K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

29 tháng 10 2017

Ludwing van Beethoven Sinh taị Bonn, Đức. Beethoven bộc lộ tài năng âm nhạc của mình từ khi còn nhỏ và đã được giảng dạy bởi cha ông johann van Beethoven và của Christian Gottlob Neefe. Trong 22 năm đầu tiên của mình tại Bonn, Beethoven dự định nghiên cứu với Wolfgang Amadeus Mozart và kết bạn với Joseph Haydn. Beethoven chuyển đến Vienna vào năm 1792 và bắt đầu học với Haydn, nhanh chóng đạt được một danh tiếng như là một nghệ sĩ piano bậc thầy. Ông sống ở Vienna cho đến khi ông qua đời. Trong khoảng 1800 thính giác của ông bắt đầu xấu đi, và bởi những thập kỷ cuối cùng của cuộc đời ông đã gần như hoàn toàn bị điếc. Nhưng ông vẫn tiếp tục sáng tác; nhiều tác phẩm được ngưỡng mộ nhất của ông đến từ giai đoạn này.

Beethoven là cháu nội của Lodewijk van Beethoven (1712-1773), một nhạc sĩ từ Mechelen, khi hai mươi tuổi thì chuyển đến Bonn. Lodewijk có một con trai, Johann (1740-1792), người có một giọng nam cao, có vai trò quan trọng trong việc thành lập và đưa âm nhạc vào những bài học về đàn piano và violon để bổ sung thu nhập của mình. Johann cưới Maria Magdalena Keverich vào năm 1767; cô là con gái của Johann Heinrich Keverich

Beethoven đã được sinh ra từ cuộc hôn nhân này ở Bonn. Không có hồ sơ xác thực của những ngày tháng năm sinh của mình; Gia đình của Beethoven và giáo viên của ông Johann Albrechtsberger tổ chức sinh nhật của ông vào ngày 16 tháng 12, hầu hết các học giả chấp nhận 16 Tháng 12 năm 1770 là ngày sinh của Beethoven. Trong số bảy người con của Johann van Beethoven, chỉ Ludwig và hai người em trai sống sót giai đoạn phôi thai. Caspar Anton Carlđã được sinh ra vào ngày 08 tháng tư 1774, và Nikolaus Johann, người trẻ nhất, sinh ngày 02 tháng 10 năm 1776.

29 tháng 10 2017

thanks

3 tháng 1 2018

Nhạc sĩ Nguyễn Huy Hùng sinh ngày 12 tháng 7 năm 1954, còn có bút danh Uyên Phương, là nhạc sĩ sáng tác công tác tại đài Phát thanh - Truyền hình Quảng Nam, quê ở Đại Lộc, Quảng Nam.

Ông đã tham gia sáng tác âm nhạc, hoạt động trong phong trào sinh viên - học sinh miền Nam.

Năm 1970-1975, theo học trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ Huế. Năm 1975-2007, công tác báo chí, phát thanh, truyền hình. Hiện là Trưởng phòng Biên tập Văn nghệ Đài Phát thanh và Truyền hình Quảng Nam.

Ông viết nhiều ca khúc được phổ biến và giới thiệu trên các phương tiện truyền thông của địa phương mang đậm tính chất dân ca, được nhiều người yêu thích, trong đó có một số tác phẩm viết cho thiếu niên, nhi đồng: Bên núi Ngũ Hành em hát, Tiếng hát bên dòng sông, Trà Mi quê em...

Ông được tặng thưởng Huy chương “Vì sự nghiêp Văn học - Nghệ thuật”, Huy chương “Vì sự nghiệp Báo chí Việt Nam”, Huy chương “Vì sự nghiệp Phát thanh Việt Nam”, Huy chương “Vì sự nghiệp Truyền hình Việt Nam”.

3 tháng 1 2018

Ông sinh ngày 12 tháng 7 năm 1954, còn có bút danh Uyên Phương, là nhạc sĩ sáng tác công tác tại đài Phát thanh - Truyền hình Quảng Nam, quê ở Đại Lộc, Quảng Nam.

Ông đã tham gia sáng tác âm nhạc, hoạt động trong phong trào sinh viên - học sinh miền Nam.

