính lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh. Phải chăng cô có thể để ý hơn rằng trước khi vào phòng  nên đứng nhìn bảng tên một chút nhỉ? Lại làm phiền anh ta rồi sao? 

Ngẫm lại Dương Hiểu Tình nhận ra mình đã không gặp Trần Mặc Cảnh đã được năm năm, một thời gian khá dài để cô quên đi đau thương năm đó nhưng giờ lại đối mặt với anh, cô thực sự không đủ mạnh mẽ bởi cô vốn luôn yếu đuối trước mặt anh mọi lúc.

Năm lên sáu tuổi cô gặp Trần Mặc Cảnh tại Anh Quốc trong một hoàn cảnh máu me rất đáng sợ, lần đó anh đã đưa thân ra đỡ cho cô một nhát dao sâu đến mức để lại một vết sẹo lớn sau lưng . Nhưng cô không biết ơn, thậm trí đến một lời cảm ơn cũng không có mà lại khóc lóc sợ hãi mỗi khi gặp lại anh. 

Thời gian trôi qua sau đó gần một năm, Dương Hiểu Tình còn nhớ rõ như in mùa hè năm đó chính Trần Mặc Cảnh nói rằng anh chỉ qua Mỹ để nghỉ mát và qua thăm ba cô. Nhưng sau đó một thời gian rất dài, anh không quay về Anh Quốc mà định sống luôn tại nhà cô. Khi đó cô lên 7 tuổi thì anh khi đó là một chàng trai 16 tuổi nhưng lại ngông cuồng như những tên trong giới đen, ngày nào khi gặp lại anh cũng mang lên mình mùi tanh của máu khiến cô rất ghê tởm. Anh như một con sói xuất hiện giữa màn đêm với mùi máu tanh để hù dọa cô nhưng khi đó ba cô nói " Đó là cách con người ta cứu chính mạng mình ".

Có một lần, Dương Hiểu Tình mặc chiếc váy màu phấn ngồi bệt xuống đất chỉ để đào mấy cái hố nhỏ để trồng hoa. Loài hoa năm đó cô chọn trồng là hướng dương, một loài hoa rất đẹp.

" Em đang trồng hoa sao? " Trần Mặc Cảnh mặc lên mình bộ đồ màu đen, trông rất điển trai, cool nhưng với cô khi đó anh vẫn rất đáng sợ.

Dương Hiểu Tình không hề trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi khẽ bới đất lên.

" Để anh giúp em " Anh cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô rồi bế cô qua thảm cỏ xanh mướt đằng sau. Cô không hiểu tại sao khi đó cô không thấy sợ anh nữa, anh rất dịu dàng, còn là một người rất mạnh mẽ nữa. 

Hai hố cô đào cả mười lăm phút chỉ nhỏ như chiếc tách uống trà nhưng khi được anh xới qua vài lần đã được đến chục cái hố . Khi đó cô bỗng nhiên vui vẻ nhảy ton ton đến chỗ anh.

" Giỏi quá, giỏi quá " Cô vui mừng lên tiếng, thậm trí còn nắm lấy tay anh đung đưa tỏ vẻ thích thú.

" Tình muốn trồng hoa gì? " Anh khẽ cúi người xuống hỏi khan về loại giống cô muốn sử dụng để trồng.

Dương Hiểu Tình bắt đầu khựng lại, cô bỏ tay anh ra rồi quay lại chiếc hố mới được anh đào giúp bỏ xuống đó một hạt giống. " Là hoa hướng dương " Ánh mắt của cô khi nói câu đó đã nhìn lên bầu trời xanh mát bên trên. 

" Em thích nó sao? Anh cũng thích " Cô chưa từng quên lời nói năm đó, anh cũng thích loại hoa đó như cô. 

" Mẹ Kiếp, đứng lại " 

Vài tiếng ồn từ phía ngoài đánh thức những suy nghĩ mơ hồ về quá khứ của Dương Hiểu Tình. Gương mặt cô khi này đã nhợt nhạt đi đến vài phần, cô bỏ qua mọi thứ đang suy nghĩ đưa mắt nhìn không gian hỗn loạn bên ngoài. 

" Chị thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó rồi à?" Dương Tử Hàn ngồi dưới sàn nhà dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên nhìn cô. 

Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi mấp máy môi một cách mệt mỏi." Đưa chị về đi " Sau câu nói đó cô rời đi rất nhanh ra không gian bên ngoài. 

" Tình, chị đứng lại " Dương Tử Hàn chạy theo bóng cô rất nhanh nhưng bỗng nhiên bị một tên chặn lại.

Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên, Dương Hiểu Tình không hiểu chuyện gì xảy ra liền tìm cách đi ra khỏi khu vực này một cách nhanh nhất. Chỉ tiếc rằng mọi thứ không dễ như thế, cửa chính đã bị đóng lại và được canh gác bởi mấy người da đen. Hiện tại cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên mọi thứ ở đây trở hỗn độn đến khó hiểu. Ai nấy đều xông ra để tự bảo vệ chính bản thân mình, ngay cả cô khi này cũng bị nhắm đến. 

Một vài tên xông lên Dương Hiểu Tình đều hạ được, có thể nói cách ứng xử với cô với mấy tên côn đồ này cũng khá chứ không kém gì. 

" Tình, đằng sau " Dương Tử Hàn từ phía sau hét lớn lên để ra hiệu cho Dương Hiểu Tình nhưng khi cô vừa kịp quay lại thì tên đó đã được hạ một cách tàn nhẫn bởi 4 nhát đạn của Trần Mặc Cảnh. Những tên khác nhắm đến cô sau đó thậm trí còn thảm hại hơn, một tay anh ấy hạ thủ đến 10 người trong tích tắc. 

Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay lưng lại với phía Trần Mặc Cảnh, cho dù con tim cô khi này vẫn đinh ninh rằng anh ấy vừa cứu mình. Anh ta biết làm như vậy cô sẽ rất đau không? Thà bị bọn họ đánh một cái, nghìn cái còn hơn được anh cứu một lần.. Liệu anh có hiểu sự chở tre ấy chỉ mãi khiến trái tim này thầm lặng thuộc về anh không?

Giữa không gian hoảng loạn, người chạy trốn, người lao lên Dương Hiểu Tình vẫn bình tĩnh nhặt con dao dưới chân mình. Cô không quan tâm xung quanh có ai tấn công nữa, thậm trí có tấn công cô muốn xem anh ấy có cứu giúp mình không? Nếu còn thì năm đó anh bỏ đi vì lí do gì?

Máu, mùi máu rất tanh nó bắn tung tóe lên bộ y phục của cô, hóa ra anh vẫn đang giúp cô, thậm trí còn vung chân đá bay họ khi tay súng hướng về một tên khác.

" Trần Mặc Cảnh, anh đang cứu giúp em với thân phận gì vậy? " Dương Hiểu Tình đứng dậy quay người về phía Trần Mặc Cảnh, cô  nở một nụ cười tinh tế giữa cái trốn kinh hoàng khi ai nấy đều lo sợ tính mạng của mình.

" Phía sau " Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh nhắc nhở cô, nhưng dần dần anh trầm hẳn đi.

Dương Hiểu Tình quay lại trước cả khi anh lên tiếng, cô đưa lưỡi dao sượt ngang qua mặt người đàn ông đó rồi đạp hắn xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, một nụ cười ngây thơ chờ đợi câu trả lời trong bộ trang phục đẫm máu sao?

" Mặc Cảnh, anh trả lời đi chứ? " Giọng nói cô dịu nhẹ như làn gió thu giữa chiến trường ác liệt, cô vẫn nở nụ cười đón chờ câu trả lời của anh.

