Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Sự xuất hiện của phong trào Thơ mới những năm đầu thế kỉ XX đã tạo ra sự bùng nổ mãnh liệt, một cuộc cách mạng thật sự trong địa hạt văn chương, nhất là thơ. Những thể thơ cũ (tiêu biểu từ thơ Đường luật) với khuôn khổ cứng nhắc, niêm luật gò bó đã không dung chứa nổi, không còn phù hợp với những tư tưởng, cảm xúc dào dạt, mới mẻ, lúc nào cũng chỉ chực tung phá. Đổi mới thể thơ, đổi mới hình thức câu thơ, các nhà thơ mới đồng thời đưa vào đó những dòng cảm xúc dạt dào, mạnh mẽ, tựa như những dòng nham thạnh bỏng đang tuôn chảy tràn trề. Nhớ rừng là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho trào lưu mới này.
Trong khổ thơ trên (trích trong bài Dừa ơi) của nhà thơ Lê Anh Xuân, ta thấy tác giả như muốn thông qua hình tượng cây dừa để ca ngợi phẩm chất kiên cường, anh dũng, hiên ngang, tự hào trong chiến đấu của người dân miền Nam. Đồng thời tác giả cũng muốn nói lên phẩm chất trong sáng, thủy chung, dịu dàng, đẹp đẽ trong cuộc sống và ý chí kiên cường bám trụ, gắn bó chặt chẽ với mảnh đất quê hương mình của người dân miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Như bao trẻ thơ khác, tôi cũng có một gia đình tràn trề hạnh phúc. Trong mái ấm đó luôn vọng ra những tiếng cười hồn nhiên, trong sáng; những lời ru ngọt ngào. Và cũng trong gia đình đó tôi được sống trong tình yêu thương của mẹ cha, ông bà. Mẹ tôi là người tuyệt vời nhất.
Mẹ tôi đẹp lắm! Có thể chỉ đẹp trong tôi mà thôi nhưng quả thật tôi thích nhất là ngắm mẹ. Nhiều lúc tôi ngắm mẹ, bị bố phát hiện làm tôi ngượng chín cả người. Đôi mắt mẹ vừa sắc sảo vừa hiền từ. Ẩn chứa trong đôi mắt đó là mênh mông yêu thương. Đôi mắt vui lúc nào, buồn lúc nào tôi đều biết. Lúc vui đôi mắt ấy như có lửa, cứ sáng rực. Lúc buồn đôi mắt mẹ tối sầm lại, mẹ trầm hẳn đi, làm ôi cứ day dứt mãi. Có lẽ trên đời này sung sướng nhât slaf nhìn thấy nụ cười của mẹ. Nụ cười ấy sáng ngời như hoa hướng dương làm cho tôi có thêm nghị lực để bước qua những khó khắn của cuộc đời. Nếu tôi là cây non thì nụ cười của mẹ là ánh nắng ban mai cho cây thêm sức sống . Đôi bàn tay mẹ không trắng trẻo, đầy đặn mà gầy gầy xương xương. Đôi bàn tay ấy chai sạn vì công việc hàng ngày quá vất vả. Nhưng, cũng từ đôi bàn tay ấy , tôi cảm thấy hết sự ấm áp, sự chở che yêu thương của mẹ dành cho tôi. Mẹ thương tôi lắm!
Những bát cơm tôi ăn hàng ngày, những chiếc áo ấm tôi mặc lúc mùa đông...
Tất cả đều thấm đẫm mồ hôi mẹ. Tuy vất vả nhưng mẹ vẫn dành trọn tình yêu cho tôi,vẫn chăm sóc tôi một cách chu đáo. Cóp nhiều đêm đông, tôi đang thiu thỉu ngủ, chợt nhớ tới mẹ tôi nhìn ra ngọn đèn dầu mờ ảo thì nhìn thấy mẹ vẫn đang cặm cụi, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ để mau cho tôi chiếc áo ấm đi học. Nhìn mẹ mà tôi không khỏi chạnh lòng. Chưa bao giờ tôi thương mẹ tôi như lúc này! Tôi muốn chồm dậy ôm mẹ và nói"Mẹ ơi!Đêm khuya rồi, mẹ hãy đi ngủ đi!Nhìn mẹ vất vả và con thương mẹ lắm!". Nhưng tôi không thể nói được mà chẳng hiểu vì sao. Tôi như ấm hơn vì được tiếp thêm hơi ấm tình thương từ mẹ. mẹ đối với tôi là tất cả. Bữa cơm dù ngon đến đâu nhưng không có mẹ tôi cảm thấy vô vị và nhạt nhẽo vô cùng.
