Hiện có rất nhiều trẻ em bị trầm cảm, lý do thường là bố mẹ nhẹ có thể là: mắng, không quan tâm bạn như bình thường, Mạnh thì có thể là: đánh, ... Nhưng lý do chính là bố mẹ không hiểu chúng ta 

Ví dụ như câu truyện này, và cũng là trường hợp mình đã từng gặp phải nó: 

    Năm 7 hay  8 tuổi gì đó, dì của mình đẻ em bé rất đáng yêu, từ ông bà và mẹ mình lúc nào cũng quan tâm đến em ấy. Không còn quan tâm mình như xưa nữa, chỉ có một người đó lại chính là bạn mình. Đó là lúc mình cũng có thể tính là đang nhỏ đi, đến mùa đông mẹ mình còn không để ý mình mặc thế nào có lạnh không mà mẹ lại đi mua đầy quần áo cho em bé mới. Có lần mình sang nhà dì chơi cũng ăn cơm ở đấy luôn dì đang trông em bé nhưng có việc gì mình không để ý, bảo mình trông em một tí. Có một cái gối để chặn em khỏi ngã nó bị rơi mình nhặt lên thì bỗng nhiên mẹ mình vào mẹ nhìn thấy thế cứ tường mình định cho em ngã thế là mẹ mắng cho một trặn coi như xong đời mình luôn xong đẩy mình ra khỏi nhà dì bảo tự về đi. Thế là chuyện cứ tiếp diễn như vậy đến khi em lớn. Đến lúc em mình lớn là mình 10 tuổi [ số tuổi hiện lại của mình] mình có dấu hiều bị trầm cảm có lúc rất muốn tự tử thì người bạn của mình  đã an ủi mình mẹ của bạn ấy là bác sĩ tâm lý cuối cùng dấu hiệu đấy cũng hết dù còn bé những đã có rất nhiều ấm ức rồi. Sau đó mẹ bạn thân của mình cũng bảo mẹ mình, rồi mẹ cũng quan tâm đến mình hơn nhưng từ đó một cái tôi khác đã ra đời trong mình một cái tôi lạnh lùng hơn, cá tính hơn tự tin không còn nhút nhát như trước nữa.

   Vì vậy bố mẹ phải luôn hiểu mình biết mình thích gì điều gì trong mình đã thay đổi lắng nhge chúng ta nhiều hơn. hihi