Trần Mặc Cảnh quên cả việc tấn công hay phòng thủ, anh gần như bị cô làm cho toàn thân cứng đờ. Anh không hiểu cô bé năm đó có đang ở trước mắt anh không, hay là đã chết rồi?

Vài tiếng còi báo động vang lên, những tiếng xe phanh gấp, ai nấy lại hỗn loạn tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ còn hai người đứng đó nhìn nhau đến mức khờ dại..

Trần Mặc Cảnh cố gạt hết mọi thứ qua một bên, anh chạy nhanh đến phía Dương Hiểu Tình bế sốc cô lên vai mình rồi chạy đi. 

Những bước chân vội dừng lại trước một bóng dáng quen  thuộc, Dương Tử Hàn tức giận chặn đường Trần Mặc Cảnh. Cả hai mắt cậu đã chỉ có duy nhất một điều đó là phẫn nộ." Tên khốn đứng lại đưa chị ấy cho tôi " 

" Chạy đi, chị cần một câu trả lời. Đừng nói ông ấy chị đi theo ai.. Được chứ? " Dương Hiểu Tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cô ấy có chút vui vẻ hơn mọi ngày. Dương Tử Hàn chỉ gật đầu rồi bỏ đi rất nhanh, cậu hiểu mình nên làm gì lúc này thậm trí là dẹp đường cho hai người đó chạy.

Những cảnh sát cấp cao đều được điều đến, họ gần như chặn hết đường lối nhưng với sự xuất hiện của Dương Tử Hàn thì gần như mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hiện tại là cơ hội duy nhất dành cho Trần Mặc Cảnh lên xe để tẩu thoát. Chiếc xe được Dương Tử Hàn quét sạch đám người ở hiện trường, cậu dường như dọn sạch đường cho cả hai bên trốn thoát một cách dễ dàng.

Chạng đường dài đến mức làm không khí trong xe ngột ngạt, Dương Hiểu Tình hiện tại vẫn chưa hỏi gì người bên cạnh bởi anh đang lái xe với tốc độ quá cao so với bình thường. Từng khúc cua đều khiến cô cảm nhận được cái chết đến gần hơn nhưng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thì cô vẫn còn nhìn thấy được bầu trời nhả nhem tối.

Trần Mặc Cảnh ngay sau đó rời xuống xe đi thẳng vào bên trong, anh không hề đoái hoài gì đến người con gái vừa kịp chạy ra để níu anh lại cảm thấy hụt hẫng như thế nào.

" Trần Mặc Cảnh... Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." 

0
TRUYỆN KINH DỊ! The Queen's GuardVào năm 2012, một thành viên của đội Cận vệ Nữ Hoàng đang làm việc ở tòa tháp London nhận thấy rằng có một người phụ nữ nhợt nhạt cứ nhìn anh ta trong lúc anh ta đang canh gác. Người phụ nữ này đi theo anh ta vài ngày, lúc nào cũng lẩm bẩm những con số:10, 9, 8.Một tuần sau, người cận vệ nghe thấy tiếng gõ cửa trước nhà vào lúc 3 giờ sáng. Anh ra mở...
Đọc tiếp

TRUYỆN KINH DỊ!

The Queen's Guard

Vào năm 2012, một thành viên của đội Cận vệ Nữ Hoàng đang làm việc ở tòa tháp London nhận thấy rằng có một người phụ nữ nhợt nhạt cứ nhìn anh ta trong lúc anh ta đang canh gác. Người phụ nữ này đi theo anh ta vài ngày, lúc nào cũng lẩm bẩm những con số:

10, 9, 8.

Một tuần sau, người cận vệ nghe thấy tiếng gõ cửa trước nhà vào lúc 3 giờ sáng. Anh ra mở cửa thì thấy bạn gái mình, mặc dù 2 người đã ở với nhau cả đêm. Anh hoảng hồn chạy vào phòng ngủ của mình thì thấy người phụ nữ nhợt nhạt, lẩm bẩm những con số

7, 6, 5.

Vị cảnh vệ ngay lập tức gọi cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tới thì họ không thấy người phụ nữ nhợt nhạt kia nữa, và cặp đôi lại tiếp tục đi ngủ. Vài ngày sau đó, người phụ nữ lại tiếp tục xuất hiện. Những con số tiếp tục lùi dần:

4, 3, 2.

Vào một buổi tối, Ashley, cháu gái của vị cận vệ đến thăm anh ta và ra chơi ở ngoài sân. Lần này, cô gái nhợt nhạt lại xuất hiện, bắt lấy đứa trẻ, và la hét:

0, 0, 0.

Lần này, cảnh sát đến kịp thời và bắt người phụ nữ. Cơn ác mộng có vẻ đã qua đi. Nhưng vài ngày sau, khi vị cận vệ tiễn cháu gái mình về, anh nghe tiếng cô bé thì thầm trên chuyến tàu:

10, 9, 8.

Penpal

Penpal là câu chuyện về một học sinh tiểu học và câu chuyện xung quanh quả bóng với lá thư, một hoạt động cậu bé tham gia với lớp mình. Nhưng khi những lá thư của bọn trẻ khác trở về, cậu bé nhận thấy rằng mình không nhận được hồi âm. Cho đến một ngày giáo viên của cậu bé đưa cho cậu một lá thư, mở ra một chuỗi các sự kiện đáng lo Hóa ra bức thư của cậu bé được tìm thấy bởi một người đàn ông đáng sợ, rình rập cậu mỗi ngày thậm chí là đã từng sống trong một không gian nhỏ dưới nhà cậu. Nhiều năm sau, kẻ theo dõi bắt cóc Josh, bạn thân nhất của cậu bé. Nhuộm tóc Josh cùng màu với cậu bé và sau đó giết luôn em gái của Josh. Sau đó, kẻ rình mò thao túng cha Josh để chôn vùi cả kẻ theo dõi và Josh, rồi họ có thể bên nhau mãi mãi ngại.

Psychosis

Psychosis là câu chuyện kể về John, một người đàn ông ngày càng trở nên hoang tưởng do việc thiếu tiếp xúc với người khác trong một khoảng thời gian dài. Anh ta cố gắng thuyết phục bạn bè đến và ghé thăm. Tuy nhiên, mọi người dường như luôn từ chối John hoặc offline. Cuối cùng anh nhận được cuộc gọi video từ một người bạn nhưng dường như có gì đó không ổn.

Anh bắt đầu tin rằng các thiết bị điện tử trong cuộc sống của mình đang bị kiểm soát bởi một thứ gọi là The Entity. The Entity có thể kiểm soát bất cứ thiết bị gì vào bất cứ lúc nào mà nó muốn. John cũng tin rằng tất cả những người giao tiếp với anh ấy đang nỗ lực để dụ John rời khỏi căn hộ của mình để trở nên bị ám như họ. Bởi vì The Entity cũng có thể kiểm soát con người thông qua đôi mắt của họ. Tuyệt vọng và rơi vào đường cùng, John tự đâm mù mắt mình. Cuối cùng, chúng ta biết rằng The Entity là có thật và đã tiếp quản, chiếm lấy tâm trí của mọi người mà John biết.

~ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHA!~

0
NHỮNG TRÒ CHƠI KINH DỊ KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI YẾU TIM( mấy hôm nay mình chưa thấy truyện kinh dị nào hay nên chưa đăng đc, khi nào có sẽ đăng cho mọi người, thôi cứ chơi trò chơi trước rồi đọc truyện sau nha!) 1. Ba vị vuaTrong trò chơi này, bạn sẽ cần tới sự giúp đỡ của một người khác. Vào 11 giờ đêm, hãy chọn một căn phòng trống và đặt một chiếc ghế quay về hướng Bắc ở giữa...
Đọc tiếp

NHỮNG TRÒ CHƠI KINH DỊ KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI YẾU TIM( mấy hôm nay mình chưa thấy truyện kinh dị nào hay nên chưa đăng đc, khi nào có sẽ đăng cho mọi người, thôi cứ chơi trò chơi trước rồi đọc truyện sau nha!)