Tình mẫu tử thật thiêng liêng và cao quý. Nếu một ngày nào đó tôi vắng đi tình yêu thương ấy, liệu tôi có sống được ko?
Thời gian vẫn trôi theo nhịp tháng ngày. mẹ vẫn cứ là điểm tựa, vẫn chở che, vẫn chắp cho con đôi cánh ước mơ, và con sợ một ngày khi mà:
Chỉ có một lần mẹ không ngắn con khóc
Là khi mẹ không thể lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đó từ nay hóa trắng
Như Balzac đã nói " Trái tim của người mẹ là vực sâu muôn trượng mà ở dưới đáy, bạn sẽ luôn tìm thấy sự thứ tha ". Câu nói luôn nhắc nhở tôi phải tôn trọng yêu quý người mẹ mà thượng đế ban cho mỗi đứa con. Mẹ ! Tiếng gọi đầu đời của những đứa con. Mẹ ban cho con tình yêu thương, dạy con về đạo lí làm người.
Hình ảnh của mẹ dần hiện ra trong tâm trí ta, đó là một người phụ nữ hoàn hảo với vẻ ngoài sang trọng, lịch thiệp, là người hiểu những điều ta nói, những việc ta làm, luôn lắng nghe ta, đối xử với ta như một người bạn,…Mẹ luôn lắng nghe, chia sẻ tâm sự với con , mẹ luôn hiểu con qua hành động chứ không chờ đợi con nói. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, là người chấp cho yooi những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng. Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho tôi không gì có thể sánh bằng. Từ khi sinh ra được nằm tỏng vòng tay âu yếm, được mẹ bồng trên tay, được mẹ dỗ dành khi khóc,..Rồi dần dần lớn lên, tưởng chừng như đã trưởng thành mà đâu phải một lần nữa tôi lại được mẹ vỗ về khi mệt mỏi, khi cô đơn, được mẹ âu yếm , chia sẻ cùng tôi khi buồn...Mẹ hi sinh cho tôi nhiều đến bao nhiêu thì mẹ lại chẳng muốn tôi phải trả công cho mẹ. Có người hỏi tôi rằng " con thích gì ở mẹ con nhất? " Tôi sẽ chẳng ngại gì mà trả lời " con thích nhất đôi bàn tay của mẹ " đôi bàn tay ấy chăm non con, vỗ về con khi con khóc. Đôi bàn tay của mẹ vì gia đình mà chẳng ngại đến bản thân. Mẹ lo cho tôi từng miếng cơm, manh áo đến giường ngủ. mẹ chẳng bao giờ than phiền " mẹ mệt,..." Có gì mẹ chịu đựng một mình, công lao của mẹ dành cho tôi chẳng thể kể hết bằng lời.
Mẹ là giáo viên, hằng ngày mẹ đến lớp những lời giảng của mẹ nghe thật êm , mẹ đưa học trò đi qua những lời giảng, với nụ cười và ánh mắt tràn đầy tình yêu của người mẹ dành cho học trò. Về nhà, những công việc trong gia đình chẳng bao giờ mẹ quên...Những bữa cơm có hương vị tình yêu của mẹ, mỗi món ăn là một chút gia vị của tình yêu thương mẹ dành cho tôi và ba. Tôi quen ăn những món ăn mẹ làm thiếu mẹ tôi không biết mình có thể làm những gì nữa. " tương lai của con là công trình của mẹ _
Napoleon " Quả là đúng như Napoleon đã nói, tương lai của con là một tay mẹ dựng nên, mẹ dạy con cách giao tiếp, dạy con đạo lí làm người. Mẹ hi sinh thầm lặng cho tôi rất nhiều, mẹ sẵn sàng cho con đi tất cả mà không cần nhận lại thứ gì. Có lẽ, tôi được làm con của mẹ là một niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi. Tôi ốm, mẹ chẳng ngại thức khuya ngồi bên cạnh con, lấy khăn lau mồ hôi nắm tay con khi con giật mình. Mẹ ơi ! Mẹ có cần hi sinh cho con nhiều vậy không? Cứ vậy, con biết trả ơn mẹ sao bây giờ....
Con cảm ơn chúa đã tạo là người mẹ tuyệt như vậy, dù có đi xa chăng mấy, con sẽ chẳng thể quên người mẹ luôn bên cạnh con , chia sẻ và an ủi khi con gục ngã. Mẹ ơi ! Con cảm ơn sự dưỡng dục của mẹ, nhờ có sự dưỡng dục ấy, mà giờ con đã trưởng thành hơn rất nhiều. Và con sẽ vẫn cần tình yêu thương của mẹ, vì mẹ là động lực cho con tiến xa hơn nữa.
fan mtp ak
hở