Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1.Are___going
2.play
3.am going/ will go
4.has studied
5.is sleeping
6.was running
7.did
8.left
9.has looked
10.will have/ are having
Hi, all my close friends. I'm going to telling you my idea. I think it is neccessary to have a day to celebrate for our dad. Because this is a important occasion for children to express their feelings, memories and love for our dad, and it helps us to enhance family traditions, bring family members closer...
In other West country, there are Mother's Day, in this day every body show the love emotion and the beloved with mother. In VietNam, we haven't got the Mother's Day, but we still can show how the beloved we have to mother every times. We can help our mother in housework, massage shoulder for mother when she tired, and etc. We need to behave with mother to make her always smile
I think we should choose second Sunday of May for mom and third Sunday of June for dad. Sunday is a day off, so everybody is free from work or study. May and June are in early summer, so the weather is generally fine. Therefore, we could enjoy the celebrations.
It is necessary to have a small party in the evening with all members of the family. children should give their parents flowers and send them cards or bring them special gifts. On these occasions, Children should serve their parents the food they like.
In my opinion, it’s important to have a day to celebrate for mom, and another day for dad. On these days, children will have a chance to express their feelings, memories and love to their parents. We have a moment to enhance family traditions, and bring family members closer.
I believe the idea will be supported and the days will be celebrated nationwide. Because everybody loves their parents and wants their parents to be happy.
In my opinion, I think we should celebrate this day on the second Sunday in September because this is a day off so it is very convenient...
We'll send our dad greeting cards, many special gifts, ... , cook a close meal..., moreover, we can go on picnic with dad and other members of family
I hope my opinion will be supported and this day will be celebrated nationwide ...
Dear Tom,
I’m writing .to you to tell my idea about an important celebnuion. I think it is necessary to celebrate Mother’s Day and Father’s Day in our country.
As we know everyone of us in this world has parents. So, the fact that there is a day to celebrate for them is reasonable. Moreover, It’s the occasion children can show their love and gratitude to their parents. What’s more it‘s children’s duty in the view of moral tradition of the nation?
The time to celebrate those days is not near other public holidays I guess. Mother’s Day should be celebrated in early spring and Father’s Day in early fall. Why do we celebrate those celebrations in these times of the year? I think it’s the most suitable time because the weather is usually fine. Therefore the children who live apart can rolum home easily.
Cái bóng là 1 chi tiết nghệ thuật sáng tạo, độc đáo, giàu ý nghĩa. Chi tiết này xuất hiện từ đầu tác phẩm có tác dụng thắt nút câu chuyện( đẩy các mâu thuẫn đến đỉnh điểm). cái bóng xuất hiện trong lời nói đùa của Vũ Nương khi nói với người con. Những ngày xa cách, bé Đản luôn hỏi về bố, Vũ Nương chỉ cái bóng mình trên vách và nói với con đó là cha Đản. Trong những ngày tháng xa chồng, nàng luôn nghĩ về người chồng yêu dấu, trong suy nghĩ của nàng, chồng luôn ở bên cạnh, vợ chồng như hình với bóng. vậy mà không ngờ 1 lời nói đùa trong thương nhớ laị trở thành sợi dây vô tình, oan nghiệt thắt chặt cuộc đời nàng. Chi tiết cái bóng không chỉ có tác dụng thắt nút câu chuyện, mà đièu thú vị là cũng chính câu chuyện này lại mở nút câu chuyện.Vũ Nương đc giải oan cũng như hình tượng cái bóng: 1 đếm phòng không vắng vẻ, bé đản chỉ bóng cha mình trên vách nói rằng cha đản lại dến.Trương Sinh bây giờ mới ngộ tỉnh ra, thấu hiểu nỗi oan của vợ, mâu thuẫn câu chuyện đã được giải quyết. Có thể nói rằng: cái bóng là 1 hình tượng nghệ thuật đạt tới sự hoàn chỉnh, là sự tập trung, khái quát hoá, hình tượng hoá sự hiểu lầm vô tình hay lưỡng ý của Trương Sinh. Chi tiết này tạo nên sự bất ngờ cho câu chuyện, nó góp phần làm nên thành công trong việc xây dựng tình huống truyện trong việc bộc lộ nội dung chủ đề của tác phẩm.