1. Ba vị vua

Trong trò chơi này, bạn sẽ cần tới sự giúp đỡ của một người khác. Vào 11 giờ đêm, hãy chọn một căn phòng trống và đặt một chiếc ghế quay về hướng Bắc ở giữa phòng, chiếc ghế này sẽ tượng trưng cho ngai vàng của bạn. Đặt 2 chiếc ghế khác ở hai bên, quay về hướng ngai vàng. Trên 2 chiếc ghế này, hãy đặt một tấm gương để khi bạn ngồi ở giữa vẫn có thể nhìn được hình ảnh phản chiếu trong gương bằng khóe mắt. Đặt một chậu nước và một cái cốc ở trước ghế chính giữa, một chiếc quạt ở sau ghế và bật ở mức nhỏ nhất. Bây giờ bạn sẽ phải đi ngủ, sang phòng khác và đặt báo thức 3 giờ 30 sáng.

Khi thức dậy, hãy đến ngồi ở chiếc ghế chính giữa, nhưng không được nhìn vào gương. Bạn có thể hỏi bất cứ điều gì mình muốn và sẽ có giọng nói thì thầm đáp lại. Hãy ngồi yên ở ghế cho đến 4 giờ 30 phút sáng và nhờ một người khác chấm dứt trò chơi bằng cách vào phòng gọi mình, hoặc có thể tự lấy xô nước đổ lên người.

2. Trò chơi xương khô

Từ trước đến nay, trốn tìm luôn là một trong những trò chơi nguy hiểm nhất vì nếu đi sai hướng, chúng ta có thể thu hút ma quỷ tham gia cùng. Đây cũng là một trong những trò chơi trốn tìm với quỷ dữ, nếu chiến thắng chúng ta sẽ có phần thưởng, còn nếu thua thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.

Vào 12 giờ đêm, hãy vào nhà tắm và nhìn hình phản chiếu của mình trên gương, nghĩ đến phần thưởng mình muốn nếu chiến thắng trò chơi này. Hãy đốt một que diêm và để nó cháy trong khoảng 15 giây hoặc hơn, nằm xuống sàn nhà và nói: "Tôi biết bạn tồn tại và tôi mời bạn vào trong căn nhà này. Hãy đến đây."

Bây giờ, hãy đến căn phòng lớn nhất trong nhà bạn và chờ đợi. Nếu như bạn nghe thấy tiếng rên rỉ thì có nghĩa con quỷ đã đến và trò chơi bắt đầu. Hãy tìm chỗ trốn an toàn nhất của mình vì lúc này con quỷ đó đang đi tìm, bạn nhớ ở đó cho đến 3 giờ sáng. Lúc này, trò chơi đã kết thúc, trở lại căn phòng lớn nhất trong nhà và nói: "Cảm ơn vì đã chơi với tôi, nhưng bây giờ bạn phải đi. Bạn không còn được chào đón ở đây nữa."

Phần thưởng sẽ nằm ở trước cửa nhà bạn vào sáng hôm sau, nhưng trò chơi này vô cùng nguy hiểm vì một khi bạn thua con quỷ, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

3. Thang máy tới thế giới khác

Để chơi trò chơi này, bạn cần vào một tòa nhà có ít nhất 10 tầng, phải một mình và không bị ai phá đám giữa chừng. Khi đã bước vào, hãy ấn tầng 4 nhưng đừng ra ngoài, nhấn tiếp tầng 2, tầng 6, tầng 10 và tầng 5. Đến tầng 5, bạn sẽ thấy một người phụ nữ đi vào thang máy nhưng không được phép nói chuyện hay nhìn cô ta. Nhấn tầng 1, và thang máy sẽ bắt đầu đi lên tầng 10 để đưa bạn tới chiều không gian khác. Nếu muốn quay về, hãy vào lại thang máy và bấm các tầng theo thứ tự ngược lại. Ngoài ra nếu như khi bạn bấm tầng 1 nhưng thang máy không lên tầng 10, hãy tìm mọi cách để thoát khỏi thang, rời khỏi tòa nhà và không được quay đầu lại.

Một người chơi trên reddit đã chia sẻ những mô tả khá khác với truyền thuyết về trò chơi này. Người bước vào thang máy cùng anh là một người đàn ông lạ mặt, trông rất bình thường và tìm cách bắt chuyện với anh. Nhưng khi ông ta bước ra khỏi thang máy và anh lỡ miệng đáp lại thì ngay lập tức, người đàn ông quay lại và lao về phía thang máy để tìm cách vào trong.

4. Trò chơi tủ quần áo

Với trò chơi này, bạn phải bước vào một tù quần áo tối cùng hộp diêm và nói "Hãy cho tôi nhìn thấy ánh sáng hoặc bỏ mặc tôi trong bóng tối vĩnh cửu." Nếu như nghe thấy tiếng thì thầm hay bất kỳ âm thanh gì, hãy ngay lập tức đốt cháy que diêm, không được phép quay lại nhìn xung quanh mà phải bước ra khỏi tủ quần áo ngay lập tức cùng cây diêm đang cháy. Nếu bạn làm không đủ nhanh hoặc quay lại đằng sau nhìn, có vẻ như sẽ có thứ gì đó kéo bạn vào bóng tối.

Nếu thành công, từ nay trở đi bạn chỉ có thể nhìn vào trong tủ khi có ánh sáng vì tủ quần áo của bạn đã bị ám.

5. Charlie Charlie

Charlie Charlie là một trong bộ ba những trò chơi ma quỷ nổi tiếng nhất, bên cạnh Bloody Mary và cầu cơ, lý do bởi nỗi khiếp sợ nó mang lại. Trò chơi rất đơn giản, hãy đặt hai cây bút chì chồng lên nhau thành dấu cộng giữa tờ giấy trắng, ở bốn góc giấy viết các chữ "Có", "Không" thật lớn. Sau đó hãy nói to: "Charlie Charlie, bạn có ở đây không?" Nếu đầu bút chì xoay đến chữ có thì bây giờ bạn có thể hỏi Charlie bất cứ điều gì.

Có rất nhiều người trên thế giới đã thử chơi trò chơi này, và mặc dù có vẻ vô hại, một số vẫn cam đoan rằng hậu quả sau khi chơi vô cùng đáng sợ, chẳng hạn như bị ám bởi hồn ma của Charlie.

~ Riêng trò thứ 5 mình thấy bọn ở lớp chơi nhiều mà bản thân mình cũng đã chơi rất nhiều! Cũng không thấy đáng sợ lắm! mình chia sẻ thôi nha!!~

1
25 tháng 2 2022

Bạn kể tiếp cho mik nghe ik

#ngontinh_reviewTên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử Thể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HE Số chương: 70 chương + 4 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn edit 📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không...
Đọc tiếp

#ngontinh_review

Tên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Thể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HE

Số chương: 70 chương + 4 phiên ngoại

Tình trạng: Hoàn edit

📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.
Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không hổ danh là một trong 4 truyện top đầu. Bộ truyện này rất hay, không quá ngược tâm, không quá nặng nề. Cái gì cũng vừa đủ. Nhưng chỉ cần thế thôi cùng đã khiến cho mình cảm thấy thoả mãn.