Năm 1970-1975, theo học trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ Huế. Năm 1975-2007, công tác báo chí, phát thanh, truyền hình. Hiện là Trưởng phòng Biên tập Văn nghệ Đài Phát thanh và Truyền hình Quảng Nam.

Ông viết nhiều ca khúc được phổ biến và giới thiệu trên các phương tiện truyền thông của địa phương mang đậm tính chất dân ca, được nhiều người yêu thích, trong đó có một số tác phẩm viết cho thiếu niên, nhi đồng:
Bên núi Ngũ Hành em hát

22 tháng 4 2021

SGK 

2/ Âm thanh có 4 thuộc tính:

-Cao độ, trường độ, cường độ, âm sắc

Các kí hiệu thường gặp:

-Dấu nối, dấu luyến, khung thay đổi, dấu nhắc lại, dấu quay lại.

17 tháng 1 2022

Wolfgang Amadeus Mozart  một nhà soạn nhạc người Áo. Ông là một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất trong lịch sử âm nhạc. Mặc dù ông đã mất trước ngày sinh nhật lần thứ 36 của mình nhưng Mozart đã để lại hơn 600 tác phẩm. Mozart sinh ngày 27 tháng 1 năm 1756 tại Salzburg.

CHÚC BẠN HỌC TỐT :33

 

7 tháng 2 2022

cảm ơn bạn =)))

 

1. Có ba bạn đưa ra ba ý kiến khác nhau về nhạc sĩ Văn Cao. Bạn hãy cho biết bạn nào có ý kiến đúng nhất: Bạn Lan nói: Bác Văn Cao là nhạc sĩ và họa sĩ. Bạn Huy nói: Bác Văn Cao là nhạc sĩ, họa sĩ và thi sĩ. Bạn Hải nói: Bác Văn Cao là nhạc sĩ và thi sĩ. 2. Bạn hiểu thế nào là nhạc hát ,thế nào là nhạc đàn ? Nhạc hát là: Nhạc đàn là: 3 Có bốn thuộc tính: Cao độ; Trường độ;...
Đọc tiếp

1. Có ba bạn đưa ra ba ý kiến khác nhau về nhạc sĩ Văn Cao. Bạn hãy cho biết bạn nào có ý kiến đúng nhất:

Bạn Lan nói: Bác Văn Cao là nhạc sĩ và họa sĩ.

Bạn Huy nói: Bác Văn Cao là nhạc sĩ, họa sĩ và thi sĩ.

Bạn Hải nói: Bác Văn Cao là nhạc sĩ và thi sĩ.

2. Bạn hiểu thế nào là nhạc hát ,thế nào là nhạc đàn ?

Nhạc hát là:

Nhạc đàn là:

3 Có bốn thuộc tính: Cao độ; Trường độ; Cường độ; Âm sắc. Trong bốn thuộc tính đó, thuộc tính nào quan trọng nhất? Các bạn nếu ai biết phần dưới bài: Ôn tập đọc nhạc thì các bạn giúp mình đặt lời cho giai điệu trong sbt nhạc tập 1 nha....

4. Em hãy nêu tác dụng của hát đuổi ( ca nông ). Các bạn trả lời chỉ cần 1 dòng thui nha..ko cần phức tạp

5. Hãy chọn những bài hát có tính chất hành khúc:

Mưa rơi (Dân ca Xá)

Tiếng chuông và ngọn cờ (Phạm Tuyên)

Cùng nhau đi hồng binh (Đinh Nhu)

Giải phóng miền Nam (Lưu Hữu Phước)

Anh vẫn hành quân (Huy Du)

Lên đàng (Lưu Hữu Phước)

Lí chiều chiều (Dân ca Nam Bộ)

Làng tôi (Văn Cao)

******

Các bạn giúp mik được câu nào thì giúp nha...Cảm ơn...

1
4 tháng 1 2018

1. Bạn Huy nói đúng. Văn Cao chính là một nhạc sĩ, họa sĩ, nhà thơ người Việt Nam. Ông là tác giả của Tiến quân ca - quốc ca của nước Việt Nam, đồng thời cũng là một trong những gương mặt quan trọng nhất của tân nhạc.