Tám câu thơ cuối trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích có lẽ là tám câu thơ tả cảnh ngụ tình hay nhất trong tác phẩm, qua đó đã diễn tả sinh động tâm trạng Thuý Kiều khi bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích, để lại ấn tượng không thể nào quên cho người đọc:
Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ rầu rầu,
Chăn mây mặt đất một màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
Khung cảnh thiên nhiên của cửa biển trước lầu Ngưng Bích như hiện lên trước mắt ta: một nỗi buồn chiều hoàng hôn đẹp nhưng buồn và quạnh hiu. Đó là những con thuyền với những cánh buồm trắng nhấp nhô, con sóng bạc dập dềnh cuốn trôi từng cánh hoa, lác đác rơi trong ánh nắng cuối chiều, trảng cỏ xanh ươm nối liền đường chân trời xanh vô tận. Cùng với âm thanh dữ dội của biển khơi như một nét chấm phá cho cảnh vặt, bức tranh thiên nhiên chứa dựng trong nó biết bao nỗi niềm chất chứa của con người...
Qua những ngôn từ và hình ảnh miêu tả cảnh vật, băng cách sử dụng khéo léo và tinh tế bút pháp tả cành ngụ tình, Nguyễn Du đã cho ta hiểu và cảm thương với tâm trạng nàng Kiều.
Điệp ngữ buồn trông được sử dụng xuyên suốt đoạn trích tạo thành điệp khúc cho đoạn thơ và cũng tạo nên điệp khúc tâm trạng Thuý Kiều. Nỗi buồn trong Kiều như trào dâng như lớp sóng ồ ạt dồn về phía đại dương mênh mông. Nỗi niềm đó cứ triền miên, cứ dai dẳng, đeo bám, tạo thành cái vòng luẩn quẩn khỏng lối thoát, con người ta có muốn vùng thoát ra mà cũng không thể nào được. Mỗi cảnh vật như đều nói lèn nỗi niềm tâm sự ấy.
Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoảng cánh buồm xa xa?
Con thuyền không bến đậu, không nơi chốn quay về gợi nhớ nỗi nhớ, nỗi cô đơn của người đi xa, muốn trở về bên gia đìiih êm ấm, bên bạn bè thân thương, điều này vó cùng phù hợp với cảnh ngộ của Kiều.
Buồn trông ngđn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Cuộc đời Kiều bây giờ như cánh hoa mỏng manh trước sóng to gió lớn, chỉ biết mặc cho bảo bùng, mưa giông vùi dập. Càu thơ bộc lộ nồi lo lắng, xót xa, buồn tủi về cảnh ngộ lênh đênh chìm nổi trước sóng gió cuộc dời.
Buồn trông nội cỏ rầu rầu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Thảm cỏ, biển cả với màu xanh vô vọng thật buồn và ảm dạm. Liệu có phải cánh cứa tương lai đang khép lại trước mắt Kiều, hố đen tuyệt vọng cua số phận như lấp hết cả ước mơ và khát khao.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ẩm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.Ngoài kia, biển xanh đang cuộn sóng. Những âm thanh gợi sự việc kinh khủng, hãi hùng, như dự báo tai biến, nguy nan như chực đổ xuống thân phận bé nhỏ cùa Kiều.Lần lượt từng câu hỏi tu từ vang lên như muốn xoáy sáu vào tâm can người đọc. Ta như hiểu, cảm thông, thương xót cho những lo lắng rôi bời cùng nỗi hoảng sợ tuyệt vọng của Kiều trước tương lai vô định.Có thể nói, đây là tám câu thơ tả cảnh ngụ tình hay nhất xuyên suốt tác phẩm. Qua bức tranh thiên nhiên, ta xót xa, thương cảm cho số phận người con gái tài hoa bạc mệnh, qua dó cũng bày tỏ niềm đồng cảm, trân trọng của Nguyễn Du đối với số phận người phụ nữ dưới chế độ phong kiến xưa.
“Thân em như tấm lụa đào
Phât phơ giữa chợ biết vào tay ai”
Hình ảnh người phụ nữ sống dưới thời phong kiến xưa khi bước vào ca dao cũng như văn thơ luôn luôn có những điểm chung. Đó là những cô gái, những người phụ nữ đẹp người đẹp nết nhưng luôn gặp phải những chắc chở, khó khăn, không được nói lên tiếng nói trong lòng mình do sự bất công trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ tồn tại lâu đời. Nếu Nguyễn Du có tác phẩm truyện Kiều, Đặng Trần Côn có “Trinh phụ ngâm khúc” thì Nguyễn Dữ cũng góp vào đề tài quen thuộc ấy một “chuyện người con gái Nam Xương”. Tác phẩm “chuyện người con gái Nam Xương” không chỉ mang giá trị hiện thực về người phụ nữ hiền thục xưa gặp phải bi kịch cuộc đời mà còn mang đến những ý nghĩa nhân đạo sâu sắc.
Gía trị hiện thực trong tác phẩm chuyện người con gái Nam Xương được tái hiện qua hình ảnh nhân vật Vũ nương – người con gái đẹp người đẹp nết nhưng lại gặp bi kịch, trái ngang trong cuộc đời.