📷📷Truyện có một mô tuýp không mới. Nữ chính là một người con gái tài giỏi nhưng cô độc. Cô đã từng có gia đình, có ba mẹ, có em gái. Nhưng từng người một lần lượt cứ thế bỏ cô mà đi. Để lại trên đời một cô gái nhỏ. Cứ như vận mệnh của cô là sẽ phải cô độc cả đời vậy. Một cô gái cô độc đến mức khi quay trở lại quê hương, quay trở lại nơi mình sinh ra và lớn lên nhưng lại chẳng có nhà để về, chẳng có ai chờ đợi cô. Cô là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, ngoài ra cũng là một nhà văn mạng nổi tiếng. Nhưng mọi thứ đối với cô đều chỉ là phù du, cô cứ vật vờ sống vô mục đích, mọi thứ cô làm, đơn giản chỉ để khiến bản thân không suy nghĩ, muốn khiến bản thân trở nên bận rộn mà không phải ngày ngày đối mặt với sự cô độc của mình mà thôi.

📷📷Có lẽ cô sẽ cứ cô độc như thế, cứ sống không mục đích như thế. Nhưng số phận đã khiến cô thay đổi khi cô gặp anh. Gặp Từ Gia Diễn – nam chính của chúng ta. Tình yêu của cô đối với anh đó chính là “Nhất kiến chung tình” – vừa gặp đã yêu. Nhưng cũng có lẽ cô đã yêu anh từ lâu rồi, từ trước cả khi hai người gặp mặt. Cô đã bị anh thu hút từ cái ngày cô tình cờ xem được video anh thi đấu, vì thế ngay khi gặp được anh bằng xương bằng thịt, cô không thể tự chủ được mà cứ thế bị hút về phía anh. 📷📷

📷📷Nam chính Từ Gia Diễn của chúng ta là một nam chính đúng tiêu chuẩn ngôn tình. Muốn đẹp có đẹp, muốn tài có tài, muốn danh vọng có danh vọng. Nhưng để đạt được cái danh vọng đó, anh đã phải đánh đổi biết bao nhiêu, phải chịu đựng sự đay nghiến chỉ trích từ chính gia đình của mình. Chỉ bởi vì đam mê mà anh theo đuổi nó không phải là thứ mà ai cũng có thể hiểu được. Vâng, nam chính của chúng ta là một game thủ, hay nói chính xác hơn là một tuyển thủ lừng danh của eSport. Thực sự khi đọc truyện này mình cũng lần đầu tiên được biết đến môn thể thao điện tử được gọi là eSport. Anh là người tiên phong, là tượng đài vĩ đại của môn thể thao điện tử này. Anh là Pot – là Đại Thần của hàng nghìn hàng vạn người – và có lẽ, anh cũng chính là Đại Thần trong lòng Tô Trản..!~

📷📷Tình yêu của hai người rất nhẹ nhàng bình dị. Tô Trản quay trở về quê hương, thuê trọ tình cờ lại là hàng xóm của anh. Và thế là quá trình truy nam bắt đầu. Cách tiếp cận Từ Gia Diễn của Tô Trản không khiến mình cảm thấy phản cảm mà rất thú vị. Cô là một người biết tiến biết lùi, lại vô cùng thẳng thắn. Cô không hề giấu diếm việc mình thích anh, muốn cưa đổ anh. Nhưng cô cũng luôn biết chừng mực và kiên trì. Cô không đeo bám, không khiến anh thấy phiền. Cho dù anh từ chối nhưng cô vẫn lặng lẽ quan tâm anh, lặng lẽ bên cạnh và ủng hộ anh. Rồi mưa dầm cũng thấm đất, cho dù có lúc anh vẫn cố gắng đẩy cô ra xa, nhưng khi thấy người khác tán tỉnh cô, anh lại ghen, anh ăn dấm chua lúc nào không hay. Và cứ thế tình yêu chớm nở, họ đến với nhau như lẽ thường của tự nhiên 📷📷

📷📷Tình yêu nào cũng sẽ phải trải qua sóng gió, thử thách. Và tình yêu của hai người cũng vậy. Tô Trản yêu Từ Gia Diễn nhiều hơn tất thảy. Nhưng chính vì quá yêu, nên khi biết được sự thật rằng cha của Từ Gia Diễn là người đã gián tiếp hại chết em gái mình. Cô đã không thể chịu đựng được. Cô yêu em gái mình, hơn ai hết cô cũng yêu anh. Nội tâm cô giằng xé không biết phải làm thế nào. Cô không muốn nghĩ tới việc sau này cô phải gọi kẻ giết em gái mình một tiếng “Cha”. Vì thế cuối cùng cô đã chọn phương án rời xa anh. Cô chia tay anh vào đúng cái ngày anh giải nghệ. Anh đồng ý, quật cường quay lưng đi bỏ lại cho cô một bóng lưng đơn bạc. Và thế là họ chia xa..

📷📷Khi đọc ngôn tình, mình rất ghét những khi nhân vật luôn tự giấu diếm nỗi đau của mình. Tự gặm nhấm để rồi khiến cả hai trái tim cùng bị tổn thương. Trong trường hợp này mình cũng thấy vậy. Khi đó mình cảm thấy ghét Tô Trản khi cô không hề nghĩ đến cảm nhận của Từ Gia Diễn, cô yêu anh nhưng cô lại không cùng chia sẻ với anh. Cô cứ mặc nhiên vậy, mặc nhiên bỏ anh lại nơi đó rồi ra đi, sau ba năm trời đằng đẵng thì lại mặc nhiên quay trở lại. Mình đã có chút hả hê vì khi gặp lại anh đã ngó lơ cô như chưa từng quen biết, mình đã nghĩ cô cần phải bị trừng phạt khi luôn thích làm theo ý mình. Nhưng khi càng đọc, càng hiểu được suy nghĩ của cô, mình lại càng thương cô, mình thương cả hai người, hai con người quá yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau chỉ vì một vách ngăn vô hình mang tên: Thù hận.

📷📷Ba năm cô ra đi là ba năm cô lăn xả tới những nơi chiến tranh nguy hiểm nhất, tới những nơi tràn ngập mùi thuốc súng, tràn ngập khói lửa của bom đạn. Cô ra đi không phải để tìm chết, để quên anh, mà cô ra đi để khiến mình mãi nhớ đến anh, để tự nói với bản thân mình rằng – khi đối mặt với sự sống chết, mọi thù hận sẽ như gió thoảng, được ở bên cạnh người mình yêu mới là điều quan trọng nhất. Và khi trúng đạn, khi đối mặt với cái chết, cô đã tìm ra được đáp án cho mình, cô muốn quay về tìm anh, dù chỉ nhìn qua một lần thôi thì cô cũng cảm thấy đủ rồi…
📷📷Anh cũng như cô, 3 năm trời không có cô bên cạnh nhưng anh chưa giây phút nào quên cô, anh vẫn ngày đêm tin tưởng rồi một ngày cô sẽ trở lại. Và khi đó anh sẽ chẳng bao giờ buông tay cô ra nữa.!~. Sau khi biết được tội lỗi của cha mình, anh đã thay cha mình ăn chay niệm phật. Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng lại thường xuyên chép kinh phật, chỉ để sám hối tội lỗi thay cha mình, và cũng để cầu phúc cho người anh yêu được bình an. Thực sự mình vô cùng cảm động bởi tình yêu của hai người. Dù không còn ở cạnh nhau nhưng lúc nào cũng cầu mong bình an cho người kia. Một tình yêu vô cùng đẹp và cũng vô cùng buồn thương.!~
📷📷Mình rất thích văn phong của tác giả. Mọi thứ dù nặng nề đến mấy đều trở nên nhẹ nhàng. Mình thích Từ Gia Diễn vì tình yêu của anh, thích cái cách anh đối xử với Tô Trản sau 3 năm gặp lại. Không hề có giày vò chỉ trích. Mà anh chỉ dùng tình yêu và sự nhung nhớ dồn nén suốt 3 năm trời mà giữ chặt lấy cô, yêu thương và trân trọng cô!~
📷📷Bộ truyện này cũng có những nhân vật phụ khiến mình vô cùng thích. Một Lục Diệp Minh yêu Tô Trản suốt bao nhiêu năm trời, cho dù cô không yêu anh, nhưng anh vẫn một lòng che chở, bảo vệ.. và chúc phúc cho cô bên người mà cô yêu. Một Nam Sơ lạnh nhạt nhưng tinh tế, một người khiến cho Tô Trản như nhìn thấy chính bản thân mình. Một Hàn Văn Văn trong sáng và vô cùng nhân hậu, cô là nhân vật phụ khiến mình thương cảm nhất. Một cô gái tốt đẹp biết bao nhưng lại chọn cho mình cái kết quyên sinh, kết thúc cuộc đời để đến bên cạnh người yêu đã nằm xuống của mình… Rồi một Thịnh Thiên Vi vui vẻ tốt bụng, một Đại Minh hồn nhiên ngốc nghếch, một Mạnh Thần cay nghiệt dữ dằn… Tất cả đã khiến cho bộ truyện có một màu sắc vô cùng phong phú.
📷📷Truyện hay, vô cùng đáng đọc. Hơi tiếc là truyện chỉ toàn thịt vụn không đáng kể, nhưng nó cũng không thể ảnh hưởng đến độ hay của truyện. Rất muốn có thêm nhiều người cùng đọc và biết đến nó 📷📷
Review by Hà Bảo Ngọc