2. Nhạc hát là thể loại viết cho thanh nhạc.

Nhạc hát có các hình thức thể hiện: Đơn ca, song ca, tốp ca,...

Nhạc đàn là thể loại viết cho nhạc cụ.

Nhạc đàn có các hình thức thể hiện là: Độc tấu (một nhạc cụ biểu diễn) ; Hòa tấu (nhiều nhạc cụ biểu diễn).

3. Thuộc tính quan trọng nhất là Trường độ (mk nghĩ z thui ak nha)

(trong sách có lời ấy bn)

4. Một bài hát vốn đã có nhịp điệu của nó do nhác sĩ sáng tác tạo ra.
Nhưng với nghệ thuật biểu diễn, người ta còn có thể phôiấm lại, tạo thêm nhiều phong cách biểu diễn nữa - một trong những thức đó là thức hát đuổi.
Hát đuổi là một trong những dạng biểu diễn của nghệ thuật "hát bè", bao gồm từ hai bè trở lên. Các bè được phân chia theo nhiều dạng, như bè cao, bè thấp, bè giọng nam, bè giọng nữ... cá bè phối - đệm lẫn cho nhau tạo ra các hòa âm phong phú hơn. Để trình dễn các tiết tấu dồn dập, phô bầy những cảm xúc như làn sóng trào dâng để tạo nên cao trào thường được người ta sử dụng cách thức "Hát đuổi".

5.

Tiếng chuông và ngọn cờ (Phạm Tuyên)

Cùng nhau đi hồng binh (Đinh Nhu)

Giải phóng miền Nam (Lưu Hữu Phước)

Anh vẫn hành quân (Huy Du)

Lên đàng (Lưu Hữu Phước)

Làng tôi (Văn Cao)

7 tháng 1 2018

Thanks nha nhưng đã hết học kì I rùi bây giờ mình sang vbt học kì II rồi

4 tháng 6 2021

MẤT VÀO NGÀY 5/12/1791 , LÚC ÔNG 35 TUỔI

4 tháng 6 2021

Vôn-gang A-ma-đơ Mô-da là nhạc sĩ thiên tài, một ngôi sao chói lọi, một thần đồng trong lịch sử âm nhạc thế giới. Tất cả những từ đẹp đẽ nhất để nói về tài năng âm nhạc đều xứng đáng có thể dành cho ông. Mô-da được mệnh danh là “Mặt trời âm nhạc” do tài năng kiệt xuất, độc nhất vô nhị, cũng như tính chất âm nhạc rất trong trẻo, rực rỡ, tươi sáng. Ngay từ khi còn sống, cuộc đời của Mô-da đã có nhiều chi tiết đặc biệt. Vì thế, theo dòng thời gian, cuộc đời ông được tô điểm bằng nhiều câu chuyện mang nét huyền thoại, không rõ hư hay thực.

Mô-da sinh ngày 27/1/1756 trong một gia đình âm nhạc ở thị trấn San-buốc, nước Áo. Cha là Lê-ô-pôn, một nghệ sĩ chơi đàn violon có tiếng trong dàn nhạc của nhà quí tộc ở San-buốc, ông cũng là người dạy dỗ âm nhạc cho Mô-da. Gia đình Mô-da có 2 người con, đó là Nan-nếc, chị gái và Mô-da. Hai chị em cùng tỏ ra có năng khiếu đặc biệt về âm nhạc. Nan-nếc nhiều hơn em trai năm tuổi, từ khi 4 tuổi, cô đã có biểu hiện của một tài năng âm nhạc, chỉ sau một năm luyện tập đã đánh được những bản nhạc khá hóc búa. Tuy nhiên, tài năng của người em còn vượt xa hơn. Sở dĩ, người ta gọi Mô-da là thần đồng âm nhạc vì tài năng của ông đặc biệt và được bộc lộ từ lúc còn rất nhỏ.

Một buổi sáng mùa thu năm 1758, bà Anna  Maria- mẹ của Môda ở nhà cùng cậu con trai, ông Lê-ô-pôn đã đi làm, còn Nan-nếc thì đi học. Như lệ thường, bà ngồi vào đàn clavơxanh (đàn piano cổ) và bắt đầu chơi những bản nhạc mà hàng ngày Nan-nếc vẫn luyện tập. Trước đó, bà cẩn thận đặt Mô-da ngồi trên chiếc ghế, phía bên phải cây đàn, để vừa đánh đàn vừa dễ dàng quay sang nói chuyện và trông nom cậu bé.

