Gửi chính mình – người đã từng gục ngã, nhưng không từ bỏ…
Chào em – người bạn thân yêu nhất của tôi,
Tôi biết khi em đọc những dòng này, trong lòng em vẫn còn đó những tổn thương, những vết xước sâu từ một thời gian khó khăn mà không ai thấu hiểu hết. Em đã từng mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả, đã từng thất vọng về chính mình, và từng đặt câu hỏi: "Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?" Nhưng hôm nay, tôi viết thư này để nói với em rằng: em đã làm rất tốt rồi, và tôi tự hào về em nhiều lắm.
Tôi nhớ rõ những ngày em lặng lẽ ngồi nhìn trang vở trắng xóa, đầu óc trống rỗng vì không thể tiếp thu nổi bất kỳ điều gì. Những con điểm thấp như những nhát dao âm thầm khiến em đau đớn và cảm thấy bản thân thật vô dụng. Tôi nhớ có lúc em chỉ biết im lặng trong lớp, cố gắng nuốt nước mắt vào trong để không ai thấy được mình đang yếu đuối. Những lời nói vô tình của ai đó, những ánh nhìn khinh thường, tất cả đều như những vết cứa âm ỉ kéo dài trong tim em.
Rồi những ngày em bệnh, không đủ sức để học, để làm bất cứ điều gì. Em nằm đó, giữa bốn bức tường, thấy mình như người thừa của thế giới này. Cảm giác bất lực khi nhìn bạn bè tiến bộ còn bản thân thì tụt lại phía sau, khiến em tự dằn vặt và trách móc chính mình rất nhiều.
Tôi biết hết những điều đó. Tôi biết cả những đêm em không ngủ được vì nghĩ về tương lai mù mịt. Em thấy mình nhỏ bé và lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này. Em đã từng nghĩ: "Hay là mình bỏ cuộc đi cho nhẹ lòng?" – nhưng rồi em không làm vậy. Em chọn ở lại, em chọn bước tiếp, dù chỉ là từng bước chậm chạp, yếu ớt.
Em thân mến, em không cần phải mạnh mẽ mọi lúc. Được buồn, được khóc, được thất vọng là điều rất đỗi bình thường. Ai trong cuộc đời này mà chưa từng vấp ngã? Nhưng điều quan trọng nhất là: em đã đứng dậy. Dù cả thế giới quay lưng, thì em vẫn không quay lưng với chính mình. Đó là điều tôi cảm phục ở em nhất.
Hãy luôn nhớ rằng: thất bại trong học tập không làm em trở thành người vô dụng. Những nỗi đau trong tình cảm không khiến em kém giá trị. Những lần bệnh tật, mệt mỏi không lấy đi nghị lực sống trong em. Tất cả chỉ là thử thách – để em học cách yêu thương bản thân hơn, biết trân trọng những điều giản dị, và mạnh mẽ một cách dịu dàng.
Nếu có thể nói một điều với em trong khoảng thời gian ấy, tôi sẽ ôm em thật lâu và nói:
"Em xứng đáng được yêu thương – kể cả khi em chưa giỏi giang, chưa hoàn hảo. Em đã đủ tốt rồi."
Tôi mong rằng sau này, mỗi lần em cảm thấy yếu lòng, em sẽ đọc lại bức thư này. Để nhớ rằng mình đã từng vượt qua bóng tối ra sao, và ánh sáng vẫn luôn đợi em phía cuối con đường.
Tôi luôn tin ở em – người dũng cảm nhất mà tôi từng biết.
Thương em nhiều hơn những gì em tưởng,
Từ chính em của tương lai – người luôn ở bên em, mãi mãi.