2
15 tháng 6 2019

dài dữ zowh bn

ngan r ..

#ngontinh_reviewTên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANHTác giả: Nhĩ Đông Thố TửThể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HESố chương: 70 chương + 4 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn edit📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không hổ...
Đọc tiếp

#ngontinh_review

Tên: TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Thể loại: Hiện đại, eSport, sạch, sủng, ngọt, HE

Số chương: 70 chương + 4 phiên ngoại

Tình trạng: Hoàn edit

📷📷Sau một khoảng thời gian không tìm được cảm xúc đọc truyện thì gặp được list Top 50 Ngôn tình năm 2016. Thế là nhảy hố bộ này. Bộ truyện xếp hạng 4/50.
Thực sự cảm thấy mình rất hợp với số 4. Không hổ danh là một trong 4 truyện top đầu. Bộ truyện này rất hay, không quá ngược tâm, không quá nặng nề. Cái gì cũng vừa đủ. Nhưng chỉ cần thế thôi cùng đã khiến cho mình cảm thấy thoả mãn.

📷📷Truyện có một mô tuýp không mới. Nữ chính là một người con gái tài giỏi nhưng cô độc. Cô đã từng có gia đình, có ba mẹ, có em gái. Nhưng từng người một lần lượt cứ thế bỏ cô mà đi. Để lại trên đời một cô gái nhỏ. Cứ như vận mệnh của cô là sẽ phải cô độc cả đời vậy. Một cô gái cô độc đến mức khi quay trở lại quê hương, quay trở lại nơi mình sinh ra và lớn lên nhưng lại chẳng có nhà để về, chẳng có ai chờ đợi cô. Cô là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, ngoài ra cũng là một nhà văn mạng nổi tiếng. Nhưng mọi thứ đối với cô đều chỉ là phù du, cô cứ vật vờ sống vô mục đích, mọi thứ cô làm, đơn giản chỉ để khiến bản thân không suy nghĩ, muốn khiến bản thân trở nên bận rộn mà không phải ngày ngày đối mặt với sự cô độc của mình mà thôi.

📷📷Có lẽ cô sẽ cứ cô độc như thế, cứ sống không mục đích như thế. Nhưng số phận đã khiến cô thay đổi khi cô gặp anh. Gặp Từ Gia Diễn – nam chính của chúng ta. Tình yêu của cô đối với anh đó chính là “Nhất kiến chung tình” – vừa gặp đã yêu. Nhưng cũng có lẽ cô đã yêu anh từ lâu rồi, từ trước cả khi hai người gặp mặt. Cô đã bị anh thu hút từ cái ngày cô tình cờ xem được video anh thi đấu, vì thế ngay khi gặp được anh bằng xương bằng thịt, cô không thể tự chủ được mà cứ thế bị hút về phía anh. 📷📷

📷📷Nam chính Từ Gia Diễn của chúng ta là một nam chính đúng tiêu chuẩn ngôn tình. Muốn đẹp có đẹp, muốn tài có tài, muốn danh vọng có danh vọng. Nhưng để đạt được cái danh vọng đó, anh đã phải đánh đổi biết bao nhiêu, phải chịu đựng sự đay nghiến chỉ trích từ chính gia đình của mình. Chỉ bởi vì đam mê mà anh theo đuổi nó không phải là thứ mà ai cũng có thể hiểu được. Vâng, nam chính của chúng ta là một game thủ, hay nói chính xác hơn là một tuyển thủ lừng danh của eSport. Thực sự khi đọc truyện này mình cũng lần đầu tiên được biết đến môn thể thao điện tử được gọi là eSport. Anh là người tiên phong, là tượng đài vĩ đại của môn thể thao điện tử này. Anh là Pot – là Đại Thần của hàng nghìn hàng vạn người – và có lẽ, anh cũng chính là Đại Thần trong lòng Tô Trản..!~

📷📷Tình yêu của hai người rất nhẹ nhàng bình dị. Tô Trản quay trở về quê hương, thuê trọ tình cờ lại là hàng xóm của anh. Và thế là quá trình truy nam bắt đầu. Cách tiếp cận Từ Gia Diễn của Tô Trản không khiến mình cảm thấy phản cảm mà rất thú vị. Cô là một người biết tiến biết lùi, lại vô cùng thẳng thắn. Cô không hề giấu diếm việc mình thích anh, muốn cưa đổ anh. Nhưng cô cũng luôn biết chừng mực và kiên trì. Cô không đeo bám, không khiến anh thấy phiền. Cho dù anh từ chối nhưng cô vẫn lặng lẽ quan tâm anh, lặng lẽ bên cạnh và ủng hộ anh. Rồi mưa dầm cũng thấm đất, cho dù có lúc anh vẫn cố gắng đẩy cô ra xa, nhưng khi thấy người khác tán tỉnh cô, anh lại ghen, anh ăn dấm chua lúc nào không hay. Và cứ thế tình yêu chớm nở, họ đến với nhau như lẽ thường của tự nhiên 📷📷

📷📷Tình yêu nào cũng sẽ phải trải qua sóng gió, thử thách. Và tình yêu của hai người cũng vậy. Tô Trản yêu Từ Gia Diễn nhiều hơn tất thảy. Nhưng chính vì quá yêu, nên khi biết được sự thật rằng cha của Từ Gia Diễn là người đã gián tiếp hại chết em gái mình. Cô đã không thể chịu đựng được. Cô yêu em gái mình, hơn ai hết cô cũng yêu anh. Nội tâm cô giằng xé không biết phải làm thế nào. Cô không muốn nghĩ tới việc sau này cô phải gọi kẻ giết em gái mình một tiếng “Cha”. Vì thế cuối cùng cô đã chọn phương án rời xa anh. Cô chia tay anh vào đúng cái ngày anh giải nghệ. Anh đồng ý, quật cường quay lưng đi bỏ lại cho cô một bóng lưng đơn bạc. Và thế là họ chia xa..

