Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a)Khi con tu hú gọi bầy
Lúa chiêm đang chín, trái cây ngọt dần
Vườn râm dậy tiếng ve ngân
Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào
Trời xanh càng rộng càng cao
Đôi con diều sáo lộn nhào từng không...
b) Thể thơ: Lục bát
Vị trí: Khổ 1 của bài thơ
c) Hoàn cảnh: Khi Tố Hữu bị bắt giam ở nhà lao Thừa Phủ.
d) Cảm nhận:
+ Đó là một mùa hè rộn rã âm thanh, rực rỡ màu sắc, tràn đầy hương vị và bầu trời khoáng đạt tự do.
Gợi ý cho em các ý để em viết:
Mở bài: Giới thiệu về nhà thơ Tố Hữu và bài thơ Khi con tu hú
Giới thiệu về vấn đề cần nói tới (6 câu đầu bài thơ)
Thân bài:
Nêu lên dấu hiệu của mùa hè:
+ Chim tu hú: Kéo từng đàn đến, đậu trên các cành cây
+ Lúa chiêm chín: Cánh đồng lúa chín đang chờ thu hoạch sau nhiều ngày chờ đợi
+ Trái cây: Vào vụ, trái cây chín đỏ các cành và có hương vị ngọt ngào, dấu hiệu đặc trưng của mùa hè
+ Vườn râm: Những chú ve đang tạo thành một dàn đồng ca mùa hạ trên các tán cây
+ Bắp: Được phơi vàng cả sân như ánh nắng
+ Trời: Quang đãng, trong xanh, mang cảm giác bình yên thoải mái
+ Diều sáo: Mùa hè là mùa các bạn nhỏ được nghỉ học ở nhà đi thả diều
Cảm nhận của em về bức tranh mùa hạ trong đoạn thơ:
Tác giả đã cảm nhận mùa hè một cách chi tiết, tinh tế với những dấu hiệu đặc trưng và tinh thần yêu tự do, thoải mái.
Kết bài.
Bày tỏ suy nghĩ của em về đoạn thơ.
Câu nghi vấn gợi ý: Phải chăng cảnh quan bên ngoài đang trái ngược hoàn toàn với cảnh quan bên ngoài?
_mingnguuyet.hoc24_
chị ơi em đang không biết ghi câu mở rộng thành phần kiểu gì ạ
Câu 1 :Văn Bản :Ông Đồ .
Tác giả Vũ Đình Liên .
Thể thơ :Ngũ Ngôn
Câu 2
Nhưng mỗi năm, mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm!
Mực đọng trong nghiên sầu...
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay,
Lá vàng rơi trên giấy!
Ngoài giời mưa bụi bay.
Câu 3
Tham Khảo
Hai khổ ba, bốn với giọng kể và lời thơ miêu tả hiện lên ảnh hình ông đồ vẫn ngồi đấy nhưng cảnh vật quanh ông đã khác xưa:
Ngày xuân trước, là phố đông với bao nhiêu người thuê viết thì nay đã vắng, đông giờ đã vắng. Ngày trước, họ tấm tắc ngợi khen tài thì bây giờ vẫn những con người đó nhưng qua đường không ai hay; thân quen thành xa lạ. Ngày trước, họ trầm trồ thán phục nay họ dửng dưng lạnh nhạt, tình thế đã đảo ngược, tình đời đã đổi thay. Ông đồ bỗng trở nên đơn côi, lạc lõng đến tội nghiệp giữa cái xô bồ, ồn ào của nền văn minh lạnh lùng kiểu đô thị dù ông vẫn muốn có mặt với đời. Ông đồ vẫn ngồi đấy, ông vẫn kiên gan bám lấy cuộc đời, ông càng lẻ loi, lạc bước: nên đã trở thành người sinh bất phùng thời.
Câu 4
“Giấy đỏ buồn không thắm"
“Mực đọng trong nghiên sầu"