Trong khi mẹ chơi đàn, Mô-da rất chăm chú nghe và quan sát những ngón tay đang di chuyển của bà mẹ, có vẻ như những bản nhạc đang thu hút được sự chú ý của cậu. Không lâu, sau khi đã chơi một số bản nhạc ngắn, bà Maria đứng lên, đi vào bếp để lấy một cốc nước. Trước khi đi, bà đẩy chiếc ghế mà Mô-da đang ngồi sát lại cây đàn, cho cậu bé bám vào thành đàn đề phòng cậu có thể bị ngã.

Khi đang rót nước vào cốc, bà Maria chợt nghe thấy bản nhạc vừa chơi vang lên từ phòng khách, thầm ngạc nhiên nghĩ rằng cô con gái hôm nay lại đi học về sớm, bà hỏi vọng ra ngoài phòng khách: “ Sao về học sớm vậy, Nan-nếc ? ”. Không có tiếng trả lời, bà liền nghiêng người nhìn ra phía ngoài. Bỗng nhiên bà  sững người, suýt đánh rơi cả chiếc cốc trên tay, khi nhìn thấy cậu con trai bé nhỏ của mình đang mải miết đánh lại bản nhạc mà lúc trước bà đã tập. Tuy mức độ thuần thục và tốc độ của bản nhạc chưa thật chính xác, nhưng đó chính là bản nhạc mà bà vừa chơi. Không tin được ở mắt mình, sau giây lát định thần, bà Maria tiến gần lại cây đàn, nơi cậu bé vẫn đang say sưa chơi nhạc, bà hỏi:

-Con trai của mẹ, tại sao con đánh được bài này ? Chị Nan-nec đã dạy con từ khi nào vậy ?

-Không, chị đã dạy con đâu, vừa nghe mẹ chơi đàn, con chỉ đánh lại thôi. Bà mẹ càng ngạc nhiên :

-Con nói gì? Vừa nghe mẹ chơi mà con đã đánh được như vậy sao? Không thể tin nổi ? Thấy cậu con trai tỏ vẻ chú ý và rất thích thú với cây đàn, bà Maria hỏi:

-Nếu con muốn tiếp tục được đánh đàn, hãy nghe mẹ chơi đoạn nhạc ngắn này, rồi con thử đánh lại xem.

Tay trái giữ vai Mô-da, còn tay phải bà chạy trên những phím đàn một giai điệu ngắn. Ngay khi giai điệu vừa kết thúc, bàn tay bé xíu của cậu bé  đặt lên phím đàn, không hề có chút ngập ngừng, cậu đánh lại giai điệu vừa xuất hiện. Cậu chơi chính xác cứ như đã từng tập nó nhiều lần. Bà Maria lại chuyển sang một giai điệu khác, lần này đó là một câu nhạc do bà tự nghĩ ra, Mô-da cũng đánh lại chính xác. Rồi những câu tiếp theo, ngày  càng trở nên dài hơn, khó nhớ hơn, cậu bé cũng đánh lại được gần như là hoàn hảo. Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, càng thử, bà Maria càng thấy được khả năng đặc biệt của con trai mình.

Đến trưa, khi ông Lê-ô-pôn về nhà, việc đầu tiên, bà Maria gọi ông đến bên cây đàn để cho ông chứng kiến khả năng đặc biệt của cậu con trai. Bây giờ đến lượt ông bố ngỡ ngàng khi thấy con trai mình, mọi ngày chỉ bình thường như những cậu bé khác, bỗng nhiên có những biểu hiện đặc biệt của một thiên tài âm nhạc. Sau khi kiểm tra kỹ năng khiếu của con trai bằng những đoạn nhạc khá hóc búa, ông tự hào nói với vợ: “ Đó là một tài năng đặc biệt, rồi em xem, mai đây, mọi người sẽ nhắc đến thằng bé nhà mình nhiều đấy”.