📷📷Khi đọc ngôn tình, mình rất ghét những khi nhân vật luôn tự giấu diếm nỗi đau của mình. Tự gặm nhấm để rồi khiến cả hai trái tim cùng bị tổn thương. Trong trường hợp này mình cũng thấy vậy. Khi đó mình cảm thấy ghét Tô Trản khi cô không hề nghĩ đến cảm nhận của Từ Gia Diễn, cô yêu anh nhưng cô lại không cùng chia sẻ với anh. Cô cứ mặc nhiên vậy, mặc nhiên bỏ anh lại nơi đó rồi ra đi, sau ba năm trời đằng đẵng thì lại mặc nhiên quay trở lại. Mình đã có chút hả hê vì khi gặp lại anh đã ngó lơ cô như chưa từng quen biết, mình đã nghĩ cô cần phải bị trừng phạt khi luôn thích làm theo ý mình. Nhưng khi càng đọc, càng hiểu được suy nghĩ của cô, mình lại càng thương cô, mình thương cả hai người, hai con người quá yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau chỉ vì một vách ngăn vô hình mang tên: Thù hận.

📷📷Ba năm cô ra đi là ba năm cô lăn xả tới những nơi chiến tranh nguy hiểm nhất, tới những nơi tràn ngập mùi thuốc súng, tràn ngập khói lửa của bom đạn. Cô ra đi không phải để tìm chết, để quên anh, mà cô ra đi để khiến mình mãi nhớ đến anh, để tự nói với bản thân mình rằng – khi đối mặt với sự sống chết, mọi thù hận sẽ như gió thoảng, được ở bên cạnh người mình yêu mới là điều quan trọng nhất. Và khi trúng đạn, khi đối mặt với cái chết, cô đã tìm ra được đáp án cho mình, cô muốn quay về tìm anh, dù chỉ nhìn qua một lần thôi thì cô cũng cảm thấy đủ rồi…
📷📷Anh cũng như cô, 3 năm trời không có cô bên cạnh nhưng anh chưa giây phút nào quên cô, anh vẫn ngày đêm tin tưởng rồi một ngày cô sẽ trở lại. Và khi đó anh sẽ chẳng bao giờ buông tay cô ra nữa.!~. Sau khi biết được tội lỗi của cha mình, anh đã thay cha mình ăn chay niệm phật. Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng lại thường xuyên chép kinh phật, chỉ để sám hối tội lỗi thay cha mình, và cũng để cầu phúc cho người anh yêu được bình an. Thực sự mình vô cùng cảm động bởi tình yêu của hai người. Dù không còn ở cạnh nhau nhưng lúc nào cũng cầu mong bình an cho người kia. Một tình yêu vô cùng đẹp và cũng vô cùng buồn thương.!~
📷📷Mình rất thích văn phong của tác giả. Mọi thứ dù nặng nề đến mấy đều trở nên nhẹ nhàng. Mình thích Từ Gia Diễn vì tình yêu của anh, thích cái cách anh đối xử với Tô Trản sau 3 năm gặp lại. Không hề có giày vò chỉ trích. Mà anh chỉ dùng tình yêu và sự nhung nhớ dồn nén suốt 3 năm trời mà giữ chặt lấy cô, yêu thương và trân trọng cô!~
📷📷Bộ truyện này cũng có những nhân vật phụ khiến mình vô cùng thích. Một Lục Diệp Minh yêu Tô Trản suốt bao nhiêu năm trời, cho dù cô không yêu anh, nhưng anh vẫn một lòng che chở, bảo vệ.. và chúc phúc cho cô bên người mà cô yêu. Một Nam Sơ lạnh nhạt nhưng tinh tế, một người khiến cho Tô Trản như nhìn thấy chính bản thân mình. Một Hàn Văn Văn trong sáng và vô cùng nhân hậu, cô là nhân vật phụ khiến mình thương cảm nhất. Một cô gái tốt đẹp biết bao nhưng lại chọn cho mình cái kết quyên sinh, kết thúc cuộc đời để đến bên cạnh người yêu đã nằm xuống của mình… Rồi một Thịnh Thiên Vi vui vẻ tốt bụng, một Đại Minh hồn nhiên ngốc nghếch, một Mạnh Thần cay nghiệt dữ dằn… Tất cả đã khiến cho bộ truyện có một màu sắc vô cùng phong phú.
📷📷Truyện hay, vô cùng đáng đọc. Hơi tiếc là truyện chỉ toàn thịt vụn không đáng kể, nhưng nó cũng không thể ảnh hưởng đến độ hay của truyện. Rất muốn có thêm nhiều người cùng đọc và biết đến nó 📷📷
Review by Hà Bảo Ngọc


1
16 tháng 7 2019

mk thấy truyện này rất hay

mk sẽ đọc

cảm ơn bn dã chia sẻ cho mk và mn 1 câu chuyện hay như vậy

Kook xinh đẹp, con nhà giàu. Người yêu Kook là Suga, một hot boy bóng rổ. Họ là cặp đôi nổi tiếng ở trường. Cả hai người cùng có một cuộc tình đẹp. Cho đến một ngày nọ Kook cùng Hope đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng. Lúc về Kook vô tình thấy Suga đang cùng Min thân mật với nhau rồi bỗng trái tim Kook như ngàn mũi dao đâm vào họ đang hôn nhau. Sáng hôm sau Kook tức giận đến tìm Suga:"...
Đọc tiếp


Kook xinh đẹp, con nhà giàu. Người yêu Kook là Suga, một hot boy bóng rổ. Họ là cặp đôi nổi tiếng ở trường. Cả hai người cùng có một cuộc tình đẹp. Cho đến một ngày nọ Kook cùng Hope đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng. Lúc về Kook vô tình thấy Suga đang cùng Min thân mật với nhau rồi bỗng trái tim Kook như ngàn mũi dao đâm vào họ đang hôn nhau.
Sáng hôm sau Kook tức giận đến tìm Suga:
" Tại sao anh lại làm như vậy với em. Anh nói anh và Min chỉ là bạn thế tối qua hai người đã làm gì ờ nhà hàng?"
Suga nhìn Kook " Em đã thấy."
Kook nói không cần suy nghĩ. " Đúng vậy. Nếu em không thấy thì không biết anh sẽ giấu em đến khi nào."
Suga nhún vài cười khinh miệt " Anh chỉ hôn có một cái thôi mà em muốn nghĩ sao cũng được."
[BÉP] Kook tát mạnh vào mặt Suga rồi bỏ đi. Vài ngày đầu Kook rất đau đớn, Kook đến tìm Hope tâm sự. Hope đã chỉ cách cho Kook:
"Mày cứ buồn thế này không phải là cách. Bây giờ mày phải quen một anh trưởng thành."
Nghe lời Hope, tối đó Kook quyết định đến quán Bar. Ở đó Kook đã gặp Vuy một tay ăn chơi, lại đẹp trai con nhà giàu. Vuy là người đầu tiên lọt vào mắt Kook, Kook đến gần Vuy hơn và Vuy cũng vậy thấy em nào xinh gai là tán tỉnh.
" Chào em, em có thể giới thiệu cho anh một loại cocktail nào ngon ngon không?" Vuy mở lời
Hai người làm quen với nhau và thế là đêm đó Vuy đưa Kook về nhà riêng của mình. Hai người cùng vào phòng cửa đóng kín [ Lục đục nội bộ nha &^%$#~@$&&%^%^%$^%$&^ ] thỉnh thoảng có vài tiếng rênnn khẽ vọng ra.
Sáng hôm sau, Kook nằm trên giường xem lại clip tối qua. Vuy trừng mắt:
" Em quay lại làm gì?"
Kook cười hồn nhiên " Vì là lần đầu tiên nên em muốn có kỉ niệm." Vuy nhướn mày nhìn Kook ngạc nhiên, Kook biết Vuy đang nghĩ gì nói tiếp " Em còn đi học mà." Vuy há mồm trợn mắt, mặt nhăn nhó:
" Em chưa 18. "
" Vâng " Kook đáp.
Vuy chạy về nhà hỏi Mon. Vuy kể đầu đuôi cho Mon nghe
" Kì này mày ở tù rục xương nha con" Mon nói. Vuy chạy về nhà trầm mặt nói với Kook:
"Phải làm gì để em xóa clip này?" Kook đá mắt về phía Vuy
"Lịch làm người yêu em, em đã né hết ngày anh đi làm ra rồi còn lại anh là của em. Nếu không muốn đi tù thì đừng dở chứng với em"
Từ đó hai người luôn bên nhau. Tình cảm qua đêm bây giờ đã thành tình cảm xuất phát từ trái tim của hai người. Thấy hai người hạnh phúc Suga muốn dành lại Kook. Suga quyết định thách đấu với Vuy.
1. Đấu sắc đẹp. ( Cả hai đều đẹp nhưng Vuy cao hơn) Vuy thắng.
2. Đấu võ ( Về phấn này Suga thắng chắc nhưng Vuy quyết không buôn tha) Vuy thắng.
Biết mình thất bại Suga đến tìm Kook xin lỗi. Kook từ chối Suga
" Sao em lại không tha thứ cho anh, chẳng phải em quen Vuy là để trả thù anh hay sao?"
Vuy nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Suga đi khỏi Vuy mới đi vào mặt tối sầm
" Anh sợ con người em rồi đó."
" Em có lý do riêng của em mà. Nhưng bây giờ em yêu anh là thật lòng." Kook khóc lóc giải thích. Kook lại buồn rầu không ăn không uống, nhốt mình trong phòng mấy ngày liền. Thấy Kook hành hạ mình như vậy Jin đau lòng. Jin đến tìm Vuy giải thích mọi chuyện. Tối đó Vuy đến nhà Kook để xin lỗi.
Và hai người lại vui vẻ bên nhau như trước kia. Hai người chung sống cho đến khi Kook tốt nghiệp một đám cưới hoành tráng được diễn ra và cô dâu chú rể không ai khác là Vuy và Kook. Họ sống bên nhau trọn đời

