Câu chuyện trên đã cho chúng ta thấy một góc nhìn mới về tình người. Ông cụ trong câu chuyện phải chịu một nỗi mất mát lớn khi vợ ông- người mà ông yêu thương qua đời . Thấy ông lão buồn , mọi người xúm lại an ủi , khuyên nhủ ông nhưng điều đó không khiến ông nguôi ngoai đi phần nào nỗi đau ấy. Họ - những người ngoài cuộc không thể hiểu cũng như không thể cảm nhận được nỗi buồn khi người mà mình trân trọng , yêu thương nhất đã vĩnh viễn rời bỏ mình của ông cụ. Những lời động viên , an ủi ấy không giúp cho ông lão bớt buồn mà nó còn giống như lưỡi dao sắc nhọn xoáy sâu vào trái tim vốn đã rỉ máu của ông lão. Duy chỉ có một câu bé 4 tuổi với suy nghĩ trẻ thơ cùng trái tim thiện lương đã xoa dịu vết thương trong lòng ông lão . Cậu bé không nói bất kì lời an ủi nào với ông lão hết . Việc duy nhất mà cậu làm cho ông là sà vào lòng ngồi sà vào lòng ông. Đó là một hành động đáng yêu thường thấy ở những đứa trẻ . Nhưng nó lại là một thứ tình cảm vô cùng chân thành mà cậu dành cho ông . Nó giống như một ánh lửa sưởi ấm trái tim của ông lão . Thế giới nội tâm của người lớn thật phức tạp và rối ren , nhưng cũng chính bằng tình yêu giản đơn của trẻ thơ đã gỡ rối và sưởi ấm phần nào trong cái thế giới phức tạp của người lớn . Qua câu chuyện trên đã cho ta thêm một góc nhìn mới về tình người. Chỉ có tình cảm chân thành mới lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn con người. Tình yêu thương như một liều thuốc tinh thần vô cùng hiệu nghiệm , nó chữa lành mọi vết thương trong lòng của mỗi chúng ta. Đó là phép màu của cuộc đời.
" Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình người"
( Go-rơ-ki)
Bình luận (0)