Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ trên: Biểu cảm

Câu 2: Các biện pháp tu từ và tác dụng:

+ “Thời gian nhẹ bước mỏi mòn", tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa, ẩn dụ => Làm nổi bật thêm dòng chảy của thời gian. Thời gian không ngừng chảy trôi, "nhẹ bước", không ngừng tiến về phía trước. Năm tháng sẽ bao mòn, hao sút đi những gì của quá khứ, những điều mà ta trân trọng nhất.

+ Điệp ngữ từ "xin" ở các câu: "Xin cho con lãnh, kẻo gầy mẹ thêm"; "Mẹ ơi, xin bớt muộn phiền"; "Con xin sống đẹp như niềm mẹ mong" => Tô đậm thêm lòng hiếu thảo của tác giả dành cho người mẹ của mình: Tác giả mong rằng có thể lãnh hết khổ đau, chịu đựng những gian khó mà mẹ của mình từng trải qua; sẽ cố gắng sống đẹp, sống thật tốt để mẹ không phải mãi căng thẳng, phiền muộn mà luôn được vui vẻ, hạnh phúc.

+ Phép so sánh không ngang bằng, điệp ngữ từ "hơn cả" : Càng nhấn mạnh thêm, càng khiến ta hiểu rằng: Tình mẫu tử vô cùng thiêng liêng, cao quý. Biển dù có sâu, sông dù có dài, rộng đến mức nào cũng không thể sánh ngang được tình yêu thương vô bờ của người mẹ dành cho đứa con của mình.

Câu 3: Tình cảm của tác giả vô cùng kính trọng,yêu thương mẹ mình. Nhà thơ mong cho thời gian dừng lại để mẹ của mình có thể sống lâu, trường thọ, có thể nhìn ngắm được nhiều cảnh quan hơn trên thế giới tươi đẹp này. Tác giả ước rằng có thể nhận hết đắng cay, cơ cực của mẹ để mẹ luôn được bình yên, không có buồn phiền mà sống một cuộc đời bình yên, vui vẻ. Chỉ cần có thể khiến mẹ không phải muộn phiền, nhà thơ xin hứa rằng sẽ luôn sống đẹp, sống có ích cho xã hội. Hơn thế nữa, trong lòng của tác giả, tình mẹ hơn cả biển Đông, dài và rộng hơn cả con sông Hồng Hà, dù cho là trái đất, mặt trời hay cả vũ trụ này cũng không thể sánh bằng.

Câu 4:

Câu thơ: "Con xin sống đẹp như niềm mẹ mong" đã gợi trong em nhiều suy nghĩ về lẽ sống đẹp trong cuộc đời này. Sống đẹp phải chăng là luôn sống trong nuối tiếc, tuyệt vọng, luôn thụt lùi về phía sau hay không ? Không! Sống đẹp chính là sống có ước mơ, hoài bão, luôn có động lực  tiến về phía trước, cho dù đoạn đường đó có nhiều chông gai, bão táp đến mức nào. Sống đẹp còn là cách ta ứng xử với mọi người trong xã hội. Không khinh thường, kiêu ngạo với những người kém hơn mình. Không đố kỵ, ghét bỏ người giỏi hơn ta. Không gieo vào lòng người khác những tổn thương, đau khổ và giúp đỡ những người có hoàn cảnh kém hơn mình hoặc đang gặp khó khăn, cần sự hỗ trợ. Lối sống ấy cần bắt nguồn từ trong trái tim, trong tâm hồn mình, không có tính toán, ích kỉ, vụ lợi. Có như thế, ta mới có thể trở thành người có ích cho xã hội, đem lại niềm tự hào cho chính bản thân, gia đình và đất nước.