10
4 tháng 5 2019

hay

4 tháng 5 2019

hay🙃 🙃 🙃

#ngontinh_review Tên: LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGỪNG NHỚ ANH Tác giả: Mộng Tiêu NhịNhân vật chính: Tô Dương vs Tưởng Bách Xuyên Thể loại: Hiện đại, showbiz, tình đầu cũng là tình cuối, sạch, sủng, ngọt, thâm tình, hài hước, HESố chương: 64 chương + 8 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn editTô Dương và Tưởng Bách Xuyên đã có 11 năm yêu nhau và 2 năm kết hôn, nhưng mọi chuyện vẫn được giấu trong bóng tối....
Đọc tiếp

#ngontinh_review
Tên: LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGỪNG NHỚ ANH
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Nhân vật chính: Tô Dương vs Tưởng Bách Xuyên
Thể loại: Hiện đại, showbiz, tình đầu cũng là tình cuối, sạch, sủng, ngọt, thâm tình, hài hước, HE
Số chương: 64 chương + 8 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit

Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên đã có 11 năm yêu nhau và 2 năm kết hôn, nhưng mọi chuyện vẫn được giấu trong bóng tối. Bởi sự nghiệp và những thị phi chốn showbiz khiến cả hai không muốn đem những bí mật riêng tư ra ngoài ánh sáng.

Tưởng Bách Xuyên là một chàng trai mà khi yêu một người chính là định cả một đời. Vì thế, anh dành tất cả mọi sự ấm áp, dịu dàng đều cho Tô Dương.

Mỗi khi anh cất tiếng gọi “Đồng Đồng”, tên thân mật của cô, thì tiếng nói ấy như âm thanh của tơ trời, rất êm và chất chứa những tình cảm sâu nặng. Anh biết công việc mình bận rộn, lại thường xuyên công tác xa nhà nên tất cả thời gian rảnh đều muốn ở bên cô. Anh tặng cô những bó hoa hồng xinh đẹp; anh đến đón cô khi tan làm; anh xung phong vào bếp làm món mỳ cô thích; anh sắp xếp tủ đựng sách của cô; anh gọi điện và nhắn tin cho cô bất cứ khi nào có thời gian và ở mỗi thời khắc đặc biệt anh đều tặng cho cô một chiếc máy ảnh Laca…

Dường như, mỗi giây mỗi phút trôi qua của anh, anh đều muốn là của riêng cô. Vĩnh viễn đều như vậy.

Nhưng có một số người, đã biết chiếc “vảy ngược” trong tim anh nhưng vẫn cố chạm vào. Anh từ trước đến nay không hề tính toán vì vốn dĩ nó không hề ảnh hưởng đến Tô Dương. Chỉ là, một khi đi quá giới hạn anh cho phép, cái giá phải trả liền rất đắt.

Anh từng nói rằng, Tô Dương có thể làm mọi thứ, không cần uất ức chính mình, mọi chuyện đã có anh chống lưng. Nhưng Tô Dương là ai kia chứ, cô chính là nàng công chúa được sủng ái, dung túng vô pháp vô thiên mà lớn lên. Nên người khiến cô khó chịu một, cô liền trả lại gấp đôi. Phương châm của cô chính là đối với người gây chuyện với mình, không cần nhường nhịn chịu thiệt làm gì, xử được cứ xử, giết được cứ giết :v

Tô Dương như thế, Tưởng Bách Xuyên càng ác liệt hơn. Mỗi câu nói mỗi hành động của anh đều có mức độ sát thương cực lớn. Chẳng hạn như thanh mai trúc mã Kiều Cẩn muốn lợi dụng mối quan hệ của hai gia tộc mà gây khó dễ cho Tô Dương í. Anh nhà chẳng nói hai lời, cô ta tung ra chiêu nào, anh liền bẻ gẫy chiêu đó. Có giao tình cỡ nào thì nào, đụng đến Tô Dương thì coi như chấm hết. Cô ta khóc nháo van xin hay gì đều vô dụng. Anh vốn là người đối với kẻ mình ghét còn lạnh hơn băng tuyết ngàn năm 📷:v

Cho nên, vui nhất chính là đoạn cô ta chờ anh cả đêm dưới trời lạnh rồi còn cố tình đợi anh xoay người rời đi thì muốn chạy lại ôm anh để dàn cảnh chụp ảnh á. Anh nghe tiếng bước chân thì xoay người đẩy cô ta một cái té nhào, vẻ mặt ghét bỏ còn nói mấy câu tàn nhẫn dập tan hy vọng của cô ta luôn. Chưa kể sau này còn xuất hiện thêm một Bàng Việt Hy nữa, cô này cũng truy đuổi anh ráo riết. Đáng tiếc, số lần cô này bị anh phũ, mình đếm không xuể.

Có đoạn thấy Tưởng Bách Xuyên đang uống cafe, cô này đi vô quán xong muốn ngồi cùng bàn gạ gạ nói chuyện á, bị anh đuổi không cho ngồi chung xong uất ức ngồi chỗ khác. Lát sau Tô Dương đến, cô này tức quá bỏ đi, còn bị anh kiu nhân viên lại đòi tiền cô ta, chứ anh không quen nên không trả đâu. Đọc mà mình phụt cười luôn á. Người gì đâu phũ quá trời à 📷:v. Bởi trong suy nghĩ và tiềm thức của anh chính là, anh không cần phải đối xử tốt với ai hết trừ Đồng Đồng thôi 📷:v

***
11 năm – 129 chiếc máy ảnh Laca – lời nguyện ước cùng em đi hết cuộc đời này.

Cuối cùng, sau rất nhiều chuyện xảy ra, anh quyết định đánh dấu chủ quyền Tô Dương là của mình và đưa chuyện kết hôn của họ ra ánh sáng. Ai ngờ, chú Năm lại biến bóng lưng trong ảnh chụp hôn nhau của anh cùng vợ thành tác phẩm của hai nam phụ Lục Duật Thành và Cố Hằng. Hại anh uất nghẹn không thôi, phải lên weibo post bài nhận chính chủ 📷:v 📷:v.