Vũ Nương là một người phụ nữ xinh đẹp, hiền hậu, chung thủy và biết sống nhún nhường theo lễ giáo phong kiến. Nhà văn Nguyễn Dữ đã dùng những lời lẽ đẹp nhất khi nói về nàng “tính đã thùy mị nết na lại thêm tư dung tốt đẹp”. Người con gái quê ở Nam Xương ấy cũng là một người khéo léo trong giao tiếp với mọi người, biết kính trên nhường dưới “nàng luôn giữ gìn khuôn phép, chưa từng sảy ra thất hòa”. Vũ Nương luôn yêu thương chồng hết mực, lo lắng cho người chồng chuẩn bị tòng quân, nàng nói “chàng đi chuyến này, thiếp không đeo được ấn phong hầu trở về quê cũ, chỉ mong ngày về mang theo hai chữ bình yên”. Ai có chồng đi lính cũng mong lập công danh hiển hách nhưng với Vũ Nương thì không, nàng không hề màng công danh võng lọng mà chỉ mong người phu quân của mình bình yên trở về. Bởi lẽ, nàng đã lường trước và cảm thông được những khó khăn, vất vả trên con đường trinh chiến mà chồng sẽ trải qua “giặc cuồng còn lẩn lút, quân chiều còn gian lao”. Mặc dù sống dười chế độ phong kiến, là phận gái không được đi học đàng hoàng như nam giới nhưng Vũ Thị Thiết lại rất hiểu đạo lý. Nàng nói những lời tiễn biệt rất ân tình, xúc động và đằm thắm “Nhìn trăng soi thành cũ lại sửa soạn áo rét gửi người ải xa, trông liễu rủ bãi hoang lại thổn thức tâm tình thương người đất thú. Dù có thư tín nghìn vàng cũng sợ không có cánh hồng bay bổng”. Lời nói ấy của Vũ Nương khiến cho mọi người “ứa hai hàng lệ”. Trong lời nhắn gửi ấy là cả một tấm chân tình, cả một tình yêu thương vô bờ bến đối với người chồng của mình. Tình yêu ấy cùng nỗi nhớ thương chờ đợi của nàng cứ dài theo năm tháng. Sự thủy chung ấy cũng chính là phẩm chất chung của những người chinh phụ xưa. Không chỉ nết na, thủy chung, nàng Vũ nương còn là một người vợ người mẹ đảm đang, một người con dâu vô cùng hiếu thảo. Chàng Trương Sinh – phu quân của Vũ Nương đi chưa được bao lâu thì nàng sinh con. Nàng vừa chăm sóc cho người mẹ già lại vừa lo cho đứa con mọn. Một người phụ nữ hiền dịu, đảm đang ấy giờ trở thành trụ cột trong gia đình, nàng vừa là một người mẹ lại vừa là một người cha, mọi việc trong nhà nàng một tay lo liệu, quán xuyến tươm tất. Bà mẹ già vì nhớ Trương Sinh mà lâm bệnh, “Vũ Nương chạy chữa thuốc thang, lễ thần bái phật và lấy lời ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn”. Nàng không chỉ lo thuốc thang, lo lễ bái mà còn biết nói những lời ngọt ngào để mẹ chồng vui lòng. Qủa là một người con dâu khéo léo, biết chăm sóc gia đình. Rồi khi người mẹ chồng qua đời nàng lại lo việc “ma chay tế lễ như với cha mẹ đẻ mình”. Tất cả những điều đó càng cho thấy Vũ Nương vừa đẹp người đẹp nết, vừa dịu hiền, khéo léo, đảm đang, mang đầy đủ phẩm hạnh tốt của người phụ nữ chính thống xưa “Công dung ngôn hạnh”
Tuy là người con gái đẹp người đẹp nết như thế, nhưng Vũ Nương là có một số phận bi kịch đau đớn trước sự ghen tuông vô cớ của người chồng. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối cùng Trương Sinh cũng trở về. Những tưởng gia đình đoàn tụ, Vũ Nương sẽ được sống những ngày hạnh phúc bù đắp những tháng ngày vất vả lo toan. Tưởng rằng sự nhớ nhung xa cách bấy lâu sẽ kết thành sợi dây tơ hồng để họ gắn bó, hiểu và cảm thông với nhau hơn thì ngờ đâu cuộc đời không chiều lòng người, một hồi chuông oan nghiệt vang lên khi Trương Sinh trở về. Khi đứa con không nhận Trương Sinh là cha và nói “Trước đây có một người đàn ông đến vào ban đêm, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi”. Vốn tính đa nghi, Trương Sinh không hề xem xét gì cả đã vội mắng nhiếc vợ cho hả giận. Mặc cho nàng phân trần giải thích người chồng vẫn không nghe. Dù dân làng, hàng xóm có ra sức khuyên