Điều đó đã sớm xảy ra, chỉ ít lâu sau, dưới sự hướng dẫn của ông Lê-ô-pôn, hai đứa con của ông đã cùng nhau luyện tập đồng thời hai loại nhạc cụ là violon và clavơxanh, chúng có thể biểu diễn độc tấu cũng như hoà tấu một cách khá thuần thục. Trong khi người khác phải mất nhiều năm mới có thể học để hoàn thiện kỹ thuật chơi một trong hai nhạc cụ này, thì chỉ trong hai năm, những đứa con ông đã nắm được kỹ thuật trình diễn thành thạo, đặc biệt là Mô-da. Cậu vừa có kỹ thuật tốt, có nhạc cảm và tỏ ra có tâm lý vững vàng trong khi biểu diễn. Chính vì thế Mô-da thường được ông Lê-ô-pôn giới thiệu trong các cuộc trình diễn âm nhạc ở San-buốc, sau đó là thành phố Viên- thủ đô nước Áo, và khắp các thành phố lớn của Châu Âu.

* * * * * * * * * * * * * * * * * *

Một buổi sáng trước khi đi làm, ông Lê-ô-pôn gọi Mô-da đến và trao cho cậu một bản nhạc. Ông muốn con trai mang bản nhạc tới nhà ông chủ rạp hát, đó là món quà của ông Lê-ô-pôn tặng con gái ông chủ rạp hát nhân dịp sinh nhật cô bé.

Mô-da hiếm khi được ra khỏi nhà một mình, mọi cảnh vật trên đường đều rất mới lạ với cậu bé. Trên đường tới nhà ông chủ rạp hát phải qua dòng kênh nhỏ, Mô-da dừng lại trên thành cầu và ngắm nhìn không chán mắt cảnh những chiếc thuyền trôi dưới dòng kênh. Bỗng làn gió mạnh thổi tới, bản nhạc rời khỏi tay Mô-da và bay nhanh xuống dòng kênh.

Mô-da buồn bã quay về nhà, cậu chưa biết sẽ nói gì với cha về chuyện vừa xảy ra. Ông Lê-ô-pôn đi làm chưa về. Mô-da ngồi vào đàn và chơi những khúc nhạc ngắn, trong đầu cậu chợt loé lên một suy nghĩ. Mô-da liền sáng tác một bản nhạc và mang nó đến nhà ông chủ rạp hát, thay cho bản nhạc đã rơi xuống dòng nước.

Hôm sau, ông Lê-ô-pôn tới chơi nhà ông chủ rạp. Trước khách mời, ông này tươi cười nói với ông Lê-ô-pôn:

- Bản nhạc của bác hay tuyệt. Bác có muốn nghe lại không?

Lê-ô-pôn nhã nhặn cảm ơn. Con gái ông chủ rạp đàn những nốt nhạc đầu tiên. Ông Lê-ô-pôn thoáng giật mình vì thấy đó không phải là khúc nhạc của mình. Ông tiến lại gần cây đàn và nhìn vào bản nhạc. Quả thật như vậy, đó không phải là bản nhạc của ông sáng tác, ông nhận ra những nốt nhạc được viết bởi cậu con trai mình.

Bản nhạc kết thúc, những tiếng vỗ tay vang lên. Ông chủ rạp hồ hởi nói:

- Đó là một khúc nhạc thật trong sáng và đáng yêu. Tôi và con gái rất hài lòng khi nhận được món quà này của bác.

Khi về tới nhà, ông Lê-ô-pôn gọi Mô-da tới và hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Cậu bé kể lại câu chuyện về bản nhạc rơi xuống dòng nước. Ông Lê-ô-pôn không mắng cậu bé, ông chỉ xoa đầu con trai và nói:

- Con đã viết được khúc nhạc thật hay, cha tự hào vì điều đó. Cha tin sau này con sẽ trở thành một nhạc sĩ lớn.

            Lời tiên đoán của ông Lê-ô-pôn đã sớm trở thành sự thật. Ít năm sau, Mô-da đã trở thành nhạc sĩ nổi tiếng khắp châu Âu và thế giới.

Câu chuyện trên xảy ra khi Mô-da mới 6 tuổi.