Và thế là, từ một người đàn ông sát phạt quyết đoán lạnh lùng trên thương trường anh trở thành một người chồng cuồng ân ái khoe khoang chuyện tình cảm trá hình. Hại dân tình dậy sóng không thôi. Bởi, cả hai bây giờ đều là người nổi tiếng, đi đến đâu cũng bị xăm soi chụp hình. Mà anh cũng chẳng ngại ngần thể hiện những yêu thương sủng ái dành cho Tô Dương. Vì cô ấy là thanh xuân của anh, là mối tình đầu cũng là mối tình cuối, cùng anh đi hết quãng đường dài này.

Đối với Tô Dương tình yêu dành cho anh và niềm đam mê chụp ảnh là hai thứ vĩnh viễn không thay đổi. Trải qua 11 năm, họ đã có những lúc vui buồn cũng như hờn ghen giận lẫy, nhưng chưa có một giây phút nào Tô Dương hay Tưởng Bách Xuyên buông thả chính bản thân mình và từ bỏ. Họ vẫn luôn nỗ lực để có thể vun đắp cho cuộc hôn nhân này thêm bền vững và dài lâu, tựa như câu nói khi cô tặng anh một món quà, đó là: “Một chiếc cốc, cả cuộc đời.” Và cả cuộc đời của cô, là dành cho anh.

“Mây nhỏ phiêu lãng trên trời cao
Cơn gió thổi qua nơi mặt đất
Gió nhẹ nhàng lay động làn tóc
Làm thế nào để ngừng nhớ anh.”

“Ánh trăng thương nhớ nơi biển cả
Biển cả thương nhớ ánh trăng kia
Ngọt ngào tựa như đêm trăng sáng
Làm thế nào để ngừng nhớ em.”

***
“Làm thế nào để ngừng nhớ anh” là bộ truyện chuyên sủng mà mình đang phát cuồng trong thời gian này. Nội dung truyện ngọt ngào, ấm áp và cute hết chỗ nói luôn. Ngoài hai nhân vật chính được xây dựng tốt thì những nhân vật phụ trong truyện này phải nói là tuyệt vời. Mà đáng yêu quá thể đáng nhất chính là bộ đôi nam phụ Lục Duật Thành – Cố Hằng.

Từ bé cả hai đã luôn yêu thương dung túng và bảo vệ cho nữ chính như một điều hiển nhiên. Lúc đó, cả hai đều thích nữ chính nhưng không dám nói, cứ luôn đối tốt hết mức thôi, chờ lớn một tí thì tranh đua công bằng rồi bày tỏ. Ai ngờ, nửa chừng nhảy ra nam chính Tưởng Bách Xuyên đem công chúa nhỏ của họ đi mất. Vì vậy, câu nói thường xuyên của họ khi gặp Tô Dương chính là: “Chừng nào thì cậu chia tay?” 📷:v 📷:v

Một người là ảnh đế, một người là đại boss mà cứ như hai đứa trẻ trước mặt Tô Dương, bày ra đủ trò để nhận được sự chú ý và quan tâm của cô. Người giả vờ say rượu tự gọi cảnh sát đến bắt rồi gọi cho cô mượn tiền phạt. Người được cô gọi điện thì vui quá gọi cho người kia nửa đêm chỉ để khoe. Sau này, người vì chuyện tình thanh xuân dang dở của mình mà uất ức quá muốn viết cả kịch bản phim, cho mình làm nam chính, cho Tô Dương làm nữ chính, còn chồng cô và người bạn còn lại làm nhân vật phụ, bị bỏ rơi… Đọc mà cười xoắn cả ruột. Hai anh này hint tới tấp luôn í, đáng tiếc cuối cùng lại không thuộc về nhau 📷:v 📷:v
Review by Reviewtruyen24h

0
CÓ HY VỌNG TÌM RA SỰ SỐNG NGOÀI TRÁI ĐẤT KHÔNG ? Nơi có khả năng tìm thấy nhiều sự sống nhất trong hệ Mặt Trời chính là vệ tinh số 2 của sao Mộc. Vệ tinh này nhỏ hơn Mặt Trăng một chút và bị một lớp băng dày hàng chục km che phủ, phía dưới lớp băng là đại dương. Nếu thực sự như vậy thì đại dương có thể được ''hâm nóng'' bởi núi lửa, sự ấm áp có thể duy trì...
Đọc tiếp

CÓ HY VỌNG TÌM RA SỰ SỐNG NGOÀI TRÁI ĐẤT KHÔNG ?

Nơi có khả năng tìm thấy nhiều sự sống nhất trong hệ Mặt Trời chính là vệ tinh số 2 của sao Mộc. Vệ tinh này nhỏ hơn Mặt Trăng một chút và bị một lớp băng dày hàng chục km che phủ, phía dưới lớp băng là đại dương. Nếu thực sự như vậy thì đại dương có thể được ''hâm nóng'' bởi núi lửa, sự ấm áp có thể duy trì được sự sống nguyên thủy, loài sinh vật này sinh sống không dựa vào năng lượng Mặt Trời mà dựa vào các vật chất hóa học. Cho đến nay chúng ta vẫn chưa phát hiện được bất kì dấu vết nào của sự sống ngoài Trái Đất. Nếu tiếp tục đi ra phía ngoài chúng ta sẽ đến sao Thổ và mục tiêu thăm dò của loài người là vệ tinh lớn nhất của nó - vệ tinh số 6. Vệ tinh này là phòng thực nghiệm cho khởi nguồn của sự sống. Do nhiệt độ ở đó lạnh đến âm 200 độ C nên nó không thể là nơi sinh ra sự sống nhưng dưới bầu khí quyển đặc vẫn còn có nhiều hydro, cacbon, thông qua tia tử ngoại của Mặt Trời có thể xảy ra phản ứng hóa học và phản ứng quan hóa học này sẽ sinh ra phân tử hữu cơ - đây chính là bước đầu tiên tạo ra sự sống. Có điều trên vệ tinh này nhiệt độ quá thấp nên không thể đi tiếp đến bước thứ hai trong quá trình tạo ra sự sống. Vệ tinh số 6 của sao Thổ giống như một Trái Đất bị đóng băng. Trong tầng khí quyển của vệ tinh này có lượng khí nitơ phong phú và còn chứa các phân tử nước nữa. Nước là do các sao chổi mang đến nhưng để sinh ra sự sống thì cần phải có năng lượng. Và muốn có năng lượng thì chúng (những hợp chất hữu cơ này) phải đợi 5 tỉ năm nữa khi Mặt Trời biến thành một hồng cự tinh thì ánh sáng mạnh mẽ đó mới đủ cung cấp năng lượng cho chúng.

Kể từ năm 1983 con người bắt đầu dùng máy vô tuyến để thu nhận những tín hiệu phát đến từ bên ngoài hành tinh nhưng chúng ta vẫn chưa nhận được bất cứ một tín hiệu nào cả. Tuy nhiên có rất nhiều chứng cớ chứng minh rằng các hằng tinh khác cũng có hành tinh và trong những hành tinh đó rất có thể có một thế giới giống như ở Trái Đất. Những hằng tinh này được hình thành do vật chất trong không -gian và được sinh ra trong những đám mây khí và bụi trong khắp hệ Ngân Hà. Điều làm cho các nhà thiên văn học hứng thú là những đám tinh vân này bao hàm những vật chất cơ bản sinh ra sự sống đó là nước và các phân tử hữu cơ.

3
27 tháng 1 2019

và gì bn

27 tháng 1 2019

mai mk đăng tiếp nha, mong bn thông cảm😰 😰