can nhưng nỗi ám ảnh về người vợ không chung thủy đã bám chặt vào đầu chàng đến mức không còn đủ tỉnh táo để xem xét sự việc. Vậy là sau bao ngày tháng một mình vất vả chăm lo cho gia đình thì giông tố kéo đến mang theo cái hi vọng đoàn viên hạnh phúc của Vũ Nương. Nàng quá đau đớn và tuyệt vọng khi chồng không hiểu lòng mình, tình cảm vợ chồng gắn bó lâu nay bỗng chốc tan vỡ “Nay đã bình rơi châm gãy, gió tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió, khóc tuyết bông hoa rụng xuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa đâu còn có thể lại lên núi vọng phu kia nữa”. Đằng sau câu nói của Vũ Nương là cả một sự đau đớn tột cùng, bao nhiêu dòng nước mắt đau thương của nàng. Tấm lòng chung thủy, sắt son của người chinh phụ không được ghi nhận, không được tin tưởng đã khiến nàng không còn muốn sống trên thế gian này. Nàng đã reo mình xuống dòng sông tự vẫn. Và vậy là người con gái với những phẩm chất “công dung ngôn hạnh” ấy đã lấy cái chết để giải nỗi oan ức của mình, chứng minh cho sự trong sạch. Một đêm ngồi trước ánh đèn, con trai chỉ cái bóng của Trương Sinh trên vách và gọi là cha. Lúc này chàng mới biết rằng đã nghi oan cho vợ. Nếu Trương Sinh tìm hiểu ngọn ngành và tin tưởng yêu thương vợ thì nỗi oan đã được giải nhưng tiếc rằng đã quá muộn rồi.Chính sự đa nghi của chồng đã giết chết Vũ Nương. Cái chết của Vũ Nương đã tố cáo xã hội phong kiến bất công khiến cho thân phận người phụ nữ trở nên nhỏ bé, không được nói lên tiếng nói của bản thân mình.
Bên cạnh giá trị hiện thực, tác phẩm còn đem đến giá trị nhân đạo sâu sắc. Điều đó được thể hiện qua chi tiết nàng tiên cứu và giúp đỡ Vũ Nương để nàng được hồi sinh một lần nữa. Chết trong uoan uổng và tủi nhục nên Vũ Nương vẫn không sao yên lòng. Nàng nhờ Phan Lang mang theo cây trâm cài tóc đưa cho Trương Sinh với lời nhắn mong Trương Sinh lập đàn giải oan cho nàng. Trương Sinh lập đàn giải oan cho Vũ Nương, nàng hiện về trên chiếc kiệu rực rỡ nguy nga ẩn hiện giữa dòng sông rồi biến mất. Tuy nàng không còn trở lại nhân gian nữa nhưng được giải oan đã thỏa ước nguyện của nàng. Chi tiết ly kỳ này không chỉ làm cho tác phẩm trở nên lôi cuốn mà còn mang ý nghĩa nhân vân sâu sắc. Nếu như ở một số tác phẩm văn học, người phụ nữ bị vùi dập, lênh đênh giữa dòng đời vô định không một lối thoát. Thì ở tác phẩm này, với sự xót thương vô cùng cho người phụ nữ, nhà văn đã xây dựng một chi tiết thật đẹp và đầy cảm xúc, phần nào giúp cho người phụ nữ được giải thoát, dù chỉ là giải thoát cho gánh nặng về nỗi oan khi đã chết.
Tác phẩm chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ đã khắc họa hình ảnh công dung ngôn hạnh và số phận tủi nhục của người phụ nữ sống dưới xã hội phong kiến đầy bất công ngày xưa. Qua đó nói lên tiếng lòng của họ. Tác phẩm tuy cách xa chúng ta hàng bao thế kỷ nhưng vẫn để lại giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc, để lại dư vang tốt đẹp trong trái tim của triệu triệu người đọc.
Câu 8: Em đồng ý với ý kiến đoạn thơ đã dự báo về số phận và cuộc đời của Vân vì: Nguyễn Du miêu tả vẻ đẹp của Vân là "mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da". Một vẻ đẹp có thể sánh với thiên nhiên nhưng hoàn toàn chưa có sự đố kị nào mà mới chỉ là "thua" và "nhường". Điều đó có thể dự báo được cuộc thời Thuý Vân bình lặng, suôn sẻ, không sóng gió.
( ngoài ra có thể so sánh một chút với cách tả Kiều khi so sánh với thiên nhiên đại thi hào lại dùng từ "ghen", "hờn" để làm chắc chắn hơn nhận định trên )
1 Nói về quần áo của bạn
2 Nói về hành trình đáng nhớ của bạn
3 Nói về việc học Tiếng Anh của bạn
Mấy bạn viết thành bài văn dùm mình nha