* * * * * * * * * * * * * * * * * *

Vào thời kỳ đó, thành Viên là nơi tập trung của những nhạc sĩ giỏi nhất thế giới, họ tìm đến đây để học tập, sáng tác âm nhạc và muốn khẳng định khả năng, danh tiếng của mình. Vì thế Viên được coi là thủ đô của nền âm nhạc Châu Âu, ở đây người dân rất yêu âm nhạc, thành phố có nhiều nhà hát, nhiều dàn nhạc xuất sắc và các nhạc sĩ tài ba. Tuy nhiên nhờ tiếng tăm nổi như cồn của thần đồng âm nhạc San-buốc, khi mới sáu tuổi, Mô-da đã cùng với chị gái được biểu diễn âm nhạc trong hoàng cung của nước Áo. Buổi diễn này có mặt rất đông cận thần, đại sứ các nước, có hoàng tử và công chúa tham dự  và đặc biệt là sự có mặt của nữ hoàng của nước Áo thời bấy giờ là Ma-ri-a Tê-rê-da. Phần đầu của buổi hoà nhạc do hai chị em cùng chơi, hoà tấu bốn tay trên cây đàn clavơxanh, trình độ biểu diễn của hai chị em đã đạt tới trình độ xuất sắc và nhận được sự tán thưởng rất nhiệt tình của giới thượng lưu nước. Điều này không hề đơn giản, vì những người ở đó đều có sự am hiểu về âm nhạc. Phần tiếp theo, Mô-da biểu diễn một mình những khúc nhạc tuỳ hứng mà cậu ưa thích. Những âm thanh vang lên, một làn âm thanh hoà quyện nhau như một dòng suối ùa ra tưởng chừng như bất tận, cung điện như tràn ngập ánh sáng, tràn ngập hương thơm và màu sắc của vô vàn loài hoa trên thế gian.

Khi tiếng đàn cuối cùng của Mô-da vừa tắt, nữ hoàng Tê-rê-da giơ cao hai bàn tay lên, cả cung điện như thừa lệnh của nữ hoàng, cùng rền lên những đợt vỗ tay tưng bừng, những lời ngợi khen ùa ra, tưởng như không thể dứt. Một nhạc sĩ già, vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc trang trọng, bước đến gần cậu, đặt tay lên vai, nhìn thật lâu vào đôi mắt đang tập trung và gương mặt hơi tái đi vì cảm xúc của cậu bé. Ông khẽ kêu lên:

- Không thể ngờ được ! Thật là siêu phàm !

Nữ hoàng quay lại phía ông, nói gần như đáp lại lời ông:

- Đúng thế, ông Hay-đơn ! Đây thật sự là một hiện tượng siêu phàm !

Người đàn ông đứng đó, chính là nhạc sĩ Hay-đơn nổi tiếng và vĩ đại của thành Viên, Ông cúi đầu, nói với Mô-da bằng một giọng trầm, như nói với một người bạn tâm tình:

- Ta ngày xưa cũng đã sáng tác âm nhạc từ năm lên sáu đấy, cháu ạ. Nhưng ta khổ cực lắm ! Ta là đứa trẻ mồ côi, cháu hiểu không, tức là không còn cha mẹ nữa ấy mà ! Cháu giỏi lắm, nhất định cháu còn  có khả năng tiến rất xa.

Đúng lúc đó, hoàng tử Giô-dép, là con trai cả của Tê-rê-da, một người cũng có nhiều năm học tập âm nhạc, tiến lại trao cho Mô-da một cây violon và nói giọng thách thức:

- Cậu bé quê mùa, còn  đủ sức chơi thêm một bản nữa không ?

Mô-da nhìn thẳng vào mắt Giô-dép và đỡ lấy cây đàn. Sau khi biểu diễn nhiều, cậu đã rất mệt. Lướt nhìn quanh như muốn tìm một hình ảnh nào đó quen thuộc, ánh mắt cậu dừng lại tr...

23 tháng 4 2017

Mozart:

Sinh: 27 - 1 - 1756.

Mất: 5 - 12 - 1791.

Leonardo Da Vinci:

Sinh: 15 - 4 - 1452.

Mất: 2 - 5 - 1519.

23 tháng 4 2017

Tuấn Anh Phan Nguyễn, làm sao để vào các mục của môn âm nhạc và mỹ thuật vậy bạn?